Một buổi sáng đẹp trời, Nam đang hào hứng bước tới ngôi trường thân yêu để bắt đầu một ngày mới với bao niềm vui và sự bất ngờ đang chờ đợi.
Đang vui vẻ bước đi, bỗng Nam nghe văng vẳng đâu đây có tiếng khóc nỉ non. Cậu tò mò đi theo hướng phát ra tiếng khóc ấy nhưng không hề thấy một ai. Cậu đang định quay đi thì bỗng bắt gặp một cảnh tượng rất lạ lùng mà cậu chưa bao giờ được chứng kiến: một bông hoa đang rơi nước mắt. Những giọt nước mắt của bông hoa xinh đẹp ấy rơi xuống như những hạt pha lê long lanh rơi. Quá bất ngờ với những gì nhìn thấy được, Nam chỉ biết đứng nhìn cái cảnh tượng thần kì ấy. Bỗng có một con ong bay lại gần bông hoa đang khóc. Cảnh tượng tiếp sau đó còn làm cậu ngạc nhiên hơn. Con ong bỗng cất tiếng hỏi bông hoa: “Tại sao cậu lại khóc?” Bông hoa mắt ướt, ngẩng lên nhìn ong và càng khóc to hơn. Hoa vừa khóc vừa nói: “Tôi buồn lắm! Tôi chẳng làm được gì cho cuộc đời này cả. Những hạt phấn của tôi không bay được đi nơi khác mà cũng chẳng có con ong nào hút mất của tôi cả. Tôi thật vô dụng phải không bạn ong?. Nghe thấy vậy, con bật cười và bảo: “Bạn đừng nghĩ vậy! Mình sẽ giúp bạn góp công sức cho cuộc sống.”. Nói rồi, ong hút mật của hoa và đem phấn hoa bay đi.
Nam ngơ ngẩn nhìn theo con ong đang bay về phía xa và tự nhủ với lòng mình: Một bông hoa nhỏ bé còn mong được góp công sức cho cuộc sống thì chẳng lẽ một con người như mình lại không làm được gì cho cuộc sống này hay sao? Rồi Nam tự hứa với lòng mình rằng sẽ cố gắng học thật giỏi để mai này góp phần xây dựng quê hương, đất nước thêm giàu đẹp.