Ôn tập ngữ văn lớp 6 học kì I

Phạm Thị Minh Phượng

đề bài : kể chuyện 10 năm sau em trở về trường mà hiện nay em đang học . hãy tưởng tượng

giúp mk nha mai nộp rùi huhu

Phan Thu An
14 tháng 12 2018 lúc 21:16

Nhân ngày 20-11, em về thăm lại mái trường xưa, nơi đã dạy em bao kiến thức để em có thể làm một người bác sĩ như bây giờ. Ôi, thật tuyệt vời.
Em bước lại gần ngôi trường mến yêu, cái cổng hiện ra trước mắt. Nhìn hàng chữ “Trường trung học cơ sở Trần Phú” mà trong lòng thấy bâng khuâng vô cùng. Cổng trường bây giờ đã được vét vôi sạch sẽ. Bước vào cổng, hiện rõ trong đôi mắt em là kỉ niệm thơ ấu ngày nào, chơi đùa, bắn bi, rượt bắt nô nức dưới sân trường. Hàng cây xà cừ thuở trước chỉ cao tới tầng hai là cùng mà bây giờ đã xum xê, toả bóng khắp sân trường. Khẽ chạm tay vào lớp vỏ xù xì, em thầm hỏi: “Cây ơi, mày còn nhớ tao không?”Cành cây lay động như muốn trả lời rằng: “Có chứ, làm sao cây này quên được cậu học trò Thăng ngày nào”. Em cười nhẹ rồi đi về phía sau trường, dãy núi trước kia bây giờ đã được khai phá làm thêm một dãy nhà cho các em học sinh lớp bảy, lớp tám. Học sinh bây giờ không như trước kia nữa, một ngày học luôn cả sáng lẫn chiều. Em quay mắt về phía căn phòng lớp em ngày nào. Nó không còn như xưa nữa mà rất khang trang, bốn cái quạt, sáu cái đèn và cái bảng to lớn cũng đủ biết điều ấy. Em tiến lên lầu, xem qua một lượt. Chà, thật là tuyệt, phòng thực hàng được trang bị toàn những máy tính hiện đại màn hình phẳng, cả thảy hơn bốn mươi chiếc. Chẳng phải hai người một máy như ngày nào nữa. Còn thư viện thì toàn những thiết bị hiện đại. Học sinh thời nay hơn trước kia nhiều quá. Đi qua dãy hành lang, bỗng em phát hiện ra một sân bóng rộng. Em chạy xuống, thấy một trái banh nằm lăn lóc. Chắc là mấy cậu học trò chơi xong quên không bỏ lại trường đây mà.. Em lấy chân lăn bóng trên nền cát rồi sút một cú nhẹ vào cái khung thành. Những kỉ niệm ngày ấy tuôn trào. Hồi ấy, nơi đây còn là một bãi đầy đất đá, còn cái khung thành chỉ là hai cái cọc và một thanh gỗ ở trên thôi, còn bây giờ, khung thành sắt có bao bọc lưới xung quanh, tuyệt quá. Bỗng, em nhớ ra là mình còn phải thăm thầy cô nên rảo nhanh bước về phía phòng truyền thống. Bước vào căn phòng, các thầy cô đang họp nên em không dám làm phiền mà đứng chờ. Họp xong, thầy cô tổ chức liên hoan mừng ngày vui, đến bây giờ, em mới đánh bạo tiến ra, chào thầy cô. Mọi người nhìn em với một chút ngỡ ngàng. Em thưa:
- Thưa mọi người, em là Thăng đây ạ.
Lúc bấy giờ, một vài thầy cô mới “Ồ” lên. Một số người trẻ tuổi vẫn còn ngỡ ngàng, rồi sau đó hỏi những người già hơn:
- Học sinh cũ của mấy anh chị à!
Em đoán đó là người mới về trường. Bỗng, cô .....hỏi:
- Thăng này, hiện giờ em đang làm gì thế?
Bao năm tháng cách xa, bây giờ cô có vẻ già đi rất nhiều, mái tóc điểm hoa râm và khuôn mặt có nhiều vết nhăn theo ngày tháng. Mặc dù vậy, em vẫn có thể nhận ra cô bởi giọng nói và đôi mắt hiền từ mà năm tháng không thể phai nhoà. Em trả lời:
- Thưa cô, em hiện đang làm.......... ạ.
- Vậy à? – cô đáp.
Em hỏi cô:
- Cô ơi, cô ....và những thầy cô khác đâu ạ.
- Họ về hưu cả rồi. Còn cô dạy hết năm nay cũng về hưu nốt.
Nghe cô nói, em rất buồn, nhưng kìm chế được và hỏi cô thêm :
- Học sinh của cô dạy có ngoan không ạ.
Cô trả lời:
- Đương nhiên, dù sao thì chúng cũng đâu có lì bằng cậu học trò ...lớp 6 của tôi Thuở nào.
Em cười, cô cũng cười. Rồi sau đó, những thầy cô khác cũng hỏi chuyện. Thân mật lắm! Trò chuyện hồi lâu thì em nhớ ra một việc quan trọng. Vội chạy ra cổng, lấy vài gói quà tặng thầy cô. Xong việc, em ra về.
Bước ra khỏi cổng trường mà trong lòng em thấy quyến luyến vô cùng. Ngôi trường này đã cùng em trải qua bao kỉ niệm đẹp và ở đó có những con người tuyệt vời đã chắp cho em đôi cánh để em vững bước vào đời.

