Tôi nhớ rằng Bác Hồ đã từng nói một câu nói rất nổi tiếng về biển đảo nước ta : “Ngày xưa ta có đêm, có rừng. Ngày nay ta có ngày , có trời, có biển.Bờ biển nước ta dài, tươi đẹp.Ta phải biết giữ gìn và phát huy nó”.
Và biển đảo chính là một món quà vô giá mà tạo hóa đã ban cho nước ta.Chính nơi này có những con người vẫn ngày đêm canh giữ, đem lại cái hồn cho những hòn đảo tưởng chừng như rất vô chi. Vì một lý do rất đơn giản: Đây là quê hương chúng ta.Thật sự đối với một người chưa bao giờ đặt chân ra đảo như tôi thì viết sao cho hay về biển đảo thật sự là một điều không dễ dàng. Nhưng vì sao tôi vẫn đặt tay lên bàn phím và viết những dòng cảm nhận này, rất đơn giản là tôi muốn thử sức mình. Tôi có thể chưa từng tận mắt thấy đảo nhưng chưa hẳn là không biết gì về đảo. Tôi có thể chưa ra đảo nhưng đi biển là một trong những sở thích của tôi. Vì những điều này tôi tin mình sẽ viết được một bài cảm nhận thật hay. Và điều quan trọng nhất là đảo chính là quê hương tôi. Viết về quê hương mình thì không bao giờ gọi là khó được.
Và vấn đề đầu tiên khi nhắc tới cụm từ “Biển Đảo” có lẽ phải nói đến vấn đề đặt cho nó một cái nghĩa rõ ràng nhất. Phần đông ý kiến cho rằng biển đảo là một phần máu thịt của Tổ quốc, vì vậy có muôn vàn trái tim ngày đêm hướng về biển đảo, dành tình yêu cho những người lính biển cùng các chiến sĩ, các lực lượng ngày đêm bảo vệ chủ quyền biển đảo nước nhà. Thiết nghĩ rằng đây thật sự là một ý kiến rất thực, Sở dĩ nói như vậy vì tôi biết rằng cũng có nhiều người như tôi, chưa từng đặt chân ra đảo, nhưng đến với biển bằng một tình yêu, và thật khó có thể định nghĩa tình yêu ấy. Đó là niềm tự hào, say mê trước vẻ đẹp của những bãi cát dài, làn sóng biếc, vịnh đảo nên thơ. Nhưng hơn hết, đó là nỗi xúc động trước những người đã làm đẹp hơn bức tranh tuyệt sắc ấy.
Yêu biển mà không yêu những con người nơi đây thì chính là một thiếu sót lớn. Bởi vì đây là quê hương tôi, và những người sống nơi đây chính là đồng bào của tôi. Tôi yêu cái cách họ định nghĩa biển đảo :’’Đảo là nhà, biển cả là quê hương”. Chỉ những con người gắn bó lâu dài với nơi đây mới yêu biển đến như thế. Họ có thể mặc kệ những nguy hiểm trong những ngày mưa bão để ra đảo sống, họ có thể rời xa gia đình trong một khoảng thời gian dài để trở thành những người hùng gác biển. Họ có thể xem biển như là một người chủ hào phóng, dựa vào biển mà nuôi sống gia đình. Hay đơn giản họ chọn biển là nơi an nghỉ cuối cùng của mình. Hòa mình vào biển để mãi sống bên biển đôi khi chính là tâm nguyện duy nhất của họ.
Niềm tự hào của tôi với biển đảo nước nhà còn là hình ảnh những người chiến sĩ hải quân, đầu đội mũ, tay vác súng đứng canh giữ biển. Bạn biết không, ngay từ nhỏ, các bà các mẹ đã đem tình yêu biển đảo gieo vào những tâm hồn còn non nớt. Vì thế yêu đến mức có thể gạt bỏ những thú vui vô thường của đất liền mà gắn bó đời mình với đảo là điều có thể hiểu. Giữ đảo chính là đang bảo vệ quê hương mình. Mang trên vai trọng trách bảo vệ quê hương đất nước chính là niềm tự hào của các chiến sĩ hải quân .
