Hạ đã sang rồi
Bác trống ngẩn ngơ
Cây phượng trong sân
Thi nhau đỏ rực
(DucTrunggg)
Sáng sớm mùa thu
Trời thật trong lành
Gió thổi vi vu
Cảm giác rất lạnh
(Nguyễn Hoàng Duy) Câu 1 và câu 3 lặp vần anh, câu 2 và câu 4 lặp chữ u
áng trời nhẹ têng
mây không với được
cứ đứng trông mây
bay về sau núi
(ngô ngọc khánh) gốc "mây :gió 2" jank
Năm nay em học lớp 8, chương trình năm nay em học có rất nhiều văn bản hay. Tuy đã qua học kì II nhưng các tác phẩm em đã học ở học kì I em cũng không thể nào quên được nhưng tác phẩm em ấn tượng và yêu thích nhất là " Lão Hạc " của nhà văn Nam Cao em thích tác phẩm này vì hoàn cảnh của Lão Hạc rất đáng thương và có biến cố gây bất ngờ khi Lão Hạc xin bã chó của Binh Tư nhưng không phải Lão Hạc đi bắt chó mà là Lão tự tử cái chết rất đáng thương của Lão làm cho người đọc cảm thấy động lòng.
Năm nay em học lớp 6, chương trình năm nay em học có rất nhiều văn bản hay.Trong đó , em văn bản mà em thích nhất đó là văn bản "Hai loại khác biệt" . Văn bản nói về 1 cậu học trò được giáo viên ra yêu cầu trong suốt 24 tiếng các học sinh phải trở nên khác biệt. Mọi người đều sử dụng quần áo để biểu lộ cá tính. Trong khí đó, J ăn mặc như bình thường như cư xử khác thường – đứng lên trả lời các câu hỏi của giáo viên một cách từ tốn, dõng dạc và lễ độ. Lần đầu tiên J làm thế thì mọi người nhưng càng về sau họ đều nhận ra được ý nghĩ thực sự. Sự khác biệt chia làm loại: một là có nghĩa và hai là vô nghĩa. Hành động của mọi người là sự khác biệt vô nghĩa còn của J tạo nên sự khác biệt có nghĩa.
Hình ảnh trên khiến em liên tưởng đến ngày tến Hàn Thực.
Hàn Thực là một trong những ngày lễ truyền thống của người Việt Nam được tổ chức vào ngày 3/3 âm lịch hàng năm. Ngày lễ này được gọi là Tết Hàn Thực, còn được gọi là Tết táo quân vì trong tín ngưỡng dân gian, vào đêm 3/3 âm lịch, Táo Quân về thăm đất trần để kết nghiệp cho năm mới.
Tết Hàn Thực có ý nghĩa văn hóa, tâm linh và xã hội sâu sắc đối với người Việt Nam. Đây là dịp để tôn vinh các nữ thần, thần thánh, tổ tiên và các vị thần linh trong truyền thống dân gian. Ngoài ra, đây còn là thời điểm để người dân thực hiện các nghi lễ, tế lễ và sinh hoạt cộng đồng như nấu bánh chưng, dâng hương và cúng ông Táo.
Ngoài ra, Tết Hàn Thực còn có ý nghĩa về mùa vụ và sức khỏe. Đây là thời điểm chuyển mùa từ đông sang xuân, mùa gieo trồng mới bắt đầu và cây trồng bắt đầu ra hoa. Do đó, người ta thường tin rằng, vào ngày này, người dân nên ăn những thực phẩm tốt cho sức khỏe như rau cải, củ nấm và hoa quả tươi để giúp tăng cường sức đề kháng cho cơ thể.
Tóm lại, Tết Hàn Thực là một trong những ngày lễ truyền thống quan trọng của người Việt Nam, có ý nghĩa về văn hóa, tâm linh, xã hội và thời tiết, được tổ chức vào ngày 3/3 âm lịch hàng năm.
Hình ảnh trên là những đĩa bánh trôi gợi nhắc cho em nhớ về Tết Hàn Thực.
Theo nghĩa tiếng Hán, “寒 - Hàn" là lạnh, "食 - Thực" là ăn, “Tết Hàn Thực” là ngày tết ăn đồ lạnh. Phong tục này bắt nguồn từ câu chuyện xa xưa tại Trung Quốc, vào đời Xuân Thu (770 - 221TCN).
Tết Hàn Thực ở Việt Nam đã được hợp nhất với Tết bánh trôi, bánh chay, Tết tháng 3 tại Việt Nam, thể hiện rõ nét đặc trưng văn hóa, lối sống riêng của người Việt.
Tết của người Việt chủ yếu mang ý nghĩa hướng về cội nguồn, tưởng nhớ công lao của những người đã khuất.
