Học tại trường Chưa có thông tin
Đến từ Đà Nẵng , Chưa có thông tin
Số lượng câu hỏi 3
Số lượng câu trả lời 3
Điểm GP 0
Điểm SP 0

Người theo dõi (1)

tiểu anh anh

Đang theo dõi (18)

tiểu anh anh
Thảo Phương
minh nguyet
B.Thị Anh Thơ
Đạt Trần

Câu trả lời:

Trong bài giảng văn trên lớp buổi sáng, chúng tôi được học “ Bài thơ về tiểu đội xe không kính” của nhà thơ chiến sĩ Phạm Tiến Duật. Buổi tối, khi ngồi học bài khuya, tôi ngủ thiếp đi trên bàn học. Trong giấc mơ, tôi đã được gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe của tiểu đội xe không kính trên tuyến đường Trường Sơn thời kì kháng chiến chống Mỹ cứu nước.

Trong mơ, tôi thấy mình lạc vào khung cảnh núi rừng hoang vu, hùng vĩ với những dãy núi chập chùng, những tán cây cổ thụ rậm rạp và cao vút. Phía trước mặt tôi là con đường đất đỏ trải dài tít tắp. Lòng đường khá rộng, đây đó còn xót lại dấu tích của một vài hố bom sâu hoắm. Tôi nhận ra đây chính là dãy núi Trường Sơn với con đường mòn Hồ Chí Minh lịch sử. Đây là con đường huyết mạch mà quân ta dùng để vận chuyển lương thực, vũ khí, quân trang, quân phục chi viện cho chiến trường miền Nam. Vũng bởi đây là một tuyến đường vô cùng quan trọng nên kẻ thù liên tiếp cho bom đoạn cày xới hòng chặt đứat con đường huyết mạch ấy.

Đang đứng bên lề đường, tôi chợt nhìn thấy đoàn xe đang ầm ầm tiến đến. Nhìn thấy tôi đứng bên đường, một chiếc xe trong số đám xe dừng lại. Từ trên xe bước xuống một chiến sĩ trong bộ quân phục màu xanh lá, chiếc mũ cối nghiêm trang trên đầu, gương mặt trẻ trung, ánh lên nét tinh anh và quả cảm. Ánh mắt anh chiến sĩ sáng ngời như sao sa, toát lên một sự thân thiện và hóm hỉnh. Nụ cười tươi tắn trông thật hồn nhiên. Anh chiến sĩ bước tới, nở nụ cười và cất giọng hỏi tôi:

-Em đi đâu mà lại lạc đến khu rừng này?

Tôi trả lời:

-Em cũng không biết nữa. Anh có thể cho em đi nhờ được không?

Anh chiến sĩ mỉm cười và gật đầu:

-Em lên xe đi!

Tôi trèo lên xe cùng với anh. Và lúc này tôi mới nhận ra là cabin của anh không có kính. Tôi hỏi:

-Anh ơi! Tại sao chiếc xe này lại không có kính?

Anh chiến sĩ cười hóm hỉnh giải thích:

-Ban đầu chiếc xe này cũng giống như những chiếc xe khác, đều được lắp kính. Nhưng sau nhiều lần trở hàng ra tiền tuyến, bom đạn của giặc Mỹ đã làm cho kính vỡ mất rồi em ạ!

Lời giải thích ngắn gọn và gương mặt bình thản của anh chiến sĩ khiến tôi hiểu được bao điều: “Chiến trường thật ác liệt và những người lính lái xe như anh đã phải đối mặt với bao hiểm nguy.” Tôi nhìn anh rồi lại hỏi:

-Ngồi trên chiếc xe không kính, chắc anh gặp rất nhiều khó khăn phải không ạ?

Anh gật đầu:

-Đúng đây em nhỏ ạ! Những ngày nắng thì bụi mù mịt, bụi phun vào cabin làm gương mặt lấm lem, mái tóc đen nhánh của tụi anh bỗng chốc biến thành những mái đầu hoa râm của những cụ già lớn tuổi. Ngày mưa thì càng khắc nghiệt. Có khi mưa tuôn, mưa xối ngay vào mặt. Mưa hắt vào trong xe khiến cho quần áo các anh ướt sạch cả. Nhưng chẳng hề gì đâu em, đối với các anh thì điều đó chẳng đáng bận tâm.

