Vào một đêm cuối đông trên con đường rực rỡ ánh đèn của thành phố có một cô bé bán diêm đang lang thang với chiếc giỏ diêm đầy. Đêm ấy là đêm giao thừa nên mọi ngôi nhà trên phố đều sáng đèn cho đến tận khuya. Những chiếc cổ xe ngựa nối đuôi nhau chở các gia đình quyền quý đi lại lộc cộc trên đường. Các cặp vợ chồng tay trong tay dẫn con đi mua sắm trông rất vui vẻ. Thời khắc ấy ai cũng mong muốn hoàn thành sớm công việc để đoàn tụ cùng gia đình. Duy chỉ em bé bán diêm là không thể về nhà. Mà em chẳng có nhà để về như mọi người. Em nhớ có một thời em cũng từng được dẫn đi đón giao thừa, cũng từng được ngủ ngon trong căn nhà ấm cúng và chuẩn bị quần áo đẹp đi chơi noel. Cái ngày mà mẹ và bà còn sống, ba vẫn là người ba tốt lo cho gia đình. Ấy vậy mà khi hai người thân yêu nhất rời khỏi cuộc đời em, ba lại chán nản say men rượu và quên đi đứa con bé bỏng cần được chở che. Em có nhà nhưng chẳng phải là nhà mà chỉ là một căn gác xếp chặt chội, mùa hè thì nóng nực mùa đông lại lạnh giá.
Em cố gắng lê những bước chân mệt mỏi trên đường để rao bán từng que diêm. Có bao nhiêu người sang trọng đi lại nói cười nhưng họ không đói hoài tới em. Có lẽ không cần diêm để sưởi ấm và cũng chẳng cần thương hại cho một đứa bé bẩn thỉu, rách nát như em. Em ngồi xuống trong góc của hai căn nhà và cố thu chân lại cho đỡ rét. Đôi giày rách nát cũng bị thằng bé nghịc ngợm kia lấy mất. Ngoài đường tuyết đã phủ trắng nhưng cây bạch dương lẻ loi. Em thấy có một cô bé chạc tuổi em vừa đi trên đường vừa ăn bánh mì ngon lành, em sờ vào bụng mình, cả ngày nay em có ăn gì. Giá mà có lò sưởi và thức ăn thì tốt biết mấy. Em đánh liều quẹt que diêm đầu tiên hơ lên đôi má cho đỡ lạnh. Trong ánh sáng chập chờn của que diêm em thấy trước mắt mình hiện ra lò sưởi, em huơ tay tới ánh lửa ấm áp thì lò sưởi biến đi đâu mất, que diêm vụt tắt. Em đốt thêm que diêm thứ hai, lần này em thấy một bàn ăn được trang trí thịnh soạn. Trên bàn ăn là một con ngỗng quay to lớn và ngon lành, con ngỗng tiến về phía em thì que diêm vụt tắt. Em tiếc nuối quẹt que diêm thứ ba, trước mắt em là một ngôi nhà ấm cúng được trang trí bằng cây thông noel. Trên cây thông có treo nhiều quà bánh và đồ chơi. Em chưa kịp với tay thì cây biến mất. Em quẹt que diêm thứ tư, lần này em thấy bà em, người bà đã yêu thương em cho em những ngày tháng tươi đẹp. Em nắm lấy tay bà nhưng bà ở xa quá, em gọi bà bà chỉ quay lại mỉm cười. Em quẹt hết những que diêm còn lại trong bao và cất tiếng gọi “Bà ơi! Cháu nhớ bà lắm, ở đây cháu đói và lạnh lắm. Bà mang cháu theo cùng với!”.Nhưng bà đã biến mất…em cố chạy theo bà, chạy mãi đến một căn phòng ấm áp. Bà đang gọi em dậy để ăn bát cháo thơm. Em choàng mở mắt thì không thấy bà đâu, chỉ thấy một người phụ nữ hiền lành đang mỉm cười với em, em bất giác hỏi: Bà con đâu, con muốn gặp bà! Người phụ nữ lạ giải thích: Cô tên Marry, đây là nhà của cô, đêm qua cô thấy cháu bất tỉnh bên đường nên đã mang cháu về đây. Cháu bị suy nhược cơ thể nên bác sĩ đã tiêm thuốc cho cháu, cháu sẽ khỏe lại ngay. Còn bây giờ, cháu hãy gượng dậy ăn hết bát cháo này cho mau khỏi bệnh. Cô bé rất ngạc nhiên và rối bời khi biết đây không phải thiên đường cũng không phải nơi bà cô sống, nhưng có lẽ bà trên trời đã thương cô nên mang người phụ nữ tốt bụng này đến đây. Cô ấy đút cho em từng muỗng cháu và mỉm cười nhìn em, lâu lắm rồi em mới cảm nhận được tình yêu thương của con người. Em khóc và kể mọi chuyện của mình cho người phụ nữ kia nghe. Sau một hồi suy nghĩ, người phụ nữ nhẹ nhàng: Cô hiểu mọi chuyện, cô sẽ giúp cháu. Cháu cứ ở đây và xem như nhà của mình, cô chỉ sống một mình với người mẹ già nhưng mẹ cô vừa qua đời. Có cháu ở đây cô sẽ thấy bớt hiu quạnh hơn. Những ngày sau đó, cô bé sống rất vui vẻ bên người phụ nữ. Nhà cô Marry rất rộng, có cả một trang trại trồng cây và nuôi cừu với nhiều người giúp việc. Thời gian không có cô ở nhà, cô bé bán diêm có thể chơi đùa cùng lũ cừu và các chị giúp việc cho cô. Thế nhưng cô bé vẫn chưa thể vui trọn vẹn vì dù sao đây cũng không phải là nhà của mình và không có ba cô ở bên. Giá mà ba cô có thể đến sống cùng cô, hằng ngày hai cha con sẽ cùng nhau chăm sóc đàn cừu và hái trái. Ba sẽ không uống rượu nữa cũng không chửi mắng cô nữa. Rồi một buổi chiều, cô bé đang cắt cỏ cho cừu thì bỗng có một người đàn ông xuất hiện gọi cô: Con gái yêu của ba, là ba đây. Đúng rồi, là ba của cô nhưng hôm nay cô bé thấy ba khác lạ. Cô vừa mừng vừa lo sợ. Lại đây con, ba không đánh mắng con nữa, ba xin lỗi con. Cô bé chạy đến ôm lấy ba. Ba nhấc bổng cô lên và hôn lên má cô. Ba xin lỗi, ba đã sai, ba hứa sẽ là người ba tốt, chăm sóc con thay bà và mẹ. Trong những ngày mất cô bé, ba đã bừng tỉnh khi mất đi cả đứa con gái của mình vì rượu. Ba kể rất nhiều về nỗi đau đã khiến ba đánh mất mình. Ba kể cho cô bé nghe chuyện cô Marry đã tìm đến nhà và hết lòng khuyên bảo ba, cô ấy là một người tốt bụng nhất trên đời. Cô đã giúp ba trả hết số nợ vì rượu chè và để ba ở lại đây cùng cô bé. Ba sẽ chăm sóc vườn cây và lũ cừu thay cô. Từ đó, người ta không còn thấy một cô bé bán diêm tội nghiệp và một người cha suốt ngày say xỉn nữa. Chỉ có ở một trang trại rộng lớn kia có túp lều của hai cha con, tuy nhỏ nhưng lúc nào cũng rộn tiếng cười.