"Bàn tay mẹ bế chúng con
Bàn tay mẹ ôm chúng con..."
Bài hát về mẹ đâu đây văng vẳng bên tai tôi. Người mẹ đã mang nặng đẻ đau sinh ra tôi, người đã yêu thương chăm sóc tôi, lo cho tôi từng li từng tí.
Cứ mỗi lần tôi bị bệnh mẹ là người lo lắng cho tôi nhất. Tôi còn nhớ thứ 6 tuần trước, đang ngồi học thì tôi cảm thấy bị đau đầu chóng mặt nhưng vẫn ráng học hết tiết cuối mới về. Trên đường về mặt mày tôi tái nhợt, cố gắng chạy thật nhanh về nhà. Đến trước cổng tôi lấy hết sức để nói hai tiếng thật to "Mẹ ơi! " nhưng thật không may mẹ tôi đã đi vắng, tôi ngồi bệt xuống đất. Khoảng năm phút sau, mẹ về. Thấy mẹ tôi đứng dậy chạy tới ôm mẹ và mẹ cũng ôm tôi rồi mẹ sờ trán tôi vì thấy người tôi nóng. Khuôn mặt mẹ tái nhợt theo tôi, mẹ dìu tôi vào phòng. Sau đó mẹ chườm khăn cho tôi bớt sốt, lúc ấy đôi mắt tôi lim dim nhìn mẹ, đôi mắt mẹ đỏ hoe rưng rưng nước mắt mẹ nói " Mẹ xin lỗi con lần sau mẹ sẽ không đi bắng nữa đâu. Con mau khỏe lại nhé!". Rồi mẹ đi nấu cháo cho tôi ăn, khi mẹ đi ra khỏi cửa tôi đã kịp nhìn thấy thân hình không cao, hơi gầy của mẹ. Sau đó tôi lim dim chìm vào giấc ngủ cho đến khi giọnh nói ngọt ngào của mẹ văng vẳng nên tai tôi " Con ơi dậy ăn cháo uống thuốc cho khỏe nha con!" . Mẹ dìu tôi ngồi dậy rồi lấy tô cháo hành hương mẹ vừa mới nấu đút cho tôi ăn. Cái miệng nho nhỏ màu hồng ẩn sâu dưới cái mũi không cao lắm đang thổi từng muỗng cháo đút vào miệng tôi. " Mẹ ơi cháo ngon quá mẹ!" vừa ăn tôi vừa hạnh phúc nói với mẹ, tuy tôi nói rất nhỏ nhưng hình như mẹ đã nghe thấy bà nở một nụ cười rất đẹp. Khi mẹ cười để lộ ra hàm răng trắng tinh thẳng tắp như hàng bắp. Rồi mẹ lấy thuốc cho tôi uống tuy thuốc là thứ tôi ghét nhất trên đời nhưng khi nhìn vào khuôn mặt trái xoan của mẹ đang lo lắng cho tôi, tôi cố gắng uống một ngụm thuốc hạ sốt. Nó rất đắng nhưng khi nhìn vào đôi mắt đang hạnh phúc như cười của mẹ cảm giác đắng còn đọng lại dường như đã tan biến hết. Mẹ khen tôi và hát ru cho tôi ngủ:
" Tình mẹ bao la như biển Thái Bình..." tiếng hát ngọt ngào êm dịu của mẹ cất lên ru tôi ngủ. Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng hôm sau tôi khỏe hẳn bạn bè đến nhà thăm tôi, hỏi thăm và rất vui khi tôi khỏi bệnh. Nhưng còn mẹ rấy mệt vì đã tần tảo chăm sóc tôi đêm qua. Chiều hôm đó tôi đi học về có một món quà để tặng mẹ. Đó là con điểm mười tôi kiểm tra một tiết tuần trước. Tuy món quà không lớn nhưng hình như mẹ rất vui.
