mình ko nghĩ bạn nên đăng ở trang web này
mình ko nghĩ bạn nên đăng ở trang web này
Sunsee tí cho đời nó đỡ nhạt ....
Dân ngôn đâu vô điểm danh nè :))
p/s : xin đọc hết rồi thik chửi s thì chửi :D
'' Bảo bối ngoan , ngậm lấy nó ''
Người đàn ông nửa ngồi nửa nằm trên giường , khuôn mặt yêu nghiệt cương nghị đầy ma mị , mồ hôi chạy dọc theo xương quai xanh rồi rơi xuống ngực đầy quyến rũ . Anh nhỏ giọng dụ dỗ người kia , giọng nói trầm thấp hơ khàn , đồng thời đưa vật thô cứng kia lại gần miệng cô gái . ( t cần được thông não , máu ngôn đang sôi )
Còn người trên giường toàn thân nóng bừng , 2 mắt mê ly , chiếc áo ngủ hơi trễ vai làm lộ cả 1 vùng trắng nõn , phong tình vô hạn . Cô hơi kháng cự , khó chịu '' ưm'' một tiếng , cả người ngứa ngáy khó chịu .
Anh vuốt ve khuôn mặt xin đẹp của cô , yêu thương vô hạn :
'' Ngoan , để anh ''.
Dứt lời liền đẩy vật kia vào miệng cô ( chúng m có nghĩ giống t -.- ) , sau đó lại vuốt ve mái tóc óng mượt , thấy người dưới thân muốn cựa quậy liền trực tiếp đè hai cánh tay cô xuống , nói :
'' Nghe lời anh , ngậm nó , không được cắn . ''
Một lát sau , anh rút vật đó ra , hơi trầm ngâm :
'' Nhiệt kế hiển thị 390 . Hừm , em sốt rồi , đi bệnh viện với anh '' ( Ôi đuma , não t ~ )
"Đi tắm."
Giản Dao ngồi dưới nhà chờ đợi. Hôm nay là lấn đầu tiên cô tận mắt chứng kiến năng lực nghề nghiệp của Bạc Cận Ngôn. Ấn tượng của cô về anh đã có sự thay đổi lớn. Người đàn ông này trong công việc đáng kính hơn trong cuộc sống gấp nhiều lần. Trông anh giống một thần thám thực thụ, tuy vẫn còn hơi cao ngạo và khó gần, nhưng anh mang đến cảm gác đáng tin cậy cho người khác.
Vì vậy, dù thời gian không còn sớm, Giản Dao vẫn theo anh về ngôi biệt thự, toàn tâm toàn ý phối hợp điều tra. Cô không ngủ nghỉ cũng chẳng sao.
Một lúc sau, Bạc Cận Ngôn mặc áo choàng tắm đi xuống tầng một, mái tóc ngắn ướt rượt của anh dính vào trán, gương mặt càng trắng trẻo. Anh đi thẳng đến bên ghế sofa ở phòng khách ngồi xuống, tiện tay cầm quyển sách lên đọc.
"Tối nay còn có việc gì không?" Giản Dao hỏi.
Bạc Cận Ngôn chẳng thèm ngẩng đầu: "Không."
"Chúng ta không cần trợ giúp cảnh sát tìm kiếm thi thể nạn nhân và tội phạm sao?"
Anh nhướng mắt liếc cô một cái: "Đó là việc của cảnh sát. Tôi chỉ phụ trách phân tích vụ án."
Giản Dao lập tức hiểu lời anh nói. Bây giờ cảnh sát huy động một lực lượng lớn, có khả năng tìm kiếm xác nạn nhân thông đêm, cô và anh cũng chẳng giúp được gì. Thế là cô đứng dậy: "Vậy tôi về nhà trước, ngày mai lại đến đây."
Bạc Cận Ngôn bình thản giở sách, nhẹ nhàng thốt ra hai từ: "Không được!"
Giản Dao ngạc nhiên nhìn anh, lại nghe anh từ tốn nói tiếp: "Bây giờ toàn bộ thời gian của em đều thuộc về tôi."
Giản Dao ngẩn người, trố mắt nhìn gương mặt nghiêng của anh. Nếu đổi lại là người đàn ông khác nói câu này, ít nhiều cũng mang hàm ý chòng ghẹo hoặc mờ ám. Nhưng lời nói thốt ra từ miệng Bạc Cận Ngôn, đương nhiên đúng nghĩa đen của từ ngữ.
Nhưng bây giờ chẳng phải hết việc rồi hay sao?
Giản Dao: "...Tôi về nhà trước, khi nào anh gọi, tôi sẽ đến ngay."
"Không được. Nếu nữa đêm cần đi xem thi thể nạn nhân, lẽ nào tôi còn phải mất thời gian lái xe đến đón em?"
Giản Dao im lặng trong giây lát. Bây giờ bắt tội phạm càng sớm ngày nào, sẽ có thể ngăn cản hắn giết người ngày đó.
Cô hỏi: "Vậy tôi ngủ ở đâu?"
"Phòng của Phó Tử Ngộ."
***
Đêm đã về khuya, Giản Dao nằm trên chiếc giường rộng lớn, ngắm nhìn rừng núi tối đen bên ngoài cửa sổ. Cô không tài nào ngủ nổi.
Đã mười một giờ đêm, Bạc Cận Ngôn vẫn chưa ngủ. Buổi tối yên tĩnh, cô có thể nghe thấy tiếng bước chân của anh đi ngoài hành lang. Thậm chí cô còn nghe thấy tiếng anh lật giở sách, anh viết chữ trên tấm bảng trắng và tiếng động nhẹ ở căn phòng làm việc bên cạnh.
Giản Dao bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
“Giản Dao, bọn anh đã phát hiện ra thi thể nạn nhân.” Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng gió thổi ù ù, tiếng người ồn ào huyên náo. Lý Huân Nhiên ngừng vài giây, giọng nói của anh vô cùng nặng nề: “Rất nhiều.”
Giản Dao lập tức bật dậy rời khỏi phòng.
Hành lang tối om, cô đi đến phòng Bạc Cận Ngôn, gõ cửa gọi tên anh nhưng không có ai trả lời.
Giản Dao lại rút điện thoại gọi vào máy di động của anh nhưng vẫn không có người bắt máy, bên trong cũng chẳng có tiếng chuông điện thoại. Hay là anh nửa đêm đi ra ngoài?
Giản Dao chạy xuống tầng một, mở tủ tìm chìa khóa.
Khi cô đẩy cánh cửa phòng ngủ của Bạc Cận Ngôn, một luồng khí nóng thổi vào mặt cô. Anh mở điều hòa nóng.
Trong phòng ngủ tối om. Giản Dao lờ mờ nhìn thấy một chiếc giường cỡ lớn đặt giữa phòng, trên giường có người đang nằm. Giản Dao bật đèn, lại gọi hai tiếng, Bạc Cận Ngôn vẫn không tỉnh giấc. Cô đành tiến lại gần.
Giản Dao đẩy cánh tay anh: “Bạc Cận Ngôn!”
Anh vẫn bất động.
Giản Dao chỉ còn cách vỗ nhẹ vào mặt anh hai cái: “Mau tỉnh dậy đi!”
Cuối cùng anh cũng có phản ứng, đôi lông mày hơi nhướn lên. Giản Dao tưởng anh thức giấc, ai ngờ anh vẫn nhắm mắt, giơ tay, túm lấy tay cô. Giản Dao ngẩn người. Bạc Cận Ngôn cầm tay cô, đưa lên miệng đặt một nụ hôn nhẹ nhàng.
Lòng bàn tay truyền đến xúc cảm ấm nóng mềm mại, hơi thở đàn ông phả vào làn da giá lạnh của cô. Cảm giác buồn buồn từ lòng bàn tay truyền đến sống lưng, khiến Giản Dao cứng đờ người. Khi cô định rút tay về, liền nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh, tựa hồ vô ý thức lẩm bẩm: “Thần Mặc...tự đi ngủ đi...”
Giản Dao nhíu mày. Thần Mặc?
Theo phản xạ có điều kiện, đầu óc cô lập tức xuất hiện ý nghĩ, đây là tên bạn gái anh?
Giản Dao không nghĩ ngợi nhiều, cô dùng sức rút tay về. Hàng lông mi của Bạc Cận Ngôn rung rung, đôi mắt đen cuối cùng cũng từ từ mở ra.
Bốn mắt nhìn nhau. Bạc Cận Ngôn vẫn nằm bất động, thần sắc anh nhanh chóng khôi phục sự tỉnh táo: “Tại sao em lại xuất hiện trong phòng của tôi?”
Bàn tay Giản Dao vẫn còn lưu lại cảm giác ấm nóng, cô vội lên tiếng: "Bọn họ tìm thất xác nạn nhân rồi."