Con người ở đây đã đẹp thì cảnh vật ở đây còn đẹp hơn rất nhiều. Thượng đế đã phú cho nơi đây một nét diễm lệ mà khó nơi nào sánh bằng. Biển nước ta tuy không quá lớn nhưng khả năng phát triển kinh tế nhờ biển là rất cao. Ngư trường rộng lớn, nguồn nhiên liệu dưới lòng biển nhiều, phong cảnh đẹp, con người hòa đồng,… đêm đến cho ta nguồn lợi rất lớn. Giống như tôi, thì nhiều người không biết nhiều về biển, nhưng ai cũng có thể nói được cái lợi mà biển đã đem lại. Có ai không biết di tích lịch sử Nhà tù Côn Đảo đang ngày đêm đón những lượt tàu ra biển để hồi tưởng lại một thời huy hoàng cũng chính là một thắng cảnh đẹp của biển đảo quê ta, là thương hiệu của Việt Nam đất nước anh hùng. Hay ai lại không nhớ tới hương vị thơm ngon được tạo ra nhờ mùi vị đặc trưng của tỏi Lý Sơn.Chính nhờ thương hiệu tỏi Lý Sơn mà mọi người càng hiểu rõ hơn về biền đảo- nơi mà có những giá trị không thể tìm thấy nơi đất liền. Và còn hình ảnh khác làm nên thương hiệu biển đảo cho những con người nơi đất liền chưa một lần đặt chân ra đảo. Với tôi thì những hình ảnh trên chính là niềm tự hào của một con người đối với quê hương mình.
Biển đẹp với một phong cách nhẹ nhàng như từng lớp sóng âm thầm xô bờ đến khi sóng bào mòn đá lúc nào không hay. Giống như thế, tiếp xúa với biển nhiều qua các hình ảnh, thông tin trên mạng, tin tức thời sự nhiều đến nổi một con người như tôi củng yêu biển lúc nào không hay. Tôi vẫn còn ấn tượng với một câu thoại trong vai cô giáo trong một clip hài được đăng tải trên mạng. Câu thoại ấy đơn giản chỉ là “ Trường Sa-Hoàng Sa là của Việt Nam”...
Và vì vậy với những gì mà tôi cảm nhận được từ biển, tôi có thể tin rằng trong tương lai không xa,biển đảo nước ta sẽ phát triển toàn diện cả về đời sống vật chất, tinh thần và cả con người nơi đây. Vẫn là câu nói này, tôi mong các bạn hãy nhớ và luôn tâm niệm về điều này nhé: Đảo là nhà, biển cả là quê hương.
Nếu Tổ quốc đang bão giông từ biển
Có một phần máu thịt ở Hoàng Sa
Ngàn năm trước con theo cha xuống biển
Mẹ lên rừng thương nhớ mãi Trường Sa
Đất Tổ quốc khi chập chờn bóng giặc
Các con nằm thao thức phía Trường Sơn
Biển Tổ quốc chưa một ngày yên ả
Biển cần lao như áo mẹ bạc sờn”
Mỗi lần đọc bài thơ này của nhà thơ Nguyễn Việt Chiến, tôi lại thao thức về biển về Hoàng Sa – Trường Sa. Trong tôi lại hiện lên thật kiêu hãnh dáng đứng của những người lính đảo xa giữa mênh mông đại dương đang canh giữ cho quê hương yên bình giấc ngủ.