Hình ảnh trên khiến em liên tưởng đến ngày tến Hàn Thực. ứ ngày 3/3 âm lịch, gia đình người Việt nào cũng thành kính dâng lên tổ tiên món bánh trôi bánh chay quen thuộc. Món ăn dân dã gắn bó với dân tộc bao đời nay gói ghém trong lòng biết bao nhiêu giá trị tinh thần tốt đẹp. Thế nên, nếu như tết Nguyên Đán có bánh chưng bánh dày thì tết Hàn thực có bánh trôi bánh chay.Nếu như bánh trôi bánh chay truyền thống cho thấy một nét đẹp của bản lĩnh dân tộc trong quá trình tiếp thu, chọn lọc và cải biến tinh hoa ẩm thực Trung Quốc thì món bánh trôi bánh chay hiện đại cho thấy sự sáng tạo của người Việt trẻ. Sự sáng tạo trước hết nằm trong màu sắc. Bên cạnh màu trắng truyền thống món bánh trôi ngày nay phong phú sắc màu và đa điệu biến tấu Đông Tây. Phổ biến nhất là bánh trôi bánh chay ngũ sắc. Bao gồm các gam chủ đạo màu vàng, đỏ, tím, xanh, nâu. Nguyên liệu tạo màu phần lớn từ thực vật rất phong phú, an toàn và thân thiện như củ dền, hoa đậu biếc, bột ca cao, sô cô la, cơm gấc, lá dứa, hạt dành dành, lá cẩm tím, bắp cải tím, bí đỏ,... Khâu pha chế tạo màu cho bột vì thế cũng cầu kì hơn đòi hỏi người làm bánh không chỉ phải dụng công mà cũng cần có tư chất nghệ sĩ. Cuộc sống sẽ tốt đẹp biết bao khi bản thân mình luôn giữ tâm hồn trong sáng, tròn đầy với cha mẹ ông bà, với cuộc đời như hình ảnh của chiếc bánh trôi bánh chay.
[TÌM HIỂU NHỮNG VẤN ĐỀ VỀ LÍ LUẬN VĂN HỌC CHO VĂN CHUYÊN - PART 5]
“Mỗi công dân có một dạng vân tay
Mỗi nhà thơ thứ thiệt có một dạng vân chữ
Không trộn lẫn.”
(Lê Đạt)
~ GIÁ TRỊ CỦA VĂN HỌC ~
I. Giá trị thẩm mỹ
“Văn chương gì thì gì nhưng trước hết phải là văn chương cái đã.”
(Hoài Thanh)
Văn chương là một hình thức của cái đẹp, tuân thủ một cách hoàn hảo những quy luật từ vẻ đẹp tinh khôi của đời. Chính bản chất văn chương sẽ gây dựng nên tính thẩm mỹ cho tác phẩm, tạo tính đặc thù cho nghệ thuật. Đó có thể là một bức tranh, những hoạt cảnh sống động hay con người và cuộc đời với biết bao thăng trầm, biến động được chắt lọc một cách tinh tế và độc đáo. Ấy chính là một bước nâng vẻ đẹp sơ khai từ cuộc sống lên vẻ đẹp “quyến rũ" của nghệ thuật. Cuộc sống là chất liệu của văn học và nhà văn là người phải có đôi bàn tay khéo léo, nhào nặn những điều thô sơ đó, nâng đỡ chúng lên một tầm cao mới.
II. Giá trị nghệ thuật
“Văn chương là hình ảnh của cuộc sống muôn hình vạn trạng.”
(Hoài Thanh)
Kết tinh của quá trình sáng tạo và mài dũa dựa trên hình thức tác phẩm từ nhà văn chính là giá trị nghệ thuật. Nó bao gồm phương thức diễn đạt, biện pháp nghệ thuật, những kỹ xảo, … hay “dụng cụ" mà nhà văn sử dụng để tạo nên những hình tượng mang giá trị thẩm mỹ cao. Như vậy, giá trị nghệ thuật là cái vỏ bọc cho giá trị thẩm mỹ. Những phương diện hình thức tạo nên giá trị nghệ thuật bao gồm:
- Ngôn ngữ: gieo vần, đặt câu, ẩn dụ, hoán dụ, ngôi kể, cách đặt tên nhân vật ….
- Xây dựng yếu tố văn bản: chọn lọc chi tiết, miêu tả tính cách nhân vật, xây dựng tình huống, ….
- Kết cấu văn bản: mở đầu - kết đoạn, điểm nhìn trần thuật, cách dẫn từ không gian - thời gian - địa điểm, ….
- Phong cách: xây dựng giọng kể (giọng điệu nhân vật), cách dẫn vào đề tài, ….
III. Giá trị nhận thức
“Một bài thơ hay không bao giờ ta đọc qua một lần mà bỏ xuống được. Ta sẽ dừng tay trên trang giấy đáng lẽ lật đi, và đọc lại bài thơ. Tất cả tâm hồn chúng ta đọc …”
(Nguyễn Đình Thi)
Văn chương là thước đo một xã hội, một thời đại. Nó không bao giờ nằm ngoài chức năng phản ánh và tạo nên nhận thức con người, luôn là cột mốc đánh dấu những bước tiến của nhân loại trên con đường phát triển nhận thức. Mọi thứ trong văn chương đều được xây dựng thông qua lăng kính quan sát của tác giả và quá trình nghiệm sinh lâu dài trong cuộc đời của họ. Từ những tác phẩm văn học, con người đã có một cái nhìn mới về bản chất thật của cuộc sống, giúp học phân biệt xấu - đẹp, ác - thiện, giả - thật; mở ra một cánh cửa mới đến với thế giới của tư tưởng và triết niệm, nhân sinh con người. Văn chương như một mảnh ghép, giúp con người sống trọn vẹn cuộc đời của mình, khai phá những góc khuất trong họ. Văn chương đưa ta vào một thế giới mới, nơi thể hiện được tận cùng nỗi đau và bi kịch của con người.
IV. Giá trị giáo dục
“Tác phẩm nghệ thuật sẽ chết nếu nó miêu tả cuộc sống chỉ để miêu tả, nếu nó không phải là tiếng thét khổ đau hoặc lời ca tụng hân hoan, nếu nó không đặt ra những câu hỏi hoặc không trả lời những câu hỏi đó.”
