VN thua rồi
và tôi
tôi
tôi
-
-
-
-
-
-
-
mất tiền mua trà sữa cho con bạn rồi vì thua cược
tôi buồn vì VN thua .bạn làm cách nào để cho tôi vui?
xin lỗi tại miệng mik xui nên Vn thua
việt nam thua về ăn tết càng sớm chứ sao
dịch câu đảo ngữ :Tôi không bao giờ uống trà sữa vì sợ tôi béo => Tôi không bao giờ uống trà sữa vì sợ tôi béo.
I never drink milk tea because I afraid of put on weight
Phần 4
Khôi : Má!4 ăn hiếp 1!
Tôi : Ha ha...
Quỳnh Anh : Tui gọi 5 ly trà sữa rồi đấy!
Cả bọn : Ừ...
...lát sau...
Thủy : Ờ..
Khôi : Hình như tụi tui đâu có kêu bà kêu trà sữa đâu!
Quỳnh : Xạo! Lúc nãi tui hỏi uống TRà sữa nha! Mấy người bảo ừ ừ ừ ừ ừ năm đứa đó.
Tôi : Ơ...
Thảo : Sao tui không nhớ gì ta...
Minh : * Với tay *
Tôi : Chờ chút! Lỡ thầy bảo ra quán ngồi chơi thôi thì sao? Có nhiều người kêu người khác ra quán đợi,ăn uống cho đã đến khi trả tiền thì không có tiền trả.
Cả bọn : Ừm...
Thủy : Thôi tốt nhất chờ thầy đi sửa xe về cái đã!
Cả bọn : OK!
Lát.......
Thầy : Thầy bao cho,đứa nào chưa ăn thì ăn đi.
Tôi : Hên quá,nhẹ cả người.
Khôi : Ăn thôi!!!!!!!!
Lát...sau...
Tôi : Hôm nay vui thật đấy! Cúp học 3 tiết luôn...
Minh Quốc :...
* Tiết tiếng anh *
Tôi : Stand up!
Cả lớp : Gút mo ninh chít chờ! ( Good morning,teacher! )
Cô : Good morning class,sit down!
~~~~~~~~~~
Tùng!Tùng!Tùng!
Tôi : Yeahhhhhhh,về rồi.
THảo : Zui ghê
Thủy : Zui thiệt
Tôi : Á chết rồi...
Thảo,Thủy : Sao vậy?
Tôi : Uống trà sữa hơi trễ nên...no mất rồi! Chết rồi!!!!!Làm sao ăn cơm! Hôm nay cô lớp mk canh đó!!!!!!!!!!
Thảo : Hả?! Đừng đùa chứ!!!!!!!!
Tôi : Không đùa đâu,tui xem bảng thông báo rồi mà!
Thủy : Chết...chết...tui...cũng no rồi!
Thảo : Hả?????????!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Thủy : Mấy người kia,định cúp ăn hả?
Minh Quốc : Ừ,ăn không nổi đâu.
Hữu ( Nguyên ) : Tui không đi,nhưng trong tiết học tui ăn vụng 2 cái bánh bao nên...
Thảo : No rồi chứ gì...
Tôi : Hôm nay cô...cô Hằng trực đó!
Hữu,Quốc : Cái gì?????!!!!!!!!!
Cả bọn : Haizz.....
.......còn típ........
Mẹ tôi có 90812 chiéc but chì. Tôi có 1234432 chiếc bút chì. Hôm nay tôi và mẹ tôi đi mua thêm bút chì . Chúng tôi mua thêm 654387 chiếc bút chì. Trên đường về nhà , chúng tôi được hàng xóm tặng 98078 bút chì. Về đến nhà, chúng tôi bị mất 12345 bút chì. Bạn tôi đếnnhaf chơi tặng thêm 12372789 cái bút chì . Rồi ko may con chó nhà tôi lấy đi 10000. Rồi tôi được 6000000 cái bút chì.nhưng tôi làm rơi 123 cái bút chì.rồi tôi mua thêm 90000000 cái bút chì. Về nhà thấy mẹ tôi đc tặng thêm gấp 123 lần số but chì chúng tôi có. Rồi tôi lại đánh rơi 8989897 cái bút chì. Hỏi tôi và mẹ tôi có bao nhiêu bút chì số bút chì tìm được là số nguyên tố hay hợp số. Tổng các chữ số đó là bao nhiêu. Nó có thể chia thành nhiều nhất bao nhiêu hộp. Biết giá trị mỗi hộp bằng nhau ai làm nhanh nhất mình cho 1 tích nha
Nếu bạn có 100 quả táo, bạn cho tôi 68 quả rồi bạn lấy 20 quả rồi lại cho tôi 12 quả và lấy 3 quả. Hỏi tôi mất gì?
