Tuổi của ai cũng phải trải qua nhưng ngày thơ bé giờ nghĩ lại lúc bé thật thích biết bao♥️ ♣️ ♦️
Chán quá có ai kb với tui đi !!!!!!!!!!!!!!!!!♣️ ♣️ ♣️ ♣️ ♣️ ♣️ ♣️ ♦️ ♦️ ♦️ ♦️ ♦️ ♥️ ♥️ ♥️ ♥️ ♥️ ♥️ ♥️
🥗 ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ♥️ ♥️ ♥️ ♥️ ♥️ ♥️ ♥️ ♥️ ♥️ ♥️ ♥️ ♥️ ♥️ ♥️ ♦️ ♦️ ♦️ ♦️ ♦️ ♦️ ♦️ ♦️ ♦️ ♦️ ♦️ ♣️ ♣️ ♣️ ♣️ ♣️ ♣️ ♣️ ♣️ ♣️ ♣️ ♠️ ♠️ ♠️ ♠️ ♠️ ♠️ ♠️ ☢️ ☢️ ☢️ ☢️ ☢️ ☢️ ☢️ 0️⃣ 1️⃣ 2️⃣ 3️⃣ 4️⃣ 5️⃣ 6️⃣ 7️⃣ 8️⃣ 9️⃣ ㊗️ ㊙️ ◼️ ◾️ ◽️ ⚫️ 🇻🇨 🇹🇿 🇺🇦 🇻🇮 ☺️ ☺️ ☺️ ☺️ ☺️ ☹️ ☹️ ☹️ ☹️ ☹️ ☝️ ☝️ ☝️ ☝️ ☝️ ☝️ ☝️ ✌️ ✌️ ✌️ ✌️ ✍️ ✍️ ✍️ ✍️ ✍️ ✍️ ☘️ ☘️ ☘️ ☘️ ☀️ ☀️ ☀️ ☀️ ☁️ ☁️ ☁️ ☁️ ☕️ ☕️ ☕️ ☕️ ☕️ ☕️ ☕️ ☕️ ☕️
Điều ước lúc trước bé thơ, anh luôn mơ mình có sức mạnh
Để đến lúc anh lớn lên, bao kẻ xấu anh sẽ đấu tranh
Sự tích thánh Gióng lúc xưa, cưỡi ngựa sắt chàng phi rất nhanh
Dẹp quân thù đi bằng những khóm tre xanh
Pre-chorus:
Giờ đã biết lớn biết khôn, bao mộng mơ ngày xưa để dành
Chỉ muốn mãi mãi có em, tay cầm tay thật chặt bên anh
Và mỗi lúc nghĩ đến em, anh lại thấy như có sức mạnh
Cùng nhau mình đi đến cuối chân trời màu xanh
Chorus:
Anh đâu phải anh hùng, cũng đâu phải là siêu nhân
Nhưng khi nếu em cần, anh sẽ luôn thật gần (x2)
Verse 2:
Điều ước lúc trước bé thơ, anh luôn mơ mình có phép màu
Để xóa hết những nỗi đau, cho hạnh phúc được đến mãi sau
Nàng Tấm đã cưới đức Vua, cho dù bao ngày qua bất hạnh
Và ông Bụt trao điều tốt cho người lành
ĐỐ AI BIẾT BÀI GÌ ĐÂY
AI BIẾT CHO 3 TIK
PHẢI 3 DÒNG ĐÓ NHÁ
DÒNG 1-TÊN BÀI
DÒNG2-TÊN CA SĨ
DÒNG3-TÊN CỦA BẠN
Anh sẽ luôn thật gần-Khùng
Vietnam Música
Mạnh
BÀI HÁT:ANH SẼ LUÔN THẬT GẦN
TÊN CA SĨ:KHÙNG
TÊN CỦA MK:▓▓╣JEFF GAMING╠▓▓
Anh sẽ luôn thật gần
Khùng
Nấm
_♥️_♥️_♥️_♥️_Có những vết cắt tuy đã chữa lành nhưng vẫn để lại sẹo.Có những ký ức tuy đã xóa mờ nhưng mãi là nỗi đau._♥️_♥️_♥️_♥️_Anh thích cô ấy, cô ấy không thích anh. Và anh nói với em: cuộc sống không công bằng. Vậy anh có biết em yêu anh từ rất lâu không? Cuộc sống có công bằng với em ko?_♥️_♥️_♥️_♥️_Anh, em biết em yêu anh. Nhưng em cũng biết, thế giới của anh không có em. Em chỉ có thể đứng cạnh nỗi đau và đứng sau hạnh phúc của anh._♥️_♥️_♥️_♥️_Đơn phương là thế, dù rất thích, rất muốn bày tỏ nhưng bản thân không cho phép. Vì em sợ rằng một mai sẽ không còn là bạn mà là người dưng._♥️_♥️_♥️_♥️_Vì em yêu anh thật lòng, trước hàng trăm lí do từ bỏ. Vậy nên đừng hỏi vì sao em luôn cố tìm ra một lí do để tiếp tục