***
Giản Dao về phòng thay quần áo. Khi cô ra ngoài hành lang, Bạc Cận Ngôn đã mặc ple đi giày da chỉnh tề. Anh đột nhiên dừng bước, cúi đầu nhìn xuống đất: “Trầm Mặc, đừng đứng chắn đường.” (Chữ Thần và chừ Trầm đồng âm nên lúc đầu Giản Dao hiểu nhầm sang tên kia)
Giản Dao thuận theo ánh mắt của Bạc Cận Ngôn, mới phát hiện có một con rùa rất lớn đang đứng giữa cửa phòng anh.
Con rùa đó dường như hiểu tiếng con người, chậm chạp đi về một bên mép cửa.
Sau đây, Linh xin được viết một câu truyện tình cảm. Nó không hay lắm, mọi người thông cảm cho Linh nhé.
Không có đề
Ngày hôm đó, tôi đến trường học, ngôi trường mới của tôi. Tôi đã gặp anh, đối với tôi lúc đó, anh chỉ như bao người con trai khác-đáng ghét. Nhưng nhìn anh khá quen, hình như tôi đã gặp anh ở đâu thì phải. Sau đấy vài hôm, tôi để ý rằng, cách anh cư xử với tôi khác với những người con gái khác. Anh đối xử với họ thì như thưởng, người lạ. Rõ ràng tôi cũng vậy mà anh lại quan tâm tôi, mỗi khi tôi buồn thì anh chọc ghẹo, làm tôi tức và vui. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có những người khác xinh hơn tôi, tốt hơn tôi, việc gì anh phải để ý đến tôi?
Sau khoảng 1 tháng đi học, anh đi cùng đường với tôi, đã gặp nhau. Anh lướt qua tôi, tôi chỉ nghĩ là đi qua thôi, chả có gì cả. Nhưng bỗng anh dừng lại, có vẻ như chờ cái gì. Hóa ra anh trờ tôi đến, hỏi tôi:'' Có muốn đến trường cùng anh không? Anh cũng đến trường '' Chẳng là hôm đó, tôi và anh cùng đến trường tập kịch. Tôi kịch văn, anh kịch tiếng anh, trường cũng không đông nên có lẽ anh mới mạnh bạo như vậy. Xong tôi từ chối, nhìn vẻ mặt anh lúc đó khá buồn nhưng cũng phóng đến trường, tất nhiên mà trước tôi.
Đến ngày 24/12, ngày Noel. Suốt một buổi sáng, anh gọi tôi đến chỗ anh để hỏi điều gì. Tôi cũng đâu có lại. Tan học, cùng đường mà, lại gặp nhau, anh đang đi cùng bạn, hỏi nhỏ với tôi là đi chơi không? Tôi lơ ngơ không hiểu, hỏi cái gì cơ. Chắc anh bực mình, chậc một cái rồi đi trước. Chiều hôm đấy, trên đường đi học lại gặp, hóa ra những gì anh hỏi lúc sáng là đi chơi Noel không. Tôi cũng từ chối. Mặc dù khá vui khi lần đầu tiên có người con trai nào dủ tôi đi chơi Noel.
Càng ngày, anh càng quan tâm tôi, tôi cũng để ý anh nhiều hơn. Bỗng một ngày, tôi chợt nhận ra: Tôi thích anh mất rồi!!! Chuyện gì thế này, tôi vốn là người con gái không biết yêu là gì, vậy mà ...Thật sự, tôi không thể hiểu được là tại sao nữa. Anh khiến tôi rung động. Tôi không thể kể với ai, không thể tâm sự với ai cả. Đành dấu kín trong lòng. Nhưng anh cuối cấp, anh ra trường đúng lúc tôi thích anh. Một nỗi buồn rất lớn. Tôi không thể làm gì hơn ngoài việc khóc vào mỗi tối, việc này giống như mới chia tay người yêu vậy. Cô đơn, một mình chịu nỗi khổ tâm, chẳng ai biết chuyện này cả. Tôi không biết làm thế nào để quen anh nữa. Mỗi lần sắp quên thì anh lại xuất hiện, không thể tránh được anh. Tôi không biết làm thế nào để hết thích anh nữa. Và một câu hỏi nữa là: Liệu, anh có thích tôi không?
Tôi không dám nói ra vì sợ.
Sợ anh biết tôi thích anh.
Cũng sợ anh không biết là tôi thích anh.
Chuyện gì đang xảy ra với tôi vậy?
#LinhMuộiMuội
Chap 8:
Đi chơi
Sau cái ngày theo dõi cô ở thư viện, nó quyết định sẽ đi thư viện thành phố học mỗi ngày chủ nhật, và tất nhiên là nó phải lôi kéo hai con bạn thân của mình. Nhưng khó khăn nhất vẫn là phải xin cha mẹ nó cho đi, nó sợ mẹ sẽ không cho nhưng khi nó vừa nói đến mẹ đã lập tức đồng ý làm cho nó sợ, thật ra thì mẹ nó rất muốn con mình đi chơi với bạn bè như bao đứa trẻ khác, hồi nó học tiểu học tuy rất hòa đồng nhưng chẳng thân mấy ai, cái cô bé mà nó gọi là bạn thân hồi tiểu học cùng lắm là nói chuyện với nó nhiều hơn người ta một chút, nhưng chưa từng chia sẽ những chuyện thật lòng như ở với cô và nhỏ, hồi đó nó chưa từng biết qua nhà bạn là gì, ngủ ở nhà bạn là gì, học nhóm là gì, cũng chưa từng dẫn bạn về nhà khiến cho cha mẹ nó lo lắng, mẹ nó nghe nó nói muốn đi học ở thư viện cùng bạn hơi ngạc nhiên nhưng cuối cùng vẫn cho cô đi, nó còn xin mẹ nó ở lại đó, sáng thứ hai đi học cùng hai con bạn thân, nhưng mà phải đem đồ phòng thân, nó rất nghe lời nên đem theo một chai nước hoa và một chai bột ớt (ý của nó ở đây là khi nào có kẻ tấn công nó sẽ thấy bột ớt vào mắt người đó rồi chế nước hoa vào họng người đó, ác thấy sợ) nó còn lén đem theo một cấy súng đồ chơi nhưng có đạn và một cây kiềm chích điện do anh nó sáng chế cho nó (đôi khi nó nghĩ không biết mình đem theo như vậy có phạm pháp không nữa), nhỏ và cô cũng đem theo như nó, có điều không mang kiềm chích điện thôi. Còn bên phía cô và nhỏ thì chỉ cần một cuộc gọi từ nó là cha mẹ hai đứa kia đồng ý liền. Nó không ngờ mọi chyện lại dễ dàng như vậy nên tâm trạng dạo gần đây rất tốt.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Buổi sáng chủ nhật ngày đi học ở thư viện.
Nó thức dậy từ sớm chuẩn bị rất chu đáo, nó mặc một chiếc áo crotop trắng đen và một quần jean đen ngắn trên đùi rất dễ thương, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác một đen, trên đầu mang cái băng rôn màu đen, thả tóc không buộc, bên tay phải đeo một chiếc đồng hồ màu trắng bên tay trái mang một chiếc lắc bạc rất đẹp (đồ cặp của ba đứa), mang đôi giày thể thao nick màu trắng, vớ màu đen, đeo một cái balô nhỏ màu đen (đen, trắng là màu ưa thích của nó), cha nó chở nó đến thư viện của thành phố. Nó đợi hai đứa kia một hồi thì thấy hai thân ảnh quen thuộc, đó là Vy và P.Anh. Hôm nay Vy mặc một chiếc áo thun màu xanh lam, trên áo có hình gì mà tác giả cũng không biết mô tả, mặc một cái váy màu trắng, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác màu lam, trên đầu đeo cái băng rôn màu xanh lam, cũng xả tóc luôn, tay trái đeo chiếc lắc bạc, mang đôi giày nick màu trắng, mang vớ màu lam , đeo một chiếc balô màu xanh lam (cô là fan xanh lam). Hôm nay trông nhỏ thục nữ nhất, nhỏ mặc một chiếc váy màu trắng ngắn trên đùi, có cái nơ màu đỏ quấn ở ngang hông trông rất đẹp, nhỏ đeo cái băng rôn màu trắng, mặc một chiếc áo khoác màu trắng, đeo cặp màu trắng, tay trái đeo lắc bạc, mang đôi giày màu trắng, vớ trắng nốt luôn (nhỏ thích màu trắng cực kì, trừ cái nơ đó ra ở trên người nhỏ một màu trắng).