Khi sinh ra tôi đã sống trong thời bình, bom đạn chiến tranh, những ngày đói khổ dường như tôi chưa từng biết đến và trải qua. Tôi chỉ biết lịch sử, quá khứ đáng tự hào của dân tộc qua những trang sách sử, qua báo đài. Từ những trang sách ấy tôi đã lớn lên chan chứa một tinh thần biết ơn với tiền nhân, với quá khứ. Bởi nếu không có thế hệ cha anh đã ngã xuống trong biết bao nhiêu cuộc chiến vệ quốc vĩ đại thì chắc chắn tôi không có mặt trên đời. Ngày nay, dù chiến tranh đã đi qua, đất nước đã hòa bình và phát triển, nhưng biển xa vẫn canh cánh mối lo hiểm họa xâm lăng của các thế lực thù địch. Nên nhiệm vụ của tuổi trẻ, nhiệm vụ của mỗi công dân lại được đặt lên trên hết.
Và ở đó, nơi cách chúng ta hàng trăm hải lý, những chàng trai lính đảo, những con người đầy nhiệt huyết có trái tim yêu nước nhiệt thành luôn biết hi sinh và cống hiến đang ngày đêm đương đầu với sóng dữ. Họ chính là biểu tượng cao đẹp của Tổ Quốc hôm nay:
Yêu biết mấy những con người đi tới
Hai cánh tay như hai cánh bay lên
Ngực dám đón những phong ba dữ dội
Chân đạp bùn không sợ những loài sên!
Đường bờ biển nước ta dài trên 3260 km kéo dài từ Móng Cái đến Hà Tiên. Vươn trải ra hướng đông, ta có trên 3000 hòn đảo lớn nhỏ. Từ thuở đội hùng binh Lý Sơn mang gươm vẽ biển ta có Hoàng Sa, Trường Sa với bao đảo nổi đảo chìm. Biển như lòng mẹ bao la mang đến cho ta bao nguồn lợi thủy hải sản, nhiều cảnh quan thiên nhiên tươi đẹp. Biển chứa chan tình yêu thương vẫn ngày đêm vỗ sóng vào bờ. Khi nhắc đến đây tôi lại thoáng nhớ về kí ức cùng với ông, ông tôi cũng đã run run giọng khàn mà kể với tôi những kí ức còn sót lại mà ông biết về trận chiến ở Đảo Gạc Ma năm 1988. Đó là trận hải chiến mà ông cha ta đã dốc hết sức lực, dùng tất cả sức mạnh để đấu tranh chống kẻ thù Trung Quốc hiểm độc. Ở nơi đó các anh đã dâng hiến tuổi xuân xanh của mình vì độc lập chủ quyền của dân tộc. Các anh hi sinh nhưng trên tay vẫn ôm trọn lá cờ tổ quốc, quyết chiến một lòng một dạ. Hằng năm, những chuyến tàu vẫn đều đặn chở đoàn công tác từ đất liền ra Trường Sa. Mỗi lần đi qua Gạc Ma, những người con đất Việt không quên thả vòng hoa tưởng niệm. Các anh đã dâng hiến tuổi 20 cho Tổ quốc, nhân dân cả nước sẽ đời đời ghi nhớ công ơn của các anh. Ông tôi nhắm đôi mắt lại khẽ lâu rồi mở ra lặng buồn nhìn về phía xa xăm, và hình như tôi thấy trong ánh nhìn xa xăm ấy của ông tôi là cả một tình yêu không nói nổi nên lời: tình yêu Biển Đảo quê hương.
Nay trong thời bình, hàng trăm ngàn những người lính đã gác lại đời tư, tạm biệt những vùng quê, tạm biệt những thành phố phồn hoa đô hội để đến với biển đảo canh giấc ngủ bình yên cho nhân dân. Giữa bao nhiêu thiếu thốn và cô đơn, những người lính ấy vẫn quyết bám đảo, bám biển để bảo vệ vùng trời biển thiêng liêng mà bao liệt sĩ đã ngã xuống khi cuộc đời còn rất trẻ. Mặc dù chiến tranh tàn khốc đã thôi không trở lại, nhưng những âm mưu độc chiếm, âm mưu muốn tranh giành lãnh thổ của các nước ‘’láng giềng’’ vẫn còn sôi sục đó đây. Biển vẫn ngày đêm sóng dữ chưa nguôi