Văn bản ngữ văn 7

Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Nguyễn Anh Viên

Đề: Hãy kể cho bố mẹ nghe một câu chuyện lý thú (cảm động hoặc buồn cười...) mà em đã gặp ở trường.

Phạm Tú Uyên
24 tháng 6 2017 lúc 21:54

Khi đi học về tôi lao ngay vào nhà, kể cho mẹ câu chuyện " thú vị" mà tôi bắt gặp được ở trường:

- Mẹ ơi, hôm nay ở trường con có một chuyện buồn cười lắm, mẹ ạ

Mẹ tôi hỏi:

- Có chuyện gì vậy con?

Tôi kéo tay mẹ, ngồi xuống ghế, kể cho mẹ nghe:

- Ở lớp con có một bạn chuyên gia ăn vụng trong lớp. Thế nhưng chẳng bao giờ bạn Hương bị bắt cả, rồi hôm nay... Hôm ấy bạn ngồi trên con có gì đó sột soạt dưới ngăn bàn. Bạn Hương biết liền hỏi:" Ê Hân, mày có gì dưới ngăn bàn thế?" Bạn ngồi trên con liền trả lời:" Xoài đấy, xoài ở vườn nhà tao. Nhiều quá, tao hái mấy quả mang cho chúng mày ăn." Thấy vậy, Hương đáp lại:" Mày đúng là tốt bụng! Không hổ danh là Thánh tốt bụng. Vậy thái cho tao miếng được không?" Hân đáp lại: " Đợi lắt ra chới nhé!" Thấy vậy, Hương nài nỉ:" Đi mà, cho tao miếng đi, đói lắm rồi! Please!". Lan bảo:" Thôi, được rồi. Tao cho mày miếng nhé!". Hương cười tít mắt nhận miếng xoài từ tay Hân :" Mày đúng là bạn chí cốt của tao! Mai sau nhất định tao sẽ cưới mày làm vợ!". Hân đáp:" Thôi, tao không nói với mày nữa." Hương cười hì hì, vừa ăn vừa bình luận:" Đúng là xoài nhà con Hân, ngon ghê."

Xong có bạn hỏi: " Hương ơi, xoài ngon không?" Hương trả lời:" Tuyệt cú mèo luôn mày ợ" Rồi một tiếng khác vang lên phía cửa sổ:" Ngon lắm không?" Hương trả lời:" Ngon!" Rồi tiếng nói lại phát lên:" Ngon thật không?" Cả lớp cười híc híc, Hương quay về phía cửa sổ đáp :" Ngo......n" Nhưng chưa kịp nói hết câu bạn ấy đã trố mắt, nơi của sổ kia chính là cô hiệu phó, cô đi vòng quanh trường để kiểm tra các lớp và bắt gặp Hương đang say sưa ăn xoài. Khỏi phải nói, bạn ấy đã sợ thế nào. Sau đó Hương lủi thủi theo cô hiệu phó lên phòng cô nói chuyện và viết bản kiểm điểm. Cả lớp được dịp cười hả hê mẹ ạ! Đúng là Tham thì thâm mẹ nhỉ!

Mẹ nghe xong cười lăn rồi bảo tôi:

- Ừ, con gái mẹ sau này cũng không được như thế nhé. Mẹ phát hiện con giống bạn ý phết đấy.

Tôi đáp:

- Mẹ yên tâm! Con sẽ không như thế đâu

Các bạn thấy câu chuyện này có thú vị không? Còn các bạn? Các bạn hãy rút kinh nghiệm từ bạn Hương tham ăn nhé!

