Gạch dưới từ chỉ nghị lực của con người trong các câu sau:
- Anh ấy làm việc một cách bền bỉ , không ngại khó.
- Anh ấy luôn phấn đấu vươn lên trong mọi hoàn cảnh.
- Anh ấy luôn tin tưởng vào những điều tốt đẹp.
Gạch dưới các từ chỉ ý chí của con người trong mỗi câu sau:
a. Anh ấy làm việc một cách bền bỉ, không ngại khó khăn.
b. Anh ấy luôn biết phấn đấu vươn lên trong mọi hoàn cảnh.
c. Anh ấy không chịu lùi bước trước khó khăn, gian khổ.
d. Anh ấy luôn tin tưởng vào những điều tốt đẹp
BỀN BỈ , KO NGẠI KHÓ KHĂN , PHẤN ĐẤU , KO LÙI BƯỚC TRƯỚC KHÓ KHĂN GIAN KHỔ , LUÔN TIN VÀO NHỮNG ĐIỀU TỐT ĐẸP
Gạch dưới từ chỉ nghị lực của con người trong các câu sau:
-Anh ấy luôn tin tưởng vào những điều tốt đẹp.
Tin tưởng nhé
T.I.C.K cho mình nha
Chúc bạn hok tốt
cảm ơn hai bạn nhé
Gạch dưới từ chỉ nghị lực của con người trong các câu sau:
Anh ấy luôn phấn đấu vươn lên trong mọi hoàn cảnh
phấn đấu vươn lên
Gạch dưới các từ chỉ ý chí của con người trong mỗi câu sau:
a. Anh ấy làm việc một cách bền bỉ, không ngại khó khăn.
b. Anh ấy luôn biết phấn đấu vươn lên trong mọi hoàn cảnh.
c. Anh ấy không chịu lùi bước trước khó khăn, gian khổ.
d. Anh ấy luôn tin tưởng vào những điều tốt đẹp.
Bền Bỉ , phấn đấu , không chụi lùi bước , tin tưởng
Gạch dưới các từ chỉ ý chí của con người trong mỗi câu sau:
a. Anh ấy làm việc một cách bền bỉ, không ngại khó khăn.
b. Anh ấy luôn biết phấn đấu vươn lên trong mọi hoàn cảnh.
c. Anh ấy không chịu lùi bước trước khó khăn, gian khổ.
d. Anh ấy luôn tin tưởng vào những điều tốt đẹp.
Bài 1: Chọn từ trong ngoặc điền vào chỗ thích hợp trong các câu sau:
a) Anh ấy là một người rất ... và lịch lãm.
b) Anh ấy có một tâm hồn ... .
c) Anh luôn có những cử chỉ ... với tất cả mọi người.
d) Chúng tôi đã dành cho anh lời chúc ... nhất.
Bài 2: Em hãy điền những từ ngữ: nuôi, vươn mình đón, hớp lấy, xum xuê, xanh tốt, vào những câu văn sau để người đọc thấy được tâm hồn của lá:
Lá cây ... ánh mặt trời, ... từng tia nắng vàng ấm áp ngọt ngào, ... cây chóng lớn. Lá cây nảy lộc, cành non đâm chồi. Cây ngày càng ..., tán lá ... .
(Các bạn chỉ ghi a,b,c,d và 1,2,3 nha. Không cần ghi dài đâu! Thanks!)
bài 2:
lá cây vươn mình đón ánh nắng mặt trời, hớp lấy từng tia nắng vàng ấm áp ngọt ngào, nuôi lá cây chóng lớn. Lá cây nảy lộc cành non đâm chồi. Cây ngày càng xanh tốt, tán lá xum xuê
bạn ơi, bài 1 mình quên ghi nên nhờ bạn làm ạ.
Các từ sau: (đẹp đẽ, đẹp trai, tốt đẹp, cao đẹp) đây ạ
Bài 1: Chọn từ trong ngoặc điền vào chỗ thích hợp trong các câu sau:
a) Anh ấy là một người rất ... và lịch lãm.
b) Anh ấy có một tâm hồn ... .
c) Anh luôn có những cử chỉ ... với tất cả mội người.
d) Chúng tôi đã dành cho anh lời chúc ... nhất.