Thấy cô với nhỏ nó vui vẻ chạy lại nhưng chưa được bao lâu đã bị dập tắt bởi câu nói vô tư của cô:
"Mày mặc đồ âm u quá Hân à" – vâng và bây giờ nó đang tức điên lên, nhưng mà nó nhịn, còn con Phương Anh thì cười chứ chả nói gì.
Cả ba đứa bước vào trong thư viện, đúng là thư viện thành phố có khác, lớn ơi là lớn, có quá trời sách đủ mọi thể loại luôn, ba đứa thích thú chạy đi long vòng thư viện như mấy con điên rồi sau đó chọn một bàn mà ngồi. Ba đứa tự chọn truyện cho mình, đều là tiểu thuyết. Tuy cô và nó không thường đọc sách như nhỏ nhưng vẫn thường đọc các loại sách ngôn tình. Đang say mê đọc thì từ phía sau vọng ra giọng nói quen thuộc:
"Chào các quý cô, chúng tôi ngồi đây nhé" – người nói ra câu đó là anh, còn nháy mắt với cô nữa (đồng thanh tiếng nói từ trong lòng của nó với nhỏ "Bọn tui là không khí à?"), đi với anh còn có hắn và một cậu nhóc rất ư là đẹp trai. Nhìn thấy ba người họ, nó và nhỏ ngạc nhiên hết cỡ, nhìn qua cô thì thấy cô rất tỉnh, nhẹ nhàng giải thích:
"À bữa hổm tao có nói với anh Khải là tụi mình đi thư viện thành phố học sắn tiện đi chơi luôn, cái anh ấy cũng muốn đi nên tao cho thời gian địa điểm luôn. Bây đừng giận mà, cho họ đi chung với chúng ta, lỡ có gì cũng có thể bảo vệ chúng ta mà với lại tội nghiệp họ lắm, phải chạy xe đạp lên tận đây." – cô nhẹ nhàng khuyên giải hai đứa kia. Còn nó và nhỏ đang tức điên lên
"Cho bọn họ đi theo mới không an toàn đấy. Mày bị trai dụ đầu óc mụ mị hết rồi." – nó và nhỏ đồng thanh nói, giận dữ. Còn ba người kia vô cùng tỉnh ngồi xuống ghế rồi, hắn đối diện nó, anh đối diện cô, chàng trai kia đối diện nhỏ. Nó và nhỏ tức điên lắm rồi nhưng nhịn, nhịn, nhịn vì sự nghiệp to lớn.
"Haiz, được thôi, cho họ đi chung nhưng với điều kiện ra chơi mày phải đi với tụi tao không được đi thư viện trường nữa, dám cãi thì mình nghỉ, ok?" – nó hung hổ đưa ra quyết định. Cô uất ức lắm nhưng đành phải chấp nhận.
"Được, mày muốn gì cũng được" – sau đó cô nhìn vào chàng trai kia, hỏi:
"Cái người đi theo hai anh là ai thế?" – chưa để ai trả lời nhỏ đã nhanh nhảu nói.
"Cái hàng khuyến mãi đi theo ai người là ai thế? Nhìn cũng được phết" – ngộ nha bình thường nhỏ trầm tư ít nói lắm mà bây giờ lại nói nhiều thế, ngộ lắm. Người được kêu bằng hàng khuyến mãi trừng mắt nhìn nhỏ làm nhỏ sợ quá trời.
"Tui có tên chứ bộ..." – nhỏ chưa để cậu kia nói hết.
"Oh, thì ra biết nói, tưởng bị câm chứ." – cậu kia tức điên
"Cô... cô..." – nhỏ đâu có vừa
"Ôi trời, trời bất công quá, đẹp trai mà nói lắp, con nói đi cô nghe." – cười hì hì vào mặt tên đang tức điên kia. Thấy tình thế cấp bách quá hắn lên tiếng giải nguy:
"Đây là Phong, Nguyễn Nam Phong, em trai của anh, nó nhỏ hơn mấy em một tuổi nhưng rất thông minh nha, nó giải đề thi vào lớp của các em bằng điểm của Hân luôn đấy, bây giờ nó học rành rọt phương trình toán lớp 8 luôn đấy, giỏi không?" – anh tươi cười giới thiệu làm cô và nhỏ há hốc mồm, còn nó bĩu môi khinh thường.
"Có gì ghê chứ, phương trình lớp 8 em học rành rọt từ năm lớp 3 kìa, đề học sinh giỏi lớp 8 môn tiếng anh em cũng làm rất tốt rất bình thường thui, em còn đang muốn học toán lớp 10 kìa, xì có gì hay đâu chứ." - mọi người nghe nó nói vậy chỉ có thể cười trừ.
Thật ra thì cũng có chí chóe nhau nhưng mọi người vẫn nói chuyện rất vui vẻ, không có không khí ngường ngùng gì hết. Nhưng có một sự kiện rất thú vị, đó là
Cô chạy đi lấy them sách để xem cuốn nào hay mượn về đọc, nhưng mà cuốn cô muốn lấy ở cao quá với không tới thì có một cánh tay vươn tới lấy cho cô, cô xoay mặt lại hay người đối mặt nhau rất tình tứ (quen không), vốn hai người rất gần nhau, anh lại bước them một bước tính níu kéo khoảng cách them chút nữa, nào ngờ anh bước hut, tay quýnh quáng tìm cái gì để dựa thì dừa vào kệ sách, không biết là do anh bất cẩn hay là anh xui mà từ trên giá sách rất xuống hai, ba cuốn sách dày cộm, mà vị trí như đã được định sắn là trên đầu của anh, rớt hai bà cuốn sách trên đầu mà anh vẫn còn cười tươi, còn nháy mắt với cô nữa, cô hết hồn cảm ơn anh rồi chạy về chỗ, anh xoay mặt lại la lê, khuôn mặt đau đớn vô cùng nhưng mà không có tiếng. Nhóm nó thấy cảnh đó, miệng bất giác giật lên, thầm cảm than "Thánh cua gái là đây.". Ôi thiệt là tội cho anh vì muốn cua gái mà bất chấp.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Giới thiệu nhân vật
Nguyễn Nam Phong - cậu - em trai của hắn (11 tuổi): Con nhà giàu, đẹp trai vô cùng, mới có tí tuổi mà đã đẹp trai như thế lớn lên hại nước hại dân như anh trai nó cho coi, không có chỗ nào giống thằng anh nó bằng chỗ tự tin, học rất giỏi. Rất hoàn hảo. Không còn gì để miêu tả nữa.
Chào các bạn thân yêu! Để cho các bạn mới đọc khác đỡ mất công đi tìm Chap 1 thì mình đã sao chép lại bài này vào đây để cho dễ đọc nhé! Bạn nào đọc rồi có thể lướt nhanh Chap 1 để đọc luôn Chap 2 hoặc đọc lại cũng được! (Tùy các bạn nha)
Đôi lời gửi tới độc giả :Các CTV không xóa bài của em nha. Em đã xin chị CTV Linh và chị ấy đã đồng ý cho em viết truyện. Truyện này em mất bao thời gian để viết và sáng tác nên đừng xóa bài nha làm ơn đó :(
Chap 1: Lần đầu gặp nhau.
Cả làng Huỳnh Nhơn ai cũng biết thằng A Tứ. Cái thằng suốt ngày bia rượu rồi rạch mặt chửi bới, chỉ cần nhìn bộ dạng lấm lét của nó ai cũng thấy phát kinh rồi. Có vài người thương nó, khuyên nó tìm công việc ổn định mà làm, nó chỉ thản nhiên đáp một câu:
- Tứ ở thế này quen rồi, đi làm chi cho mắc mệt, quanh năm thưởng thức những chén rượu sa- kê ngọt ngào có phải vui hơn không? Từ lúc sinh ra Tứ đã quanh quanh bốn góc chợ rồi, ở thế này cả đời Tứ cũng chịu.
Vậy đấy, thế là chẳng ai khuyên được nó cả. Một ngày nọ, chẳng hiểu tấm thân lấm lét đấy đang ở đường cùng hay phát chán vì xó chợ, nó tuyên bố với cả làng là đi bốc sào, rửa mộ xác chết, cả làng được trận cười ngặt ngẽo, ông Siêu bảo:
-Mày còn chưa làm nổi được gì giúp người ta mà đòi đi làm ở nghĩa địa gì hở? Thôi, về nhà tao sắm cho cái cày, lương ổn định mà không lo lắng gì.
-Thằng đấy là một thằng điên! Thằng điên!
