mình có rất nhiều kỉ niệm đáng nhớ nhưng kỉ niểm mình nhớ nhất là hồi lớp 3
hôm đó là ngày chủ nhật mình và bạn mình đang đi trên đường thì bị 1 con chó đuổi cắn mình và bạn mình đang chay thì mình bị vấp ngã
bị chó cắn 1 phát trửa mình bảo bạn mình chay đi nhưng bạn ấy ko chạy mà chay lại cứu mình và bạn ấy đuổi được cho đi và cõng mình về tư đó mình có 1 vết sẹo ở chân
và nhờ lần ấy mình vào bạn mình càng đoàn kết hơn
Kể về người thân của em
Trong đời này, ai chẳng có một người bà. Và tôi cũng vậy, ngoài tình yêu thương mà bố mẹ dành cho, tôi còn được sống trong tình thương yêu trìu mến của bà. Vì điều kiện gia đình, tôi phải chuyển nhà, không được ở bên bà nhưng hình ảnh bà luôn khắc sâu trong trái tim tôi.
Bà tôi năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi. Tóc bà trắng như những bà tiên trong các câu chuyên cổ tích. Lưng bà còng lắm rồi. Làn da nhăn nheo với nhiều chỗ có chấm đồi mồi. Bà đã hi sinh cả tuổi xuân, tần tảo, bươn chải, thức khuya dậy sớm nuôi nấng mẹ và các dì tôi. Đôi mắt bà không còn tinh tường như trước nhưng cái nhìn thì vẫn như ngày nào: trìu mến và nhân hậu. Đôi bàn tay thô ráp, chai sần bởi suốt đời lặn lội, vất vả kiếm cơm áo cho các con.
Ngày còn thơ bé, tôi được sống trong vòng tay yêu thương vô bờ bến của bà. Đêm nào tôi cũng chìm trong giấc ngủ êm đềm nhờ những câu chuyện cổ tích bà kể. Sáng sớm, bà gọi tôi dậy đi học. Lời gọi: “Cháu ơi, dậy đi nào, đã đến giờ đi học rồi” luôn làm tôi tỉnh táo sau giấc ngủ dài. Bà dắt tay, đưa tôi đến trường. Chờ cho cánh cổng trường khép hẳn, bà mới an tâm ra về. Chiều chiều, vẫn cái dáng đi lặng lẽ ấy, bà đưa tôi trở về nhà. Mỗi khi ở cạnh bà, tôi cảm thấy ấm áp vô cùng.
Có lần bị ngã, tôi đã nằm ăn vạ rất lâu. Bà ẩy con lật đật và bảo: “Con lật đật luôn biết đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã. Cháu của bà cũng vậy, đúng không nào? Cháu được như con lật đật là bà rất vui”. Nghe lời bà, tôi nín khóc và tự đứng dậy. Bà cười móm mém “Cháu ngoan lắm, lại đây bà phủi đất cho nào”. Những hôm học khuya, buồn ngủ quá, tôi gục luôn xuống bàn thiếp đi. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang đắp chăn, nằm trên giường. Trên bàn học, đèn đã tắt từ lúc nào, sách vở được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. Bà đã bế tôi lên giường, xếp lại sách vở cho tôi.
Bà luôn chăm lo việc nhà. Mẹ tôi không muốn bà làm, sợ bà mệt nhưng bà không nghe. Tôi mong mình lớn thật nhanh để đỡ đần cho bà nhưng nhiều khi, tôi lại ước ao thời gian trôi thật chậm để tôi mãi mãi nằm trong vòng tay yêu thương của bà
Bà rất vui tính, thường kể cho cả nhà nghe những chuyện hài hước. Bà cũng luôn sẵn sàng giúp đỡ hàng xóm, vì vậy, ai cũng yêu quý bà. Bà yêu thương tôi nhưng không nuông chiều. Có lần, tôi không nghe lời bà. Cả tuần, bà không nói với tôi một câu nào. Sang tuần sau, bà gọi tôi vào phòng, giảng giải cho tôi biết đâu là điều hay lẽ phải. Tôi cảm thấy ăn năn, xấu hổ vì để bà buồn. Sau chuyện đó, tôi tự hứa với mình, không bao giờ được phụ công lao tình cảm của bà.