(đẹp đẽ, đẹp trai, tốt đẹp, cao đẹp)
Bài 1: Chọn từ trong ngoặc điền vào chỗ thích hợp trong các câu sau:
a) Anh ấy là một người rất đẹp trai và lịch lãm.
b) Anh ấy có một tâm hồn cao đẹp.
c) Anh luôn có những cử chỉ đẹp đẽ với tất cả mội người.
d) Chúng tôi đã dành cho anh lời chúc tốt đẹp nhất.
Anh ấy là một người rất đẹp trai và lịch lãm.
Anh ấy có một tâm hồn cao đẹp.
Anh luôn có những cử chỉ đẹp đẽ với tất cả mọi người.
Chúng tôi đã dành cho anh lời chúc tốt đẹp nhất.
Giúp mình với ạ, mình sẽ tick. Thanks!
Anh Sơn làm việc 8 giờ trong một ngày.4 giờ rảnh thời gian đi câu cá ,1/2 giờ trong việc đi từ chỗ câu cá đến chợ để bán con cá đó.Nhận xét thấy anh ấy luôn luôn bán dư con cá 30% vì không đủ thời gian ( chợ đóng cửa).Theo Bạn,Bạn làm thế nào để chỉnh thời gian sao cho anh ấy bán con cá để thu được tiền tối đa??
Giúp me với ạ.
Có một anh chồng giết vợ của anh ấy và không để lại chứng cứ gì.
Người hàng xóm thấy xác chết của vợ anh ấy đang ở vườn trong lúc anh chồng đang đi làm. Cảnh sát tới vườn nhà anh ấy thì đoán rằng bà vợ đã chết từ hôm qua. Sau khi Pháp chứng và Pháp y làm việc xong . Cảnh sát gọi anh chồng tới hiện trường . Anh chồng từ chỗ làm việc đến vườn nhà anh ấy- nơi có xảy ra án mạng một cách nhanh chóng.Anh ấy vừa mới đến vườn nhà thì lập tức cảnh sát bắt anh ta ngay. Hỏi tại sao cảnh sát lại biết anh ta là kẻ giết người . ( Biết rằng Pháp y và Pháp chứng chẳng giúp được gì cho cảnh sát.)
theo mình nghĩ là vì trong nhà có 2 vợ chồng, chồng không biết thì còn ai? ( chỉ là suy nghĩ của mình thôi, không biết đúng hay sai)
Vì là hung thủ nên anh ta sẽ biết nơi để xác của vợ mình và đến đó một cách nhanh chóng.
vì cảnh sát chỉ bảo anh ta đến hiện trường chứ không có bảo là ở đâu mà anh chồng lại chạy một mạch từ chỗ làm việc đến vườn nhà anh - nơi anh ấy giết vợ của anh ấy
Người giỏi không phải là người làm được tất cả mọi thứ
Tuần tiếp theo, tình hình công việc diễn ra không được suôn sẻ như trước. Mọi người đã hoàn tất những công việc đơn giản, và những công việc còn lại đều phức tạp hơn, nên James phải mất nhiều thời gian hơn. Anh xác định rõ những yêu cầu của mình.
Anh dành nhiều thời gian hơn cho từng nhân viên để đảm bảo họ hoàn toàn hiểu rõ công việc được giao. Đôi lúc, anh phải thay đổi cách giải thích của mình cho phù hợp với tính cách của mỗi nhân viên.
Thoạt đầu, công việc vẫn diễn ra khá tốt đẹp. Nhưng càng về cuối tuần, khó khăn cốt lõi càng hiện ra rõ rệt. Nhân viên của anh đã không hoàn thành công việc đúng hạn.
James tự hỏi không biết có phải nguyên nhân là do nhân viên từ chối làm thêm việc hay không. Nếu quả thật như thế thì đây có thể là một vấn đề lớn. Nhóm của James đã có quá nhiều khó khăn rồi, đặc biệt là vào lúc này, khi hy vọng đang lóe sáng trước mắt họ. Đã đến lúc phải nghỉ ngơi một chút. Đã đến lúc cần tìm đến Jones.
– Chào anh bạn, – James cất tiếng chào khi bước vào phòng Jones.
– Ồ, cậu đấy ư! Tớ rất vui khi gặp lại cậu. Mọi thứ ra sao rồi?
– Vẫn chưa có gì tiến triển nhiều. Tuy nhiên, tớ đã giao cho các nhân viên của mình một số công việc và họ cũng đã làm rất tốt. Điều đó làm tớ cảm thấy rất vui.