Tứ mặc kệ người ta. Bao lâu nây, Tứ đã quen với việc bị miệng đời xỉa xói vào chuyện đời tư. Nó đi vay nợ mãi mới làm được một cái chòi rách nát ở sát bên nghĩa địa Hụy Nhơn cho tiện đi lại. Ngay hôm đầu tiên, hắn đã có sở thích kì lạ với xác chết, hôm nào có đám giỗ, đám tang là người ta lại thuê nó. Gần như hôm nào nó cũng tiếp xúc với xác chết. Vì vậy, nhiều người thường bảo thằng cha đó tiếp xúc với người chết nhiều hơn người sống. Bộ dạng của nó xơ xác trông chẳng khác gì người chết vậy, thế nên cái biệt danh ''Tứ Tử'' của nó được xuất phát từ đây. Cứ gặp nó, người ta không quên hỏi :
-Dạo này gặp bao nhiêu người chết rồi?
-Gặp được ma không hở chú ?
Bọn trẻ con cũng không bỏ lỡ cơ hội. Gặp Tứ là chúng nó nháo nhào đi theo nhìn xác chết cho bằng được khiến Tứ rất khó chịu.
-Chúng mày không thể không đi theo tao được à?
Nửa đêm nọ, Tứ nghe thấy tiếng lạo xạo ở nghĩa địa. Dù nghĩa địa này gần như là mái nhà của nó nhưng nó vẫn cảm thấy ớn người và cầm sẵn con dao bầu theo. Càng đi, tiếng lạo xạo càng rõ hơn nữa, nghe chẳng ra tiếng người, tiếng gió. Bỗng, Tứ phát hiện một người phụ nữ da trắng tuyết, tóc phủ hết mặt, mắt nhìn đăm đăm vào mắt Tứ... \
(Sang Chap 2 rồi nè)
- Giết....giết....ta phải giết nó....thứ đàn ông đần độn...-người phụ nữ lẩm bẩm. Tứ biết ngay đây là ma không phải người. Nhưng ai mà biết trước được? Tứ chạm nhẹ vào vai:
- Sao cô lại ở đây?
Cô gái quay lại. Vâng, đó là khoảnh khắc đáng sợ nhất mà một thằng gan to bằng trời như Tứ cũng không thể nào quên được. Đó là một người phụ nữ ngực chảy xệ, mắt đỏ rứa máu đã đông đực, miệng và cả cơ thể bốc mùi hôi thối như thịt người bị rữa. Nó lè cái lưỡi trắng bệch ra nhìn Tứ ....
-Thứ đàn ông chúng mày...có chết cũng không thể trả giá cho tao...chúng mày đã xô đầy đời tao vào vực thẳm! Tao sẽ giết từng thằng một rồi lôi chúng mày xuống tận cùng của địa ngục..bắt đầu từ mày......H....H.....-Người phụ nữ lẩm bẩm, tay cầm con dao, đôi mắt to lồi hẳn ra nhìn Tứ.
-Mày chết chắc rồi con đ* ạ!- Tứ lẩm bẩm (chắc mọi người đang thấy lạ đúng không, đọc tiếp đi)
Tứ lôi tuột găng tay vật lộn với con quái vật. Nó bất ngờ dùng dao găm để chọc vào bụng Tứ nhưng anh đã né được. Anh hất cái găng tay kia lên rồi thọc vào mồm con yêu nữ. Nó bị tắc họng nhưng vẫn cố giẫy giụa với Tứ cho đến phút cuối cùng...
''Con chỉ cần nhớ... nếu tĩnh tâm thì loại yêu nhân nào cũng đổ gục.''-Lời dạy của ông Cần Kiêu đang chảy qua tâm trí anh, đầy mãnh liệt và cảm xúc.
Chẳng mấy chốc, con quái vật bị ngã trước đòn tấn công của Tứ. Con quái vật hiện nguyên hình thành một cô gái xinh đẹp đúng nghĩa ''một nữ nhân có khí chất thanh cao, thánh khiết, không ô nhiễm bụi trần- một vẻ đẹp tuyệt mỹ khiến người ta mê mẩn ngắm nhìn mà lòng không hề chứa dục vọng''....
Kể từ sau ngày nuôi Karry, Di Di phải chăm lo mọi việc trong nhà. Xem ra tình hình đã thay đổi rồi, trùm trường ngày xưa giờ đã không còn nữa. Tiểu Khải thì càng thích thú với điều đó, cậu sai Di Di làm hết việc này đến việc khiến cô cảm thấy chóng mặt, đau đầu. Thứ hai đầu tuần lại đến, sau khi đi học về cô lại phải lao đầu vào công việc tất cả chỉ vì một con chó" Không sao, một tháng thôi, cố nhẫn nhịn" - Lúc naò cô cũng tự nhủ với mình câu nói đó mỗi khi thấy mệt mỏi
Đến bữa trưa, cô nhanh chóng nấu đồ ăn. Hôm nay cô làm súp cua, hương vị khá đặc biệt. Có thể mọi người nhìn về gia cảnh sẽ đánh giá cô khá được nuông chiều lại hay phá phách nên chẳng được việc gì, nhưng thật ra cũng không hẳn. Cô có tài nấu ăn bẩm sinh từ khiến trong nhà ai ai cũng phải tâm phục khẩu phục
- WA!!! Mẹ em có biết chuyện này không vậy? - Tiểu Khải nhìn nồi súp cua rồi khen
- Việc gì?
- Chuyện đầu bếp ấy
- Chứ sao không - cô hất mặt tự hào - Tất cả món ăn hằng ngày của người hầu phải qua miệng tôi thì mới được đem lên đấy
- Ừm
Rồi hai người bưng đồ ăn ra, ngồi ăn ngoan lành, đương nhiên là Karry cũng có phần rồi
Reng!!! - Điện thoại Tiểu Khải kêu làm hai người giật mình
- Anh ra ngoài chút - cậu nhìn điện thoại rồi vội chạy ra ngoài
- A lô mẹ, thật là tốt khi mẹ gọi đấy, nói rõ chuyện của Di Di xem nào - Tiểu Khải mừng rỡ
- Mẹ sẽ nói cho con biết nhưng không được nói với con bé đâu đấy - Vương mama dặn dò - Thật ra giữa con và Di Di có một hôn ước
- SAO CƠ??? - Tiểu Khải bất ngờ gắt lên, ngắt lời của Vương mama
- Bình tĩnh nào, đó là chỉ thị của cha con đấy - Vương Mama liền đổ tội cho Vương baba ( thật ra là hai người cùng thông đồng đấy) - Con cứ sống với con bé đi, thời hạn là một năm, ba con nói nếu hai đứa không có tình cảm với nhau trong một năm thì hôn ước sẽ hủy bỏ
- Thật ạ? Vậy tốt rồi - Tiểu Khải cười - mà khi nào mẹ về?
- Hết thời hạn mẹ sẽ về - vừa dứt câu, Vương mama liền tắt máy né tránh
- Hả? - Tiểu Khải ngớ người, gọi không biết bao nhiêu chữ mẹ nhưng cũng vô dụng, Ba mẹ cậu hiện đang ngoài vùng phủ sóng nên mất tín hiệu
.
.
.
- Chuyện gì vậy? - Cô nhìn - lúc nãy anh say nắng hay sao mà hét gì to thế?
- À không có gì, nhóc lên phòng ngủ trưa đi, để anh dọn cho
- Oa, phải chăng thời tiết thay đổi? Chắc vậy rồi, cảm ơn anh nha - Cô mừng rỡ, theo thói quen ở nhà nên chạy đến hôn Tiểu Khải một cái lên má
Tiểu Khải đứng người, cô cũng đứng theo luôn, rốt cuộc cô vừa làm cái quái gì thế này?
- Nh...nhóc ... nhóc - Tiểu Khải lắp bắp, mặt cậu đỏ ửng lên
- Ayia, đừng hiểu lầm, tôi chỉ cảm ơn anh thôi, vậy nha - cô có ý né tránh, vội ẩm Karry rồi chạy toát lên lầu, bỏ cậu ở dưới nhà
.
.
.
* Ayia, mình viết đến đây thôi vì có việc rồi, tiện thể mình muốn báo cho các bạn một số việc, một tin buồn và một tin vui, tin vui là chuyện sẽ trở nên gây cấn hơn, hay hơn nữa về hai nhân vật chính của chúng ta, mọi người nhớ đồng hành cùng mình nha. Còn tin buồn là hiện tại mình đang lớp 7, đang trong quá trình học tập, bận thi toán, tiếng anh trên mạng và thi học sinh giỏi nên có thể việc tiến hành viết chuyện sẽ chậm hơn, mong các bạn thông cảm nha, sau kỳ thi mình sẽ cố bù đắp, cảm ơn
Từ lâu, em đã mong ước được tham quan vùng biển Nha Trang, một thắng cảnh tuyệt đẹp của đất nước. Và cuối cùng, ước mơ ấy đã thành hiện thực, nhờ có cuộc vui hè do xã tổ chức để khen tặng học sinh giỏi nên em đã có cơ hội tham quan vùng biển thơ mộng này.