(Belinsky)
Chức năng quan trọng nhất và cũng là cao cả nhất của văn chương ấy chính là làm sao cho cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn, tâm hồn con người trở nên hướng thiện hơn. Do vậy mà chức năng giáo dục đã được xem như giá trị hàng đầu của văn chương, bởi nó có nhiệm vụ kiến tạo và nuôi dưỡng phần hồn chúng ta. Văn chương dạy cho ta những gì ta chưa có, khơi lên trong ta những tình cảm ta từng lãng quên, nhen nhóm ngọn lửa đồng cảm và lòng vị tha trong ta. Cũng vì thế mà văn học là chỗ dựa tinh thần của con người, nâng đỡ và khích lệ ta luôn vững bước trên con đường đến với hạnh phúc. Văn học nuôi dưỡng những điều mơ mộng, những ước mơ, khát vọng vươn ra khỏi những điều tầm thường, hữu hạn để đến với cuộc sống ý nghĩa và nhân văn.
___________________________________________________________________________
MỘT SỐ CÂU LÝ LUẬN VĂN HỌC HAY
01. "Khi một nhà văn mới xuất hiện, chúng ta bao giờ cũng tự hỏi: Anh ấy là người như thế nào? Liệu anh ta có mang lại điều gì mới trong cách nhìn đời cho chúng ta?"
(Lev Tolstoi)
02. "Thơ phải xuất phát từ thực tại, từ đời sống, nhưng phải đi qua một tâm hồn, một trí tuệ và khi đi qua như vậy, tâm hồn, trí tuệ phải in dấu vào đó thật sâu sắc, càng cá thể, càng độc đáo càng hay."
(Xuân Diệu)
03. "Mỗi tác phẩm phải là một phát minh về hình thức và khám phá về nội dung."
(Leonit Lenonov)
04. "Trước tiên là tiếng gọi của trái tim. Tiếng gọi của lương tâm và lòng tin ở tương lai không cho phép nhà văn đích thực sống trên Trái Đất như một bông hoa điếc và không truyền đạt hết mình cho đồng loại tất cả cái phong phú của tư tưởng và tình cảm tràn ngập chính tâm hồn nhà văn."
(Pautovsky)
05. "Thơ có thể bất chợt, rất nhẹ nhàng, chạm tới những tầng sâu, những nơi âm thầm nhất của phận người."
(Thanh Thảo)
Rcm cho mng cuốn "Thi nhân Việt Nam" của 2 tác giả là Hoài Thanh và Hoài Chân nhé! Siu hay ạ =))
Rcm cho mng cuốn "Thi nhân Việt Nam" của 2 tác giả là Hoài Thanh và Hoài Chân nhé! Siu hay ạ =))
[ GÓC REVIEW SÁCH ]
- REVIEW SÁCH Cây Cam Ngọt Của Tôi (José Mauro de Vasconcelos)
“Vị chua chát của cái nghèo hòa trộn với vị ngọt ngào khi khám phá ra những điều khiến cuộc đời này đáng sống… một tác phẩm kinh điển của Brazil.” -Booklist
Cuốn sách Cây cam ngọt của tôi là một cuốn tự truyện nổi tiếng của nhà văn José Mauro. Cuốn sách nói về một cậu bé trên hành trình khám phá nỗi đau và tình yêu thương.
- Đôi nét về tác giả:
José Mauro de Vasconcelos (1920 – 1984) sinh ra trong một gia đình nghèo ở ngoại ô Rio de Janeiro, Brazil. Lớn lên ông phải làm đủ nghề để kiếm sống; nhưng với tài kể chuyện thiên bẩm, trí nhớ phi thường, trí tưởng tượng tuyệt vời cùng vốn sống phong phú, José cảm thấy trong mình thôi thúc phải trở thành nhà văn nên đã bắt đầu sáng tác từ năm 22 tuổi. Trong hơn 40 năm miệt mài sáng tác, ông đã cho ra đời hơn 20 tác phẩm nhưng chưa thật sự để lại dấu ấn mạnh mẽ ở Brazil. Cho đến khi cuốn sách Cây cam ngọt của tôi ra đời. Cuốn sách được đưa vào chương trình tiểu học của Brazil, được bán bản quyền cho hai mươi quốc gia và chuyển thể thành phim. Ngoài ra, José còn rất thành công trong vai trò diễn viên điện ảnh và biên kịch.
- Nội dung của cuốn tiểu thuyết Cây cam ngọt của tôi:
Câu chuyện được bắt đầu qua lời kể của Zezé, một cậu bé 5 tuổi nghịch ngợm và già trước tuổi. Vì sao lại nói cậu bé già trước tuổi ư? Vì mới chừng đó tuổi nhưng cậu biết được rất rõ hoàn cảnh nghèo khó nhưng đông con của gia đình cậu, cha cậu đang thất nghiệp và phụ thuộc vào từng đồng tiền tăng ca nhiều giờ ở xưởng dệt của người mẹ. Zezé luôn nghĩ bản thân là đứa con của ác quỷ hay đứa trẻ bị Chúa bỏ quên vì cậu luôn bị mọi người la mắng, đánh đập, chỉ vì ở xóm ngoại ô nghèo đó, nỗi khắc khổ đã bủa vây và che mờ trái tim lương thiện và trí tượng tượng tuyệt vời của cậu, đến nỗi khi mọi người nhìn vào chỉ thấy cậu là đứa trẻ hư đốn và chỉ biết nghịch ngợm. Nhưng Zezé lại có một trí tưởng tượng phong phú, cậu nghĩ ra đủ loại trò chơi, cậu chơi vui vẻ dù chỉ có một mình. Từ cái mương, lá cây,… đều trở thành những hình tượng sinh động trong mắt cậu bé. Nhưng đôi khi có vài trò chơi trong mắt người lớn lại trở thành kiểu “phá làng phá xóm”.
