Các bn giúp mik 1 trong 3 đề này vs :
Đề 1 : Em hãy tả quang cảnh một phiên chợ theo trí tưởng tượng của em.
Đề 2 : Em đã từng gặp ông Tiên trong những truyện cổ dân gian, hãy miêu tả lại hình ảnh ông tiên theo trí tưởng tượng của mình.
Đề 3: Hãy tả một nhân vật có hành động và ngoại hình khác thường mà em đã có dịp quan sát. ( đề mik cần các bn giúp nhất )
Help me!.... Chỉ càn các bn giúp mik 1 trong 3 đề thôi , nhưng chủ yếu là đề 3 nhé...
*** Note: Not copied ***
Giúp mik trong ngày hn nha... Mai mik kt r
Đề 3: dàn ý chung
1. Phần Mở bài
- Được xem chương trình “Người đàn ông khỏe nhất thế giới” trên internet, em rất ấn tượng trước ngoại hình và hành động khác thường của một người đàn ông trong các lần thử tài.
- Ông tên là Pastor Kevin Fast, một mục sư người Canada.
- Ông có sức mạnh phi thường: 19 lần phá kỉ lục thế giới và đang nắm 9 kỉ lục Guinness. Vì vậy, ông được công nhận là một trong những người đàn ông mạnh nhất hành tinh.
2. Phần Thân bài
a). Tả ngoại hình
- Ông Kevin Fast 51 tuổi, là linh mục ở một nhà thờ của Canada.
- Nhìn tấm hình khi ông ở nhà thờ, em thấy ông Kavin Fast cao lớn hơn những người đàn ông khác rất nhiều.
- Mặt mũi ông phương phi, da dẻ hồng hào.
- Mũi ông to, hơi khoằm. Đầu hói tới đỉnh.
- Râu tóc màu trắng rất đẹp.
- Khi ở nhà thờ, ông mặc bộ quần áo màu đen trông rất đẹp và lịch lãm.
- Khi thực hiện nhừng kỉ lục mới, có lúc ông mặc một chiếc quần dài màu đen, một chiếc áo ba lỗ cũng màu đen. Có lúc ông mặc một chiếc quần lửng, một áo sát nách. Trông ông thật gọn gàng và mạnh mẽ.
b). Miêu tả những hoại động của ông
- Ông đã làm linh mục 22 năm. Trong 22 năm đó, ông có rất nhiều hoạt động thiết thực. Tất cả những tiền thưởng có được, ông đều dành giúp đỡ những giáo dân nghèo khổ.
Ngoài những hoạt động của một vị linh mục, ông đã tham gia nhiều cuộc thi về sức khỏe và ông đạt rất nhiều kĩ lục thế giới. Ông được vinh danh là một trong những người giỏi nhất hành tinh. Chỉ cần điểm qua một vài thành tích tiêu biểu của ông, em đã thấy ông là người có sức khỏe phi thường khác hẳn những người bình thường khác.
+ Năm 2009, ông lặp kỉ lục thế giới khi kéo chiếc máy bay nặng tới 189 tấn di chuyển trong vòng 45 giây, Hình ảnh ông đặt bên chiếc máv bay thật đối lập nhau. Ông thi nhỏ mà chiếc máy bay thì to đùng đoàng. Vậy mà chỉ với sợi dây chảo to, ông đã bắt chiếc máy bay phải khuất phục trước ý chí và sức khỏe của mình.
+ Năm 2010, ông tiếp tục khiến mọi người bất ngờ khi kéo một ngôi nhà nặng 40 tấn ở trên đường. Ông kéo ngôi nhà nặng 40 tấn mà nét mặt ông vẫn vui vẻ như đứa trẻ kéo ngôi nhà đồ chơi của mình.
+ Năm 2011, ông nâng trên vai quả tạ nặng 500 kg trong 61 giây.
+ Nam 2012, ông kéo một chiếc xe cứu hòa lăn trên đường.
+ Năm 2015, ông dùng lưng đỡ một cái giá gồ trên đó có 22 người đứng...
3. Phần Kết bài
- Em vô cùng ngưỡng mộ và khâm phục vị linh mục.
- Em học được ở ông những đức tính vô cùng quý báu như kiên trì rèn luyện, quyết tâm phấn đâu vì mục tiêu chinh phục đỉnh cao và lòng nhân hậu, tình yêu thương đối với nhừng người nghèo khổ...
