loay hoay, lốc xoay ,loảy lay
loay hoay, lốc xoay ,loảy lay
Một học sinh đi thi nói Tiếng việt, ban giám khảo ra đề là tìm 20 từ có 2 tiếng thỏa mãn tiếng thứ nhất bắt đầu bằng chữ đ, tiếng thứ 2 bắt đầu bằng chữ b. Người này đã đọc đúng được 19 từ mà ko thể đọc tiếp từ đúng thứ 20 để được 10 điểm vì học sinh này đã nhớ hết từ rồi, vì một quãng thời gian khá lâu rồi mà ko nghĩ ra được từ cuối cùng và học sinh này đã hét to lên từ gì đó và thế là ban giám khảo cho từ đó thỏa mãn đề bài và cho 10 điểm. Hỏi người này hét lên từ gì mà được ban giám khảo cho đúng?
Bài học từ người họa sĩ
Ngày xưa, có một họa sĩ tên là Ranga, một người siêu việt, vẽ được rất nhiều kiệt tác đáng ghi nhớ khiến ai cũng đều khen ngợi. Ông mở một lớp học mỹ thuật để dạy nghề cho mọi người và cũng để tìm đệ tử nối nghiệp. Ông không mấy khi khen ngợi ai, cũng không bao giờ đề cập đến thời gian của khóa học. Ông nói, một học trò chỉ có thể thành công khi ông hài lòng với kỹ năng và hiểu biết của người đó. Ông truyền cho học trò những phương pháp đánh giá, ước định của ông, và chúng cũng độc đáo như những tác phẩm của ông vậy. Ông không bao giờ thổi phồng tầm quan trọng của những bức tranh hay sự nổi tiếng, mà ông luôn nhấn mạnh đến cách xử sự, thái độ với cuộc sống của học trò. Trong một số lượng lớn học trò, Rajeev là một người có tài nhất, chăm chỉ, sáng tạo, nên anh ta tiếp thu nhanh hơn nhiều so với các bạn đồng môn. Ông Ranga rất hài lòng về Rajeev.
Một ngày kia, sau bao nhiêu cố gắng, Rajeev được ông Ranga gọi đến và bảo:
- Ta rất tự hào về những tiến bộ mà con đã đạt được. Bây giờ là thời điểm con làm bài thi cuối cùng trước khi ta công nhận con thực sự là một họa sĩ tài năng. Ta muốn con vẽ một bức tranh mà ai cũng phải thấy đẹp, phải khen ngợi.
Rajeev làm việc ngày đêm, trong rất nhiều ngày và đem đến trình thầy Ranga một bức tranh tuyệt diệu. Thầy Ranga xem qua rồi bảo:
- Con hãy đem bức tranh này ra đặt ở quảng trường chính, để tất cả mọi người có thể chiêm ngưỡng. Hãy viết bên dưới bức tranh là tác giả sẽ rất biết ơn nếu bất kỳ ai có thể chỉ ra sơ suất trên bức tranh và đánh một dấu X vào chỗ lỗi đó. Rajeev làm theo lời thầy, đặt bức tranh ở quảng trường lớn với một thông điệp đề nghị mọi người chỉ ra những sơ suất. Sau hai ngày, Ranga đề nghị Rajeev lấy bức tranh về. Rajeev rất thất vọng khi bức tranh của mình đầy dấu X. Nhưng Ranga tỏ ra bình tĩnh và khuyên Rajeev đừng thất vọng, cố gắng lần nữa. Rajeev vẽ một kiệt tác khác, nhưng thầy Ranga bảo phải thay đổi thông điệp dưới bức tranh. Thầy Ranga nói phải để màu vẽ và bút ngay cạnh bức tranh ở quảng trường và đề nghị mọi người tìm những chỗ sai trong bức tranh và sửa chúng lại bằng những dụng cụ để vẽ ấy.
Hai ngày sau, khi lấy tranh về, Rajeev rất vui mừng khi thấy bức tranh không bị sửa gì hết và tự tin đem đến chỗ Ranga. Ranga nói:
- Con đã thành công vào ngày hôm nay. Bởi vì nếu chỉ thành thạo về mỹ thuật thôi thì chưa đủ, mà con còn phải biết rằng con người bao giờ cũng đánh giá bừa bãi ngay khi có cơ hội đầu tiên, cho dù họ chẳng biết gì về điều đó cả. Nếu con luôn để cả thế giới đánh giá mình, con sẽ luôn thất vọng. Con người thích đánh giá người khác mà không nghĩ đến trách nhiệm hay nghiêm túc gì cả. Mọi người đánh những dấu X lên bức tranh đầu tiên của con vì họ không có trách nhiệm gì mà lại cho đó là việc không cần động não. Nhưng khi con đề nghị họ sửa những sơ suất thì không ai làm nữa, vì họ sợ bộc lộ hiểu biết – những thứ mà họ có thể không có. Nên họ quyết định tránh đi là hơn. Cho nên, những thứ mà con phải vất vả để làm ra được, đừng dễ dàng bị ảnh hưởng bởi đánh giá của người khác. Hãy tự đánh giá mình. Và tất nhiên, cũng đừng bao giờ đánh giá người khác quá dễ dàng.