Cậu cũng là một người có tấm lòng nhân hậu, như lúc cậu tặng một bông hoa cho cô giáo của mình vì thấy trên bàn giáo viên nào cũng có hoa nhưng chỉ có cô giáo của mình là không có, hay lúc cậu sẵn sàng nhường món đồ chơi duy nhất của mình để tặng em trai vào dịp giáng sinh vì đến muộn buổi phát quà.
Cho đến một ngày, gia đình cậu phải chuyển nhà, cậu đã ‘’làm quen’’ được với một cây cam ngọt nhỏ sau nhà. Đối với Zezé, cây cam là người bạn thân nhất của cậu. Bao nhiêu tâm sự, cậu đều kể hết với ‘’người bạn’’ của mình. Trong trí tưởng tượng của cậu, cây cam biết nói, biết suy nghĩ, hiểu hết tâm tư tình cảm của cậu bé. Nó sẵn sàng lắng nghe mà không một lời than trách, và cũng chẳng có trận đòn roi. Ngoài cây cam ngọt của Zezé ra, cậu còn có một người bạn khác, một người bạn bằng da bằng thịt.
“Ông ấy là bạn tốt nhất của tớ. Nhưng cậu là vị vua đích thực của cây cối trong vườn, cũng như Luís là vua đích thực của các anh em trai tớ ấy. Trái tim chúng ta cần phải đủ lớn để có chỗ cho tất cả mọi thứ chúng ta yêu thương” (Lời của Zezé)
Ông luôn lý giải mọi thắc mắc của cậu bé, luôn nhìn và cười với cậu một cách hiền từ. Cậu coi người bạn này như người cha thứ hai của cậu, luôn tặng cậu những tấm thẻ bài và mấy viên bi mà không phải những trận đòn roi. Người bạn già đặc biệt này đã giúp cậu như được sống lại thêm lần nữa và cảm nhận được thứ gọi là tình yêu thương.
- Cảm nhận của mình về quyển sách: Sau khi đọc xong quyển sách này, mình rất xúc động, câu chuyện có lời văn nhẹ nhàng nhưng lại chạm tới trái tim của mình và các bạn độc giả. Nếu bạn nào có đọc qua quyển sách này thì chắc các bạn sẽ đau xót cho Zezé vì cậu bé đã có một tuổi thơ không hề đẹp mà thay vào đó là nhiều rạn vỡ. Nhưng nếu bạn biết cách trao yêu thương cho những người cần nó thì nỗi đau cũng sẽ qua đi. Lòng yêu thương không quá to tát, nhưng nó đủ để làm thay đổi một con người. Mình chấm 9.5/10 cho quyển sách.
Cảm ơn mọi người vì đã đọc hết, chúc các bạn một ngày tốt lành!
P/s: Do đây là lần đầu mình viết về chủ đề này nên có gì sai sót, mong mọi người thông cảm <3
A tham khảo thêm cuốn : Bánh mỳ kẹp chuột của David Walliams cũng có hoàn cảnh tương tự đấy ag.
[TÌM HIỂU NHỮNG VẤN ĐỀ VỀ LÍ LUẬN VĂN HỌC CHO VĂN CHUYÊN - PART 4]
“Nhà văn không có phép thần thông để vượt ra ngoài thế giới này, nhưng thế giới này trong con mắt nhà văn phải có hình sắc riêng". (Hoài Thanh)
~ NHÀ VĂN - TƯ CHẤT VÀ SỨ MỆNH ~
A. PHẨM CHẤT CỦA NHÀ VĂN
1. Một tâm hồn nhạy cảm, một trực giác sắc bén
“Có kẻ nói từ khi các thi sĩ ca tụng cảnh núi non, hoa cỏ; núi non hoa cỏ trông mới đẹp, từ khi có người lấy tiếng chim kêu, tiếng suối chảy làm đề ngâm vịnh, tiếng chim, tiếng suối nghe mới hay. Lời ấy tưởng không có gì là quá đáng.” (Hoài Thanh)
Một nhà văn đúng nghĩa phải là người sẵn có một tâm hồn nhạy cảm, tinh tế để bắt trọn những chuyến biến tế vi nhất của cuộc đời và phải có tài “đào sâu", lục tìm sâu những bản chất thật của con người dưới lớp màn hiện thực. Trực giác sắc bén và tâm hồn nhạy cảm giúp người nghệ sĩ có cách sống “chiều sâu" hơn người thường, có những trải nghiệm mà không ai có được. Cái sắc bén ấy thể hiện qua từng ánh nhìn, từng cử chỉ, nét mặt, … và cả lời nói, giúp nhà văn thu nhặt được những hình ảnh rõ nét nhất dù chỉ là thoáng qua hay những lát cắt tế vi nhất về đời và người.
2. Một trái tim giàu xúc cảm
“Bắt rễ ở cuộc đời hằng ngày của con người, văn nghệ lại tạo được sự sống cho tâm hồn người. Nghệ thuật mở rộng khả năng của tâm hồn, làm cho con người vui buồn nhiều hơn, yêu thương và căm hờn được nhiều hơn, tai mắt biết nhìn, biết nghe thêm tế nhị, sống được nhiều hơn.” (Nguyễn Đình Thi)
Cái cốt của cảm xúc trong văn học là xúc cảm chân thành từ nhà văn, ngay cả đến nhà văn bình thường nhất. Muốn làm một nhà văn, ắt anh phải mang trong mình những tình cảm tha thiết nhất, yêu thương sâu đậm nhất với mọi điều trong đời. Những tình cảm chớm nở sẽ thôi thúc tâm trí anh cầm bút sáng tạo. Tâm hồn người nghệ sĩ rung động trước cuộc đời và sự rung động ấy sẽ khơi nguồn nên những dòng cảm xúc trong họ. Nhờ có nguồn cảm hứng ấy mà tác phẩm anh mới trở nên ấm nồng như suối nguồn thi cảm mà dạt dào, xao xuyến.