Đề 1:
Dàn ý :
1. Phần Mở bài
- Em sinh ra và lớn lên ở thành phố. Vì vậy, chưa bao giờ em được đi một phiên chợ quê.
- Qua những bài văn, bài thơ viết về chợ quê, em nghĩ phiên chợ quê chắc là vui và có nhiều điều thú vị mà chợ ở thành phố không có được.
- Em cứ ngồi mà tưởng tượng ra rằng em đang cùng mẹ đi một phiên chợ quê vào ngày Tết cổ truyền của dân tộc.
2. Phần Thân bài
a). Cảnh trước khi họp chợ
- Hình như thiên nhiên cũng ủng hộ người dân que có một cái Tết vui vẻ nên thời tiết hôm đó thật đẹp.
- Khí hậu ngày Tết không rét đến cắt da, cắt thịt như ngày mùa đông. Trời bỗng trở nên ấm áp.
- Từng đoàn người gồng gồng, gánh gánh, bưng, khiêng, vác,... đủ thứ hàng đến chợ để bán.
- Nhiều người đến chợ để mua những thứ mặt hàng cần thiết phục vụ cho ngày Tết.
- Chẳng mấy lúc, chợ đông nghịt...
b). Cảnh họp chợ
- Hàng hóa ngày Tết nhiều vô kể.
- Các khu hàng hóa được sắp xếp riêng biệt.
- Mỗi khu dành cho một loại hàng khác nhau: Khu dành cho mua bán các loại con vật ***** (heo), gà, ngan, ngỗng,... Khu dành để mua bán tôm, cá, cua, mực,... Khu dành để mua bán các loại nông sản như gạo, vừng (mè), đậu, lạc (đậu phộng),... Người mua người bán đông nhất vẫn là khu bán lá dong, thịt heo, đậu xanh... Mọi người đều chuẩn bị cho việc gói bánh chưng. Ngày Tết mà không có bánh chưng thì đâu còn là Tết.
- Tiếng lợn kêu eng éc, tiếng vịt kêu cạp cạp, tiếng mèo kêu meo meo...
- Tiếng người bán, người mua đòi giá, trả giá ồn ào, náo nhiệt.
- Em lại rất thích khu bán đồ chơi cho trẻ em. Em cứ đứng ngẩm mãi những con tò he chỗ người bán hàng. Chỉ vài cái nặn nặn, bóp bóp là một con vật bằng bột xanh đổ hoặc một nhân vật hoạt hình hiện lên dưới bàn tay tài hoa của người bán. Trẻ em bu quanh để chọn mua những con tò he mà mình yêu thích.
c). Cảnh chợ tan
- Những người đã mua sắm đủ lần lượt ra về. Trên quang gánh hoặc trên tay mỗi người đều có những thứ hàng cần thiết cần mua sắm. Nét mặt ai cũng tươi vui. Tiếng hỏi nhau, tiếng cười nói ồn ã trên con đường từ trong chợ ra ngoài cổng chợ.
- Người bán hàng vãn dần. Những hàng hóa còn lại cũng vơi đi.
- Trong chợ còn lại những dãy quần áo trẻ em treo đủ màu sặc sỡ. Những bà, những cô bán hàng xén bày đủ loại hàng. Mọi người cố gắng ngồi lại mong bán thêm được chút nào hay chút đó.
3. Phần Kết bài
- Trong trí tưởng tượng của em, chợ quê vào ngày đẹp trời là như thế đó.
- Nhất định, em sẽ xin ba mẹ cho em được ăn Tết ở quê một lần để em được đi chợ quê vào ngày Tết, để em xem chợ quê có giống như trong tương tượng của em.
