Hướng dẫn soạn bài Đêm nay Bác không ngủ

nguyenthuthao

Dựa vào bài thơ Đêm nay Bác không ngủ của Minh Huệ, em hãy viết bài văn ngắn bằng lời của người chiến sĩ kể về kỉ niệm một đêm được ở bên Bác Hồ khi đi chiến dịch.

Như Quỳnh
7 tháng 5 2017 lúc 12:18

Ngày ra chiến khu Bác Hồ đã chính thức ra mặt trận để chỉ huy ...Đêm đó các chiến sĩ chúng tôi ngủ qua đêm trong túp lều nhỏ lửa hồng như dãy lụa hồng sáng rực trong mái lều tranh xơ xác nhưng ko hiểu sao vô cùng ấm áp. Tôi mơ màng trong giấc ngủ, khi tỉnh dậy tôi thật sự hoảng hốt (mơ màng pha chút xúc động) vì thấy Bác còn thức Bác ân cần nhẹ nhàng từng bước đi dém chăn cho các anh chiến sĩ ...Tôi liền nằng nặc mời Bác ngủ nhưng Bác bảo Bác ngủ không yên Bác thương đoàn dân công đêm nay ngủ ngoài rừng anh ngủ thì cứ ngủ ngày mai còn chiến đấu ...tôi còn ngần ngại đêm nay Bác không ngủ ngày có sức đâu mà đi hả Bác?lần thứ hai tôi chợp mắt khi tỉnh dậy tôi giật mình vì bác vẫn ngồi đinh ninh bên bếp lửa bóng Bác cao lồng lộng ấm hơn ngọn lửa hồng; lần thứ ba thức dậy tôi ngạc nhiên khi thấy Bác vẫn còn thức ...Bác thật cao cả và vĩ đại. Bác như người cha của 54 dân tộc trên đất nước Việt Nam.

 

Huỳnh Ngọc Châu
10 tháng 3 2018 lúc 8:10

Đêm đã về khuya rồi. Ngoài trời gió lồng lộng thổi. Không còn tiếng chim kêu lích chích trong tán cây. Cảnh rừng Việt Bắc âm u, tĩnh mịch quá!

Chẳng biết vì sao, tôi không ngủ được. Tôi suy nghĩ cho trận chiến nay mai, chiến dịch Điện Biên Phủ. Đang nghĩ ngợi mông lung thì tôi nghe có tiếng sột soạt rất khẽ. Tôi nhổm dậy. Là Bác ư? Khuya rồi, sao Người chưa ngủ nhỉ?

Bác ngồi yên lặng bên cạnh bếp lửa hồng, vẻ mặt của Bác trầm ngâm như đang suy nghĩ việc gì đó. Ngoài mái lều tranh cũ nát, mưa rơi lâm thâm, dai dẳng. Tôi ngước mắt nhìn Bác, càng nhìn, tôi càng thấy thương Bác hơn. Bác như một người cha vậy. Người cha ấy đang nhóm lửa cho tôi và đồng đội nằm ấm.

Sau đó, Bác đi dém chăn cho chúng tôi: Từng người một. Như sợ các anh em giật mình, Bác nhón chân nhẹ nhàng, thật nhẹ. Bóng Bác ánh lên trước ngọn lửa, cao lồng lộng, bao trùm cả cán lều. Tôi có cảm giác mơ màng cái bóng của Bác như làm chúng tôi ấm áp hơn cả ngọn lửa hồng đang cháy hừng hực kia.

Thổn thức nỗi lòng, tôi thầm thì hỏi:

- Bác ơi, Bác chưa ngủ ạ? Bác có thấy lạnh không?

Bác nhìn tôi, mỉm cười rồi trả lời bằng một giọng ấm áp:

- Ừ, Bác chưa ngủ đâu. Chú cứ ngủ cho đẫy giấc, để mai còn đi đánh giặc nữa chứ!