Mẹ giúp tôi vương lên trong cuộc sống. Tôi thầm hứa với mẹ sẽ học thật giỏi, kiếm thật nhiều tiền để mẹ đỡ vất vả. Và con muốn nói với một điều con rất yêu mẹ! Yêu mẹ rất nhiều
Bạn tham khảo nhé! Chúc bạn học tốt!
Em được sống trong vòng tay âu yếm của gia đình. Nhưng đối với em , mẹ vẫn là người em yêu quý nhất.Mẹ thương em lăm, khi em bị ốm mẹ luôn ở bên em động viên, chăm sóc và lo cho em từng viên thuốc , ăn từng thìa cháo , mất ăn , mất ngủ từng ngày vì phải chăm sóc cho em .
Năm nay mẹ em đã ngoài ba mươi tuổi . Khi em bị ốm , đôi mắt mẹ đen láy , thâm quầng, ánh lên sự âu yếm. Mọi khi mái tóc mẹ mượt mà nhưng hôm nay tóc mẹ lại rối lên buộc gọn sau gáy. Mẹ lo cho em mà mẹ quên mất mình.Mẹ không cao lắm , dáng mẹ mảnh mai nhỏ nhăn. Mẹ hay lấy khăn ướm nướclau toàn thân cho em để em hạ nhiệt. Nhiều lúc , em đi bệnh viện , mẹ đã khóc, những giọt nước mắt của mẹ nghẹn nghào vì sợ em sẽ không khỏi. Sau đó mẹ hát cho em nghe, giọng hát của mẹ ngân nga như tiếng chuông đổ chùa giúp em có thể ổn định lại tinh thần.Em được mẹ đút cháo cho em ăn, em ăn từng muỗng như hồi còn bé . Khi em ăn gần hết chén cháo emvui lắm. Rồi mẹ cho em uống thuốc. Da mẹ sạm lại , khuôn mặt mẹ xanh xao , mẹ luôn đọng viên em để em hết bệnh rồi còn đi học với các bạn nữa chứ. Mẹ lo cho em đến nỗi mồ hôi của mẹ làm ướt đẫm chiếc áo ngủ.
Sáng hôm sau, bạn bè đến nhà thăm em , hỏi thăm sức khỏe của em nhưng lúc đó em rất vui vì em đã khỏi. Nhưng mẹ thì lại rất mệt vì đêm qua phải tần tảo chăm sóc cho em. Hôm đó em có một điểm mười để tặng mẹ . Mẹ rất vui sướng.
Tình cảm của mẹ như biển cả bao la .Mẹ là người giúp em vươn lên trong cuộc sống.Em sẽ không bao giờ bị bệnh nữa và cố gắng ăn thật nhiều vào để mẹ không phải khổ như ngày hôm đó.Em sẽ học thật giỏi để sau này kiếm thật nhiều tiền để giúp mẹ không phải làm việc vất vả nữa đâu. Yêu mẹ biết bao nhiêu , mẹ ơi!
Bạn tham khảo nhé! Chúc bạn học tốt!
Cơn đau đầu lại ập tới bất chợt. Tôi nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy mọi thứ xung quanh mờ hẳn. Cả người tôi nóng rực, khó chịu, và cổ họng khô rát, dường như tôi đang chìm vào một cơn mê, mà ở đó, tôi chẳng rõ là gì.
