Tham khảo:
Chẳng bao giờ em làm được một việc tốt đáng kể hay chỉ ít là làm người khác thấy vui, chỉ trừ có một lần khi em còn học lớp 2. Lần đó em đã nhặt được của rơi và trả lại cho người mất.
Chiều hôm ấy, em trực nhật nên phải ở lại lớp một lúc để đổ rác. Lúc em đang đi trên sân trường thì bỗng em giẫm phải một vật gì cưng cứng. Em cúi xuống nhặt lên thì thấy: Ồ! hoá ra là một cuốn tiểu thuyết khổ 18x7cm của nhà sách Trí Tuệ cuốn đầu giáo sư Powel của tác giả A.R Belger. Cuốn sách này được bọc ngoài bằng nilon trong nên có lẽ người mất mới mua về chưa đọc. Em cũng chưa đọc nó nhưng đã biết ít nhiều về nó qua lời nói của bố mẹ. Hình như nó là một cuốn tiểu thuyết rất hay. Em lật xem bìa sau của cuốn sách thì thấy một đoạn văn ngắn kể lại tóm tắt nội dung cuốn sách. Nó càng làm em chắc chắn về suy nghĩ của mình. Trong đầu em hiện lên ý nghĩ lấy luôn cuốn sách này. Thế là, em ngó xung quanh xem có ai không. Thôi chết! Còn bác bảo vệ. Em chờ bác bảo vệ để ý đi chỗ khác rồi nhanh tay đút luôn cuốn sách vào cặp tung tăng chạy ra khỏi cổng trường. Trên đường, em không thôi nghĩ về nhưng tình tiết hấp dẫn, li kì của cuốn sách. Ôi! thú vị biết bao! Nhưng cái đầu em không chỉ nghĩ đến một chuyện nó lái sang một chuyện khác. Chuyện về người bị mất. Vì có cái đầu ham nghĩ nên em không biết phải phân xử ra sao, mang về đọc và giữ của riêng hay trả lại cho người bị mất đây! Hai phương án cứ đánh nhau, xáo trộn trong đầu em. Vừa lúc đó, em về đến nhà. Em chào bố mẹ rồi đặt mình lên chiếc giường ở phòng riêng. Em lại tiếp tục suy nghĩ. Mà phải rồi! Mẹ là người có kinh nghiệm trong cuộc sống, mình nên hỏi mẹ xem sao! Em nghĩ, thế là em chạy xuống tầng 1, đưa cuốn sách cho mẹ và kể đầu đuôi câu chuyện cho mẹ nghe. Nghe xong, mẹ cười và bảo:
– Bây giờ, con hãy đặt mình vào tình huống như người mất mà xem. Chắc chắn con sẽ rất buồn và lo lắng vì bố mẹ sẽ mắng khi làm mất cuốn sách khá đắt: 25.000đ cơ mà! Đấy, con hãy tự nghĩ và quyết định đi. – Quả thật nếu em là người mất thì cũng sẽ có những cảm giác như mẹ nói. Mà nếu các bạn biết thì lòng tin của các bạn đối với em sẽ chẳng ra gì nữa! Em quyết định sẽ trả lại. Sáng hôm sau, em mang cuốn sách đưa cho cô Tổng phụ trách. Vừa lúc đó, có một chị lớp Năm hớt hơ hớt hải chạy đến. Khi cô Tổng phụ trách đưa chị cuốn sách và giới thiệu em với chị thì chị ấy cảm ơn em rối rít.
Lúc em về lớp, các bạn xô đến quanh em và khen em. Khi đó em thực sự là rất vui. Bây giờ em mới biết giá trị của những việc làm tốt. Nó vô hình nhưng nó lại có thể mang niềm vui cho tất cả mọi người.
Thường ngày, chúng ta có những việc làm tốt và những việc làm xấu. Có một chuyện, em đã làm và thấy việc ấy thật ý nghĩa trong công cuộc bảo vệ môi trường của người học sinh.
Câu chuyện bắt đầu vào một buổi sáng nọ, khi hằng đông vừa ửng hồng và những giọt sương còn đọng lại trên bãi cỏ xanh mướt. Ấy là lúc em đi đến trường, vừa đi, em vừa thơ thẩn ngắm cảnh bình minh đẹp mê hồn. Bỗng, cái gì thế này? Một người đàn ông đang vứt một cái bao lớn mà em lấp ló đầu của một ***** chết. Em nhìn anh ấy mà trong người bực bội vô cùng. Vội chạy đến, kêu lên:
- Anh gì ơi?
Người đàn ông nghe em gọi, liền tắt máy chiếc xe honda của mình, hỏi:
- Gì thế nhóc?