Hôm đó, em dậy sớm, làm vệ sinh cá nhân rồi cùng mẹ chuẩn bị cho chuyến tham quan. Đúng 6 giờ, chiếc xa buýt bắt đầu khởi hành, em tạm biệt mẹ rồi cùng mọi người lên đường. Đi được một lúc, em bắt gặp hòn Vọng Phu. Quả đúng như mọi người nói, hòn Vọng Phu này có dáng đứng của một người mẹ đang bồng con, mỏi mòn đợi người chồng yêu quý thật. Rồi còn những ngọn núi với những hòn đá cuội nhẵn bóng. Hòn Nước thơ mộng diệu kì, chỉ tiếc là em không thể dừng lại để tham quan chúng được. Hoan hô, đến nơi rồi! Biển Nha Trang đã thấp thoáng hiện lên làm chúng em vui sướng cả người, những đợt sóng nhẹ nằng gợn lên bờ cát trắng. Có những người bơi tuốt ra ngoài cửa biển. Xa xa, những chiếc thuyền đủ màu sắc đi một cách chậm chạp (có lẽ vì chúng ở xa em quá).
Nước biển mát quá, em muốn nhảy xuống biển tắm lắm, nhưng không được. Trên bờ cát trắng phau, những cô bé, cậu bé vui vẻ xây những lâu đài cát của mình. Hết giờ rồi, em tạm biệt vùng biển rồi lên xe đi tới đảo khỉ, nhưng chúng em không tới ngay được, em còn phải qua một chuyến tàu nhỏ nữa. Rồi đảo khỉ dần dần hiện lên với những cây dừa cao, một tấm biển nhỏ có vẽ hình một chú khỉ và đề một dòng chữ đại khái là: “Hân hạnh chào đón quý khách” Đoàn chúng em chọn địa điểm ở một tán dương rậm rạp để ăn bữa cơm trưa, nhưng đoàn chúng em không ăn vội mà còn rong ruổi chơi đùa, đến khi quay về thì trái cây đã bị khỉ dùng dao cắt ra ăn gần hết (chúng khôn thật đấy). Ăn xong bữa cơm trưa, chúng em đi thăm một đàn khỉ trên đảo, hình như có đến mấy trăm con. Xem khỉ được một lúc thì chúng em lại đến rạp xiếc để xem những tiết mục của những chú chó, chú khỉ… thật đáng yêu. Thích nhất là xiếc khỉ, có chú khỉ làm người đạp xích lô và đương nhiên cũng phải có một chú khỉ khác quần áo sang trọng ngồi chễnh chệ, tay cầm chiếc dù làm khách.
Khi những tiết mục của đoàn xiếc chấm dứt cũng là lúc chúng em rời đảo khỉ để đến Hải Sinh Vật Học, ở đây em đã được xem vô số loài san hô lớn nhỏ, nhiều loài cá quý hiếm và còn được tận mắt chứng kiến những con cá mập bơi lội. Chúng em lại được sờ cả vào bộ xương cá voi khổng lồ và gặp một loài cá được mệnh danh là nàng tiên của biển cả. Trời đã bắt đầu tối, chúng em đành phải rời bỏ thành phố Nha Trang thơ mộng này, buồn quá! Nhưng biết làm sao được, dãy đèn bên thành phố đã bắt đầu thắp lên những quả tròn màu tím nhạt, ngả dần sang màu xanh lá cây và cuối cùng nở bung ra trong màu trắng soi rõ mặt người qua lại. Lúc bấy giờ, Nha Trang lại hiện lên với một bộ mặt mới, những ánh đèn đủ màu sắc của các khách sạn, toà nhà cao tầng làm thành phố trở nên lộng lẫy hơn.
Nhưng rồi chúng em cũng phải rời bỏ những hình ảnh đẹp đẽ ấy, rời bỏ thành phố Nha Trang với vẻ vô cùng hối tiếc, đi được một lúc lâu, nhiều người có vẻ đã buồn ngủ và say xe, các anh chị phụ trách thấy thế liền bày ra nhiều trò chơi lý thú, chia cả đoàn làm hai đội khác nhau, hát những bài ca thiếu nhi cho tới khi chiếc xa dừng lại trước cổng toà nhà Uỷ Ban nhân dân xã Hoà Kiến.
Ôi! Lần đi tham quan này mới tuyệt làm sao! Em nguyện sẽ cố gắng học thật giỏi để những năm sau được đi thăm những danh lam thắng cảnh tuyệt đẹp khác của đất nước ta hay sẽ gặp lại vùng đất Nha Trang này, một cõi mộng mơ đẹp và rất đỗi diệu kì.
Bài viết số 1 lớp 7 đề 3 mẫu 3Quê tôi xa lắm, đó là một vùng biển miền trung vì vậy chỉ có dịp hè tôi mới được ba mẹ cho về thăm quê. Biển quê tôi đẹp lắm, có ánh nắng chói chang, có cát trắng, có gió Lào vi vu ngày đêm thổi về biển.
Mỗi dịp được về quê, tôi thường dậy sớm theo nội tôi ra biển. Trong hơi sương còn đang phàng phất đâu đây, biển mơ màng dịu dàng, vài cơn gió nhè nhẹ thổi vào đất liền mang theo cái vị mặn đặc trưng của biển. Đứng trước biển tôi cảm nhận được cái vì cái nồng nồng khó tả phả vào người. Trên không trung, những con hải âu trắng chao nghiêng đôi cánh, mải miết bay về phía chân trời xa thẳm, nơi bình minh hồng tươi đang hắt những tia nắng hình dẻ quạt xuống mặt nước. Từng đợt sóng nhẹ nhẽ vỗ vào bờ, nước biển trong xanh, bờ cát trắng trải dài tít phía xa. Tôi bước đi với đôi chân trần trên cát, cảm giác mát dịu xuyên thấu vào da thịt tôi. Một cảm giác lạ lan tỏa khắp cơ thể tôi. Từng hạt cát mịn màng, mát rượi lùi lại dưới đôi chân của tôi. Tôi tìm, nhặt nhạnh từng chiếc vỏ óc lăn lóc trên cat. Mỗi cái vỏ là nơi chứa đựng những kỉ niệm của quê hương. Khi rời xa quê, chính những cái vỏ ốc ấy là cầu nối để tôi được sống lại với quê hương mình.
Khi trong tay ta có những chiếc vỏ ốc, ta chỉ cần hả hơi vào rồi áp tai nghe thì sẽ nghe thấy tiếng sóng vỗ, nhịp điệu, âm thanh của biển. Những con sóng vỗ bờ cát, tung bọt trắng xóa. Nó nhào lên rồi vút về để lại trên cát biết bao nhiêu là vỏ ốc và những chú cua con vội vàng lẩn trốn.
Người dân quê tôi chủ yếu làm nghề đánh bắt cá, những tàu lớn thường đi đánh bắt xa, có khi cả tháng họ mới vào đất liền, chỉ còn lại những người lớn tuổi, súc khỏe giảm sút thì mới đánh bắt gần bờ. Họ thường dậy từ rất sớm để ra biển, chân họ dậm từng bước chắc nịch hằn lên bãi cát, chiếc thuyền bằng gỗ nâu đen bóng lướt trên cát theo sức đẩy của những cánh tay dài lực lượng. Bọn trẻ con riu rít chạy theo bứt những bông hoa muống biển tim tím, cánh còn ướt đẫm hơi sương đêm ném lên thuyền. Hoa muống biển có phải vì vẻ đẹp bình dị của hoa hay bởi sức sống mãnh liệt của nó mà người dân ở đây coi hoa muống biển như một loài hoa lành đem bình yên đến. Hoa theo những con thuyền lênh đênh ngoài khơi xa mang theo nỗi mong chờ của người ở lại. Biển hiền hòa là thế nhưng cũng có lúc sục sôi giận dữ. Đó là những ngày biển động sóng nổi lên dữ dội. Những con sóng bạc đầu không còn khẽ khàng mơn man lên bờ các mà điên cuồng xô ầm ầm vào vách đá. Những ngày như hế nhanh chóng tan đi khi phiên chợ cá đông vui tới. Ấy là khi thuyền về. Các con thuyền chở nặng cá tôm hoan hỉ trở về sau những chuyến đi dài ngày vất vả. Nhìn từ xa, hai con mắt thuyền mở to như vui mừng khi lại được nhìn thấy bến bờ. Thuyền vừa cập bến, người trên bờ đã đổ xô đến. Kẻ ôm chầm lấy nhau mừng mừng, tủi tủi, người nhanh nhẹn khiêng những sọt cá nặng lên khoang bờ. Những con cá béo nung núc những mảng thịt, mang còn phì phò bong bóng được xếp lẫn với những con tôm còn tươi roi rói cứ búng càng tành tách như dọa bọn trẻ con thò tay nghịch bắt. Tiếng lao xao trả giá, tiếng lịch thúng mủng của người bán, vạn người mua hòa lẫn vào nhau nghe đông vui khó tả. Trời đã vãn chiều trên bãi cát chỉ còn lổng chổng sọt không thì người ta mới lục đục kéo nhau về. Những con thuyền bầy giờ mới nhẹ nhõm gối đầu lên bờ cát trắng, nằm nghỉ ngơi sau một chuyến đi dài. Hoàng hôn đến từ lúc nào đang nhẹ dần buông trên biển. Đó là một ngày ở biển khi tôi được về thăm mảnh đất quê hương.