tôi mất táo, tiền mua táo
Bạn ko mất j vì tất cả đó là táo của tôi
hợp lí
a)3x+1+3x+4=2268
b)2x−3.5y−1=100x
Bài 2: Chứng minh rằng
B=94260−3513710 là số tự nhiên
________________________Mn ơi giúp mik vs nha !_________________________
_____________Giải chi tiết tiết giùm mik nha. Cảm ơn nhìu !______
Có một cô gái nhưng tôi đã để cô ấy đi Đó là tất cả lỗi của tôi - vì niềm tự hào đã cản trở Và tôi sẽ nói dối nếu tôi nói tôi ổn về cô gái đó, người mà tôi đã bỏ đi Tôi cứ nói không Đây không thể là cách chúng ta phải Tôi cứ nói không Có một cách để giúp bạn gần gũi với tôi Bây giờ tôi biết bạn phải lên tiếng nếu bạn muốn ai đó Không thể để anh ấy đi, ồ không Bạn không muốn kết thúc xin lỗi Cách mà tôi cảm thấy mỗi ngày Không không không không Không có hy vọng cho trái tim tan vỡ Không không không không Không có hy vọng cho sự tan vỡ Có một cô gái nhưng tôi đã để cô ấy đi Đó là lỗi của tôi vì tôi nói tôi cần không gian Tôi đã tự hành hạ mình cả ngày lẫn đêm Về cô gái đó, người tôi đã bỏ đi Tôi cứ nói không Đây không thể là cách chúng ta phải Tôi cứ nói không Phải có một cách Phải có một cách để giúp bạn gần gũi với tôi Bạn phải lên tiếng nếu bạn muốn ai đó Không thể để anh ấy đi, ồ không Bạn không muốn kết thúc xin lỗi Cách mà tôi cảm thấy mỗi ngày Không không không không Không có hy vọng cho trái tim tan vỡ Không không không không Không có hy vọng cho sự tan vỡ Không có nhà cho tôi Không có nhà vì tôi bị hỏng Không còn chỗ để thở Và tôi không có ai để đổ lỗi Không có nhà cho tôi Không có nhà vì tôi bị hỏng về cô gái đó người mà tôi đã đi Vì vậy, bạn tốt hơn lên tiếng nếu bạn muốn ai đó Không thể để anh ấy đi được, không, không Bạn không muốn kết thúc xin lỗi Cách mà tôi cảm thấy mỗi ngày Bạn không biết Không không không không Không có hy vọng cho trái tim tan vỡ Bạn không biết Không không không không Không có hy vọng cho sự tan vỡ Bạn không muốn thua cuộc trong tình yêu Nó sẽ chỉ đau quá tôi đang nói với bạn Bạn không muốn thua cuộc trong tình yêu Nó sẽ chỉ đau quá Bạn không muốn thua cuộc trong tình yêu Vì không có hy vọng cho trái tim tan vỡ Về cô gái đó, người mà tôi đã đi Cho trái tim tan vỡ Không không không không Không có hy vọng cho sự tan vỡ Không có nhà cho tôi Không có nhà vì tôi bị hỏng Không còn chỗ để thở Và tôi không có ai để đổ lỗi Không có nhà cho tôi Không có nhà vì tôi bị hỏng Về cô gái đó, người mà tôi đã đi Vì vậy, bạn tốt hơn lên tiếng nếu bạn muốn ai đó Không thể để anh ấy đi được, không, không Bạn không muốn kết thúc xin lỗi Cách mà tôi cảm thấy hàng ngày Bạn không biết Vì không có hy vọng cho trái tim tan vỡ Không không không không Không có hy vọng cho sự tan vỡ Bạn không muốn thua cuộc trong tình yêu Nó sẽ chỉ đau quá tôi đang nói với bạn Bạn không muốn thua cuộc trong tình yêu Nó sẽ chỉ đau quá tôi đang nói với bạn Bạn không muốn thua cuộc trong tình yêu Vì không có hy vọng cho sự tan vỡ Về cô gái đó, người mà tôi cho đi. Buồn quá ae ơi 😭😭😭😭😭😭😭😭
\(3x+1+3x+4=2268\)
\(\Leftrightarrow6x=221\)
\(\Leftrightarrow x=\frac{221}{6}\) ( phần b kbt làm )
còn câu 2 thì làm gì có bài nào như thế đâu
Đoạn mở bài nào dưới đây được viết theo kiểu trực tiếp?
a.Mẹ tôi đi chợ về mua cho tôi một con lơn đất.