Ngắm nhìn gương mặt vô tư, nụ cười hồn nhiên và dáng ngồi ung dung của anh chiến sĩ, tôi vô cùng cảm phục. Anh kể về những khó khăn, gian khổ của cuộc đời người lính với một giọng điệu nhẹ nhõm, thản nhiên như đang kể một câu chuyện vui. Anh nói tiếp, giọng thủ thỉ như tâm sự:

-Nhiều khi xe không có kính mà lại thú vị đấy em ạ! Thiên nhiên trở nên gần gũi với mình hơn. Vui nhất là những lúc bọn anh được gặp nhau. Chẳng cần mở cửa xe, chỉ cần đưa tay qua cửa kính đã vỡ là có thể bắt tay nhau được rồi.

Tôi hỏi anh:

-Vậy các anh có hay được gặp gỡ đồng đội của mình không ạ?

Anh chiến sĩ gật đầu:

-Cũng ít thôi em ạ. Bởi vì tiểu đội anh thường xuyên phải chở hàng ra tiền tuyến, bất kể ngày hay đem. Chính vì vậy mà những giây phút ấy rất có ý nghĩa đối với tụi anh. Đi kháng chiến xa nhà, xa gia đình, chỉ có những người đồng chí đồng đội luôn kề vai sát cánh cùng nhau, cùng nhau vào sinh ra tử. Những chặng đường nghỉ chân gặp nhau thì chung nhau bát đũa, cùng nhau nhóm bếp lửa Hoàng Cầm giữa đất trời của Tổ Quốc mà thôi cơm em ạ. Những kỉ niệm đó có lẽ là những kỉ niệm sẽ theo tụi anh đến suốt cuộc đời. Như thế, và tụi anh đã trở thành những người thân ruột thịt của nhau trong đại gia đình của những người lính lái xe.

Sợ tôi đói và mệt, anh chiến sĩ dừng xe bảo tôi lấy chút lương khô để ăn. Lúc nafym tôi mới có dịp quan sát chiếc xe. Thì ra chiếc xe không chỉ không có kính mà còn không có đèn, không có mui xe, thùng xe thì có nhiều vết xước. Nhìn chiếc xe mang trên mình biết bao thương tích, tôi có thể hình dung được sự khốc liệt của chiến trường. Người lính lái xe như hiểu được suy nghĩ của tôi, giọng anh trầm xuống:

-Chiến tranh không thể nào tránh khỏi những mất mát hi sinh. Rất nhiều đồng đội của anh đã ngã xuống khi đang lái xe để tiếp tế lương thực và khí giới cho tiền tuyến. Nhưng dù kẻ thù có trút xuống hàng ngàn, hàng vạn tấn bom thì chúng cũng không thể nào ngăn được bước tiến của đoàn xe không kính. Vì miền Nam ruột thịt thân yêu, vì sự thống nhất đất nước, các anh có thể vượt qua tất acr dù phải hi sinh.

Lời nói của anh chiến sĩ lái xe khiến tôi vô cùng xúc động và cảm phục. Các anh thật dũng cảm, kiên cường mà cũng rất lạc quan, yêu đời. Tôi hiểu rằng cũng chính trái tim yêu quê hương đất nước và tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ của các anh là nguồn cội sức mạnh giúp các anh chiến đấu và chiến thắng kẻ thù. Với ý chỉ quyết tâm giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước, với tinh thần chiến đấu của các anh, cuộc kháng chiến chống Mỹ của nhân dân ta nhất định sẽ thắng lợi. Thế hệ trẻ chúng tôi hôm nay vô cùng biết ơn và cảm phục những người đã hi sinh máu xương của mình để “ làm nên đất nước”, để bảo vệ độc lập tự do cho Tổ quốc thân yêu.

Tiếng mẹ gọi làm tôi bừng tỉnh. Nằm trong chăn ấm mà hình ảnh người chiến sĩ lái xe không kính vẫn còn hiện lên trong tâm trí tôi. Giấc mơ được gặp gỡ cùng người lính lái xe quả cảm đã để lại trong tôi những ấn tượng không thể nào quên.