Trong bài "Buổi học cuối cùng "
Phrăng là một cậu bé vô tư, hồn nhiên tuy còn ham chơi. Nhưng cậu cũng là người có lòng yêu nước thiết tha và sâu sắc. Khi nghe thầy Ha - men thông báo rằng hôm nay là buổi học cuối cùng, cậu đã vô cùng hoảng sợ, ân hận và tức giận với bản thân mình vì đã phí hoài những buổi học quý giá.Để rồi hôm nay khi phải nói lời tạm biệt, tình yêu tiếng Pháp - tiếng mẹ đẻ như đang trỗi lên, sống lại trong cậu. Qua đó thể hiện tình yêu tiếng Pháp, tình yêu nước nồng nàn, tình yêu trường yêu lớp và cả người thầy giáo của cậu bé Phrăng. Phrăng thật là một cậu bé đáng mến.
Hok tốt!
rảnh hơi à
Trong số những bộ truyện yêu thích của mình, tôi thích nhất là bộ truyện tranh Thám tử Lừng danh Conan của tác giả người Nhật Aoyama Gosho. Truyện viết về cậu thám tử trung học Kudo Shinichi đã phá được vô số vụ án nhờ vào những lý luận sắc bén và đầu óc nhanh nhạy của mình. Trong một lần tình cờ đụng độ người của một tổ chức tội phạm có tên là Tổ chức Áo Đen, cậu bị bọn chúng bắt phải uống thuốc độc. Tuy may mắn không chết nhưng Shinichi bị teo nhỏ trở thành một học sinh tiểu học. Kể từ đó cậu sống như một con người mới với cái tên Edogawa Conan - cháu của tiến sĩ Agasa và đến sống ở nhà cô bạn gái là Ran. Ở trường học, cậu kết thân được với các người bạn như Haibara, Ayumi, Mitsuhiko, Genta, và họ cùng thành lập đội Thám tử nhí lớp 1B. Từ đó, khi xảy ra những vụ án mạng, Conan luôn dùng những phát minh của tiến sĩ Agasa để thay ông Mori Kogoro - bố của Ran để tìm ra hung thủ. Trong suốt khoảng thời gian ở nhờ nhà của Ran, Conan luôn cố gắng truy tìm manh mối của bọn Tổ chức Áo đen nhằm lấy lại thuốc giải độc. Bên cạnh những nhân vật chính này, truyện còn bao gồm rất nhiều nhân vật chính diện xen kẽ với những kẻ phản diện. Tính đến hiện tại, truyện đã được viết đến tập thứ 95 và chưa có dấu hiệu sẽ đi vào hồi kết. Với những vụ án gây cấn và lôi cuốn, bộ truyện luôn thu hút được một lượng lớn người đọc dù nó đã kéo dài hơn hai mươi năm. Bên cạnh đó, người đọc còn biết được thêm nhiều điều thú vị, đặc trưng của đất nước Nhật Bản mà tác giả đã nhắc đến. Có thể nói Conan là bộ truyện tranh đầy hấp dẫn không chỉ với trẻ em mà cả với những người trưởng thành.
*Ryeo*
cậu ơi conan ra tập 99 rồi nha
ko trả lời linh tinh ở đây nha
đây ko phải là trả lời linh tinh nha
mình chỉ nói sự thật thôi
bạn hoàng mai đừng đănh linh tinh nha
Tui giết cậu đấy!
nói năng cho cẩn thận
Cậu cũng nói năng cẩn thận!
nội quy cái gì
nó rảnh hơi quá nên tớ mới nói
trả lời:
Nhân vật Thạch Sanh là một người có phẩm chất vô cùng tốt bụng, thật thà, dũng cảm giết chết Đại Bàng để cứu công chúa. Thạch Sanh có tài năng vô địch, chàng có lòng nhân hậu, cao thượng và cũng yêu chuộng hòa bình.
Thạch Sanh luôn nhận việc khó khăn, chẳng hạn việc giết chăn tinh cứu dân lành, giết đại bàng cứu công chúa thì bị Lý Thông lấy đá lấp hang và luôn đổ oai hại chàng nhưng Thạch Sanh vẫn minh oan cho mình. Chàng dẹp được 18 chư hầu bằng tiếng đàn của hòa bình, thân thiện mà không cần dùng đến vũ khí.
Câu chuyện "Thạch Sanh" để lại cho người đọc ấn tượng sâu sắc và tư tưởng yêu chuộng hòa bình của ông cha ta, không muốn chiến tranh chết chóc.
hok tốt !
^_^
Trong những nhân vật mà em đã học, em ấn tượng nhất là nhân vật Dế Mèn trong văn bản " Bài học đường đời đầu tiên ". Đối với em, Dế mèn là một cậu dế bảnh trai, cường tráng, khỏe mạnh với nhiều hình ảnh như: với đôi càng mẫm bóng, những cái vuốt ở chân, ở khoeo cứ cứng dần và nhọn hoắt, đôi cánh... bây giờ thành cái áo dài kín xuống tận chấm đuôi, lại thêm đầu... to ra và nổi từng tảng rất bướng, hai cái răng đen nhánh lúc nào cũng nhai ngoàm ngoạp như hai lười liềm máy làm việc..., Dế Mèn thật ra dáng con nhà võ. Oai phong hơn, Dế Mèn còn có sợi râu... dài và uốn cong một vẻ rất đỗi hùng dũng. Dương dương tự đắc, chú ta đi đứng oai vệ, luôn tranh thủ mọi cơ hội để thể hiện mình. Thỉnh thoảng, muốn thử sự lợi hại của những chiếc vuốt, chú ta “co cẳng lên đạp phanh phách vào các ngọn cỏ” hay chốc chốc lại trịnh trọng và khoan thai đưa cả hai chân lên vuốt râu. Tự cho mình là nhất, chú không ngần ngại cà khịa với tất cả mọi bà con trong xóm (quát các chị Cào Cào, đá anh Gọng Vó,...). Tính cách của Dế Mèn lại kiêu căng, xốc nổi, điệu đàng, hung hăng và ngộ nhận. Thái độ của Dế Mèn với Dế Choắt là kẻ cả, trịch thượng (qua cách đặt tên là Dế Choắt, ví von so sánh như gã nghiện thuốc phiện, xưng hô chú mày, tính tình khinh khỉnh, giọng điệu bề trên, dạy dỗ). Không những thế, Dế Mèn còn tỏ ra ích kỉ, không cho Dễ Choắt thông ngách sang nhà, lại còn mắng “Đào tổ nông thì cho chết”.Khi trêu chị Cốc, Dế Mèn thật hung hăng, kiêu ngạo: “Sợ gì ? Mày bảo tao sợ cái gì ? Mày bảo tao còn biết sợ ai hơn tao nữa !”. Thậm chí, hát trêu xong, Dế Mèn vẫn tự đắc, thách thức: “Mày tức thì mày cứ tức, mày ghè đầu mày ra cho nhỏ đi, nhỏ đến đâu thì mày cũng không chui nổi vào tổ tao đâu !”. Nhưng khi chứng kiến chị Cốc đánh Choắt, Dế Mèn khiếp hãi “nằm im thin thít”. Biết chắc chị Cốc đi rồi, mới dám “mon men bò lên”. Từ hung hăng, kiêu ngạo, Dế Mèn trở nên sợ hãi, hèn nhát. Qua đó, Dế mèn đã rút ra bài học đường đời đầu tiên cho mình.
T.khảo ...
Học tốt~~~