Bài viết số 4 - Văn lớp 6

Lucy Bích Ngọc

bài tả hoàn hôn quê em tự làm giùm rồi . em chân thànhbanh cảm ơn

Trần Minh Hoàng
7 tháng 3 2017 lúc 17:53

Quê tôi được biết đến là một vùng quê có bãi cát rộng nhất nhì đồng bằng sông hồng . Những buổi chiều chúng tôi thường ra đây để nghịch cát và ngắm nhìn cảnh vật bên sông. Nhưng thích nhất vẫn là những ngày trở về muộn hơn một chút đó cũng là lúc lũ trẻ chúng tôi rủ nhau đi ngắm hoàng hôn trên con sông quê.

Khi mà nhưng con gió mùa hạ đã bắt đầu thổi mạnh hơn , bầu tròi cũng không còn sáng như buổi chiều nữa , đó cũng là lúc mà những tia nắng đã bắt đầu tắt dần, tới điểm đó trên một vùng quê nghèo khó không còn ồn ào náo nhiệt như ban chiều nữa mà một không gian đã dần vắng lặng hơn. Đó cũng là lúc hoàng hôn dần buông xuống .

Khi đó chúng tôi mỗi đứa chọn một chỗ cho mình để cùng nhau gắm nhìn hoàng hôn. Khi ấy bầu trời dần chuyển sang một màu đỏ cam rất trong và đệp một cách huyền áo. Ấy cũng là lúc những đám mây trong xanh đang dần dịch chuyển nhường chỗ cho hoàng hôn xuất hiện. Những đứa trẻ tinh nghịch chúng tôi còn chế ra cả một cuộc đối thoại giữa những đám mây khi hoàng ôn sắp xuất hiện. Và chỉ một thời gian nhắn ngủi sau đó cả bầu trời chuyển sang một màu đỏ nhạt trông vừa thực vừa hư nhìn rõ màu ở chính giữa đậm như màu máu và nhạt dần sang hai bên. Một cảnh tượng huyền ảo đẹp đến lạ thường hiện ra trước mắt chúng tôi.

tuổi

Đó là cảnh là chúng tôi hằng ao ước ngày nào cũng được ngắm nhìn như thế này. Bầu tròi mỗi lúc càng đỏ thêm , màu đỏ ấy càng được ran ra rộng hơn và cũng là lúc mà màn đêm đang dần buông xuống. Ánh sáng nhỏ đó khiến chúng tôi trông rõ hơn những chiếc cano với những âm thanh ầm ĩ đang chở những chuyến cát cuối cùng về đất liền . Chúng tôi nhìn thấy thấp thoáng có khoảng ba bốn chiếc cano như thế nối đuôi nhau về bến Tiếng cano mỗi lúc một gần chúng tôi còn trông thấy màu đỏ của hoàng hôn in dần xuống nước lăn tăn theo tiếng nổ của những chiếc cano. Bọn trẻ chúng tôi trêu nhau gọi đó là một biển máu. Lúc này những chiếc cano đã lặng yên trên bến , dòng sông lại trở về với những thứ vốn thuộc về nó , đó là cảnh tượng lặng lẽ của dòng sông, dòng sông như đang trở về với giấc ngủ sớm của nó . Thỉnh thoảng những cơn gió mát lạnh làm cho mặt nước lại gợn những cơn sóng lăn lăn nhìn thật đẹp .

Nhìn cảnh hoàng hôn tâm hồn ta có cảm giác hoàn toàn thư thái bình yên đến lạ thường . Phía bên kia sông là những người đi bắt cáy ở những hang đá ven sông, họ đang bắt đầu gọi nhau í ới ra về. Người này gọi người kia hỏi hôm nay có thu hoạnh được nhiều không làm cho không gian vốn đang tĩnh mịch trở nên ồn ào hẳn lên. Nhưng chỉ một lúc sau không gian tĩnh mịch lại trở về với dòng sông. Lúc này dưới sông đã in hình của bóng tối, khi ấy cũng là lúc chúng tôi phải về, hoàng hôn cũng tắt.

Mọi cảnh vật quanh dòng sông đã đi vào giấc ngủ của nó , không gian đã nhuốm màu đen của buổi tối . Chúng tôi ra về mà đứa nào cũng muốn nán lại thêm chút nữa nhưng chúng tôi phải về để ba mẹ khỏi mong. Tạm biệt dòng sông tạm biệt cảnh hoàng hôn và hẹn một ngày không xa tôi sẽ lại được ngắm nhìn nó.

Đỗ Thanh Thu
7 tháng 3 2017 lúc 18:19

Quê tôi là một làng chài ven biển. Dân chài sống lam lũ quanh năm mà vẫn chẳng dư dật được bao nhiêu. Làng hướng mắt ra đón những cơn gió biển thổi vào thế nên bọn nhóc tụi tôi mới nhỏ ti mà đứa nào đứa nấy sạm đen vì nắng và gió biển. Vùng quê tuy nghèo nhưng không phải không có những niềm vui. Với tôi, kỷ niệm sâu sắc nhất chínhlà được ngắm cảnh hoàng hôn trên biển.

Chiều nào cũng vậy, tôi cùng lũ bạn bước nặng trịch trên những cồn cát đầu làng sau buổi tan trường. Cồn cát mênh mông gắn bó với cả tuổi thơ tôi trong suốt những tháng ngày qua. Nó còn gắn với bao trò chơi bí mật của lũ trẻ con miền biển. Nhưng hôm nay cũng vậy, tôi phải từ bỏ những cuộc chơi sớm hơn để về giúp bố mẹ chuẩn bị bữa cơm chiều. Bố tôi đi biển cứ sẩm tối mới về. Còn mẹ toi đi làm cũng hay về muộn. Bữa cơm chiều trông chờ vào cả cậu con trai lớp sáu.