3. Khả năng suy tưởng phong phú
“Theo quy luật điển hình hoá của văn học, qua một giọt sương để thấy cả bầu trời. Nghệ sĩ lớn là người có khả năng chưng cất cả đại dương vào trong một giọt nước, cả vũ trụ vào trong một giọt sương. Tầm cỡ nhà văn là viết về những cái không đâu, vặt vãnh nhưng khơi gợi được những vấn đề lớn, liên quan đến số phận con người, nhân loại.” (Hà Thị Hoài Phương)
Trí tưởng tượng giúp nhà văn mở ra một thế giới mới dựa trên hiện thực cuộc sống, từ đó mà nhào nắn, mài dũa nó theo góc nhìn của chính mình. Thế giới của nhà văn phải thực hơn hiện thực, phải truyền tải được những thông điệp tốt đẹp, phơi bày cái đẹp tinh tuý của cuộc đời từng bị ẩn giấu. Sự liên tưởng như con nhện giăng tơ, kết nối mọi sự vật, hiện tượng, sự việc lại với nhau, tạo nên tiền đề cho sự hình thành chỉnh thể nghệ thuật.
4. Sự từng trải
“Sống đã, rồi hãy viết.” (Nam Cao)
Muốn sinh ra một tác phẩm phơi bày được các mặt tối của hiện thực đời sống, buộc anh phải chứng kiến được, cảm nhận được, trải qua được những “đau khổ" ấy. Mỗi nghịch cảnh trong cuộc sống đều sinh ra những tác giả với một chất văn riêng: người giàu sang thì sinh ra thoải mái, vô tư; người cùng bần hoạn nạn thì sinh ra uất ức, không cam chịu; … Từ đó, ta thấy hiện thực đời sống hằng ngày như chất xúc tác quan trọng làm nên một nhà văn có tầm vóc tư tưởng lớn.
5. Sự điêu luyện trong cách sử dụng ngôn từ
“Văn chương không cần đến những người thợ khéo tay, làm theo một vài kiểu mẫu đưa cho. Văn chương chỉ dung nạp những người biết đào sâu, tìm tòi, khơi những nguồn chưa ai khơi, và sáng tạo những cái gì chưa có.” (Nam Cao)
Cái tài của nhà văn là phải biết sử dụng ngôn từ. Không có năng lực sử dụng ngôn ngữ, thì dù cho có ý tưởng sáng tạo đến mấy, trí tưởng tượng phong phú đến đâu thì cũng chỉ là lý thuyết suông trên nền giấy trắng. Biết cách biến hoá ngôn từ thì văn anh mới hay, mới thấm, mới sâu, mới bộc tả được hết hiện thực cuộc sống và truyền tải được những thông điệp mà anh gửi vào từng con chữ. Đây chính là công cụ đắc lực tạo nên tính nghệ thuật cho tác phẩm.
B. SỨ MỆNH CỦA NHÀ VĂN
1. Dẫn lối đến cái đẹp: nhà văn phải là người kết nối được tâm hồn của độc giả đến với cái đẹp trong “thế giới" của mình. Phải cho độc giả thấy được những nét đẹp lạ ở những chi tiết không ai ngờ tới, cái đẹp kín đáo mà e thẹn dưới lớp màn hiện thực, cái đẹp của bản chất con người bị vùi dập dưới một xã hội đen tối.
2. Xây đắp nên thế giới tâm hồn con người: văn chương là cái nôi nuôi dưỡng tâm hồn con người, vì thế mà tác giả có nhiệm vụ phải đem hết tâm can, máu thịt của mình để viết, viết cho cái đẹp cuộc đời. Nhà văn phải là người thấu hiểu hồng trần, biết cách xoa dịu những nỗi đau người đọc từ những câu từ của mình, giúp tâm trí người đọc trở nên tốt đẹp hơn, thức tỉnh trong ta ý chí hướng thiện, đưa ta trở về bến bờ chân - thiện - mỹ.
3. Là chiến sĩ trên mặt trận tư tưởng: nhà văn là người đấu tranh cho lý tưởng cao đẹp của hồn người. Ngòi bút của nhà văn là “súng", họ cầm lên để lên án những thứ xấu xa, bỉ ổi của đời sống để bảo vệ những người thấp yếu, bảo vệ cho những điều tốt đẹp, cho một cuộc sống tươi sáng hơn. Một nhà văn chân chính phải là người có dũng khí để vạch trần những mặt tối đang ngày một bào mòn hạnh phúc và tự do của nhân sinh.
Cái lưng của toi chưa bao giờ thực sự là ổn =))
Đừng ai thắc mắc sao hong có phần "Một số câu lý luận văn học hay" nha, tại mỗi ý của phần A là tui có gắn một câu rồi đó ~~
[TÌM HIỂU NHỮNG VẤN ĐỀ VỀ LÍ LUẬN VĂN HỌC CHO VĂN CHUYÊN - PART 3]
“Con người với tất cả đời sống tự nhiên và xã hội của nó chính là đối tượng và cũng là đặc trưng cơ bản nhất của văn học".
(Lê Ngọc Trà)
~ CON NGƯỜI LÀ HÌNH TƯỢNG TRUNG TÂM CỦA VĂN HỌC ~
- Con người chính là đối tượng phản ánh đặc thù của các tác phẩm văn học. Con người bao giờ cũng sẽ được nhà văn ưu ái đặt vào vị trí trung tâm, làm đối tượng chủ yếu của sự phản ảnh bởi đây là hiện thân của mọi sự việc trong văn học, là hạt châu quy chiếu tất cả mọi vẻ đẹp, mọi giá trị tinh túy của đời sống mà những ngòi bút sắc sảo hướng tới.