Khi nhắc đến quê hương, điều đầu tiên tôi nhớ đến là biển, tôi ao ước được sống tại vùng quê thanh bình này. Đứng trước biển bao la, tôi thấy mình thật nhỏ bé, tôi yêu quê hương, tôi yêu bờ biển quê mình, và tự hào biết bao khi tôi là người con của quê hương yêu dấu đó.
Yêu không phải có định nghĩa là xuất phát từ cả hai,
Có những tình yêu chỉ từ một phía, không thể nào quên được, dù chỉ một giây.
***
Thế giới xung quanh tôi nhỏ bé và chật hẹp, quay vòng gọn ghẽ chỉ có hai thứ: gia đình và anh.
Gia đình cũng thật nhỏ bé, chỉ có mẹ một tay nuôi tôi lớn, trước giờ chưa hề nhắc đến chữ: "Cha" huống hồ gì mà biết mặt.
Mơ hồ trong trí óc tôi, "cha" là điều gì đó thiêng liêng lắm! Con bé bốn tuổi mè nheo bên chân mẹ hỏi: "Sao con không có ba?" mà tôi đâu hề biết, nó khắc vào tim mẹ mỗi nhát dao đau điếng chết lặng.
Tôi là đứa trẻ trong vòng "luật pháp cho phép", nhưng rồi, vì đứa con ngoài vòng giá thú kia, cha đã li hôn với mẹ. Đó là tất cả những gì tôi biết về "cha" của mình, lúc ấy, tôi học lớp sáu, ghét cay đắng khi soi mình trong gương, vì ngoại nói tôi giống cha như khuôn.
Tôi lầm lì, mặc cảm đến mức đập vỡ gương soi trong phòng của mình.
Cho đến khi anh nói với tôi: "Em giống ai thì giống, với anh, em thật dễ thương. Đừng làm mấy chuyện ngu ngốc ấy, biết chưa?"
Mười lăm, tôi nghe anh nói câu ấy, thế giới của tôi mở ra một nấc rộng hơn, có mẹ và có anh.
Anh- đứa con ngoài vòng giá thú. Mẹ anh đã yêu một người đàn ông có gia đình đến cuồng dại mà sinh ra anh. Nhưng ông ấy không giống cha tôi, ông ta chọn về với vợ, từ biệt đứa con vừa mới sinh được hai ngày. Thế là mẹ anh, cô sinh viên điều dưỡng bỏ tất cả lại, trốn tránh thế giới của mình, về vùng quê hẻo lánh, khỉ ho cò gáy này mà sống.
Chúng tôi vốn dĩ là hai hoàn cảnh khác nhau, nhưng chung một nỗi đau và thiếu thốn.
Có lẽ vì anh là con trai, một tay phải gánh hết nỗi đau của mẹ, nên anh trưởng thành hơn tôi rất nhiều, từ tính cách đến hành xử. Và tôi may mắn hơn anh, mẹ tôi là phụ nữ ngoan cường, cho nên tôi có cơ hội mà nhõng nhẽo.
Mẹ của anh gần như phát điên từ ngày tình rời xa vòng tay chỉ vừa mới vỗ về, ôm ấp.
Còn anh, là nạn nhân của sự ngông cuồng tuổi trẻ.
Cứ hễ bà say là lại lôi anh ra đánh, mà bà ấy say gần như là mỗi ngày, tôi nép vào mẹ, sợ hãi khi nghe tiếng gào la của anh bên nhà bên. Tiếng la ấy ngày càng nhỏ dần và biến mất hoàn toàn, tôi tưởng mẹ của anh đã không còn hành hạ anh nữa. Nhưng không, là do càng lớn, anh gồng tấm lưng vững chãi của mình ra chịu những đòn roi không thương tiếc, rồi từ từ đỡ mẹ lên giường, tự mình đứng trước gương mà bôi thuốc.
- Anh Thành! Anh chảy máu rồi!
Tôi đặt nhanh tô cháo nấm mối xuống bàn, mẹ vừa nấu xong, bảo chia sang nhà anh một ít. Chiếc áo sơ mi trắng anh mặc rướm những hằn máu đỏ tươi, tôi hoảng hốt giật lấy cái khăn treo ở góc nhà, run run chậm máu. Anh cười, hiền hòa như xoa dịu sự lo lắng:
- Nãy anh đi học ngã xe đạp, chắc chảy máu mà không để ý, không sao đâu, em có gì cho anh vậy? – Anh cố đánh trống lảng – Cha, cháo nấm thơm dữ!
- Em thấy...mẹ đánh anh...mẹ đánh anh chảy máu...rồi...
Anh ngưng mọi hoạt động trên cơ thể, tay run bần bật, nắm lấy chiếc khăn tôi đưa để kiềm lại. Mắt anh đỏ hoe, dường như vài giây nào đó tôi thấy vài giọt ấm nóng tràn khỏi mi mắt. Anh không quay đầu, ánh mắt ngược hắt từ cửa vào khiến cho bóng của anh trải dài lên đôi tay tôi, tôi không còn nhìn rõ anh nữa, cũng không thể đoán anh đang nghĩ gì, chỉ nghe tiếng thở đều đều của mẹ anh đang chìm trong cơn say triền miên...
Chúng tôi học chung trường trung học, vẻ ngoài anh ưa nhìn (không muốn nói là đẹp trai), nhiều cô gái mê anh như điếu đổ. Thỉnh thoảng, tôi thấy vài cô gái lén chạy lên lớp anh giờ thể dục để nhét thư vào ngăn bàn, rồi bẽn lẽn nhìn xung quanh, đi vội.
- Một lá...hai lá...ba lá...
Tôi cầm xấp thư đếm đi đếm lại, muốn tiện tay ném vào thùng rác, mặt đỏ bừng nhưng không hiểu sao lại để chúng vào ngăn bàn rồi đi ra, lòng thất vọng đến ão não.
Mười sáu, tôi biết thế nào là ghen, là giận, là cố hữu một người không của mình cho riêng mình.
***
Chiều hôm ấy, bắc ghế đứng nhìn sang nhà anh. Từ hàng rào nhìn thẳng vào bàn anh đang ngồi, anh nghiêng đầu đọc một tờ giấy nhỏ bằng bàn tay, tôi ngay lập tức cho rằng anh nhặt hết những lá thư ấy về đọc, rồi đắn đo, suy nghĩ xem cô nào xinh xắn thì trả lời. Bừng bừng cơn giận, tôi nhảy xuống tiện chân đá vào ghế ngã chỏng quay trên nền, mẹ giật mình từ bếp nói vọng ra:
- Ngân ơi, gì vậy con?
- Không có gì đâu mẹ! Cái ghế ngã thôi!
Tôi tránh mặt anh từ dạo đó.
Tránh mặt không có nghĩa là ngừng quan tâm. Chỉ là lờ anh đi những lúc vô tình chạm mặt, dù cho anh hớn hở vẫy tay...
Tôi nhớ chiều chủ nhật mưa lớn, mẹ của anh say khướt về nhà rút cây chổi trên ván xuống, đánh vào anh bất kể chỗ nào. Anh gồng người để chịu đựng, cắn môi đến bật máu. Thỏa cơn giận, mà xô anh ra cửa rồi khóa trái, để mặc anh ướt mem vẫn nhìn qua cửa sổ xem mẹ mình có bị làm sao hay là không.
Tôi đứng bên này hàng rào, nép vào từng viên gạch nghe mưa xô vào người anh từng cơn dữ dội như bão lốc.
- Cảm ơn em.
Anh nói nhỏ, đủ mình tôi và mưa nghe khi tôi ném qua cho anh một cái ô lớn và chai dầu gió xanh. Còn không yên tâm, tôi mách với mẹ, mẹ lật đật đội nón lá qua nhà, một hai kéo anh về.
- Mai mốt má con có sỉn, qua nhà cô ở đỡ, nghe Thành!