Em đáp:
- Anh ơi, anh không thể vứt xác chết động vật bừa bãi như thế, sẽ gây ô nhiễm môi trường đấy! Ấy là chưa kể khi nắng lên, cái thứ này sẽ bốc mùi kinh khủng. Đoạn đường này lắm người qua lại, nhiều nhất là chúng em đi học về. Vì vậy nên anh phải lấy cái bao này đi ngay,
Em vừa dứt lời, người ấy liền quay lại, mắng như tát nước vào mặt:
- Đồ thứ con nít mà đòi dạy đời. Sao mày láo thế? Để yên cho tao làm việc, không thì liệu hồn con ạ!
Nói rồi, anh ta rồ ga, định phóng đi. Quyết không để hắn đi khi xác ***** còn nằm đấy. Em vội chặn đầu anh ta lại, nói:
- Nếu anh mà không lấy cái thứ thối tha đó đem đi thì em sẽ kêu mọi người tới đấy, anh nên biết đây là một việc làm không tốt đẹp mấy, nếu như mọi người mà biết thì không để yên cho anh đâu. Anh hãy đem ***** này chôn vào một cái hố nào đấy hay là bất cứ thứ gì cũng được, miễn sao đừng làm ô nhiễm môi trường và làm phiền những người xung quanh là tốt rồi. Mời anh chở cái bao này đi cho, em xin cảm ơn.
Vừa nói, em vừa chạy ra đường, làm điệu bộ như nếu cần, ta sẵn sàng kêu cả làng ra xem. Người đàn ông nhìn em, đôi mắt nảy lửa, bước xuống xe đi về phía em. Nhưng anh ta không hề đánh em mà chỉ lầm bầm chửi rủa rồi vác cái bao đặt lên xe, phóng vù đi.
Em nhìn chiếc xe honda lao vút đi và tiếng động cơ ngày một nhỏ dần rồi mất hẳn mà trong lòng vui vẻ lạ thường như vừa trút được một cái gì đấy nặng cả vai. Và em cũng rất vui vì mình đã làm đúng lời cô giáo dạy: "Phải yêu thiên nhiên, sống hoà hợp với thiên nhiên, luôn luôn có ý thức bảo vệ môi trường như bảo vệ từng mạnh máu trong cơ thể".
Năm lớp Hai, có một chuyện mà đến giờ em vẫn nhớ trong câu chuyện đó em đã đấu tranh với sai lầm của chính mình.
Hôm đó, cô gọi các bạn lên bảng chữa bài tập toán, khi cô gọi bạn Thảo Hương lên chữa bài, em nhìn thấy bạn lúng túng nói gì đó với bạn bên cạnh, lúc bạn lên đến bàn em, bạn nói thầm vào tai em: Phương Anh ơi! Cho tớ mượn vở nhé! Em hơi lưỡng lự rồi đưa cho bạn vở của mình. Các bạn chữa bài xong, cô bảo cả lớp thu vở lúc đó em mới lên nói với cô là Thảo Hương quên vở, cô hỏi: Thế sao lúc này bạn lại có vở và lên chữa bài? Em trả lời là em không biết. Vừa lúc đó, tiếng trống trường từ báo hiệu giờ ra chơi, cô cho các bạn ra chơi, thế là cả lớp ùa ra ngoài như những chú chim non rời tổ, em cũng ra theo. Ra chơi vào, cô trả vở và gọi các bạn đọc điểm, cô gọi đến Thảo Hương thì bạn lí nhí trả lời: Thưa cô, em... em quên vở ạ. Thế là cô cho bạn điểm kém, bạn rất buồn.
Về đến nhà, em kể chuyện của bạn cho mẹ, mẹ bảo em: Con nên đến thú thật với cô thì chắc cô sẽ không nói gì đâu. Tối hôm đó, em trằn trọc không ngủ được. Hôm sau, em đến nói thật với cô là chính em đã cho bạn mượn vở. Chẳng ngờ cô đã không mắng em mà còn khen em trong tiết học sinh hoạt lớp. Hôm đó em rất vui, khi vừa đến gặp mẹ ở nhà em đã tíu tít kể chuyện và em thấy mẹ nói rất đúng.
Câu chuyện đó luôn khắc sâu trong tâm trí em em rất tự hào vì mình đã làm một việc tốt.
chúc em học tốt
Mẹ luôn dạy em rằng : “nếu con làm được một việc tốt là con sẽ có thêm một nụ cười”. Vì thế em luôn cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình và giúp đỡ mọi người khi có thể. Và em đã làm được một việc tốt được mọi người khen ngợi đó là “nhặt được của rơi trả người đánh mất”.