Bài làm: Buổi tối hôm đó, nằm thiu thiu ngủ trên đùi của bà. Sau khi nghe kể một câu chuyện cổ tích: Ngày xửa ngày xưa…..cái thuở hồng hoang ấy, cái hồi mà thần tiên sống lẫn lộn giữa loài người. Rồi giấc mơ dến với tôi tự lúc nào và điều kì lạ là trong giấc mơ tôi đã gặp một ông tiên giống hệt ông ngoại tôi đã mất. Ông tiên nầy có bộ râu thật đẹp, năm chòm suôn đuột, bạc trắng như râu mấy chú hát tuồng hay đeo. Da dẻ ông hồng hào, tôi quan sát kĩ thấy ông chưa có nếp nhăn nào cả. Không biết ông đã bao nhiêu tuổi rồi mà đôi mắt ông còn tinh anh lắm. Khuôn mặt ông phúc hậu, nhân từ, nhìn tôi như nhìn thấy cháu ruột của mình. Ông mặc bộ đồ trắng, trắng lắm, không phải bằng vải mà hình như bằng mây khói thì phải. Tóc của ông như sương tuyết nửa búi cao nửa xoã xuống hai bên. Trông ông mờ ảo như ngọn núi Sơn Chà khi gió mùa kéo về mây giăng tứ phía. Như có cảm giác gặp lại ông ngoại, tôi vòng tay cúi đầu thật thấp và lí nhí : “Chào ông ạ!” Ông cười thật to, làm tôi giật cả người. Cây phất trần đưa qua đưa lại trên đầu tôi làm cho tôi có cảm giác thật dễ chịu. Giọng ông ôn tổn, tình cảm: “ Ta không phải là ông ngoại của con, ta là ông Bụt trong truyện Tấm Cám đây. Ta đã giúp đỡ rất nhiều người bằng phép thuật của mình. Đó là những người đau khổ, chịu nhiều áp bức bất công. Nhiệm vụ của ta đấy con ạ!”Tôi muốn ông giúp đỡ những đứa trẻ nghèo khổ chưa được đến trường, những đứa bé bất hạnh, mồ côi, những mảnh đời tội nghiệp đang cần những bàn tay phù trợ như ông.Và một điều nữa nhờ ông nhắn lạ với ông ngoại tôi rằng: tôi rất nhớ ông ngoại và cố gắng học thật giỏi, sống thật ngoan để ông ngoại dưới suối vàng được yên lòng và vui vẻ. Ông tiên cười thật hiền và nói sẽ làm được những điều tôi mong muốn. “Chà! Muỗi cắn thế mà con bé ngủ ngon thật”Tiếng bà ngoại tôi kéo tôi trở về với thực tại. Tôi rất tiếc vì chưa được nói chuyên nhiều với ông tiên, nhưng qua giấc mơ nầy tôi lại thêm quí mến ông , dù trong tôi vẫn còn lảng vảng một câu hỏi: có thật là đã có ông tiên không nhỉ?
Bài làm: Mỗi lần theo mẹ ra chợ mua hàng, là em lại có dịp quan sát một cậu bé có hình dạng và hoạt động rất kì lạ. Khiến cho em có một ấn tượng rất sâu sác . Chắc các bạn và các thầy cô cũng thắc mắc, người bạn nhỏ ấy có đặc điểm gì khiền em phải chú ý như vậy. Sau đây, em xin tả lại cho cô và các bạn cùng nghe. Cậu bé tên là Minh, nhà Minh nghèo lắm. Có lần em nghe các bác trong chợ kể rằng ba má cậu mất sớm, để lại hai chị em Minh non ớt đương đầu với sóng gió cuả cuộc đời. Do nhà nghèo, nên chị Minh phải đi làm thuê làm mướn suốt ngày, còn Minh thì phải đi bán rong trong chợ các đồ linh tinh như bàn chải, lược , đồ móc chìa khoá để nuôi sống bản thân. Tóc cậu rậm rạp, Có lẻ vì nhà nghèo nên cậu không thể đi cắt tóc được. Cậu có khuôn mặt hình chữ điền dính đầy bụi bẩn vì cậu phải lăn lộn khắp nơi để kiếm ăn nhưng ẩn sau lớp bụi bẩn đấy, em tin chắc là một tấm lòng nhân hậu, Cậu có chiếc mũi dọc dừa trông chẳng hợp với khuôn mặt cuả mình tí nào. Ẩn sau đôi môi tái nhợt vì bệnh tật là hàm răng khểnh và trắng ngà.