Hãy kể về người bà kính yêu của em
Bà là người bà tuyệt vời nhất
Bà thích chăm sóc cây cảnh, Sáng sáng, bà dậy sớm tưới cây trên sân thượng. Những chồi non, nụ hoa không phụ công chăm sóc của bà, luôn tưng bừng khoe sắc thắm. Những lúc rảnh rỗi, bà ngồi ngắm không biết chán những cái cây đang dần dần lớn lên.
Tối tối, khi đi ngủ, bà thường kể chuyện cho tôi. Nghe các câu chuyện của bà, tôi như được hoá thân vào các nhân vật, khi thì là cô Tấm dịu hiền, khi lại là cô tiên tốt bụng. Bà mua cho tôi rất nhiều sách, nhờ đó kiến thức của tôi được rộng mở hơn.
Giờ đây, khi Hà Nội vào đông lạnh giá, ở nơi xa, tôi luôn lo bà có mặc đủ ấm không, bà ngủ có ngon giấc không… Tôi mong bà sống mãi bên tôi. Bà ơi, cháu yêu bà nhất trên thế gian này. Bà là người bà tuyệt vời nhất.
- Hãy kể về 1 kỉ niệm đáng nhớ của em
Ngày giỗ bà năm nay, ba đã mang chiếc áo ngày xưa bà may cho tôi để nhắc lại những kỉ niệm về người bà mà chúng tôi hằng kính yêu. Nhìn chiếc áo đã ngã màu, khóe mắt tôi chợt cay cay. Lúc ấy, trong đầu tôi không có ý nghĩ gì khác ngoài hình ảnh người bà và kỉ niệm mà tôi có thể gọi tên là chiếc áo của bà.
Tôi còn nhớ như in cái dáng lom khom của bà ngoại mỗi khi tưới rau, bắt sâu ngoài vườn. Mái tóc bà đã bạc gần hết, mỗi ngày cứ rụng đi một ít khi bà chải đầu. Tôi sống cùng ba mẹ ở thành phố, còn bà tôi ở quê cùng cậu mợ. Thỉnh thoảng tôi về quê thăm bà hoặc bà lên thăm tôi. Mỗi lần như lên đây, bà mang rất nhiều trái cây vườn nhà và rau bà trồng cho mẹ tôi. Có con gà, con vịt mập mạp bà cũng mang lên để dành phần cho cháu. Lần đó tôi vừa vào lớp 1, mẹ tôi mua cho tôi nhiều tập vở mới, ba tôi thì thưởng cho tôi chiếc đồng hồ báo thức xinh xắn, các cô chú bên nội dẫn tôi vào siêu thị mua những bộ đồng phục mới toanh cho tôi. Tôi đã đem những thứ đó khoe với bà trong lần về thăm bà trước khi khai giảng. Bà tôi mỉm cười rồi im lặng. Tối hôm đó và những hôm sau nữa bà không còn kể chuyện cho tôi nghe, tôi thấy bà cặm cụi bên ánh đèn. Tôi mê ngủ nên chỉ nằm xuống là ngủ một giấc đến sáng không để tâm bà thức làm gì.
Trước khi tôi lên thành phố, bà đem khoe với mọi người là đã may xong chiếc áo cho tôi. Lúc ấy bà rất vui và trao cho tôi chiếc áo, bà còn dặn dò tôi phải chăm học, ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ. Tôi thấy tóc bạc bỗng bạc hơn, mắt bà thâm quầng vì thức mấy đêm may cho tôi chiếc áo. Vậy mà khi lên thành phố tôi quên đi chiếc áo mà bà tặng, tôi chỉ thích những bộ áo mới của tôi. Hôm đó, trời mưa suốt mấy ngày, những bộ quần áo đi học của tôi đều ướt hết. Mẹ mang chiếc áo bà may cho tôi mặc. Vừa mặc vào người tôi đã khóc lóc và đòi mẹ cởi ra. Một chiếc áo trắng đã ngã màu lại thêu một bông hoa màu đỏ trên ngực. Lúc đó sao tôi lại nghĩ chiếc áo ấy thật quê mùa, tôi sợ các bạn sẽ cười chọc tôi khi tôi mặc đi học. Tôi còn dọa mẹ sẽ nghỉ học nếu mẹ bắt tôi mặc chiếc áo ấy. Mẹ tôi đã rất buồn khi tôi không ngoan. Tối hôm đó, mẹ gọi tôi lại và kể cho tôi nghe chuyện bà đã thức mấy đêm may từng đường kim. Vì bà không có nhiều tiền để mua những bộ quần áo mới cho tôi nên bà đã cắt chiếc áo bà ba của ông tặng cho bà để may lại thành chiếc áo đi học tặng tôi. Tôi đâu biết rằng vì thức đêm nên bà bị bệnh. Tôi khóc rất nhiều khi hiểu mọi chuyện, tôi cũng trách bản thân đã không quý trọng món quà của bà. Từ hôm đó, tôi xem chiếc áo như báu vật của mình, khi tôi lớn lên không mặc vừa nữa tôi vẫn cất giữ cẩn thận.