Mọi thứ vẫn chưa hết khó chịu khi mẹ sờ tay vào trán tôi. Đôi bàn tay thô ráp của bà đặt lên thật chẳng mềm mại chút nào, nó dày và chai sạn. Đó là kết quả của những giờ lao động mệt nhọc- với công việc của một người bán hàng vào mỗi buổi sớm. Tôi thực sự chẳng thể cười nổi, nhưng với đôi bàn tay ấy của mẹ, tôi vẫn có thể tự nhủ rằng mình đang cười trong cơn sốt đang lây lan khắp cơ thể. Nằm trên giường, tôi cố mở đôi mắt trông mọi vật trong phòng, tôi không muốn cứ tiếp tục nhắm nghiền mắt mà chật vật với cơn mê. Mẹ đã đi đâu mất, đồ đạc bị xáo trộn cả lên. Bên cạnh tôi, nào khăn, nào nước ấm, nào chén, nào muỗng, nào thuốc uống. Tất cả đều được mẹ tận tay đem lên. Tôi bất chợt ngửi thấy thoang thoảng mùi cháo hành từ tầng dưới, và cả tiếng reo của nước sôi. Đột nhiên, trong khoảnh khắc của người mắc cơn sốt nhất thời, tôi lại thèm được xuống nhà và tận mắt xem mẹ nấu ăn, tôi muốn nói, muốn đi lại, chứ tuyệt đối chẳng muốn cái cảnh nằm dính trên giường cả ngày, chờ cho được đút ăn, được uống thuốc đều đặn. Đang miên man trong cơn nhức đầu và sức nóng rạo rực, tôi mừng hẳn khi nghe tiếng bước chân mẹ trên cầu thang. Mẹ đã lên đây, trên tay không quên tô cháo được múc sẵn. Đến gần nơi tôi đang nằm, mẹ khẽ quỳ xuống, đặt tô cháo sang bên cạnh, một tay mẹ nâng đầu tôi lên, phụ tôi gượng dậy và dựa lưng vào tường trên một chiếc gối êm, sẵn muỗng trên tay, mẹ vớt một muỗng nhỏ và nhẹ thổi cho bớt nóng, rồi đưa lên miệng tôi, thúc tôi ăn:
-Ăn đi con! Rồi mẹ đưa thuốc cho con uống.
Tôi ngậm một muỗng trong miệng mà thấy âm ấm, vị cháo tuy không rõ nhưng tôi vẫn còn cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ nó. Mẹ vừa đút vừa lấy khăn lau cho tôi, đột nhiên, tôi thấy đôi tay mẹ ươn ướt, trán mẹ đẫm mồ hôi. Đôi mắt mẹ lúc ấy trông thâm quầng và ánh lên nỗi lo âu, với màu mắt nâu đen loáng thoáng một chút mơ hồ, xen lẫn mệt mỏi rã rời. Làn da của mẹ đen sạm hơn bình thường, vầng trán nhăn lại chỉ làm lộ thêm những nếp nhăn hằn sâu trên trán. Tôi vẫn còn nhớ man máng cái phút mà mẹ lấy nước cho tôi dùng, đôi tay mẹ lúc ấy vẫn nhẹ nhàng, nhưng gầy gò và ôm lấy những đường gân xanh bị che đi bởi màu da sạm nắng. Tôi ngạc nhiên và ngỡ ngàng khi chính bây giờ mới nhận ra hình ảnh của mẹ thay đổi bấy lâu nay, vậy mà, vì mải chơi nên tôi không quan tâm tới sự thay đổi ấy. Nhất là ngay lúc này đây, hình ảnh ấy mỗi lúc một rõ nét thêm, nỗi lo lắng cho tôi chỉ làm cho hình ảnh ấy của mẹ khắc khổ hơn, buồn rầu và xác xơ, khiến cho lòng tôi vang lên những tiếng kêu nghe tê tái. Mẹ nay đã không còn là hình ảnh trẻ trung, xinh tươi như xưa, trước mắt tôi giờ là người phụ nữ với dáng người ốm gầy, xanh xao và da đen sạm nắng gắt, mái tóc mẹ chẳng còn đen, bồng bềnh như xưa để cho lúc