yêu.Vì em yêu anh thật lòng, trước hàng trăm lí do từ bỏ. Vậy nên đừng hỏi vì sao em luôn cố tìm ra một lí do để tiếp tục yêu._♥️_♥️_♥️_♥️_Đã có lúc em nhớ lắm nhưng vẫn giả vờ không có gì, muốn gặp lắm nhưng vẫn cố gắng kiềm chế. Em thích lắm nhưng vẫn nói chỉ là bạn bè thôi. Muốn bày tỏ tình cảm lắm nhưng lại sợ không được đáp trả._♥️_♥️_♥️_♥️_Dù anh cứ hững hỡ với tình cảm của em nhưng xin đừng lạnh lùng quá như thế, đừng cắt đứt mọi liên lạc, để cho em cảm giác rằng mình đáng ghét đến thế này._♥️_♥️_♥️_♥️_ Em thương anh, thương anh rất nhiều. Nhưng có bao giờ anh dừng lại đâu đó, cảm nhận tình cảm em dành cho anh không? Hay anh mãi vô tâm, chưa từng một lần để ý đến em, chưa một lần nghĩ đến em. Vẫn luôn chỉ có em, âm thầm bên anh, âm thầm yêu anh._♥️_♥️_♥️_♥️_Yêu đơn phương là tự giày vò, tự khó chịu, tự giận dỗi, tự yêu thương, tự an ủi, tự trói buộc con tim vào một người vĩnh viễn không thuộc về mình. Mãi đứng sau nhìn người ấy hạnh phúc. Mà không dám bước thêm một bước, để nói với người ấy: em thích anh lâu rồi._♥️_♥️_♥️_♥️_
Dì đem bé Bạch đến chơi nhà Vũ, cô bé chưa đầy 10 tháng tuổi. Mẹ bế bé Bạch khen: - Bé Bạch nhà mình lớn nhanh thật, bây giờ chắc phải 9 cân rồi. - Dì ơi, bé Bạch béo thế cơ à? – Vũ tròn mắt ngạc nhiên, vì lúc mới sinh bé Bạch vừa bé lại vừa gầy, làm cả nhà rất lo. Vũ nhanh nhẹn lấy cân ra. - Bé Bạch, ngoan nào, ngồi lên đây. Vũ mang cân ra định cân bé Bạch nhưng chẳng dễ chút nào. Bé rất nghịch, toàn bò xuống. Dì cười nói: - Vũ à, thế không cân em được đâu. - Vậy dì có cách nào không? - Đương nhiên rồi, cháu thử nghĩ xem. Vũ ngồi im suy nghĩ. Đố bạn Vũ sẽ làm thế nào để biết được trọng lượng của bé Bạch nhỉ?
Vũ bế bé Bạch lên rồi cân được bao nhiều trừ đi số cân của Vũ sẽ ra cân của bé Bạch
Dì đem bé Bạch đến chơi nhà Vũ, cô bé chưa đầy 10 tháng tuổi. Mẹ bế bé Bạch khen: - Bé Bạch nhà mình lớn nhanh thật, bây giờ chắc phải 9 cân rồi. - Dì ơi, bé Bạch béo thế cơ à? – Vũ tròn mắt ngạc nhiên, vì lúc mới sinh bé Bạch vừa bé lại vừa gầy, làm cả nhà rất lo. Vũ nhanh nhẹn lấy cân ra. - Bé Bạch, ngoan nào, ngồi lên đây. Vũ mang cân ra định cân bé Bạch nhưng chẳng dễ chút nào. Bé rất nghịch, toàn bò xuống. Dì cười nói: - Vũ à, thế không cân em được đâu. - Vậy dì có cách nào không? - Đương nhiên rồi, cháu thử nghĩ xem. Vũ ngồi im suy nghĩ. Đố bạn Vũ sẽ làm thế nào để biết được trọng lượng của bé Bạch nhỉ?