b.Năm nào cũng vậy,cứ Tết đến tôi lại nhận được rất nhiều tiền lì xì.Thường thường,tôi dùng số tiền ấy để mua đồ chơi hay mua những thứ mình thích.Năm nay thì khác rồi.Từ trước Tết,mẹ đã mang về cho tôi một chú lợn đất tròn trĩnh và xinh xắn,mẹ bảo''Từ bây giờ,con hãy học cách tiết kiệm đi!''.
c.Hôm nay là ngày tôi tròn mười tuổi.Để chào mừng ''sự kiện''này,dì kéo tôi ra chợ và nói''Hãy chọn cho mình một món quà cháu thích''.Tôi sung sướng nhìn khắp gian hàng.Biết chọn gì đây?-Quần áo ư?Quần áo tôi có nhiều rồi.-Đồ chơi ư?Thứ này tôi cũng không thiếu.Đây rồi !Một chú lợn đất béo tròn,mở mắt tròn xoe nhìn tôi như chờ đợi.
Đoạn mở bài a được viết theo kiểu trực tiếp.
Chuộc lương tâm
Cách đây hơn hai chục năm, hồi tôi học cấp III, đồng hồ đeo tay còn là thứ xa xỉ và khan hiếm. Một hôm, thằng bạn cùng bàn sắm được một chiếc đồng hồ mới toanh, nó đeo đồng hồ rồi xắn tay áo lên trông thật oách làm sao, khiến cả lớp phục lăn.
Chỉ vài hôm sau đã thấy mấy thằng khác cùng lớp đua nhau sắm đồng hồ đeo tay. Ngay cả trong giấc mơ tôi cũng ao ước được như chúng nó: sắm một chiếc đồng hồ để mọi người trông thấy mà thèm.
Hôm chủ nhật, tôi về nhà chơi. Lấy hết lòng can đảm, tôi nói với mẹ: "Mẹ ơi, con muốn mua một cái đồng hồ đeo tay, mẹ ạ!"
Mẹ tôi trả lời: "Con này, nhà mình đến cháo cũng sắp sửa chẳng có mà ăn nữa, lấy đâu ra tiền để sắm đồng hồ cho con?"
Nghe mẹ nói thế, tôi rất thất vọng, vội quáng quàng húp hai bát cháo rồi chuẩn bị về trường. Bỗng dưng bố tôi hỏi: "Con cần đồng hồ làm gì thế hả?"
Câu hỏi của bố nhen lên một tia hy vọng trong lòng tôi. Rất nhanh trí, tôi bịa ra một câu chuyện: "Hồi này lớp con đang học ngày học đêm để chuẩn bị thi đại học, vì là lớp cuối nên bây giờ chúng con lên lớp không theo thời khoá biểu của trường nữa, cho nên ai cũng phải có đồng hồ để biết giờ lên lớp."
Nói xong, tôi nôn nóng chờ bố trả lời đồng ý, thế nhưng bố tôi chỉ ngồi xổm ngoài cửa chẳng nói câu nào.
Trở về ký túc xá nhà trường, tôi chẳng còn dám nằm mơ đến chuyện sắm đồng hồ nữa. Thế nhưng chỉ mấy hôm sau, bất chợt mẹ tôi đến trường, rút từ túi áo ra một túi vải hoa con tý rồi mở túi lấy ra một chiếc đồng hồ mác Thượng Hải mới toanh sáng loáng.
Tôi đón lấy nó, đeo ngay vào cổ tay, trong lòng trào lên một cảm giác lâng lâng như bay lên trời. Rồi tôi xắn tay áo lên với ý định để mọi người trông thấy chiếc đồng hồ của mình.
Thấy thế, mẹ tôi liền kéo tay áo tôi xuống rồi bảo: "Con này, đồng hồ là thứ quý giá, phải lấy tay áo che đi để giữ cho nó khỏi bị sây xước chứ! Con nhớ là tuyệt đối không được làm hỏng, lại càng không được đánh mất nó đấy! Thôi, mẹ về đây."
Tôi tiễn mẹ ra cổng trường rồi hỏi: "Sao nhà mình bỗng dưng lại có tiền thế hở mẹ?" Mẹ tôi trả lời: "Bố mày bán máu lấy tiền đấy!"
Bố đi bán máu để kiếm tiền mua đồng hồ cho tôi? Trời ơi! Đầu óc tôi quay cuồng, ngực đau nhói. Tiễn mẹ về xong, tôi tháo chiếc đồng hồ ra, bọc kỹ mấy lớp vải như cũ cất vào cái túi con tý mẹ đưa.