Nguyễn Hữu Minh Đức
14 tháng 12 2018 lúc 21:14

Mười năm trôi đi như một cơn gió bao nhiêu biến cô, thăng trầm của cuộc sống. Và rồi hôm nay chúng tôi mới có dịp trở về ngôi trường yêu dấu gắn bó với mình suốt một tuổi học trò. Biết bao nhiêu cảm xúc không nói nên lời trong giờ phút này.

Mười năm rồi kể từ ngày ra trường nay tôi mới có dịp trở về thăm ngôi trường cũ mang tên trường trung học cơ sở Hưng Dũng. Ngôi trường nằm nép mình bên trong một khuôn viên rộng lớn, giáp với đường liên thôn tấp nập người qua lại. Suốt bao năm qua ngôi trường của chúng tôi đã có nhiều thay đổi trở nên khang trang và đẹp đẽ hơn.

Năm nay lớp tôi có rất nhiều bạn về, các bạn của tôi đều đã trở thành những người thành đạt trong xã hội. Vài người đã lập gia đình riêng con cái đuề huề rồi. Sau mười năm với bao nhiêu thăng trầm biến cố, hôm nay tôi mới cảm nhận được những kỉ niệm tuổi học trò lại ùa về trong mình.

Từ khi ra trường tôi rất có ít dịp về trường phần vì thời gian học quá bận phần vì tôi học trường cấp 3 chuyên tỉnh nên xa nhà thường xuyên. Thế nhưng mỗi lần có dịp nghỉ hè tôi đều ghé qua trường. Nhưng có lẽ để có được hồi ức cảm xúc như thế này thì hôm nay mới cảm nhận được. Cảm giác như được trở về ngôi nhà mình đã từng sinh sống và gắn bó từng kỉ niệm ùa về như mới hôm qua vậy.

Chúng tôi cùng nhau tìm về góc lớp 6C ngày xưa của mình. Tất cả dãy nhà cấp 4 xưa kia đều được thay bằng những dãy nhà tầng khang trang kiên cố. Bảng đen đã thay bằng bảng từ, dãy bàn ghế cũng rất hiện đại, ngoài ra mỗi lớp còn được trang bị thêm máy chiếu và quạt trần phục vụ các em học tập.

Tôi men theo hành lang đến phòng giáo viên. Ồ ai giống cô Trâm thế. Đúng cô rồi. Dáng cô cao cao mảnh khảnh, đôi mắt hiền từ và nụ cười với núm đồng tiền rực rỡ. Cô giáo chủ nhiệm của tôi đấy. Mười năm hình như đã làm tóc cô điểm bạc, dấu vết thời gian cũng xuất hiện trên khuôn mặt. Tôi chào cô và hỏi :

- Cô ơi cô có còn nhớ Đức 6C khóa 2007 không ạ?

Cô ngờ ngợ một lát rồi bảo : - “A bạn Đức chứ gì? Cô nhớ nhớ chứ! Làm sao mà quên được trò của cô”. Thế rồi hai cô trò hàn huyên đủ thứ chuyện. Nào là công việc, gia đình, sự nghiệp. Cô vẫn vậy luôn quan tâm và sát sao chúng tôi như xưa. Và đặc biệt luôn cho chúng tôi những lời khuyên rất bổ ích. Tôi chào tạm biệt cô và ra về trong một buổi trưa ngập nắng và gió. Tâm trạng vô cùng vui mừng như được trở về với một thời tuổi thơ của chính mình.