theo mình : Đầu tiên cho Vũ cân trước, cho Vũ bế bé Bạch cân lần hai. Sau đó trừ trọng lượng của Vũ là ra số cân của bé Bạch
Đúng thì tk nha
Đầu tiên dì bế bé Bạch lên cân xem bao nhiêu ! Rồi dì cân xem dì bao nhiêu , đối trừ là ra cân của bé Bạch !
+ Cũng dễ ấy mà !
Đag rảng có ai mún chat ko ??? Chán lắm òi !!@@##%$$^%&**%^^ ~_~
🤓 ☺️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ♥️ ♥️ ♥️ ♥️ ♥️ ♥️ ♥️ ♣️ ♣️ ♣️ ♣️ ♨️ 〽️ ✳️ ✴️ ✔️ ✔️ ✔️ ✔️
rãnh ♠️ ♠️ ♣️ ♣️ ♣️ ♥️ ♥️ ♦️ ♦️ 💛 ❤️ ❤️ ❣️ ❣️ ❣️ ⚡️ ☃️ ☃️ ☂️ ☔️ ☀️ ☘️
copy ( tham khảo) bạn nì vít hay quá
Cơn gió lành lạnh khẽ len lỏi vào người tôi. Cái cảm giác nhớ một người là như vậy sao. Cuộc đời quả thật có nhiều chuyện đáng buồn. Khi tôi nhận ra giá trị của những người xung quanh thì dường như nó đã muộn. Có lẽ những kỷ niệm cuối cùng của tôi và bạn sẽ chỉ còn trong quá khứ, sẽ để lại cho tôi những nỗi nhớ mỗi đêm dài.
Có thể nói vậy trong tất cả chúng ta ai cũng có bạn của mình tìm một người bạn thì rất dễ dàng nhưng tìm được người hiểu mình thì lại khó, tôi đã từng có cái cảm giác là được hạnh phúc khi được ở bên người bạn mà tôi quý mến nhất. Thế nhưng mà giờ đây tôi đã làm cho người ấy ko còn bên tôi nữa rồi. Kể cũng lâu rồi nhỉ : tôi thật sự hối hận vì những gì tôi đã làm đối với người bạn bé bỏng nhỏ nhắn. Tình bạn của tôi bắt đầu từ lúc trên đường đến trường, người bạn đó đã giúp tôi một người xa lạ hiểu ra nhiều điều. Dáng người nhỏ bé, mái tóc dài thế mà phải bán từng tấm vé số để kiếm tiền trang trải cho cuộc sống hằng ngày, trong khi tuổi của cô bé ấy là phải cắp sách đến trường, được sống trong sự đùm bọc iu thương. Cô bé ấy lại là người đầu tiên dạy cho tôi biết cách quý trọng đồng tiền là như nào. Ngày qua ngày tình bạn lớn dần theo thời gian, ăn cùng ăn, vui cùng vui.... Bỗng dưng một ngày, chúng tôi hẹn nhau hôm đó gặp nhau thế nhưng mà người bạn ấy lại thất hứa với tôi, hôm sau cô ấy đến xin lỗi rất nhiều nhưng tôi ko nghe lời giải thích từ cô ấy. Thế là từ hôm đó tôi ra đi và trở về chỉ một mình. Vài ngày sau tôi nhận được tin, có một cô gái bán vé số đã qua đời vì bị sốt nặng nhưng ko vào viện, người ta nói rằng trước khi mất cô bé ấy cứ luôn miệng tha lỗi cho tớ đi mà! Nghe tớ.. giải thích một lần đi.. đừng giận tớ nha.... Chỉ vì lý do thế cơ đấy mà tôi làm cho ngừơi bạn của mình phải rơi nước mắt, lại ko yên tâm, chỉ vì lòng ít kỷ mà tôi đã mất đi người quan trọng nhất. Tôi cố kìm nước mắt lại, đó chỉ là tin đồn mọi người sai rồi cô ấy chỉ đi đến một nơi thật xa thật xa thôi cô ấy chưa chết đâu. Làm sao để có thể trở về như ngày xưa, ngày chúng ta cùng nhau vui đùa, biết bao nhiêu là niền vui lẫn nỗi bùn hòa vào nhau. Tôi sai rồi! Trả lời tôi đi? tại sao bạn nằm đó lặng thinh ko nói gì, sao bạn ko ngồi dậy đùa giỡn với tôi như ngày nào. Mưa thì có bao giờ nhớ nắng nhưng sao xa bạn tôi lại nhớ thế này? không có bạn tôi biết phải làm sao với cụôc sống phức tạp, ai là người sẽ chìa tay ra giúp tôi những lúc khó khăn như pạn đã từng làm. Tại sao giữa chúng ta giờ lại có một khỏang trống vô cùng xa xôi và lớn lao đến thế? Nó ko còn nằn trong tầm với của hai ta nữa rồi. Tớ rất muốn đc nghe lời cậu nói. Lời của người bạn mà tớ yêu thương nhất. Giờ tớ xin cậu tha thứ cho tớ ....