Jones hiểu James đang có ý cảm ơn sự giúp đỡ của mình khi cho anh hay rằng đã làm theo những gì anh chỉ dẫn. Anh hỏi dò:
– Hay lắm! Công việc vẫn diễn ra tốt chứ?
James đứng dậy, bước đến bên bức tường và sửa lại khung ảnh chiếc cầu Brooklyn cho ngay ngắn:
– Khởi đầu thì khá tốt. Thật ra, tớ nghĩ mọi chuyện diễn tiến rất thuận lợi. Nhưng hiện nay nhân viên của tớ lại trễ thời hạn. – Nói đến đây, James liếc nhìn Jones và thấy anh đang gật gù mỉm cười.
– Phải, phải rồi… – Jones nói.
– Nghĩa là sao? Cậu cũng từng bị như thế à? Tớ tưởng sau vụ rắc rối với Jennifer, mọi chuyện của cậu sẽ thuận buồm xuôi gió chứ?
Jones lắc đầu:
– Không phải thế đâu. Đó chỉ mới là khởi đầu thôi.
– Chỉ là khởi đầu thôi sao?
– Đúng vậy. Sau đó, tớ còn học thêm từ Jennifer vài điều nữa trước khi biết cách giao việc sao cho hiệu quả. Hồi đó, sau vụ việc với Jennifer mà tớ đã kể, tớ làm việc với Jennifer rất tốt, cho đến khi tớ giao cho cô ấy dự án Simpson.
– Rồi sao nữa, cậu kể tiếp đi?
– Đó là một dự án quan trọng và rất eo hẹp về mặt thời gian. Tớ giao cho cô ấy vì tin rằng cô ấy có thể làm được. Tớ nói rõ những điều tớ mong đợi, những điều cần phải tuân thủ và những điều cô ấy có thể tự ý quyết định. Tớ cũng đã yêu cầu cô ấy nhắc lại những điều tớ nói và cả hai đều nghĩ mọi chuyện sẽ ổn.
Mãi đến chiều hôm sau, tớ vẫn không nhận được tin tức gì của Jennifer, nên tớ bèn đến gặp cô ấy để hỏi thăm tình hình công việc. Cô ấy chỉ đáp gọn lỏn: “Ổn cả”. Nghe thấy thế tớ cũng cảm thấy an tâm.
– Vậy thì vấn đề nằm ở đâu cơ chứ? – James tỏ ra sốt ruột.
– Chưa đâu, chưa có vấn đề gì đâu.
Nhưng đến hai ngày sau thì tớ không thể im lặng được nữa. Tớ gọi Jennifer vào văn phòng, dự định sẽ nói chuyện thẳng thắn với cô ấy. Thậm chí, tớ còn chuẩn bị trước những gì mình định nói: “Tôi rất thất vọng, Jennifer ạ. Sau tất cả những gì chúng ta đã làm, tôi không thể tin là cô lại có thể làm tôi thất vọng đến như vậy!”.
James tò mò hỏi:
– Vậy là cậu đã nói cho cô ấy biết. Dĩ nhiên cậu đã làm rất đúng. Jones bật cười:
– Ồ, không đâu. Khi tớ nói xong, không ngờ Jennifer lại là người tức giận hơn tớ. “Tôi làm ông thất vọng ư?”, cô ấy vừa nói vừa nhìn tớ như thể tớ vừa đánh đổ cà phê lên chiếc váy mới của cô ấy vậy. “Ông vui lòng nói cụ thể cho tôi biết tôi đã làm gì để ông phải thất vọng!”.
Phải thừa nhận là thái độ lúc đó của cô ấy làm tớ hơi lo lắng, nhưng kỷ luật nhân viên vì đã làm việc kém hiệu quả là một phần trong công việc của nhà quản lý kia mà! Vì thế tớ mạnh dạn nói thẳng cho cô ấy biết nhiệm vụ đó chỉ cần một ngày đã có thể hoàn thành, trong khi cô ấy lại kéo dài thời gian làm việc mặc dù đã biết dự án này rất eo hẹp về thời gian.
– Rồi sao nữa?