Bình Trần Thị
25 tháng 6 2017 lúc 12:10

Một buổi sáng đẹp trời, khi chúng em đang say sưa với tiết học Toán của cô chủ nhiệm đầy niềm vui và lý thú, bổng tiếng chuông điện thoại của cô vang lên. Cô nhấc máy trả lời và sau đó, cô bảo, là có phụ huynh bạn Nam muốn gặp bạn ấy. Thế là cô cho phép Nam xuống phòng truyền thống để gặp dì của bạn ấy. Rồi cả lớp lại tiếp tục chăm chú nghe cô giảng bài. Từng giờ,từng giờ đồng hồ trôi qua vẫn chưa thấy bạn Nam lên lớp, cô và các bạn lo lắng, không biết có chuyện gì xảy ra không. Rồi cả lớp vẫn tiếp tục chờ. . . Bỗng có một người phụ nữ dắt một cậu học sinh tiến vào lớp. “Đó là Nam kìa !”,Tiếng mấy bạn vang lên. Còn người phụ nữ kia không biết là ai mà sao thấy Nam vừa đi, vừa khóc. Cô Giáo thấy thế liền mời Nam và người phụ nữ đó vào. Sau một hồi tiếp chuyện,thì mới biết người phụ nữ ấy là Dì của Nam đến để báo tin là mẹ Nam đã qua đời do tai nạn giao thông. Nghe được tin này, cả lớp ai nấy cũng xịu mặt, đâu đó ở phía sau lớp có tiếng khóc cất lên, chỉ trong giây lát,cả lớp đều thút thít. Nhà của Nam ởcách xa đây lắm, hoàn cảnh gia đình thì khó khăn, Bố Nam mất sớm, Mẹ Nam phải đi làm kiếm tiền để nuôi Namăn học. Vậy mà bây giờ, mẹ Namđã ra đi vào cõi vĩnh hằng, để lại trên đời này một mình Nam biết sống ra sao?. . .

Càng nghe câu chuyện,tiếng khóc của các bạn càng to hơn, cả cô cũng không kiềm nổi nước mắt của mình. Nam trước giờ là một người ít nói,khó ai chia sẻ được với bạn đó,nhưng Nam học giỏi và rất tốt bụng. Không ngờ, hoàn cảnh của Nam lại như thế này. Cả lớp không ai dám tin vào sự thật này cả cô giáo cũng vậy. Chúng em quá bất ngờ trước nỗi bất hạnh đó. Dì Nam đến trường để xin cho Nam nghỉhọc, vì Nam sẽ được chuyển xuống ở chung với bà ngoại. Vậy là chúng em không gặp được Nam nữa sao?,không được học chung với Nam nữa sao?. Điều đó quá tàn nhẫnđối với chúng em, và đặt biệt là Nam sẽ rời xa các ban mãi mãi. Thếlà mấy đứa bạn thân đem quà bánh lên cho Nam và bảo: “ Về trường mới Cậu ráng học nhé! Tụi tớ sẽ nhớ Cậu nhiều lắm đó!”. Cả Cô giáo cũng tặng Nam một món quà nhỏ để làm kỷ niệm. Tay Nam vừa cầm, nước mắt của Nam tuôn rơi. Bỗng Dì Nam bảo: “ Thôi, chia tay với các bạn nhiêu đó được rồi,ta về nhé!”. Nam vẫy tay chào các bạn và nói: “ Tạm biệt các bạn,Nam đi nha!”. Tiếng khóc mỗi lúc một to dần,to dần. Cả lớp luyến tiếc khi nhìn Nam rời xa. Ra về,ai cũng buồn và xót xa cho hoàn cảnh của Nam.

Kể xong em mới biết nước mắt của mình đã chảy ra từkhi nào không biết, Ba, Mẹ em cũng thế,đều xúc động và thương tiếc cho hoàn cảnh đáng thương ấy. Qua câu chuyện trên, chúng ta rút ra được một bài học quý giá là: để không ai phải gặp trường hợp xót xa như của bạn Nam, chúng ta phải luôn chấp hành tốt luật giao thông đường bộ, bảo vệ cho mình và cho người khác. Đồng thời luôn biết thương yêu ,đùm bọc những người thân trong gia đình.

