I. DÀNÝ
1. Mở bài:
- Dế Mèn đứng trước mộ Dế Choắt, suy nghĩ về hành động dại dột của mình.
2. Thân bài:
- Kể lại sự việc trước và sau khi gây ra cái chốt oan uổng của Dế Choắt.
- Tự nguyền rủa hành động nông nổi của mình.
- Day dứt, ân hận.
3. Kết bài:
- Xin Dế Choắt tha thứ.
- Rút ra bài học thiết thực cho bản thân.
II. Bài làm
Sau khi chôn cất Dế Choắt, tôi đứng im lặng hồi lâu trước nấm mồ mới đắp của người bạn xấu số, suy nghĩ về việc làm dại dột, ngông cuồng của mình và cảm thấy hổ thẹn, ân hận vô cùng!
Biết mình có ưu thế về sức khoẻ nên tôi thích bắt nạt những người hàng xóm nhỏ bé xung quanh. Tôi đã quát mấy chị Cào Cào ngụ ngoài đầu bờ khiến mỗi khi tôi đi qua, các chị phải núp khuôn mặt trái xoan xuống dưới nhánh cỏ, chỉ dám đưa mắt lên nhìn trộm. Tệ hơn nữa, thỉnh thoảng tôi còn ngứa chân đá anh Gọng Vó lấm láp vừa ngơ ngác dưới đầm lên. Không có ai dạy dỗ, ngăn cản, tôi cứ tưởng thế là hay, là giỏi. Chuyện bắt nạt mọi người là đáng trách, song cũng còn có thể tha thứ được; nhưng việc tôi bày trò tinh nghịch trêu chọc chị Cốc khiến Dế Choắt bị chị hiểu lầm mổ cho đến chết thì quả là tội của tôi quá lớn, không thể tha thứ được.
Tôi tự nguyền rủa mình là thằng hèn nhát, dám làm mà không dám chịu. Khi chị Cốc bực mình lên tiếng, sao không dám ra mặt đối đầu với chị mà lại chui tọt vào hang, khiếp sợ nằm im thin thít?! Nếu tôi không hát ghẹo chị Cốc bằng
những lời lẽ hỗn xược thì chị đâu có nổi giận, Dế Choắt đâu có bị đòn oan?! Chỉ vì muốn thoả mãn cái tính hiếu thắng và tinh nghịch của mình mà tôi đã trở thành kẻ giết người.
Lúc này, tỏi tự trách mình và ân hận vô cùng nhưng than ôi, mọi việc đều đã muộn! Dế Choắt ốm yếu đáng thương đã nằm yên trong lòng đất! Dế Choắt ơi, tôi thành tâm xin lỗi bạn và hứa sẽ quyết tâm thay đổi tính nết, từ bỏ thói hung hăng, ngỗ nghịch, kiêu ngạo để trở thành người có ích cho đời!
Xin bạn hãy tha thứ cho tôi! Tôi sẽ khắc ghi câu chuyện đau lòng này và lấy đó làm bài học đường đời đầu tiên thấm thìa cho mình.
Sau khi chôn cất Dế Choắt, tôi đứng im lặng hồi lâu trước nấm mồ mới đắp của người bạn xấu số, suy nghĩ về việc làm dại dột, ngông cuồng của mình và cảm thấy hổ thẹn, ân hận vô cùng!
Biết mình có ưu thế về sức khoẻ nên tôi thích bắt nạt những người hàng xóm nhỏ bé xung quanh. Tôi đã quát mấy chị cào cào ngụ ngoài đầu bờ khiến mỗi khi tôi đi qua, các chị phải núp khuôn mặt trái xoan xuống dưới nhánh cỏ , chỉ dám đưa mắt lên nhìn trộm. Tệ hơn nữa, thỉnh thoảng tôi còn ngứa chân đá anh Gọng Vó lấm láp vừa ngơ ngác dưới đầm lên. Không có ai dạy dỗ, ngăn cản, tôi cứ tưởng thế là hay, là giỏi. Chuyện bắt nạt mọi người là đáng trách, song cũng còn có thể tha thứ được; nhưng việc tôi bày trò tinh nghịch trêu chọc chị Cốc khiến Dế Choắt bị chị hiểu lầm mổ cho đến chết thì quả là tội của tôi quá lớn, không thể tha thứ được.