hãy đọc và suy ngẫm
chả biết từ lúc nào cuộc sống của tôi bỗng tràn ngập nước mắt , tôi sinh gia trong gia đình không được khá giả , nhưng có thể nói tôi không phải làm những công việc nặng nhọc , có thể lí do là vì họ hàng anh em tôi đều học giỏi , đều đỗ vào các trường lớn có tiếng tăm , sự nghiệp phát triển , mà bố mẹ lúc nào cũng ép tôi phải học , học , học cho bằng họ , ngay từ khi 2 , 3 tuổi , bố mẹ đã gửi tôi ở với ông bà để đi làm , ừ thì biết rằng đi để kiếm tiền nuôi tôi , nuôi gia đình nhưng họ cũng ít khi về thăm con , hay hỏi thăm này nọ tôi vẫn chấp nhận , bình thường , ừ có sao đâu .... tôi ổn mà , đến khi 5 tuổi thì họ về sống cùng với tôi , những ngày tháng đầu tôi hạnh phúc , hạnh phúc lắm , nhưng càng dần về sau tôi lại cảm thấy .... cảm thấy ức nghẹn hằng ngày họ bắt tôi học , học , từ 5 tuổi tôi đã phải tính các phét tính có 4 chứ số , đọc thuộc hết các bảng nhân bảng chia , làm những bài tập của học sinh lớp 3 lớp 4 lúc ấy , tôi thèm lắm cái cảm giác được chơi cùng bạn bè , có những lần nhìn qua khe cửa thấy lũ bạn rủ nhau chơi nhảy dây này nọ , mà tôi chảy nước mắt , ở độ tuổi này đáng nhẽ tôi phải được vui chơi là chính nhưng không học học là quan trọng nhất , tôi lúc nào cũng nghe lời bố mẹ , cố gắng học thật tốt nghe lời , năm nào cũng được giấy khen học giỏi thi này thi nọ, nhưng cho đến năm tối lên cấp 2 tôi đã bắt đầu Yêu , chả biết vì lí do gì mà tôi lại yêu sớm thế , bắt đầu có cảm giác thích một ai đó , nhưng hồi ấy chỉ thích đơn phương và không nói cho ai biết , rồi dần dần tôi sao nhãng học hành , kết quả tụt thấp bài kiểm tra bắt đầu xuất hiện những con 5 ,6 thậm chí là 2 tôi giấu bố mẹ những bài kiểm tra ấy và rồi cũng bị phát hiện , họ la mắng quát tháo thậm chí đánh , tát tôi '' tao không có đứa con như mày '' '' mày nhìn con *** xem , nó lúc nào cũng đứng nhất lớp , còn mày thì ? '' '' mày chỉ mỗi việc ăn với học mà cũng không xong , mày nghỉ mẹ mày đi '' '' học nốt lớp 9 tao cho mày đi làm '' những lần đầu tiên nghe những lời chửi bới xúc phạm ấy , tôi suy sụp , nhưng ai biết được , ngày nào họ cũng lặp lại những câu nói đó thường xuyên , thậm chí còn thậm tệ hơn nhiều ,lên lớp 7 , tôi đã tìm ra thứ giúp tôi giảm stress là Face , tôi dùng Face để kết bạn , nch với bạn bè , hay là crush , tôi cảm thấy họ còn yêu thương quan tâm hơn chính bố mẹ mình rồi họ cũng cấm tôi chơi facebook bắt tập trung vào học hành , nhưng tôi vẫn dùng trộm , lên lớp 8 tôi bắt đầu biết tán tỉnh , thả thính , rồi dần dần đánh nhau , cúp học , chia bè kéo phái trở thành một đứa học sinh hư hỏng , tôi của lúc này là người mà lúc nhỏ tôi cực ghét nhà trường biết , bố mẹ biết , họ lại càng xúc phạm tôi thậm tệ hơn , '' mày cút khỏi nhà , mày không phải ở cái nhà này nữa , tao mà biết mày khốn nạn như thế này tao đã đéo thèm đẻ mày ra rồi , sao mày không chết luôn đi cho xong , tao thà không có con còn hơn có loại người như mày , họ bắt đầu lôi tôi ra so sánh , hết với còn nhà người ta , thậm chí là một con chó , con bò họ chỉ xúc phạm đánh đập , họ nói thôi thay đổi làm họ thất vọng mà chả bao giờ hỏi lại vì sao tôi đổi thay ? ......... rồi đến bây giờ thì tôi cũng chẳng có gì làm động lực phấn đấu chán nản , nhiều lúc có suy nghĩ tiêu cực , dần dần trở nên ít nói , ít cười , mỗi khi gặp bàn bè họ cứ tưởng tôi hạnh phúc , nhưng không .......... tôi không Hạnh Phúc
dù đăng lên đây là không đúng nhưng tôi cảm thấy thoải mái , có khóa nick cũng được
đố vui:
1.cho con hưu cao cổ vào tủ lạnh phài làm thế nào?