Vâng lời Bác, tôi nhắm mắt, nhưng vẫn bồn chồn. Tôi nằm mà vẫn lo Bác ốm, lòng tôi cứ bộn bề. Chiến dịch còn dài lắm! Rừng Việt Bắc lắm dốc, lắm ụ. Nếu Bác cứ không ngủ suốt thế này, thì Bác lấy sức đâu để mà đi? Thế rồi tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Lần thứ ba tôi thức giấc thì đã canh tư. Nhìn thấy Bác vẫn đang ngồi, tôi hoảng hốt, giật thót mình. Bác vẫn chưa ngủ ư? Trời sắp sáng rồi!!! Tôi vội vã:

- Bác ơi, trời sắp sáng rồi, Bác hãy ngủ để sáng mai có sức mà đi!

Vẫn bằng giọng dịu dàng, Bác nói với tôi:

- Chú cứ ngủ đi, còn Bác thức thì cứ mặc Bác. Bác không ngủ được đâu! Bác đang nghĩ về đoàn dân công, trời mưa như thế này, chắc họ lạnh lắm. Bác chỉ mong trời sáng cho nhanh thôi. Không biết các cô chú ấy có sao không?

Tôi chợt hiểu ra, Bác thức vì chuyện ấy. Bác không chỉ chăm lo cho chúng tôi mà còn lo lắng cho cả những người ở xa chưa hề được gặp Bác. Tấm lòng của Bác thật cao cả. Lòng tôi vui sướng tràn trề và tôi quyết định thức luôn cùng với Bác.

Đêm nay, Bác không ngủ vì Bác là người luôn lo cho mọi người hơn bản thân. Bác là người Cha già của nhân dân Việt Nam - Vì Bác là Hồ Chí Minh.

~ Pé Ngốc ~
14 tháng 2 2020 lúc 10:52

Mùa thu năm 1950, Đảng và Chính phủ ta quyết định mở chiến dịch Biên giới (chiến dịch Cao – Bắc – Lạng). Trong chiến dịch, Bác Hồ đến thăm đơn vị chúng tôi và nghỉ lại nơi trú quân. Trời lạnh, thêm cơn mưa lâm thâm càng tăng thêm cái lạnh lẽo nơi núi rừng. Chính đêm ấy, tôi đã được chứng kiến vị chủ tịch vĩ đại của chúng ta trằn trọc thức cả đêm vì lo lắng, săn sóc cho những người chiến sĩ chúng tôi.

Đêm khuya, cảnh vật chìm trong bóng tối, tiếng mưa rơi tí tách trên từng cành cây, ngọn lá. Mọi vật dường như đang say sưa với giấc ngủ sau một ngày dài, cả tôi và những người đồng đội cũng yên giấc ngủ say. Ấy vậy mà khi tôi trở mình tỉnh giấc, lại thấy “người cha già” ngồi bên đống lửa, hai tay bó gối, đôi mắt trầm ngâm với những nếp nhăn sâu hơn trên vầng trán rộng. Bác khơi cho đám lửa cháy bùng lên, hơi ấm lan tỏa khắp căn lều dã chiến. Rồi Bác nhón chân nhẹ nhàng đi dém chăn cho từng người từng người một như sợ chỉ một tiếng động nhỏ sẽ làm cho chúng tôi tỉnh giấc. Bác ân cần chăm sóc như người mẹ già chăm lo, yêu thương đàn con nhỏ, sợ chúng bị lạnh, bị ốm đau.

Từng cử chỉ, hành động của Bác càng sưởi ấm trái tim tôi, trong lòng tôi trào lên niềm yêu thương và biết ơn vô hạn, tôi cảm thấy mình được bao bọc, che chở dưới đôi cánh rộng lớn tình thương bao la, nồng đượm ấy. Lòng tôi bồi hồi, rưng rưng trong niềm xúc động, rồi tôi thì thầm hỏi Bác:

- Bác ơi! Bác chưa ngủ ạ? Bác có lạnh lắm không?

Bác ân cần nói:
- Chú cứ việc ngủ ngon để ngày mai đi đánh giặc.