- Con sợ lỡ má say quá rồi trúng gió trúng mái gì...
- Mày lo cho bả, rồi bả có lo cho mày không? Thành ơi! Nhìn lưng con đi! Trời ơi! Mẹ kiểu gì không biết!
Tôi bật khóc khi mẹ cởi lớp áo sơ mi ướt nhem của anh, trên lưng, ngang dọc là những vết thương để đời từ lỗi lầm không phải anh gây ra.
Nhưng tôi vẫn lờ anh, để hằng tuần thứ bảy, viết lá thư "nặc danh" bỏ vào ngăn bàn, hồi hộp rồi lén nhìn xem anh có đọc nó hay là không.
Tôi viết nếu anh muốn hồi âm cho tôi, hãy để vào cái hộp được chôn dưới gốc cây phượng vĩ.
Và mỗi thứ hai, tôi đều lẳng lặng giờ giữa trưa đào xới gốc cây, nhưng trong hộp không hề có một lá thư nào...
Tôi chết lặng, đau đến nước mắt cứ đua nhau ràn rụa chảy ra, không kiềm lại được.
Mười bảy, tôi biết thất tình là gì, tôi biết mùi vị của tình yêu không hồi đáp là chua chát cỡ nào.
***
Anh rời khỏi làng quê nghèo lên đường đến Sài Gòn học đại học. Anh quyết định học đại học sau khi mẹ mất. Một lần say sỉn, bà ấy đã vĩnh viễn không thể thức dậy được nữa.
Chiều hôm ấy, trước ngày anh đi xa, anh qua nhà rủ tôi đi dạo vòng quanh, ăn vặt linh tinh, vì anh biết tôi rất thích những món đó. Ngồi sau xe anh, tay tôi buông thõng, không vịn vào anh như lúc trước, tôi đã cố giả vờ hồn nhiên để chạm vào bờ vai anh, áp sát má vào lưng anh, nghe từng hơi thở đều đều êm dịu. Mùa lúa chín vàng rực những cánh đồng, thấp thoáng xa xa, vài ngọn lau đâm cao, phất như những ngọn cờ trước gió. Hoàng hôn từ từ kéo bước chân lười nhác của mình qua những cánh đồng lúa, màu vàng cam nhường dần cho màu đỏ sẫm phía cuối trời. Mặt trời mệt mỏi sau một ngày dài làm việc, hối hả buông mình vào giấc ngủ. Chỉ còn anh, tôi, vài bông lau vướng vào chiếc áo...
Anh mua một ít đồ ăn rồi dừng trước một cánh đồng lau ngợp gió, những ngọn gió hung hãn, đùa nghịch lùa vào từng nhánh lau khiến nó ngả rạp về một bên, nhưng vẫn cố vươn mình để những bông dài, mềm mịn tung bay như thách thức ngọn gió. Chúng tôi im lặng, cố nuốt từng muỗng đá bào siro ngọt lịm, nhưng không hiểu phản ứng với cái gì mà vào cổ họng tôi, đắng nghét không thể nuốt nổi.
- Mai anh đi rồi.
- ...
- Ráng nha em, học xong mười hai lên Sài Gòn với anh.
- Để làm gì?
Một câu hỏi buông từ môi, khiến tôi và anh thoáng chút giật mình. Anh chỉ cúi đầu, một hồi lâu lại nói sang chuyện khác:
- Em có dự định gì cho mình?
- Em không biết. Em muốn học kinh doanh, cuộc sống em bó hẹp quá, em muốn mở rộng thế giới cho mình.
- Vậy bây giờ thế giới của em có gì?
"Có anh".
Và anh không hề biết nó, vì tôi đã không trả lời bất cứ điều gì, giả vờ như gió khiến tai ù đi không nghe rõ, câu trả lời ấy vẫn nằm sâu trong tâm khảm tôi, tình yêu đầu đời chông chênh nhưng sâu sắc đến kì lạ!
***
Hết mười hai, tôi nhận được một khoản tài trợ và đi du học. Vì đặc thù của thời gian và việc học, cộng thêm phải đi làm thêm kiếm sống cho nên tôi không có quá nhiều thời gian để nói về anh. Nhưng "anh" là điều gì đó đặc biệt trong lòng tôi, dù đã yêu một vài người, nhưng lý do chia tay của chúng tôi quanh quẩn bởi vì tôi đã dành hết những tình cảm tôi có cho một người khác. Và rồi tôi bị cuốn vào guồng quay tất bật, tôi dường như chỉ có đủ thời gian để ngủ bốn tiếng mỗi ngày, hai tuần gọi cho mẹ một lần, mỗi lần khoảng mười phút, ngắn ngủi, ít ỏi đến quý giá vô cùng.
"Mối tình đầu của bạn giờ như thế nào?" Tôi gần như ném điện thoại đi khi đọc dòng status lửng lơ trên facebook.
Suốt cả ngày hôm ấy, anh cứ lởn vởn trong đầu tôi khiến tôi không thể nào tập trung vào bất cứ thứ gì. Tôi muốn gọi mẹ để hỏi, anh dạo này thế nào, nhưng sợ lại phải nghe những lời như : " Có bạn gái" hay "đã kết hôn", "làm cha rồi" khiến bản thân chuốc thêm đau khổ vào người, cho nên, tôi cố ép mình vào núi công việc chất thành đống trên bàn làm việc.
Sau tốt nghiệp, tôi có một vị trí tuyển dụng vào công ty lớn, tôi bí mật về Việt Nam để khiến mẹ bất ngờ. Suốt hai mươi mấy tiếng dài trên máy bay, tôi viễn vông tưởng tượng ra mẹ sẽ vui thế nào, và nghĩ về anh, thật nhiều, nhiều đến mức nhớ như in khuôn mặt anh bốn năm về trước hiện diện trong đầu tôi, anh sẽ tự hào lắm! Dù yêu hay không, thì anh cũng là một người gần gũi, không tình cảm cũng anh em, tôi sẽ phỉnh mũi thế nào khi anh xoa đầu rồi suýt xoa khen ngợi như những lần tôi được giấy khen. Thêm bốn tiếng trên xe từ sân bay về nhà, hai chuyến phà còng lưng, đến gần chiều tôi mới chạy như bay trên con đường đất quen thuộc. Con đường này hồi bé đã ngã thế nào, đã chập chững đi học ra sao, cùng mẹ đi chợ, cùng anh đi học, những vết hằn bánh xe theo năm tháng quay tròn trong lòng tôi những vòng quay phấn khởi.
- Mẹ!
- Ngân! Trời đất! Về không cho ai hay!
- Con tốt nghiệp rồi! Con được tuyển vào công ty lớn, trả lương cao, tháng sau bắt đầu đi làm. Vài năm có thể thuê nhà rồi đón mẹ sang!
- Con gái lớn rồi...- Mẹ suýt khóc- không nói để đi chợ mua đồ ăn ngon.
- Thôi, tối con thuê xe mẹ con mình đi ăn gì ngon ngon! À, Anh Thành, rủ cả anh Thành nữa. Ảnh tốt nghiệp rồi phải không mẹ? Giờ làm gì? Nãy con thấy nhà khép hờ, chắc ảnh về quê làm đúng không mẹ? Xem xem, anh Thành sẽ ngạc nhiên đến mức hét lên khi thấy con ở đây!
- Ngân...Đừng qua đó, con...
- Chuyện gì vậy mẹ? Ảnh làm gì mẹ phật ý?
- Thành...chết rồi...
***
Tôi đang đứng trên đồng cỏ lau, phất phơ những ngọn lau như khăn tang trắng giữa trời...
Anh đang trước mặt tôi, ngủ yên vĩnh viễn trong lòng đất, những ngọn cỏ đã mọc xanh rì, những cây lau cứ vô tâm tung bay với gió.
Những giọt nước mắt cứ ràn rụa chảy ra như lúc tôi đào chiếc hộp bí mật dưới gốc phượng, nhưng lần này, đau đến mức bản thân không thể thở được.
Thà là tôi nhìn anh yêu cô gái khác hay hời hợt với tôi, còn có thể nhìn thấy anh, hơn là phải nhìn anh qua tấm hình và vài dòng tên tuổi lặng lẽ trên nền đá trắng.
Năm hai đại học, anh phát hiện mình bị ung thư máu.
Anh không thể đi học được nữa, không đủ tiền chữa trị đành phải về quê, những ngày tháng cuối đời mẹ thấy anh viết lách, những quyển sổ chất đầy như núi trên bàn, mỗi lúc một nhiều.
Mẹ chỉ nghĩ anh bị bệnh bình thường, đến một ngày phát hiện ra ung thư, mẹ cùng bà con giúp đỡ tiền xạ trị, nhưng quá muộn, chỉ có thể kéo dài thêm mấy tháng sống mỏng manh.