- Con người trong văn chương không phải là kiểu con người trừu tượng mà họ là những con người cụ thể, sinh động, mỗi nhân vật đều mang một hình tượng riêng biệt, tiêu biểu cho từng tầng lớp xã hội hay thời đại mà họ đang sống. Nhưng cũng có những nhà văn như Nguyễn Thành Long, những nhân vật trong tác phẩm “Lặng lẽ Sapa" không phải là hình tượng con người cụ thể, đó chỉ là những hình mẫu đại diện cho những người thanh niên xung phong, yêu nước, yêu nghề thời bấy giờ.
- Con người của văn chương là con người sự toàn vẹn, hoàn mỹ với tất cả đời sống và xã hội. Con người trong văn học là con người của hạnh phúc và đau khổ, vui sướng và buồn bã, yếu đuối và mạnh mẽ, chống trả và cam chịu, … Tất cả những thứ ấy đều là những điều muôn vẻ, muôn màu đã được thấu hiểu từ lăng kính tinh tế của nhà văn đưa vào trang sách.
- Văn học không chỉ đơn giản là miêu tả ngoại hình hay hành động của nhân vật mà còn phải chau chuốt, đặc tả một cách chân thật nhất những tính cách, thân phận hay những suy tư của họ trước cuộc đời. Đó là những con người luôn trăn trở, đi tìm lý tưởng sống của đời mình, của những giá trị tốt đẹp bị che lấp bởi những “chùng chình, vòng vèo" của đời và xã hội.
- Vấn đề của văn chương là những hiện tượng, sự vật. Nhưng cái mà người nghệ sĩ quan tâm nhất lại là những gì thuộc về con người với những mối liên hệ, chứa đựng trong những thứ xoay quanh sự vật hiện tượng đó. Cho nên, sự vật trong văn học thường mang những vẻ đẹp man mác, như hạt cát mang theo thân phận một đời người, như giợt sương mai mang theo hơi thở tươi trẻ của thanh xuân và sức sống mãnh liệt, … hay như những con nai nhỏ mang theo trái tim nhỏ bé với những rung động đầu đời. Chính những giá trị đích thực ấy đã tạo nên vẻ đẹp và những giá trị thẩm mỹ của sự vật trong văn học.
- Như chúng ta có thể thấy, Văn đàn Văn học Việt Nam phát triển khá mạnh mẽ trong thời kỳ "Phong trào Thơ mới" với sự xuất hiện của những nhà văn có lối văn chương riêng biệt nhưng đều thể hiện được hình tượng con người trong tác phẩm của mình vô cùng hoàn chỉnh và đặc sắc như một Nguyễn Bính "mộc mạc", một Xuân Diệu "rạo rực, tha thiết", một Huy Cận "sắc sảo mà tinh tế", ... hay như một Lưu Trọng Lư "mơ màng". Họ đã bắt được những cái tế vi nhất của cuộc đời để sinh ra những tác phẩm mang những tư tưởng lớn về đời sống và đời người.
___________________________________________________________________________
MỘT SỐ CÂU LÝ LUẬN VĂN HỌC HAY
1. “Con người, tiếng ấy thật tuyệt diệu, nó vang lên kiêu hãnh và hùng tráng xiết bao.”
(Maksym Gorky)
2. “Thơ là một điệu hồn đi tìm những tâm hồn đồng điệu.”
(Tố Hữu)
3. “Thiên chức của nhà văn là đi tìm những hạt ngọc ẩn giấu trong bề sâu tâm hồn con người.”
(Nguyễn Minh Châu)
4. “Thơ khởi phát ở trong lòng người."
(Lê Quý Đôn)
5. “Hãy hát lên khi mỗi tâm hồn anh là một sợi dây đàn.”
(Platon)
Hữu ích nha! nhanh tay lưu vô lẹ <3
[TÌM HIỂU NHỮNG VẤN ĐỀ VỀ LÍ LUẬN VĂN HỌC CHO VĂN CHUYÊN - PART 2]
“Văn chương có loại đáng thờ và loại không đáng thờ. Loại không đáng thờ là loại chỉ chuyên chú ở văn chương, loại đáng thờ là loại chuyên chú ở con người".
(Nguyễn Minh Châu)
- ĐẶC ĐIỂM CỦA TÁC PHẨM VĂN HỌC -
1. Đặc điểm ngôn từ:
Ngôn là chất liệu của văn học, là phương tiện để miêu tả cái hiện thực đời sống và biểu hiện cho những suy tư - trăn trở - tình cảm của nhà văn. Ngôn từ cũng là một loại lời nói nhưng là được sử dụng nhằm xây dựng nên những hình tượng nghệ thuật cho tác phẩm. Ngôn từ trong văn chương phải có tính hình tượng, tính biểu cảm, tính hàm súc, phẩm chất thẩm mỹ và khả năng nghệ thuật thì mới có khả năng làm lay động, cuốn hút lòng người và khơi dậy những cảm xúc từ những câu từ “tình hay ý đẹp". Mặt khác, từ ngữ văn chương phải được chắt lọc sao cho hàm súc nhất nhưng vẫn thể hiện rõ được nét nghĩa, miêu tả được chính xác bản chất của sự vật hiện tượng và chứa đựng nhiều tầng nghĩa, ấy là “ý tại ngôn ngoại".