Tôi về nhà, cất sách vở nhưng không nấu cơm ngay. Bao giờ cũng vậy, tôi dọn dẹp sân thềm trước và tranh thủ ngắm lúc hoàng hôn. Hôm nay biển xanh chỉ hơi gợn sóng nhưng chỉ có dân miền biển như chúng tôi mới rõ, ở trong cái sự phẳng lặng kia, biển đang động lắm.

Chả là, đó là lúc nước triều bắt đầu dâng mà. Gió biển hôm nay nhẹ nhàng mát rượi. Vị mặn thổi vào khiến con mắt tôi cảm giác cay cay. Biển bắt đầu nhợt nhạt vì mặt trời sắp lặn. Những tia nắng cuối cùng của một ngày không đủ tạo màu trên biển mà đủ để mặt biển ánh lên màu trắng hơi phớt vàng nhợt nhạt.

Mặt trời bắt đầu tắt nắng. Phía xa kia không phải làông mặt trời chiếu những tia nắng chói chang mà là một quả cầu rực đỏ đặt trên một cái mâm lớn màu xanh lục. Quả cầu lửa nhỏ dần rồi cứ thế rơi trụt vào trong lòng biển cả. Phía ngoài khơi chi chít những chiếc tàu đang rướn mình hướng về phía làng tôi. Trong những chiếc tàu kia, có một chiếc ngày nào tôi cũng chờ cũng đợi.

Bữa cơm chiều đã dọn xong vừa kịp lúc bố mẹ tôi về. Bố nhâm nhi chén rượu kể câu chuyện cả ngày đi biển. Còn mẹ vừa ăn vừa thỉnh thoảng lại xoa đầu đứa con trai. Mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng trìu mến như đang ngợi khen sự ngoan ngoãn của con trai mình. Tôi thấy lòng ấm lại, ấm như bát cơm đầy đang nằm trong bàn tay nhỏ của tôi.

CHúC p HK tỐt

vũ bình duong
15 tháng 3 2017 lúc 20:48
Nếu ai đã một lần ngắm cảnh hoàng hôn trên quê tôi thì chắc hẳn sẽ không thể nào quên được vẻ đẹp tuyệt vời của nó. Nhất là vào những buổi chiều hè như chiều nay.

Khi ông mặt trời vội vã đạp xe về đỉnh núi phía Tây kết thúc cuộc hành trình dài, cũng là lúc tôi học bài xong chạy ra đầu làng để hít thở bầu không khí trong lành, mát mẻ. Chà, quê hương mình lúc này mới đẹp làm sao! Không gian thật thoáng đãng, không khí trong lành đến tuyệt vời. Bầu trời cao xanh vời vợi, từng áng mây trắng mây hồng bồng bềnh trôi như đang đi du ngoạn. Những tia nắng vàng hoe như còn lưu luyến, bịn rịn đổ dài trên những cành cây, mái nhà và tràn xuống cả ao làng. Tất cả trông như rực sáng hơn. Những làn gió Nam hiu hiu thổi mang theo hương thơm dìu dìu của cánh đồng lúa giống mới làm nao nao lòng người. Trên cành cây, cô gió vui mùng đánh nhịp cho lá cây vui hát rì rào. Tôi khoan thai bước trên con đường ra đầu làng để ngắm cảnh quê hương. Chà, đẹp quá! Trên nền trời cao thẳm những cánh diều sáo vút cao của ai đó vi vu vi vút trên khoảng không bao la. Xa xa, những chỏm núi màu xanh biếc nhấp nhô trông thật tuyệt! Dưới mặt ao, ánh nắng chênh chếch làm cả mặt ao rực lên lóng la lóng lánh như người ta vừa giát một mẻ vàng mới luyện xong. Phía chân đê, từng đàn trâu đủng đỉnh ra về.

Mải ngắm quê hương, ông mặt trời xuống núi từ bao giờ. Trong làng, khói bếp bay là là quyện vào dải sương mờ như tấm khăn voan mỏng làm cho cảnh vật mờ dần, mờ dần. Trên cành cây, những chú chim ríu rít gọi nhau về tổ hòa nhịp với loa phóng thanh của hợp tác xã tạo nên một bản nhạc du dương trầm bổng để kết thúc một ngày làm việc bổ ích. Càng ngắm tôi lại càng thấy yêu quê mình hơn. Tâm hồn sảng khoái lâng lâng một niềm vui khó tả.

Chà, quê mình đẹp quá! Đẹp quá đi! Tôi thật sung sướng và tự hào khi được sinh ra và lớn lên trên mảnh đất quê hương thanh bình êm ả này. Tôi mong mình sẽ học thật giỏi để xây dựng quê hương đất nước thêm giàu đẹp.

Các câu hỏi tương tự
6a3trantuanvu19082008
Xem chi tiết
Lê Quỳnh Minh Vân
Xem chi tiết
Thanh nga Vũ
Xem chi tiết
Nguyễn Hải Đặng
Xem chi tiết
Đinh Như
Xem chi tiết
Trần Huyền Trang
Xem chi tiết
ton hanh gia
Xem chi tiết
Nguyễn Hoàng Phương Linh...
Xem chi tiết
Nya arigatou~
Xem chi tiết