tôi đùa với những lọn tóc xoăn tự nhiên mỗi khi nằm cạnh mẹ, mà bây giờ, nó điểm nhiều sợi bạc trắng, trông xác xơ và rời rạc. Lúc mẹ đút cho tôi ăn, những sợi tóc vẫn vô tình vướng trên trán đẫm mồ hôi, chúng thấm nước và nằm ở trên đó, như chờ cho có ai vén lên trở lại, hòa cùng hai màu tóc trắng và đen thay đổi theo năm tháng mờ nhạt. Mẹ đã già đi rất nhiều cùng với nỗi lo toan trong cuộc sống, với những sáng sớm cật lực khi trời vẫn mờ sương. Mẹ đang đi cùng tôi qua những chặn đường của cuộc đời, mẹ vì tình thương dành cho tôi mà chấp nhận hi sinh sắc đẹp của tuổi xuân, chấp nhận chịu bao đau khổ chỉ để mong tôi sống mà thành người. Mẹ đã đánh đổi cuộc đời mình… Giờ đây, trái tim tôi đang đau nhức vì nhận ra hình ảnh mẹ không còn như xưa, nụ cười của mẹ khi xưa giờ đã héo đi, để lại dấu vết môi đỏ vụng về trên khóe miệng. Mẹ giờ đã khác xa với hình ảnh mẹ thuở nào…
Tôi, cho đến bây giờ vẫn không thể quên giây phút ốm đau ấy, được tay mẹ chăm sóc, dỗ dành. Dáng người mẹ vẫn thế trong tâm trí tôi, hoàn toàn khác nhau, một là mẹ của thời còn trẻ, một là mẹ của bây giờ. Hai con người ấy, tuy bên ngoài khác nhau hoàn toàn, nhưng bên trong tâm hồn vẫn tràn ngập ánh sáng và tình yêu thương lớn lao dành cho con. Và người con ấy chính là tôi.
Bạn tham khảo nhé! Chúc bạn học tốt!
“Mẹ là tia nắng ấm áp sưởi ấm tâm hồn con.Mẹ là dòng sông tháng năm yêu thương hiền hòa…” Lời bài hát thể hiện niềm hạnh phúc dạt dào khi có mẹ! Khi ốm,tôi lại được tắm mình trong tình yêu thương bao la ấy của mẹ.Và hình ảnh mẹ chăm sóc khi tôi bị ốm sẽ mãi nhắc nhở tôi về công ơn trời biển ấy.
Mẹ tôi công việc bận bịu lại càng bận bịu hơn khi tôi bị ốm. Cơn sốt kéo dài do tôi bị cảm nắng,người mệt lả,toàn thân nóng ran,miệng khô đắng lại…Tôi nằm rên ừ ừ…còn mẹ thì hai chân như đánh ríu vào nhau. Mẹ vo gạo bắc lên bếp chút cháo,rồi chờm túi đá cho tôi.Mẹ kẹp nhiệt vào nách tôi với đôi mắt đầy lo lắng.
Chốc chốc, mẹ lại đến sờ vào trán tôi.Đôi tay nhẹ nhàng và ấm áp. Cái khô ráp chai sạn biến đâu cả rồi,tôi chỉ thấy dường như đôi bàn tay ấy có sức mạnh diệu kì khi chạm vào da thịt tôi.Mẹ đỡ tôi ngồi dậy,kê đầu tôi vào cánh tay, mẹ chăm cho tôi từng viên thuốc.Thấy tôi uống có vẻ khó khăn mẹ tôi lại động viên: Ráng uống cho mau lành bệnh rồi còn đến trường với thầy cô,bạn bè,còn nghe mẹ kể chuyện, dạy con học nữa chứ?
Dù mệt nhưng tôi vẫn nhìn thấy nếp quầng thâm trên mắt mẹ,tóc lòa xòa dính bết vào trán với những giọt mồ hôi nhễ nhại .Trong đôi mắt dịu hiền ấy như ngân ngấn nước mắt.Mẹ cho tôi nằm xuống gối,vừa thổi cháo,vừa đút cho tôi. Cái hương vị quen thuộc của bàn tay nội trợ thường ngày lại ùa về trong tôi. Tay mẹ luồn chiếc khăn lau mồ hôi dọc sống lưng cho tôi.Gió từ tay mẹ lại làm hạ nhiệt cho tôi.