Việc là hôm ấy đến lượt em trực nhất nên phải dậy sớm đến trường. Đúng 6h đồng hồ báo thức reo, em bắt đầu dậy đánh răng rửa mặt ăn bữa sáng mẹ nấu. Rồi 6h35 phút em rời nhà đến trường. Hôm nay em đến lớp sớm hơn 10 phút vì nhà gần trường nên rất nhanh là đến.
Trời vẫn còn sáng sớm, những tia nắng nhảy nhót trong kẽ lá, tiếng mấy chú chim sâu hót sao mà vui tai thế. Trên đường chỉ có lác đác 1-2 cô chú công nhân và vài bác công nhân đang thủng thẳng đi làm. Con đường em đến trường phải đi qua một cánh đồng nhỏ, hai bên lúa đang thì con gái xanh rì.
Đang thư thả thì bỗng nhiên em giẫm phải cái gì đó. Cúi xuống nhìn “ồ thì ra là một chiếc ví”. Em phân vân không biết có nên nhặt lên không vì mẹ luôn dặn “không được tùy tiện nhặt đồ rơi trên đường”. Chiếc ví nữ màu xanh ngọc rất đẹp nhìn thoáng qua không còn mới lắm nhưng cũng rất sang trọng. Thôi thì cứ cầm lên vậy nhỡ đâu có gì đó bên trong thì sao? Nghĩ thế em bèn cầm chiếc ví lên, kéo khóa ra thì “Ôi bên trong có rất nhiều tiền, những đồng tiền màu xanh xếp cẩn thận kèm theo 1 số giấy tờ”. Lúc này em bỗng thấy hoang mang và hơi sợ vì chưa bao giờ em được cầm nhiều tiền như thế. Giờ phải làm sao đây? Trên đường thì chẳng có ai cả hay là ngồi chờ thêm lát nữa có người đánh rơi quay lại tìm? Thế nhưng chờ thì đến bao giờ mình còn phải trực nhật cơ mà. Phân vân quá! Sau một hồi đắn đo em quyết định đứng chờ một lát xem sao. Khoảng 10 phút sau thì có một cô chạy xe máy hớt hải đi đến. Cô thấy em ngồi đó liền tiến lại hỏi :
- Cháu gái cháu có thấy chiếc ví nào rơi ở đây không?
- Dạ! Ý cô là chiếc ví như thế nào ạ? – em hỏi lại
- Ừ, chiếc ví màu xanh ngọc ấy cháu. Bên trong cô có để một số tiền để chữa bệnh cho chồng cô. Vừa nãy đi trên đường cô làm rơi mất. Cháu có thấy không nếu thấy thì cho cô xin lại?
- Dạ, ý cô là chiếc ví này đúng không ạ? – Em đáp
Lúc này cô bỗng reo lên vui sướng : “ Ôi đúng rồi đây chính xác là ví của cô. May quá có cháu không thì cô không biết phải làm sao”. Cô nhận lại chiếc ví trong lòng vô cùng vui sướng. Cô mở khóa rút ra đưa em tờ 50 ngàn đồng và nói “Cảm ơn cháu. Cô cho tiền uống nước nhé”. Em vội khoát tay từ chối “ Dạ cháu không lấy của cô đâu ạ! Mẹ cháu và cô giáo luôn dạy nhặt được của rơi phải trả người đánh mất ạ”.
Cô xoa đầu em và bảo “ Tốt lắm vậy cô đưa cháu đến trường nhé. Sắp muộn rồi”.
Lúc em đến trường thì đúng lúc tiếng trống trường vang lên báo hiệu giờ vào lớp đã đến. Tuy không hoàn thành nhiệm vụ trực nhật nhưng em cảm thấy cực kì vui vẻ vì đã làm được một việc tốt. Cô đánh rơi ví đưa em vào lớp gặp cô chủ nhiệm. Cô ấy nói em là người đã nhặt được ví của cô và ngồi chờ cô quay lại nhận nên đến lớp muộn, mong cô giáo thông cảm. Nói rồi cô cảm ơn em rồi ra về.
Cô giáo chủ nhiệm xoa đầu em và nói với các bạn “ Hôm nay bạn Hoa đã làm được một việc tốt. Bạn ấy nhặt được đồ rơi và đã tìm đúng chủ nhân để trả lại. Cả lớp cho bạn một tràng vỗ tay biểu dương nào”. Các em vỗ tay nhiệt liệt còn em thì chỉ biết mỉm cười sung sướng vì mình đã làm được một việc ý nghĩa.
Về đến nhà em vội khoe với mẹ. Mẹ ôm em vào lòng và khen “Con mẹ giỏi lắm”. Thế là em đã làm được một việc tốt rồi tuy nhỏ bé nhưng vô cùng ý nghĩa phải không ạ?