Tôi tự nguyền rủa mình là thằng hèn nhát, dám làm mà không dám chịu. Khi chị Cốc bực mình lên tiếng, sao không dám ra mặt đối đầu với chị mà lại chui tọt vào hang, khiếp sợ nằm im thin thít?! Nếu tôi không hát ghẹo chị Cốc bằng
những lời lẽ hỗn xược thì chị đâu có nổi giận, Dế Choắt đâu có bị đòn oan?! Chỉ vì muốn thoả mãn cái tính hiếu thắng và tinh nghịch của mình mà tôi đã trở thành kẻ giết người.
Lúc này, tỏi tự trách mình và ân hận vô cùng nhưng than ôi, mọi việc đều đã muộn! Dế Choắt ốm yếu đáng thương đã nằm yên trong lòng đất! Dế Choắt ơi, tôi thành tâm xin lỗi bạn và hứa sẽ quyết tâm thay đổi tính nết, từ bỏ thói hung hăng, ngỗ nghịch, kiêu ngạo để trở thành người có ích cho đời!
Xin bạn hãy tha thứ cho tôi! Tôi sẽ khắc ghi câu chuyện đau lòng này và lấy đó làm bài học đường đời đầu tiên thấm thìa cho mình.
Anh Dế Choắt đáng thương ơi! Suốt đời yôi sẽ không bao giờ dám quên câu chu.yn đâu lòng này. Chính cái thói ngông cuồng, dại dột của tôi mà anh phải lìa trần trong đau đớn, tủi cực. Anh phải chết đau đớn là tại tôi. Tôi biết, nói lời hối hận bây giờ đã quá muộn rồi. Nhưng tôi nào có biết đâu cơ sự lịa ra ngong nỡi này? Dưới 3 tấc đất, linh hồn tội nghiệp của anh có thấu hiểu tôi ko? Mà cho dù anh có tha thứ cho tôi thì tôi cũng ko bao giờ có thể tha thứ cho chính tôi. Anh Dế Choắt ơi, xinh anh hãy yên lòng mà an nghỉ, tôi sẽ khắc sâu trong tâm trí lời khuyên của anh. Tôi hứa từ nay sẽ bỏ cái thói hung hăng bạy bạ, kiêu ngạo, phách lối. Cái chết của anh là bài học đắt giá cho tôi. Trước vong hồn anh, tôi xinh hứa kể từ nay thay đổi tâm tính, khiêm nhường, học hỏi bậc đàn anh, đàn chị, bênh vực, giúp đỡ những kẻ yếu cùng bạn bè đoàn kết chống lịa bất công, ngang trái ở đời. Chỉ có thế tôi mới chuộc đc lỗi lầm tai hại của chings mìk
BẠN LM BÀI TỐT NHÉK! :)
Xin lỗi anh dế Choắt! Chỉ tại cái tính ngông cuồng không biết nghĩ của tôi mà anh phải bị như thế này. Giá mà trước đây tôi bớt ngông cuồng, không biết nghĩ thì anh bây giờ có phải sống bên cạnh tôi. Tôi hối lắm! Hối hận lắm! Trời đổ mưa. Những cơn mưa buồn bã này còn chẳng bằng sự hối hận về việc tôi đã gián tiếp giết chết anh. Đáng lẽ ra khi mụ Cốc tra khảo anh, tôi phải ra thú tội mới phải. Đã quá muộn. Anh đã chết. Cảm ơn anh về câu nói cuối cùng của anh. Hãy yên nghỉ dưới cỏ này nhé. Tôi sẽ mãi nhớ anh. Tôi xin lỗi.