Thế đây các bạn ạ dù có mười năm, hai mươi năm hoặc nhiều hơn thì những kỉ niệm sẽ không bao giờ phai nhạt trong tâm trí của mỗi người. Chỉ cần chúng ta còn nhớ về nó. Tuổi thơ chính là những hành trang, là động lực để chúng ta nhớ về sống tốt hơn và hoàn thiện hơn.

Anh Qua
14 tháng 12 2018 lúc 21:33

Thấm thoát đã mười năm trôi qua , giờ đây tôi đã là một sinh viên theo ngành báo chí và đã có nhiều bài viết được đăng báo. Tuy sống tại một thành phố khác nhưng tôi vẫn không bao giờ quên mái trường cấp hai. Tuần vừa rồi tôi đã gửi cho nhà xuất bản quyển tiểu thuyết đầu tay của mình nhưng buồn thay tôi đã bị từ chối. Thất vọng và chán nản, tôi đành tìm về tuổi thơ của mình mà tuổi thơ của tôi gắn liền với mái trường trung học cơ sở-nơi mà tôi xem là ngôi nhà thứ hai của mình.

Buổi chiều trên chiếc xe đạp, loanh quanh mấy con đường, thị trấn của tôi sao thay đổi quá. Đây rồi con đường vào trường nhưng sao quán nước khi xưa không còn nữa mà chỉ là hai hàng cây tỏa bóng mát rượi. Bánh xe lăn trên con đường còn tôi thì dường như trở lại tuổi thơ của mình. Cổng trường bây giờ cao và rộng quá, hai khung cửa sắt được điều khiển bằng điện tử đóng mở nhẹ nhàng đâu còn cái cánh cửa tuột bản lề, một đầu nghiêng chạm đất mở ra đóng vô quẹt thành hình bán nguyệt dưới đất. Hàng rào bằng lưới B40 khi xưa giờ đã là bức tường quét vôi trắng xóa. Lòng tôi bỗng trở nên xao xuyến. Bước vào cổng trường, một anh bảo vệ độ lớn hơn tôi vài tuổi ngăn lại. Thấy tôi không phải là giáo viên và cũng không tin lời tôi nên anh không cho tôi vào. Bỗng nhiên một cô giáo trẻ bước ra, tuổi cô cũng độ bằng tuổi tôi, dáng mảnh khảnh thật duyên dáng. Trên mặt cô phảng phất một nét gì đó rất quen thuộc. Tiếng anh bảo vệ rõ to:”Cô Minh Trang vể hả ? Để tôi dắt xe cho!” Tôi chợt nhận ra người bạn cũ và kêu to:”Minh Trang hả? Tao là Bảo Trân nè ! Mình học chung lớp 6A 4 đó nhớ không?” Cô bạn cũng đã nhận ra tôi, Minh Trang bước tới, ôm chầm lấy tôi và miệng tíu tít:” Tao nhớ mày quá!”

Minh Trang dắt tôi đi khắp các dãy phòng. Trang giờ đã là cô giáo như ước mơ thuở nhỏ, còn tôi thì …Chúng tôi vừa đi vừa ôn lại kỷ niệm cũ. Cô nàng không quên xin lỗi tôi vì một lần lỡ miệng làm tôi khóc. Tôi hỏi Thùy Trang, Mỹ Phụng, Kim Phụng, Hồng Vân…giờ đây thế nào? Công việc ra sao? Minh Trang đều trả lời rõ từng người một. Khi xưa chúng tôi là một nhóm bạn thân, thân hơn cả chị em. Nhìn lại ngôi trường, dãy phòng thiếc tạm bợ khi xưa tôi học đã không còn nữa mà là những dãy phòng cao tầng khang trang. Sân trường giờ đây đã được trải một lớp thảm cỏ xanh mướt. Những cây phượng không biết được trồng lúc nào mà to lớn vươn tán cây tỏa bóng mát khắp sân trường. Căn tin giờ cũng được ây cất khang trang sạch sẽ. Rồi còn đâu những trò chơi ở khoảng sân đầy cát chúng tôi nghịch vui bụi tung mịt mù bị thầy phạt, còn đâu cái sàn của trường như một tầng ngầm vốn được dành làm nơi để xe đạp mà chúng tôi rất thích tụm năm tụm ba trò chuyện. Ôi, sao tôi nhớ biết bao những ngày tháng tươi đẹp ấy! Bước vào thư viện trường, tôi gặp lại một số thầy cô cũ, trong đó có cô Khánh Hòa, chủ nhiệm tôi năm lớp sáu. Cô bây giờ trông chững chạc nhiều quá, trên gương mặt vẫn phảng phất nụ cười hiền từ khi xưa. Nhận ra tôi, cô xúc động nói : “ Trân đó à ? Em lớn nhanh quá! Em làm cô nhớ lớp 6A 4 khi xưa quá !” Tôi bồi hồi nhớ lại những kỷ niệm cũ, cô rất thương tôi, những buổi thu chương trình phát thanh học đường mà tôi là người biên soạn và là “phát thanh viên chính” cô phải đến tận nhà chỡ tôi đến trường và đưa tôi về tận nhà. Tôi nghe nói, thầy hiệu trưởng bây giờ đã thay người mới, thầy hiệu trưởng Kỉnh ngày ấy bây giờ đã về hưu và sống vui cùng con cháu.