2. Đặc điểm về hình tượng:
Hình tượng trong văn học là một hình tượng không cụ thể, được xây dựng nên từ ngôn từ của nhà văn và trí tưởng tượng và khả năng liên tưởng của người đọc. Hình tượng nhà văn tạo ra là một thể trừu tượng, có khi chỉ là vài nét chấm phá không rõ ràng, chỉ “gợi" mà không “tả", điều đó bắt buộc mỗi người đọc phải biết cảm thụ lấy từng con chữ, phải biết suy ngẫm, lồng ghép và tưởng tượng nên cho bản thân mình một hình tượng lý mẫu phù hợp với vẻ đẹp hình mẫu của chính mình. Tạo ra được một hình tượng là cả một quá trình, nó sẽ rèn cho chúng ta khả năng về tư duy, nuôi dưỡng và kích thích trí tưởng tượng cũng như khả năng liên tưởng sắc bén. “Hình tượng nhân vật được sinh ra từ tâm trí của nhà văn nhưng chỉ thực sự sống bằng tâm trí của người đọc”.
3. Đặc điểm về ý nghĩa:
a) Phản ánh những hiện thực của đời sống
Văn học bắt nguồn từ đời sống và phản ánh hiện thực đời sống. Mọi tác phẩm văn học dù có phong phú đến đâu thì đều mang trong mình hơi thở của cuộc sống, hình bóng của thời đại và hiện thực đời sống ở thời kỳ nó sinh ra. Nhưng cái phản ánh đó không phải là cái phản ánh thô thiển hay đem hiện thực cuộc đời vào văn học một cách trực tiếp mà sự phản ánh ấy là cả một quá trình tìm hiểu, chắt lọc, nhào nặn và hệ thống lại tất cả những yếu tố theo trí tưởng tượng của nhà văn một cách nghệ thuật và hài hoà. Vì vậy mà bức tranh đời sống trong các tác phẩm luôn vừa thực vừa hư, vừa giống lại vừa không giống, là sự hài hoà giữa trí tưởng tượng của tác giả và những hiện thực của cuộc đời. Những phản ánh ấy đều đi theo ý kiến chủ quan từ người viết, nó mang theo nỗi niềm suy tư, trăn trở, sự nghiễn ngẫm về đời và ý nghĩa của đời.
b) Bày tỏ những tâm tư, tình cảm, trăn trở, … của nhà văn
Văn học là một phương tiện để bộc lộ trực tiếp những tâm tư thầm kín của tác giả trước cuộc đời và con người. Đến với văn chương, người viết có thể tự do bộc bạch những nỗi lòng và cảm xúc của mình. Đó có thể là những ngại ngùng thuở ban đầu, những nỗi niềm day dứt, những đau thương dày vò hay những lưu luyến bồi hồi, … về những triết lý nhân sinh và cuộc sống. Tình cảm trong văn chương là tình cảm bắt nguồn từ đời sống, do đó nhà văn phải thực sự sống thật với đời, với chính bản thân mình thì tình cảm và giá trị của tác phẩm mới sâu sắc và đủ thấm để động lại trong lòng độc giả. Một trái tim với một tâm hồn lớn sẽ sinh thành nên những tác phẩm mang tư tưởng lớn, một trái tim nhạy cảm với một tâm hồn tinh tế sẽ sinh ra những tác phẩm bắt được cái vẻ đẹp tinh tuý mà man mác của vũ trụ.
c) Thường đa nghĩa
Văn học không chỉ để ta nhìn thấu những hiện thực của đời sống mà còn là cách để ta cảm nhận được những tâm tư của nhà văn đối với đời. Nội dung của tác phẩm phải là sự dung hòa, xuyên thấm vào nhau trong từng câu từng chữ giữa sự khách quan hiện thực cuộc sống với những suy tưởng, tình cảm của nhà văn. Tác phẩm văn học là sự đa nghĩa, chúng có nhiều mặt cắt khác nhau với những suy tư khác nhau, mỗi góc nhìn của người đọc sẽ cho thấy những cách cắt nghĩa khác nhau về nó. Bởi văn chương là tính tư duy và logic chính là như thế.
4. Đặc điểm về tính sáng tạo của nhà văn:
Văn chương đòi hỏi sự sáng tạo, những điều mới mẻ nếu chúng ta lặp lại những điều cũ kĩ sẽ làm chết mòn đi tính nghệ thuật của nó. Sự sáng tạo trong văn học vừa phản ánh những khía cạnh mới trong đời sống vừa khoác lên mình diện mạo mới với những dấu ấn, … và phong cách riêng biệt của nhà văn. Muốn có sự sáng tạo bắt buộc mỗi tác giả phải có những mắt nhìn khác biệt, phải giàu cá tính và tạo nên những dấu ấn riêng, “mỗi người một vẻ" tạo nên một vườn thơ ca đầy hương sắc trong Văn đàn Văn học Việt Nam. Sáng tạo ở đây không phải là lập dị, đi ngược lại với quy luật sáng tạo nghệ thuật, phản văn hoá, … mà là tạo lập nên cho bản thân mình những bản sắc và dấu ấn riêng, có tính đóng góp những giá trị mới cho sự phát triển của nghệ thuật và văn học.
___________________________________________________________________________
MỘT SỐ CÂU LÝ LUẬN VĂN HỌC HAY
1. "Tác phẩm văn học chân chính không kết thúc ở trang cuối cùng, không bao giờ hết khả năng kể chuyện."
(Aimatov)
2. "Bài thơ anh, anh làm một nửa mà thôi
Còn một nửa cho mùa thu làm lấy
Cái xào xạc hồn anh chính là xào xạc lá
Nó không là anh nhưng nó là mùa."
(Chế Lan Viên)
3. "Văn học là tấm gương phản ánh hiện thực."
(Stendhal)
4. "Tác phẩm văn học là sự thể hiện con người và thời đại một cách cao đẹp."
(Sóng Hồng)
5. "Cuộc đời là điểm khởi đầu và là điểm đi tới của văn chương."
