Chú bé loắt choắt
Cái xắc xinh xinh
Cái chân thoăn thoắt
Cái đầu nghênh nghênh
Ca lô đội lệch
Mồm huýt sáo vang
Như con chim chích
Nhảy trên đường vàng
Vì sao đoạn văn trên là văn miêu tả?
phân tích cái hay cái đẹp trong đoạn thơ sau
Vì ***** khổ đủ điều
Quanh đôi mắt mẹ đã nhiều nếp nhăn
Con mong mẹ khỏe dần dần
Ngày ăn ngon miệng đêm nằm ngủ ngon
Rồi ra đọc sách cấy cày
Mẹ là đất nước tháng ngày của con
Chích từ bài thơ mẹ ấm của tác giả Trần Đăng Khoa
Cánh đồng tuổi thơ
Tôi thích cảm giác thanh thản, nhẹ nhàng khi chạm chân trần lên con đường đầy cỏ xanh.Mối quan hệ giữa Chân, Tây, Tải, Mắt, Miệng gọi cho em suy nghĩ gì về mối quan hệ giữa cá nhân với cộng đồng
Cho đoạn văn sau :
Trước mắt chúng tôi , giữa hai dãy núi là nhà Bác với cánh đồng quê Bác . Nhìn xuống cánh đồng có đủ các màu xanh , xanh pha vàng của ruộng lúa , xanh rất mượt mà của lúa đương thời con gái , xanh đậm của những rặng tre ; đây đó một vài cây phi lao xanh biếc và nhiều mau xanh khác nữa .
a) Xác định nội dung . Đặt tên
b) Hãy nếu nhận xét của mình về cách dùng từ " màu xanh "
c) Hãy tìm các biện pháp tu từ và nêu tác dụng
Cho đoạn văn sau :
Trước mắt chúng tôi , giữa hai dãy núi là nhà Bác với cánh đồng quê Bác . Nhìn xuống cánh đồng có đủ các màu xanh , xanh pha vàng của ruộng lúa , xanh rất mượt mà của lúa đương thời con gái , xanh đậm của những rặng tre ; đây đó một vài cây phi lao xanh biếc và nhiều mau xanh khác nữa .
a) Xác định nội dung và đặt tên cho đoạn văn trên.
b) Hãy nếu nhận xét của mình về cách dùng từ " màu xanh "
c) Hãy tìm các biện pháp tu từ và nêu tác dụng của chúng.
Trong bài Chợ Tết của tác giả Đoàn Văn Cừ:
Dải mây trắng đỏ dần trên đỉnh núi,Đôi mắt sáng của một cậu học trò lười học và ham chơi kể chuyện về mình để than thân trách phận.
GỢI Ý GIAI ĐOẠN :
G ĐOẠN 1 : Thửa nhỏ , cậu bé chăm sóc đôi mắt rất cẩn thận
G ĐOẠN 2 : Đến 11 , 12 tuổi , cậu bé bắt đầu ham chơi và lười học khiến đôi mắt bị bệnh vì phải chứng kiến nhiều cuộc chơi vô bổ
G ĐOẠN 3 : Khi phát hiện đôi mắt bị bệnh , bố mẹ cậu bé đưa cậu đi khám mắt và đã khỏi được . Sau lần đó cậu bé hiểu ra và chăm sóc đôi mắt một cách khoa học hơn và đôi mắt đã đồng hành cùng cậu bé suốt chặng đường cậu bắt đầu làm lại và cậu bé đã trở thành một người thành đạt .
CÁC BẠN GIÚP MÌNH VỚI NHÉ !!!
Bài viết
Kiều phương là tên mẹ đặt cho cô em gái nhỏ của tôi. Những cả nhà tôi lại gọi nó bằng một cái tên dễ mến là Mèo. Chả là nó mải mê vẽ tranh lắm lắm nên mặt mũi lúc nào cũng lem luốc trông ngộ nghĩnh như một chú mèo con. Tôi yêu em Kiều Phương lắm! Những nghĩ lại mà thấy thật buồn vì có lần tôi đã cư xử không tốt với Phương.
Mèo mê hội hoạ lắm! Trước đây, khi chưa trở thành “hoạ sĩ”, nó cứ say xưa suốt cả ngày với đống nguyên liệu có sẵn trong nhà để chế ra những lọ bột màu làm thuốc vẽ. Hàng ngày khi chưa “tác nghiệp:, khuôn mặt mặt nó trông trắng trẻo, bầu bĩnh, với một đôi mắt đen lay láy thật dễ thương, Mẹ tôi nói, mèo đẹp nhất ở cái mũi dọc dừa. Nên lúc nào vui nó lại chỉ vào cái mũi ra vẻ vui mừng lắm. Mới mười tuổi mà tôi đã rất bất ngờ vì tóc nó đẹp, đen lánh như mun. Mái tóc lúc nào cũng được bé bện họn gàng thành hai bím đuôi sam treo trên đôi vai gầy mỏng.
Một hôm đi học về tôi lao ngay ra vườn ổi Nhưngkhìa! Mèo đang làm gì vậy? Tôi tiến lại rồi nấp ở một góc cây. ồ thì ra con bé lại chơi trò chế những lọ bột mầu. Trông nó có vẻ thích thú lắm, hai bím tó đuôi sam sung rung rugn cứ đưa qua đưa lại liên hồi.
Thế rồi bímật của Mèo con cũng bị lộ vào ngày chú Tiến Lê - bạn của bố đến chơi. Nhưng thực ra phải kể đến bé Quỳnh, con gái của chú hoạ sĩ, em mới là người phát hiện ra những bức vẽ của Mèo con chú Lê ngạc nhiên vô cùng trước "bộ sưu tập" của Kiều Phương và rồi chú khẳng định: "Con bé sẽ là một nhân tài".
Từ hôm đó, cả gia đình đề chú trọng tới Mèo con làm tôi có cảm giác như một người thừa. Hàng ngày cứ nhìn thấy nó mặc bộ váy mới nào là tôi lại tìm những lời tốt đẹp mà khen ngợi nhưng mấy hôm vừa rồi dù trông nó lung linh lắm, tôi cũng chẳng thèm quở đến. Tôi bắt đầu thấy ganh tị với đôi bàn tay có những ngón búp măng thon dài của Kiều Phương. và nói tóm lại tôi thấy chán mọi người.
Nhưng mọi chuyện đã thay đổi từ hôm cả nhà tôi cùng mèo đi nhận giải vì Mỡo đạt giải nhất trong cuộc thi hội hoạ mù. Tôi sững sờ trước bức tranh còn Mỡo cứ hích hích cái mũi dọc dừa vào má tôi mà tự hào lắm. Lúc ấy tôi chợt nhìn qua đôi mắt của Kiều Phường. Hình như tôi vừa nhận ra trong ánh mắt ấy một niềm thương yêu sâu sắc lắm.
Mèo con ơi! Tha lỗi cho anh nhé! Anh đã trách lầm em. Từ nay anh hứa sẽ là một người anh tốt. Và rồi trên con đường học tập, anh em mình sẽ lại tiếp tục thi đua.