Đã vậy. Ông trời còn nỡ để Minh mang một dị tật khủng khiếp. hai tay cậu bị bại liệt không giống như người bình thường khiến cạu cầm nắm rất khó khăn. Vì vậy mà chị Minh phải quàng sẵn đồ đạc lên người Minh để cậu có thể bán. Cũng chính vì điểm này mà tất cả lũ nhóc trong chợ đều gọi Minh với một cái tên trêu chọc là Minh cùi. Mỗi lần như vậy, Minh vưà khóc vừa giẫn dữ xua các bạn kia ra, nhưng vì bị tật nên chẳng những không xua được mà còn bị té lên té xuống khiến đám nhóc vô luơng tâm kia cười vỡ cả bụng. Em vội vả chạy đến đỡ Minh dậy. Thế là Minh kết thân với em vì em là người bạn duy nhất không trêu chọc Minh. Trong chỉ vài phút tiếp cận. Em đã phát hiện ra rằng: tuy xấu xí. Nhưng cậu vẫn mang trong mình cái hồn nhiên, trong sáng cuả tuổi thơ. Thỉnh thoảng, cậu chạy theo một chú bướm vàng với một bộ dạng rất vui vẻ, yêu đời. Cậu chăm chỉ thật. Từ khi chợ họp đến giờ, cậu vẫn cứ đứng ở trước cưả mời gọi mọi người mua hàng. Câu tuy nghèo nhưng cũng có lòng tự trọng rất cao. Có lần, một bác đi mua rau ngang qua, thấy cậu bé tội nghiệp. Bác cho cậu năm nghìn và nói : “Ta tặng cho cháu đấy, ta không lấy hàng gì đâu.”. Thế mà Minh không nhận, nằng nặc xin bác phải mua một món gì đó mới thôi. Minh nói với Bác nọ: “đói cho sạch, rách cho thơm bác ạ. Cháu không phải ăn mày.Cháu muốn sống bằng sức lao động của mình” Minh tuy nghèo nhưng rất ham học dù điều kiện gia đình không cho phép. Trong lúc đi bán, lâu lâu, Minh lại lấy cuốn sách cuả chị cậu cho ra đọc. Hỏi thăm mới được biết là tối nào, chị Minh cũng dạy Minh học chữ. Vì bị bại liệt hai tay nên cậu phải dùng hai ngón chân để cầm bút. Tuy vậy chữ cậu lại rất đẹp Thật là tài tình phải không các bạn. Minh còn có biệt tài vẽ chân dung bằng chân rất điêu luyện. Những người khách qua đường thỉnh thoảng lại tò mò muốn xem Minh vẽ, thể là cậu dùng hai ngòn chân nhỏ bé cuả mình kẹp lấy bút rồi ngả người ra sau chuẩn bị tư thế . Như một phép thuật kì diệu, những đường nét nghệ thuật bắt đầu hiện ra. Khi bức tranh đã hoàn thành ai cũng tấm tắc khen đẹp. Nét đẹp ấy không những từ bức chân dung Minh vẽ mà còn là từ lòng quyết tâm, ý chí phấn đấu đi lên cuả Minh đấy. Tuy khó khăn, nhưng Minh không hề nản chí làm em rất nể phục. Cậu làm em nhớ đến hình ảnh thầy Nguyễn Ngọc Kí người đã dùng hai ngón chân tập viết, đã nổi tiếng trong cả nước . Trời đã gần trưa. Mẹ đã mua hàng xong và ra đón em. Vưà lúc ấy ,chị cuả Minh tất tả chạy bộ đến mang cơm cho Minh. Trông thấy em đang nói chuyện với Minh, chị nói: “ Chào em, em là bạn cuả Minh à” .Em tươi cười gật đấu. Chị quay sau đút cơm cho Minh ăn, thấy Minh phải cố gắng lắm mới ăn đươc từng muổng cơm và người chị thương em chốc chốc lại chảy nước mắt làm em rất cảm động. Nghe em kể về Minh, mẹ em sực nhớ về Bác Tư người làm trong một ngôi nhà tình thương của một tổ chức nhân đạo .Mẹ em chạy đến nói với chị cuả Minh. Hai chị em mừng đến phát khóc. Cuối cùng. Chị em Minh đã được đón về một mái ấm tình thường để đườc che chở, đùm bọc và dạy dỗ nên người Nhìn hoàn cảnh của Minh, một cậu bé mồ côi, tật nguyền. Em cảm thấy mình rất may mắn được sống đầy đủ và êm ấm trong vòng tay thương yêu của cha mẹ và ông bà. Em quyết tâm học thật giỏi để sau này lớn lên trở thành người tài , làm cho đất nước ngày càng giàu mạnh hơn. Em sẻ thành lập nhiều tổ chức từ thiện để góp phần xoa dịu các nỗi đau của những mảnh đời bất hạnh như chị em Minh.