Trong góc phòng, tôi bỗng thấy vài cái trống cũ. Tiến lại gần, tôi thấy một mặt trống in đầy những chữ viết. Lúc trước, mỗi học sinh khi trực cờ đỏ hầu như đều lén ghi tên mình lên mặt trống. Cố tìm trong những hàng chữ nguệch ngoạc, tôi bỗng tìm thấy dòng chữ “Mai Hoàng Bảo Trân”. Tên tôi đây rồi! Tuổi thơ của tôi đây rồi! Bạn bè ơi! Thầy cô ơi! Kỷ niệm ơi! Em nhớ mọi người biết bao. Giá như có cô tiên, ông bụt nào đó cho em quay ngược lại thời gian để sống trong những ngày hạnh phúc ấy.

Chiều tối, tôi trở về nhà người bà con mà trong lòng còn biết bao xao xuyến. Mái trường vẫn còn đó nhưng đã thay đổi nhiều, chúng tôi cũng đã lớn lên và thay đổi. Tôi sẽ ngừng buồn bã, ngừng thất vọng và tôi sẽ viết lại một quyển tiểu thuyết khác nói về những năm tháng học trò. Tôi sẽ lạc quan, yêu đời vì tôi biết cho dù tôi thành công hay thất bại thì bên cạnh tôi lúc nào cũng có thầy cô, bạn bè. Tôi thật tự hào khi gọi mái trường và những người thân thương ấy là gia đình thứ hai của mình…

Thảo Phương
25 tháng 11 2019 lúc 17:44

Mở bài: khi đó bạn làm phóng viên

- Sau 10 năm tôi trở về trường cũ trong một lần đi lấy tài liệu viết báo

- Trở lại ngôi trường cấp 2 sau bao năm xa cách nhìn ngôi trường thật khác nhìn khang trang đẹp hơn nhiều

Thân bài:

- Ngôi trường thay đổi quá nhiều (nêu 1 số thay đổi)

- Đưa ra tình huống gặp lại thầy cô giáo cũ (+ Đi đến gần 1 cây bàng hoặc phượng già còn từ thời bạn còn đi học)

+ Đang miên man trong dòng kí ức ùa về thì nghe được một giọng nói vừa lạ vừa quen)

- Cuộc hàn huyên tâm sự của thầy trò (có thể nói thầy hỏi bạn việc làm bây giờ của mình và một số bạn học cùng khoá)

- Kết thúc cuộc nói chuyện như thế nào?

- Lời hứa hẹn vào lần gặp tới

Kết bài:

Nêu cảm xúc cảm nghĩ của mình

Khách vãng lai đã xóa

Các câu hỏi tương tự
Đức Nhật Huỳnh
Xem chi tiết
Hoa Hồng
Xem chi tiết
Triệu Thị Thoa
Xem chi tiết
Vũ Huy Hoàn
Xem chi tiết
Phạm Thị Minh Phượng
Xem chi tiết
Nguyễn Lê Khánh Thi
Xem chi tiết
Kim Taehyungie
Xem chi tiết
No Pham
Xem chi tiết
Nguyễn Thị Ngọc Anh
Xem chi tiết