– Đến lúc này, cô ấy bớt nóng giận hơn và đã chỉ cho tớ thấy một sự thật hiển nhiên khác nữa. Cậu biết không, tớ như bị hắt nước vào mặt khi cô ấy từ tốn nói rõ từng lời: “Thực tế là tôi đã không hề biết. Ông chưa bao giờ cho tôi biết là dự án này rất khắt khe về thời gian và ông cũng không yêu cầu cụ thể thời hạn hoàn thành công việc. Lẽ nào ông lại nghĩ rằng tôi có thể đọc được những suy nghĩ của ông kia chứ?”. Thế đấy, tớ chỉ biết im lặng và gặm nhấm những sai lầm của mình.
James nhăn mặt:
– Trời ạ, vậy cuối cùng cậu làm sao? Jones nhún vai:
– Còn làm gì được nữa kia chứ? Bọn tớ cùng ngồi lại để bàn bạc công việc một cách kỹ lưỡng hơn rồi bổ sung những yêu cầu về thời gian.
James gật đầu, đứng lên và vỗ nhẹ lên vai Jones:
– Mọi chuyện cũng không đến nỗi quá phức tạp nhỉ? Jones lắc đầu:
– Không đơn giản đâu. Điều quan trọng là cậu phải biết rút kinh nghiệm.
James cảm thấy rất vui. Câu chuyện của Jones giúp anh học được rất nhiều điều, không chỉ từ những sai lầm của bản thân mình mà còn cả từ những sai lầm của Jones.
Khi trở về văn phòng, anh lại tiếp tục viết lên tấm bảng trắng dòng chữ sau:
Khi giao việc, cần phải xác định cụ thể thời hạn hoàn thành công việc.
Để thay đổi không khí, James bật đĩa nhạc yêu thích của mình lên. Anh vừa nghe nhạc vừa xem lại từng công việc đã giao cho các nhân viên trong tuần qua. Quả là một số việc có yêu cầu rất khắt khe về thời gian và điều đó tạo cho anh nhiều áp lực xen lẫn lo âu.
Thế mà anh chỉ tập trung vào việc hướng dẫn công việc sao cho rõ ràng và chính xác, đến nỗi quên cả dặn dò nhân viên về thời hạn hoàn thành công việc. Thậm chí, anh còn không nghĩ đến điều đó nữa.
Thế là James bắt tay vào xác định thời hạn cho từng công việc và nói chuyện cụ thể với mỗi nhân viên một lần nữa. Anh vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng không có nhân viên nào nhận ra tầm quan trọng của vấn đề thời gian. Và ai cũng cảm kích khi được James xác định rõ thời hạn công việc.
Một lần nữa, công việc trong bộ phận của James lại trở nên trôi chảy. Mọi người lại thấy anh mỉm cười. Còn anh lại cảm thấy hứng thú trở lại với công việc bởi anh tin rằng những công việc mà mình đã giao phó cho các nhân viên sẽ được hoàn thành đúng hạn. Mặt khác, anh cũng nhận thấy khối lượng công việc đã giảm bớt. Thật là tuyệt!
Từ hôm đó và cho đến suốt cả tuần ấy, tối nào James cũng rời văn phòng sớm hơn thường lệ một tiếng đồng hồ. Trong bữa cơm cuối tuần, vợ anh thắc mắc không hiểu vì sao mọi chuyện lại thay đổi tốt đẹp đến thế.
Để trả lời, James chỉ mỉm cười và choàng tay qua vai vợ nói:
– Mọi chuyện thay đổi rồi em à!
Đã lâu rồi, James chưa có được kỳ nghỉ cuối tuần nào vui vẻ như thế. Anh thật sự cảm thấy nhẹ nhàng và vô cùng thảnh thơi. Thậm chí vào ngày thứ bảy, anh còn có thời gian để đưa các con đến công viên chơi – một điều mà anh đã nhiều lần thất hứa với bọn trẻ. Sẵn dịp, anh còn chơi cầu lông với cô con gái mười tuổi của mình.
Đến chiều chủ nhật, vợ chồng anh mời gia đình Jones sang thưởng thức buổi nướng thịt ngoài trời. Đó là chủ nhật đầu tiên sau một khoảng thời gian dài mà James không phải bận tâm lo nghĩ gì đến công việc của ngày thứ hai.
– Lâu rồi tớ mới lại thấy cậu vui như thế, James ạ. – Jones vừa nói vừa đưa thêm cho James dĩa rau trộn.
James tung một quả nho lên không rồi dùng miệng đón lấy:
– Cảm ơn cậu, Jones ạ, – anh nói, – vì mọi thứ!
Các bạn đọc rồi đánh giá giùm mình nha !