Anh dặn, "Để Ngân học hành, đừng nói em biết, mắc công chạy tới lui tốn tiền."
Tối ấy, lặng lẽ đọc hết chiếc hộp mà anh cất những thứ dành cho tôi, ngày anh hấp hối đã dặn mẹ khi Ngân về nhất định phải trao tận tay.
Chiếc hộp bánh quy ấy, là chiếc hộp tôi chôn dưới gốc phượng năm đó, trên đó có một vết bút xóa làm dấu của tôi, vẫn còn nguyên vẹn, không hề thay đổi.
"Ngày 22/07/2010
Con bé nay viết thư bỏ ngăn bàn mình, nhìn qua biết chữ của nó ngay. Nghĩ sao, mình cầm tay tập nó viết từ nhỏ mà không nhận ra nét chữ này được. Còn chờ hồi âm dưới gốc phượng, riết rồi đem cả mình ra chọc ghẹo!"
"Ngày 24/07/2010
Con bé đứng khóc khi không thấy mình hồi âm, tự dưng thấy có lỗi vô cùng. Nhìn con bé khóc mà sao tim mình cũng khó chịu dữ dội. Mình dở quá, viết một lá thư hồi âm, có lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn?"
"Ngày 12/3/2011
Con bé để dành tiền tiêu vặt mua quyển ôn thi đại học, hôm bắt xe lên tỉnh mua, mình lén theo sợ con bé cặp bè cặp bạn đi chơi rồi bị gì nguy hiểm. Thấy nó mua quyển sách, cứ tưởng để dành năm sau, ai ngờ hôm nay thấy trong ngăn bàn của mình. Mình phải thi đậu đại học, vì con bé.
Mà sao mình lại nghĩ về con bé quá nhiều khi làm những điều trong tương lai? Hay là..."
"Ngày 11/8/2011
Thế giới của con bé nhỏ hẹp, mình đã cố hi vọng trong thế giới đó có mình, thế nhưng nó lại im lặng không nói gì.
Ngân ơi, phải chăng em đã hết thương tôi như cái hồi em giấu thư dưới ngăn bàn?"
"Ngày 2/7/2013
Con bé của mình đi du học! Không tin được là nó đi du học! Không hiểu sao mình thấy phấn khích quá! Tự hào quá! Bốn năm, hi vọng bốn năm nữa có thể nhìn thấy em hiên ngang về nhà. Con bé tôi thương nay đã lớn rồi."
"Ngày 9/12/2015
Ngân ơi, liệu em có về kịp chuyến tàu đưa anh đi khỏi nơi này? Liệu anh có chờ được em trước khi quá trễ?
Anh muốn nói thương em từ hồi đôi mắt óng ánh, từ hồi tóc mới dài đen mướt, từ hồi em còn ngồi sau xe anh tựu trường.
Anh mong mọi chuyện không quá muộn, Ngân ơi..."
"10/7/2016
Có một cánh bướm trắng buồn bã trong mơ
Có một chuyến tàu sắp sửa rời ga, vội vã không kịp chờ đợi..."
"02/01/2017
Nhà nàng ở cạnh nhà tôi,
Cách nhau cái giậu mồng tơi xanh rờn.
Hai người sống giữa cô đơn,
Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi.
Giá đừng có giậu mùng tơi,
Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàng."
Tôi nhìn vào màn đêm tĩnh mịch, tiếng ai giăng câu khuya ca lên vài ba câu vọng cổ đến điếng lòng...
Nguyễn Duy
Chương 6: Buổi tối tệ hại!
Vương Nguyên mừng húm vì biết rằng Na Na có chuyện nên không đi được, mọi người ngồi trên chiếc ô tô sang trọng, không khí trầm lặng đến đáng sợDi Di ngồi cắm đầu trên điện thoại, mịt mù, nhập tâm trong chữ GAME
- Này! Nhìn điện thoại lúc đi xe coi chừng hư mắt đấy - Tiểu Khải nhắc nhở
- Rồi rồi ông nội - Cô đùa nhưng vẫn tiếp tục chơi
- Cậu không thể ngừng được sao?
- Đương nhiên là không, đang tới đoạn gây cấn, mà sao giọng cậu giống Thiên Thiên thế Vương Nguyên? - cô ngẩn đầu lên, bắt gặp ánh mắt của cậu làm giật mình - cậu từ đâu chui ra vậy?
- Chứ lúc này người đụng cậu cậu không để ý là ai à? Đúng là cái tật đánh miết không bỏ - Thiên Tỉ hất mặt
- Ơ? Cậu rõ ràng là bên Bắc Kinh, cớ sao tớ phải để ý có Thiên Thiên thứ 2 bên này cơ chứ - cô nhướn mày - vụ bên đó thế nào rồi?
- Ổn cả, tôi giao cho Ray quản lí rồi
- Ừm
- Này, hai người nói chuyện gì thế? - Vương Nguyên nheo mắt
- Không có gì, mà chúng ta đi đâu vậy? - Cô hỏi
- Công viên nước - Tiểu Khải cười
.
.
.
Dưới bồn nước trong xanh kia, mọi thứ phủ lên ánh hào quang, tuyệt tựa thiên đường. Phải nói là cái công viên đúng là đẹp hết chỗ tả, cơ mà chả có thứ gì chơi, đến đây chỉ toàn nước với nước
- Này, thế thôi à? Như thế này cũng gọi là công viên sao? Đúng là cái phố quê mùa - Cô xụ mặt
- Thông cảm đi, mặc dù có nhiều nơi đẹp nhưng nếu đến đó thì TFBOYS sẽ là cái trung tâm đấy - Tiểu Khải liếc
- Vậy sao? - cô nhếch môi - vậy thôi tôi về trước, cứ ở lại mà tận hưởng cái phong cảnh chán ngắt này đi
- Ê, thôi được rồi, tớ sẽ dẫn cậu xuống hang động bí mật, thấy thế nào? - Vương Nguyên kéo Di Di lại
- Thật á? - Di Di sáng mắt - vậy đi thôi!
Xem ra cô còn hớn hở hơn người ta
...
- WA!!! Cũng có nơi này này sao? Huyền bí quá đi mất - Cô ngưỡng mộ
- Tớ với Khải Ca đã tìm ra nơi này đấy, đúng không? - Vương Nguyênc nhìn Tiểu Khải
- Hả?... Ừ - Tiểu Khải không tâm trung cho lắm, vật cản đường của cậu bây giờ chính là nơi dơ bẩn này, cung quanh bám đầy mạng nhện bụi
Có một con gián từ đâu chui ra trong hốc, trước mặt mọi người
- AAAAAAAAAA!!!!!!!! GIÁN KÌA!!!!!!!!! - Di Di hét lên, chạy loạn xạ
- Vặn nhỏ cái volumns lại, lỗ tai tôi sắp nổ rồi đây này - Thiên Tỉ nhăn mặt, cậu nhanh chóng bắt con gián quăn ra ngoài
- HỨ!!! Một nơi tầm thường, dơ giấy như thế này mà cũng vào được sao? Đúng là tệ haị, ta khinh - Cô chửi đã miệng rồi ra đi về
TFBOYS thấy vậy nên cũng dí theo. Đi đến trước công viên, lại một con gián bò ra
- AAAAAAA!!!!!!!!! GIÁN KÌA!!!! - Di Di hoảng hốt la lên, vấp phải cục đá làm ngã xuống bồn nước
- Không sao chứ? - Tiểu Khải kéo cô ra
- Anh nhìn tôi cảm thấy có đang bình thường không? - cô tức giận
- Cũng đáng thôi, cho chừa cái tật thích phiêu lưu - Anh thì thầm
Không may lời nói đó lại lọt vào tai Di Di
- Vương Tuấn Khải! Đừng tưởng bổn tiểu thư đây hiền là muốn nói gì thì nói nhé? Đúng là tôi chưa ra tay anh chưa sợ mà!
Cô gần như gào lên rồi đẩy Tiểu Khải rớt xuống bồn nước lúc nãy - Xong, hết nợ
Vương Nguyên và Thiên Thiên nhanh chóng đỡ anh dậy rồi đuổi theo cô về tới nhà
Đi trên đường phố vắng tanh, nhìn bốn người chả khác nào như hai đại thiếu gia dẫn theo hai con chuột cống dơ giấy, hôi hám
.
.
.
Về tới nhà, cô nhanh chóng chạy vụt lên lầu, tắm rửa, thay đồ,sau đó đi ngủ. Trước khi ngủ đương nhiên là không quên rủa thầm cái hồ nước chết tiệt kia
Còn TFBOYS thì cũng tắm rửa, bàn một số lịch trình của công ty rồi nghỉ sớm