Dù bây giờ bà không còn bên cạnh tôi nữa nhưng tôi vẫn nhớ mãi tình yêu thương mà bà dành cho tôi. Tôi sẽ cố gắng học thật tốt để không phụ lòng mong đợi của bà. Cằm chiếc áo trên tay tôi ao ước bà sống lại để ngắm tôi mặc chiếc áo này, tôi sẽ nói tôi thương bà rất nhiều.
- Hãy kể về người thân của em
Trong đời này, ai chẳng có một người bà. Và tôi cũng vậy, ngoài tình yêu thương mà bố mẹ dành cho, tôi còn được sống trong tình thương yêu trìu mến của bà. Vì điều kiện gia đình, tôi phải chuyển nhà, không được ở bên bà nhưng hình ảnh bà luôn khắc sâu trong trái tim tôi. Bà tôi năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi. Tóc bà trắng như những bà tiên trong các câu chuyên cổ tích. Lưng bà còng lắm rồi. Làn da nhăn nheo với nhiều chỗ có chấm đồi mồi. Bà đã hi sinh cả tuổi xuân, tần tảo, bươn chải, thức khuya dậy sớm nuôi nấng mẹ và các dì tôi. Đôi mắt bà không còn tinh tường như trước nhưng cái nhìn thì vẫn như ngày nào: trìu mến và nhân hậu. Đôi bàn tay thô ráp, chai sần bởi suốt đời lặn lội, vất vả kiếm cơm áo cho các con. Ngày còn thơ bé, tôi được sống trong vòng tay yêu thương vô bờ bến của bà. Đêm nào tôi cũng chìm trong giấc ngủ êm đềm nhờ những câu chuyện cổ tích bà kể. Sáng sớm, bà gọi tôi dậy đi học. Lời gọi: "Cháu ơi, dậy đi nào, đã đến giờ đi học rồi" luôn làm tôi tỉnh táo sau giấc ngủ dài. Bà dắt tay, đưa tôi đến trường. Chờ cho cánh cổng trường khép hẳn, bà mới an tâm ra về. Chiều chiều, vẫn cái dáng đi lặng lẽ ấy, bà đưa tôi trở về nhà. Mỗi khi ở cạnh bà, tôi cảm thấy ấm áp vô cùng. Có lần bị ngã, tôi đã nằm ăn vạ rất lâu. Bà ẩy con lật đật và bảo: "Con lật đật luôn biết đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã. Cháu của bà cũng vậy, đúng không nào? Cháu được như con lật đật là bà rất vui". Nghe lời bà, tôi nín khóc và tự đứng dậy. Bà cười móm mém "Cháu ngoan lắm, lại đây bà phủi đất cho nào". Những hôm học khuya, buồn ngủ quá, tôi gục luôn xuống bàn thiếp đi. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang đắp chăn, nằm trên giường. Trên bàn học, đèn đã tắt từ lúc nào, sách vở được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. Bà đã bế tôi lên giường, xếp lại sách vở cho tôi. Bà luôn chăm lo việc nhà. Mẹ tôi không muốn bà làm, sợ bà mệt nhưng bà không nghe. Tôi mong mình lớn thật nhanh để đỡ đần cho bà nhưng nhiều khi, tôi lại ước ao thời gian trôi thật chậm để tôi mãi mãi nằm trong vòng tay yêu thương của bà Bà rất vui tính, thường kể cho cả nhà nghe những chuyện hài hước. Bà cũng luôn sẵn sàng giúp đỡ hàng xóm, vì vậy, ai cũng yêu quý bà. Bà yêu thương tôi nhưng không nuông chiều. Có lần, tôi không nghe lời bà. Cả tuần, bà không nói với tôi một câu nào. Sang tuần sau, bà gọi tôi vào phòng, giảng giải cho tôi biết đâu là điều hay lẽ phải. Tôi cảm thấy ăn năn, xấu hổ vì để bà buồn. Sau chuyện đó, tôi tự hứa với mình, không bao giờ được phụ công lao tình cảm của bà.