2.cho con voi vào tủ lạnh phải làm thế nào ?
3.chúa sơn lâm tổ chức tiệc, tất cà các loài vật nào cũng phải đên đông đủ tất cả dù ở đâu nhưng con nào đẫ ko đên ?
4. một nhà thám hiểm muốn qua có đầy cá sấu ?
đến 4 giờ kém 10 sẽ công bố đáp án và những bạn trả lời sau sẽ ko được công nhận
câu 1:một chiếc máy bay trở 500 viên gạch hỏi nếu rơi 1 viên xuống thì còn bao nhiêu viên
câu 2:để con voi vào trong tủ lại ta phải làm mấy bước
để con hươu vào trong tủ lạnh ta cần mấy bước
câu 4:trong một hôi thi có tất cả các loài vật riêng chỉ có một con ko đến hỏi là con gì?
câu 5:một bà già đi qua cầu bị hỏng ở đó có rất nhiều cá sấu hỏi làm sao bà ấy qua được cầu
câu 6:sao bà chết (câu 4 )
câu 1:một chiếc máy bay trở 500 viên gạch hỏi nếu rơi 1 viên xuống thì còn bao nhiêu viên
câu 2:để con voi vào trong tủ lại ta phải làm mấy bước
để con hươu vào trong tủ lạnh ta cần mấy bước
câu 5:trong một hôi thi có tất cả các loài vật riêng chỉ có một con ko đến hỏi là con gì?
câu 4:một bà già đi qua cầu bị hỏng ở đó có rất nhiều cá sấu hỏi làm sao bà ấy qua được cầu
câu 4 sao bà chết (câu 4 )
Vova hỏi cô giáo :
-Cô ơi, nếu vỏ bút bi là đực và ruột bút bi là cái thi tại sao ko có con ?
Cô giáo tức quá cho Vova 0 điểm.Về nhà, thấy con buồn, ông bố hỏi :
-Sao vậy con ?
-Con đc 0 điểm.
-Sao vậy ?
-Con hỏi cô giáo là nếu vỏ bút là đực, ruột bút là cái thì tại sao ko có con.Thế là cô giáo tức quá cho con 0 điểm.
-Thế à, đợi tí, bố xem cho.
Rồi bố Vova lấy cái bút bi tháo tung ra xem rồi bảo :
- À, thì ra có cái lò xo nằm ở đây !!!!!!!!!!!!!!!
Hay ko ?
1. Tôi chu du khắp thế giới mà tôi vẫn ở nguyên một chỗ, tôi là ai?
2. Cái gì tay trái cầm đựơc mà tay phải không cầm được?
3. Có 2 con cua: 1 con cua đen và 1 con cua đỏ. Hỏi con nào chạy nhanh hơn?
4.Con gì bỏ cái đuôi thành con ngựa?
5. Người da đen tắm biển đen , Vậy hỏi họ bị gì?
6. Cái gì chứa nhiều nước nhất mà ko ướt tí ti nào?
7.Cái gì luôn đi đến mà không bao giờ đến nơi?
8. Vào lúc nào thì đồng hồ gõ 13 tiếng?
9. Lúc lý tưởng để ăn trưa là?
10. Có ba quả táo trên bàn và bạn lấy đi hai quả. Hỏi bạn còn bao nhiêu quả táo?
11. Bố mẹ có sáu người con trai, mỗi người con trai có một em gái. Hỏi gia đình đó có
bao nhiêu người?
12. 30 chia 1/2, và cộng thêm 10, bằng bao nhiêu?