Lòng tôi bồn chồn nhưng vẫn nghe theo lời Bác nhắm mắt ngủ. Trong cơn mơ màng, tôi lo Bác bị ốm, mệt mỏi bởi chiến dịch vẫn còn dài, còn nhiều khó khắn, Bác mà ốm thì lấy sức đâu mà chiến đấu với quân thù.

Tôi hốt hoảng, giật mình sau lần thứ ba thức giấc. Bác vẫn ngồi đó, bên bếp lửa hồng đang cháy rực, chòm râu im phăng phắc tựa như pho tượng vậy. Đôi mắt sáng trĩu nặng suy tư, đăm đăm nhìn bếp lửa. Lòng tôi đau xót, lo lắng lên tiếng:

- Bác ơi! Bác ngủ đi ạ. Trời sắm sáng mất rồi.

Giọng Bác trầm ngâm vang lên trong không gian:

- Chú cứ ngủ đi, đừng bận tâm về Bác. Ngày mai quân ta phải ra trận, Bác lại không yêu lòng. Bác thương mọi người đêm nay ngủ ngoài rừng, không có tấm chăn, chiếc gối, lại phải lấy lá cây làm chiếu, manh áo mỏng làm chăn. Trời mưa như thế này làm sao mà khỏi ướt, Bác chỉ mòng cho trời sáng mau mau để mọi người đỡ khổ.

Nghe Bác nói, lòng tôi càng thêm yêu quý Bác. Người lo cho chiến sĩ, dân công, lo cho cuộc chiến dịch ngày mai. Tình thương của Người bao trùm lên đất nước và dân tộc.

Tôi vui sướng, tự hào vì là một người chiến sĩ dưới lá cờ Tổ quốc. Bác khơi dậy trong tôi tình yêu Tổ quốc, đồng bào, đồng đội. Vậy nên làm sao tôi có thể tiếp tục ngủ yêu trong chiếc chăn ấm áp cạnh ngọn lửa hồng trong khi dân tộc đang chịu bao gian khổ, tôi xin thức luôn cùng Bác. Ngọn lửa lại càng cháy rực như hiểu được lòng tôi, sau một đêm bên cạnh Bác Hồ, tôi càng quyết tâm cùng những đồng đội của mình dành lại đọc lập tự do cho Tổ quốc.

Khách vãng lai đã xóa
~ Pé Ngốc ~
14 tháng 2 2020 lúc 10:52

Tôi là một chiến sĩ trong đội bảo vệ Bác Hồ. Trong chiến dịch này Bác cùng Ban chỉ huy trận đánh áp sát chiến trường để chỉ đạo các trận đánh và đội chúng tôi cũng hành quân theo Bác. Đêm nay Bác cháu chúng tôi cùng nghỉ chân lại trong một cái lán nhỏ vách nứa, mái lá, dựng sơ sài ở giữa rừng.Buổi tối được phép Bác cho đi ngủ, tôi đã nằm xuống và ngủ ngay bên bếp lửa. Sau một ngày hành quân vất vả, giấc ngủ đến thật nhanh và thật say,. Sau một giấc ngủ dài, tôi chợt thức dậy và nhìn thấy lửa trong bếp củi vẫn cháy rừng rực và Bác Hồ vẫn ngồi đó im lặng và trầm ngâm. Chợt tôi thấy Bác đứng lên, bước thật nhẹ nhàng đến chỗ các chiến sĩ đang nằm. Bác khẽ kéo chân lên đắp cho anh em rồi lại về chỗ cũ ngoài bếp lửa. Ánh lửa bập bùng soi rõ bóng Bác trên vách nứa. Bóng Bác cao lồng lộng như bao trùm lên các chiến sĩ đang nằm ngủ và đem thêm hơi ấm đến mỗi người. Tôi thực sự thấy lòng xúc động trước cử chỉ thân mật mà đầy tình thương mến ấy của Bác.Tôi cất tiếng nho nhỏ với Bác:”Thưa Bác, Bác có lạnh lắm không? Thôi, trời khuya lắm rồi cháu mời Bác đi ngủ một lát để mai còn hành quân tiếp!”. Bác Hồ nhìn tôi mỉm cười rồi cũng nhỏ giọng đáp lại: “Cháu cứ ngủ đi. Bác thức thì mặc Bác. Bác có nằm xuống cũng chẳng yên lòng cì trong lúc Bác được nằm trong lán trại bên ngọn lửa hồng thì hàng ngàn dân công, hàng ngàn chiến sĩ đang phải ngủ giữa rừng khuya gió lạnh, mưa rơi, chỉ có lá cây thay chiếu,manh áo mỏng đắp thay chăn!”. Thế là tôi đã biết rõ vì sao Bác cứ thức mãi trong đêm và tôi còn hiểu thêm điều này: “Đêm nay Bác không ngủ vì Bác là Hồ Chí Minh”. Xa xa một con gà rừng nào đó đã gáy báo hiệu trời gần sáng. Tôi đã thức luôn cùng Bác.