Chibi Usa
12 tháng 9 2017 lúc 13:45

Chiều qua, khi hồi trống tan trường vừa điểm tôi vội vã đi thẳng về phía nhà xe. Trên con đường quen thuộc, đôi chân tôi guồng những vòng xe mạnh mẽ hơn. Tôi đạp xe về nhà mà trong lòng háo hức. Tôi vừa xúc động lại vừa thấy vui vui. Tôi mong sao được kể thật nhanh cho cả nhà nghe câu chuyện cảm động mà tôi vừa được chứng kiến ở trường mình. Chả là để thể hiện lòng biết ơn thực sự của các thế hệ con cháu đối với sự hy sinh của cha ông, trường tôi có mời một đoàn ca nhạc về trường biểu diễn. Điều đặc biệt là các ca sĩ đều là những người đã phải gánh chịu ít nhiều những di chứng của chất độc màu da cam. Người thì bị mất đôi chân, người thì không con đôi mắt. Đáng thương hơn khi có những người dường như chỉ còn tồn tại một vài bộ phận trong con người. Thế nhưng tất cả những con người ấy đã khiến cho cả trường chúng tôi phải vô cùng khâm phục bởi họ là những tấm gương tuyệt vời về ý chí và sự quyết lâm. Thú thực, mới đầu chúng tôi đi xem chỉ vì đứa nào cùng háo hức tò mò. Thế nhưng khi tấm màn nhung khép lại chương trình biểu diễn thì chúng tôi đứa nào đứa nấy đều cảm thấy xúc động sâu xa. Buổi diễn bắt đầu bằng những lời giới thiệu chân thật và lay động lòng người của chú trưởng đoàn. Nó dường như là một bài diễn thuyết được chuẩn bị kỹ càng từ trước. Thế nhưng khi chính những mảnh đời đau khổ kia lên tiếng thì mọi người bắt đầu rơi nước mắt. Những cái tên, những quê quán, những cuộc đời và những lý do… Tất cả, tất cả đều bắt đầu bằng những ước mơ, những khát khao yên bình và hạnh phúc. Thế nhưng chiến tranh đã cướp đi tất cả. Chiến tranh tàn bạo đến mức không cho cả những ước mơ nhỏ nhoi nhất được hình thành. Mười ca sĩ là mười cảnh tàn tật khác nhau, mười lý do bất hạnh khác nhau. Và tất nhiên phía sau mười con người cần được cảm thông và chia sẻ ấy còn bao nhiêu người khác đang ngày đêm ngậm ngùi ôm những nỗi đau đớn xót xa. Khác hẳn với màn giới thiệu, buổi trình diễn lại chẳng có một chút gì gợi ra cảnh đau thương. Rất nhiều và rất nhiều bài hát đã được biểu diễn bởi những chất giọng khác nhau. Thế nhưng chúng đều có chung một đặc điểm đó là đều ngợi ca những ước mơ, lòng bác ái và sự công bằng; ngợi ca những ước mơ và khát khao của tuổi thơ của những người đang sống và cả những người đã khuất. Chương trình cuốn hút tất cả người xem, thậm chí nhiều bạn, trong đó có cả tôi đã bước lên sân khấu để tặng hoa và để cùng hát lên những lời ca chia sẻ. Chúng tôi đã khóc, khóc thực sự trong niềm thân ái, trong sự yêu thương và mong ước được sẻ chia. Buổi trình diễn nằm ngoài sự hình dung của tất cả chúng tôi. Nó thực sự khiến chúng tôi bất ngờ và xúc động. Câu chuyện được tôi kể cho gia đình nghe ngay sau khi mọi người dùng xong cơm trưa. Nhấp một chút nước trà, bố tôi vừa dặn đò vừa tâm sự: "Các con còn nhỏ hiểu được như thế là rất quý. Thế nhưng, những gì các con đã làm là chưa thật lớn đâu. Các con còn phải làm nhiều việc tốt lành hơn nữa để đền đáp công ơn của những người đã hy sinh để mang lại hạnh phúc cho cuộc đời mình”.


Các câu hỏi tương tự
Leona
Xem chi tiết
Nguyễn Trần Như Hằng
Xem chi tiết
Huỳnh Thị Minh Nguyệt
Xem chi tiết
Nhữ Thanh Hà
Xem chi tiết
Nguyễn Trần Như Hằng
Xem chi tiết
Nguyễn Trần Như Hằng
Xem chi tiết
Trần Duy Nin
Xem chi tiết
lilimunsi
Xem chi tiết
hà
Xem chi tiết