Tớ hứa với cậu tớ sẽ vượt qua mọi vấp ngã của cuộc đời, tớ sẽ sống thay cả phần của cậu.
Đối với tớ, bạn vẫn là bạn, tình bạn của chúng ta sẽ tồn tại mãi dẫu nhân gian muôn màu đổi thay
sửa lại một chút thì truyền cảm hơn
nhưng cx hay
Hẳn là đang có một thứ gì đó rất mờ ám đằng sau đôi mắt của hắn.
Không phải ngẫu nhiên. Mà cũng không phải cố tình, Bella, nàng không phải là một cô bé bình thường!
Vùng ngoại ô Paric lúc nào cũng đông đúc dòng người người qua lại. Những quý cô Paric hôm nay trông mới thật lộng lẫy làm sao và tất nhiên, đó cũng không phải là lần đầu tiên và duy nhất. Nó đã được lặp lại đã nhiều lần rồi nhưng Anzella Bellamy nàng không biết. Chỉ là, có mơ nàng cũng không bao giờ được ướm thử bộ váy lộng lẫy của Lọ Lem trong lễ cưới đâu.
BA CÔ TIÊN
Ngày xửa ngày xưa, có một chú bé mặc dầu tuổi đã lên sáu nhưng chú vẫn bé tí ti, chú chỉ bé vỏn vẹn bằng ngón tay cái của mọi người. Chính vì vậy ai cũng gọi chú bé là chú bé Tí Hon.
Nhà Tí Hon rất nghèo, bố mẹ chú phải đi làm thuê làm mướn cho nhà địa chủ, họ phải làm quần quật từ sáng sớm đến tối mịt mà vẫn không có tiền để có một cuộc sống no đủ. Tí Hon nhìn thấy bố mẹ vất vả nên chú rất thương, chỉ muốn đi làm kiếm tiền để đỡ gánh nặng cho bố mẹ.
Một hôm, Tí Hon nói với bố mẹ rằng chú muốn đi chăn trâu để phụ giúp gia đình. Bố mẹ chú thì thấy chú còn quá nhỏ, trong khi đó đàn trâu con nào cũng to lớn hơn chú gấp nhiều lần nên bố mẹ Tí Hon không cho chú đi. Nhưng với sự năn nỉ kiên trì của Tí Hon thì bố mẹ chú cũng đành bằng lòng cho chú đi chăn thử. Tí Hon mặc dù nhỏ bé nhưng chăn trâu rất giỏi, chú không để con trâu nào ăn hại lúa ngô của bà con trong vùng, con nào con nấy cũng ăn no căng cả bụng. Cả làng ai nấy cũng đều khen Tí Hon. Nhà địa chủ cũng rất ưng Tí Hon chăn trâu. Một hôm, cánh đồng làng không còn cỏ, Tí Hon phải dắt trâu lên trên núi để cho trâu kiếm cỏ ăn. Đang chăn trâu thì Tí Hon thấy có một bông hoa hồng to bằng chiếc nón nở trên cành cây. Tí Hon dắt trâu tới gần cây đó, cậu leo lên tai trâu rồi khẽ chuyển sang cành cây vào leo vào giữa bông hoa. Vào bông hoa Tí Hon thấy rất ngạc nhiên và thích thú vì bên trong bông hoa có ba cô tiên người cũng bé tí hon như cậu, một cô áo xanh, một cô áo vàng còn cô còn lại thì mặc áo đỏ. Ba cô tiên thấy tí hon thì vui mừng hỏi han rồi đem bánh kẹo ngon cho Tí Hon ăn. Tí Hon chưa ăn ngay mà lại bỏ số bánh kẹo các cô cho vào túi, thấy lạ nên ba cô tiên hỏi:
- Kẹo chúng tôi cho, sao Tí Hon không ăn?