(Tố Hữu)
Đọc tư liệu, tổng hợp và viết xong bài này trong 1 tiếng rưỡi đồng hồ xong là đau hết lưng 🥺
e hóng suốt giờ có part 2 làm tư liệu học tập
dzui ghê! e cảm ơn chị nhìu nhìu...
Trong quyển sách NGƯỜI DÁM CHO ĐI, tác giả có viết "“Giá trị thực của bạn được quyết định bởi những giá trị mà bạn cho đi chứ không phải giá trị mà bạn nhận được”.
Hãy chia sẻ suy nghĩ và trải nghiệm của em về nội dung câu nói trên.
Suy nghĩ của em về câu nói trên là em thấy giá trị của bản thân mình được quyết định bởi những giá trị mà mình cho đi chứ không phải là các giá trị mà bản thân mình nhận được, cũng như mình giúp đỡ người khác được báo nhiêu thì đó mới là giá trị của bản thân mình, còn các công ơn mình nhận được từ người khác đó không phải là giá trị của mình mà là của người khác, Đây là suy nghĩ của em về câu nói trên
Giá trị của bản thân không thể bị quyết định và đo đạt ở giá trị mình nhận được bởi đó không phải là giá trị tinh thần của bản thân dành ra để giúp đỡ lấy người khác. Giá trị của một con người nằm ở sự chân thành, giúp đỡ nhau trong mọi lúc khó khăn, gian khổ, không toan tính, không đòi hỏi... bởi đó là tấm lòng thật sự, đó là tâm tư của một con người chỉ muốn giúp đỡ những người có hoàn cảnh khác bản thân, dành sự yêu thương, sẻ chia tới những con người có hoàn cảnh thiếu thốn hơn mình. Từ đó đem lại giá trị tinh thần cho xã hội cũng như bản thân, bản thân cảm thấy có ích cho xã hội, được nhiều người tôn trọng và quý mến. Là một thành quả lâu dài, khó bị chia rời. Ngược lại giá trị nhận lại chỉ là giá trị tức thời, không bền vững mà thôi.
Suy nghĩ của em về câu nói trên là em thấy giá trị của bản thân mình được quyết định bởi những giá trị mà mình cho đi chứ không phải là các giá trị mà bản thân mình nhận được, cũng như mình giúp đỡ người khác được báo nhiêu thì đó mới là giá trị của bản thân mình, còn các công ơn mình nhận được từ người khác đó không phải là giá trị của mình mà là của người khác, Đây là suy nghĩ của em về câu nói trên
[TÌM HIỂU NHỮNG VẤN ĐỀ VỀ LÍ LUẬN VĂN HỌC CHO VĂN CHUYÊN - PART 1 ]
I. Thế nào là lí luận văn học?
Đây là một mảng kiến thức chuyên sâu, nghiên cứu về văn chương, về những bản chất của văn học và những chức năng, xác định phương pháp lập luận và làm bài của nó. Từ đó mà tìm ra những quy luật chung của văn học.
II. Vậy văn học là gì?
Văn học chính là một loại hình nghệ thuật, là một phương tiện bày tỏ tình cảm bằng ngôn từ, câu chữ, và là lăng kính chủ quan thể hiện góc nhìn của tác giả về đời sống và đời người.
III. Đặc trưng của văn học
- Văn học là sự phản ánh: phản ánh về những hiện thực cuộc sống; phơi bày những tâm tư thầm kín trong nội tâm con người và là sự chắt lọc, đón nhận những gì tinh túy nhất, những chuyển biến tế vi nhất trong thế giới tâm hồn nhân vật.
- Văn học là tấm dệt từ chất liệu ngôn từ và hình tượng văn học:
+ Ngôn từ: có một sức mô tả lớn, mang tính nghệ thuật và phi vật thể, gồm bốn đặc trưng cơ bản: tính chính xác, tính hàm súc, tính biểu cảm và tính hiện tượng.
+ Hình tượng văn học: tái hiện lại cuộc sống từ tác phẩm qua những chi tiết nghệ thuật, mang những dáng dấp đặc biệt, giúp người đọc hình dung được những hình tượng gợi lên từ văn học.
- Văn học là sự sáng tạo, chế tác theo nguyên mẫu cái đẹp: nghệ thuật từ văn học chính là sự sáng tạo; phải luôn đổi mới và bộc phá; mỗi tác phẩm văn chương là một hình thức trình bày khác nhau với những nhu cầu thể hiện riêng của từng tác giả, mà chung quy lại đều đi theo “quy luật của cái đẹp", của sự chân chất, thật thà trong tâm hồn nhà văn, nhà thơ.
________________________________________________________________________
MỘT SỐ CÂU LÝ LUẬN VĂN HỌC HAY
1. "Thơ văn quý ở chỗ cong." (Viên Mai)
2. "Thơ là thơ, đồng thời là hoạ, là nhạc, là chạm khắc theo một cách riêng." (Sóng Hồng)
3. "Một câu thơ hay là một câu thơ có sức gợi". (Lưu Trọng Lư)
4. "Nhà thơ như con ong biến trăm hoa thành một mật
Một giọt mật thành, đòi vạn chuyến ong bay." (Chế Lan Viên)
5. "Một nghệ sĩ chân chính phải là một nhà nhân đạo từ trong cốt tuỷ." (Chekhov)
Đây sẽ là một series của mình về những vấn đề về văn học cũng như lý luận văn học, mỗi tuần mình sẽ đăng một bài và đính kèm 5 câu lý luận mà mình sưu tầm được mọi người nhé! Hy vọng series này của mình sẽ giúp mọi người có niềm hứng thú hơn với môn Văn nè =)))