Ngay hôm ấy, tôi hỏi thăm các bạn xem có ai cần mua đồng hồ mới không. Các bạn hỏi tôi tại sao có đồng hồ mà lại không đeo, tôi bảo tôi không thích. Họ chẳng tin, cho rằng chắc hẳn đồng hồ của tôi có trục trặc gì đấy, vì thế chẳng ai muốn mua nó.
Cuối cùng tôi đành phải nhờ thầy chủ nhiệm lớp giúp tôi tìm người mua đồng hồ và thành thật kể lại đầu đuôi câu chuyện cho thầy nghe, vừa kể vừa nước mắt lưng tròng.
Thầy chủ nhiệm nghe xong bèn vỗ vai tôi và nói: "Đừng buồn, em ạ. May quá, thầy đang cần mua một chiếc đồng hồ đây, em để lại nó cho thầy nhé!" Thầy trả tôi nguyên giá, còn tôi thì dùng số tiền đó nộp hai tháng tiền ăn ở nhà ăn tập thể.
Có điều khó hiểu là sau đó chưa bao giờ tôi thấy thầy chủ nhiệm đeo đồng hồ cả. Mỗi lần tôi hỏi tại sao thì thầy chỉ cười không nói gì.
Về sau tôi thi đỗ đại học rồi ra trường và làm việc ở một tỉnh lị xa quê. Câu chuyện chiếc đồng hồ kia cứ mãi mãi đeo bám ám ảnh tôi.
Trong một dịp về quê thăm gia đình, tôi tìm đến nhà thầy chủ nhiệm cũ và hỏi chuyện về chiếc đồng hồ ấy. Thầy tôi bây giờ đã già, tóc bạc hết cả. Thầy bảo: "Chiếc đồng hồ vẫn còn đây."
Nói rồi thầy mở tủ lấy ra chiếc túi vải hoa nhỏ xíu năm nào mẹ tôi đưa cho tôi. Thầy mở túi, giở từng lớp vải bọc, cuối cùng chiếc đồng hồ hiện ra, còn mới nguyên !
Tôi kinh ngạc hỏi: "Thưa thầy, tại sao thầy không đeo nó thế ạ?" Thầy chủ nhiệm từ tốn trả lời: "Thầy đợi em đến chuộc lại nó đấy!"
Tôi hỏi tiếp: "Thưa thầy, vì sao thầy biết em sẽ trở lại xin chuộc chiếc đồng hồ ạ?" Thầy bảo: "Bởi vì nó không đơn giản chỉ là chiếc đồng hồ, mà điều quan trọng hơn, nó là lương tâm của một con người."
đã bao giờ các bạn đòi hỏi bố mẹ như thế chưa ?
Lê Quang Phúc: Dô duyên vừa phải thôi chứ, người ta đăng thì kệ người ta đi.
người ta muốn gửi hay làm j thì kệ người ta chứ
Rất hay!
Cái này có liên quan tới đời sống đó
câu1: các bạn của tôi học TA vào thứ 2 hàng tuần có phải ko?
+
-
?
câu 2:con chó của họ đi dạo với họ vào 5 giờ chiều .
+
-
?
câu 3:cô giáo của tôi không xinh và xấu tính.
+
_
?
câu 4:chúng tôi đã uống trà sữa ở quán lẩu.
+
-
?
câu 5 :anh trai tôi đi xem phim ở quán lẩu vào cuối tuần.
+
-
?
Câu 1:
+My friends study TA on Mondays every week.
-My friends don't study TA on Mondays every week.
?Do my friends study TA on Mondays every week?
Câu 2:
+Their dog goes for a walk with them at 5 PM.
-Their dog doesn't go for a walk with them at 5 PM.
?Does their dog go for a walk with them at 5 PM?
Câu 3:
+ My teacher is not beautiful and has a bad temper.
-My teacher is beautiful and doesn't have a bad temper.
?Is my teacher not beautiful and ill-tempered?
Câu 4:
+ We had bubble tea at the hot pot restaurant.
- We didn't have bubble tea at the hot pot restaurant.
? Did we have bubble tea at the hot pot restaurant?
Câu 5:
+My older brother goes to the movies at the hot pot restaurant on weekends.
-My older brother doesn't go to the movies at the hot pot restaurant on weekends.
?Does my older brother go to the movies at the hot pot restaurant on weekends?
1. Do my friends study TA on Mondays every week? (question)
2. Their dog goes for a walk with them at 5 pm. (affirmative)
3. My teacher is not pretty and she is ill-tempered. (negative)
4. We had bubble tea at the hot pot restaurant. (affirmative)
5. My older brother went to see a movie at the hot pot restaurant on the weekend. (affirmative)