Khách vãng lai đã xóa
~ Pé Ngốc ~
14 tháng 2 2020 lúc 10:53

Chiến dịch Biên giới Thu –Đông năm 1950 được Đảng ta chủ động phát động. Trước khi chiến dịch bắt đầu, Bác Hồ đã đến thăm các đơn vị bộ đội của chúng tôi và nghỉ lại một đêm.

Đêm nay, chúng tôi nghỉ dưới một túp lều sơ sài dựng giữa rừng. Sau một ngày hành quân mệt nhọc tất cả chiến sĩ đều mau chóng chìm vào giấc ngủ say. Sau một giấc ngủ dài tôi chợt tỉnh giấc, thấy Bác đang ngồi trầm ngâm bên bếp lửa. Rồi Bác nhẹ nhàng đi dém chăn cho từng chiến sĩ. Lo lắng cho Bác tôi khẽ cất tiếng: Bác ơi! Bác chưa ngủ? Bác có lạnh lắm không? Bác nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến nhỏ giọng đáp: Chú cứ việc ngủ ngon ngày mai còn đi đánh giặc. Vâng lời Bác tôi nhắm mắt ngủ tiếp nhưng bụng vẫn bồn chồn. chiến dịch còn dài rừng thiêng nước độc đêm nay Bác không ngủ liệu mai có sức đi được không? Lần thứ ba mở mắt thấy Bác vẫn chư ngủ tôi hoảng hốt thực sự. Tôi nằng nặc mời Bác đi ngủ. Bác bảo Bác ngủ không an lòng Bác thương đoàn dân công đêm nay phải ngủ ngoài trời mưa rả rích, phải chịu rét, chịu ướt. Nghe Bác nói tôi hiểu tình thương của người thật sâu nặng biết bao nhiêu. Tình thương đó trùm lên cả đất nước và dân tộc.

Thật sung sướng và tự hào khi được làm người chiến sĩ chiến đấu dưới ngọn cờ của Tổ quốc. Không đành ngủ yên , tôi thức luôn cùng Bác.

Khách vãng lai đã xóa
~ Pé Ngốc ~
14 tháng 2 2020 lúc 10:55

- Lí do nhân vật tôi (người chiến sĩ) được tham gia chiến dịch cùng với Bác.

- Khung cảnh đêm ấy như thế nào ?

- Đêm ấy anh đã được nói chuyện với Bác khi: vừa thức giấc, mới đi tuần về,...

- Bác đã nói với anh về điều gì? (hoặc anh đã được chứng kiến Bác quan tâm đến những chiến sĩ khác ra sao?).

- Cảm nhận của anh về hình ảnh Bác.

Khách vãng lai đã xóa

Các câu hỏi tương tự
Sách Giáo Khoa
Xem chi tiết
li saron
Xem chi tiết
hoàng thanh ngọc
Xem chi tiết
Nguyễn Thảo Hương
Xem chi tiết
Phạm Mai Phương
Xem chi tiết
Trần Thị Đào
Xem chi tiết
Nguyễn Trung Kiên
Xem chi tiết
Đinh Thị Thanh Thảo
Xem chi tiết
Vũ Đình Hưng
Xem chi tiết