Lúc này,tôi mong mình chóng khỏe để ánh mắt mẹ lại cười thật vui mỗi khi tôi đi học về,mỗi khi tôi “khoe” với mẹ được thầy cô khen.Nhà tôi nghèo,mẹ lại phải thức khuya dậy sớm tảo tần nên tôi ốm mẹ vất vả nhiều hơn.Mẹ xanh xao và hao gầy nhiều hơn.
Tôi lớn khôn từ đôi tay của mẹ,tấm lòng yêu thương và chở che của mẹ..Sự ấp ủ yêu thương của mẹ để lại cho tôi bao nghĩ suy về cái mênh mông,bao la của tình mẹ! Tôi lại cầu mong mẹ tôi mãi bình an....! Và,tôi cũng mong mình khỏe mạnh để mẹ bớt vất vả vì tôi.
Bạn tham khảo nhé! Chúc bạn học tốt!
"Bàn tay mẹ bế chúng con
Bàn tay mẹ chăm chúng con..."
Văng vẳng đâu đây bên tai em những lời hát về người mẹ kính yêu của chúng ta. Người mẹ đã mang nặng đẻ đâu sinh ra chúng ta, nuôi chúng ta ăn học,dạy chúng ta khôn lớn từng ngày... "Mẹ!"- Một tiếng sao thân thương mà giản dị đến thế!
Mẹ em năm nay đã 40 tuổi. Với thân hình thon thả đã tô đậm cho mẹ với vẻ đẹp của người mẹ hiền từ như bao cô gái đất Việt. Mái tóc dài, đen mượt đc mẹ cặp gọn gàng. Khuôn mặt trái xoan với làn da trắng hồng. Nổi bật trên khuôn mắt ấy là đôi mắt đen láy luôn nhìn em với cái nhìn trìu mến, yêu thương. Mỗi khi em bị ốm thì cái nhìn đó em thấy tỏ ra rất lo âu, đối mắt ấy thâm quầng đi vì thức suốt đêm 0 ngủ khi em bị ốm. Lúc thì sờ trán, lúc lấy khăn ướt đắp lên trán cho cơn sốt nhẹ đi. Đôi môi mỏng đỏ hồng ẩn dưới chiếc mũi cao, thanh tú làm em càng nhìn mẹ càng thêm đẹp. Khi em khỏi bệnh, mẹ thật vui, nở nụ cười tươi như đóa hồng vừa nở sớm mai. Đôi bàn tay dịu dàng, mềm mại bón cho em từng thìa cháo, cho em xuống từng viên thuốc. Giọng nói đầy truyền cảm, lúc mượt mà như tiếng ru, lúc ngân nga như tiếng họa mi buổi sớm. Mẹ chăm sóc em thật chu đáo. Sáng, mẹ là người dậy sớm nhất để chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Tối đến mẹ dành thời gian để dạy cho hai chị em em học bài, sau đó, mẹ lại chuẩn bị bài cho ngày mai tới lớp... Mẹ nhân hậu, hiền từ, mẹ coi học sinh như đúa con của mình, cũng dìu dắt, yêu thương hết mực nên mẹ được nhiều học sinh và phụ huynh quý mến. Trong trái tim em, mẹ là tất cả, mẹ là cô tiên cô tiên tuyệt vời nhất cuộc đời em. Em luôn yêu thương mẹ và tự hào là con của mẹ.
Em ước mong mình học tập thật tốt để trả ơn cho mẹ và thầy cô đã dạy dỗ em nên người. Thật đúng là:
"Nước biển mênh mông không đong đầy tình mẹ!"
Bạn tham khảo nhé! Chúc bạn học tốt!