Tí hon đáp:
- Tôi không ăn, tôi mang về cho bố mẹ tôi ăn, nhà tôi nghèo lắm, bố mẹ tôi thì vất vả, tôi thương bố mẹ tôi lắm.
Ba cô tiên cùng nói:
- Tí Hon cứ ăn đi, chúng tôi còn nhiều kẹo bánh mà. Ăn xong chúng tôi sẽ giúp Tí Hon .
Một lát sau, đợi trâu ăn no cỏ. Tí Hon và ba cô tiên nhỏ bé leo lên ngồi trên sừng trâu và cùng đàn trâu đi về. Về đến nhà Tí Hon, ba cô tiên thấy đúng như Tí Hon kể, nhà của cậu rất nghèo, gian nhà thì xác xơ, ba cô tiên bảo Tí Hon đi tìm bố mẹ của chú về.
Ba cô tiên cầm bút thần vẽ một đám ruộng to, trên ruộng là những bông lúa nở chín vàng ươm như màu nắng, cô tiên áo xanh thì vẽ rất nhiều quần áo thật đẹp. Vừa vẽ xong thì tất cả ruộng, lúa và quần áo đều biến thành thật. Vừa lúc ấy Tí Hon và bố mẹ về đến nơi.
- Ồ, nhà đẹp thế? Ruộng của ai tốt thế ? Áo quần ai nhiều thế ?
Ba cô Tiên ở trong nhà bước ra chào bố mẹ Tí Hon và nói :
- Chúng cháu làm giúp hai bác và Tí Hon đấy. Từ nay hai bác không còn nghèo nữa. Có ruộng cày, có nhà ở, có quần áo mặc. Rồi cô Tiên áo xanh lại cho Tí Hon một chiếc áo, mặc áo vào là lớn bổng lên.
Bố mẹ Tí Hon mừng quá, quay lại định cám ơn thì ba cô Tiên đã biến thành ba con bồ câu trắng bay vù lên mây. Từ đấy, không ai trông thấy ba cô Tiên đâu nữa. Còn Tí Hon lúc này rất to lớn, khoẻ mạnh làm việc rất chăm chỉ, khéo léo chẳng kém gì ba cô Tiên hoa hồng. (Theo NXB Kim Đồng)
1. Văn bản Ba cô tiên thuộc thể loại truyện gì? Căn cứ vào dấu hiệu nào em xác định được như vậy?
2. Vì sao ba cô tiên trong truyện lại giúp đỡ cậu bé Tí Hon?
3. Em hãy suy đoán và giải nghĩa từ “năn nỉ” “vất vả”.
4. Câu văn in đậm sử dụng biện pháp tu từ gì? Nêu tác dụng.
5. Em hãy chỉ ra một chi tiết kì ảo có trong truyện. Viết một đoạn văn khoảng 7 câu nêu cảm nhận của em về chi tiết kì ảo đó.
6. Qua câu chuyện trên, nhân dân ta muốn gửi gắm chúng ta lời khuyên gì? Trong gia đình, em đã (sẽ) thực hiện lời khuyên đó như thế nào?
1. Truyện cổ tích.Em xác định được căn cứ vào những chi tiết kì ảo không có thật và các loại nhân vật trong câu chuyện.
2. Bởi vì cậu là một đứa con hiếu thảo,một người chăm chỉ và có trách nhiệm với công việc của mình.
3. Năn nỉ: xin xỏ ai đó về một điều gì đó
Vất vả: chỉ làm việc nhiều, liên tục, mệt mỏi.
4. Điệp từ (từ có). Làm cho người đọc thấy rõ những thứ tuyệt vời mà ba cô tiên đã tặng cho Tí Hon.
5. Chi tiết kì ảo: xuất hiện các cô tiên
6. Nhân dân ta muốn nói rằng bản thân chúng ta phải luôn ngoan ngoãn, biết ơn , hiếu thảo với bố mẹ.