Thông điệp của bài thơ "NƠI TUỔI THƠ EM"
Thông điệp của bài thơ "NƠI TUỔI THƠ EM"
Thông điệp chính của bài thơ Nơi tuổi thơ em là ca ngợi vẻ đẹp bình dị, trong sáng của tuổi thơ gắn liền với thiên nhiên và gia đình, đồng thời nhắn nhủ về tình yêu quê hương, lòng biết ơn sâu sắc đối với cha mẹ và sự trân trọng những ký ức ngọt ngào, ấm áp thuở ấu thơ, nhắc nhở chúng ta hãy biết yêu thương, quan tâm, để tâm hồn rung động trước những điều nhỏ bé.
Thông điệp chính của bài thơ Nơi tuổi thơ em là ca ngợi vẻ đẹp bình dị, trong sáng của tuổi thơ gắn liền với thiên nhiên và gia đình, đồng thời nhắn nhủ về tình yêu quê hương, lòng biết ơn sâu sắc đối với cha mẹ và sự trân trọng những ký ức ngọt ngào, ấm áp thuở ấu thơ, nhắc nhở chúng ta hãy biết yêu thương, quan tâm, để tâm hồn rung động trước những điều nhỏ bé.
mấy ae có thể giúp mình đánh giá bài thơ này của mình dc ko:<br>
Chiếc thuyền vỡ nát<br>
Ngồi trên thềm nhà,<br>
Ly trà đã nguội,<br>
Nhìn bóng dáng em —<br>
Vẫn như ở đây.<br>
Tên em như khói<br>
Bay giữa trời xanh,<br>
Bầu trời long lanh,<br>
Nhưng mất dáng em.<br>
Tựa con thuyền nhỏ<br>
Lênh đênh giữa biển,<br>
Mất bóng dáng em,<br>
Thuyền như vỡ tan.<br>
Ta ngồi khom lưng,<br>
Nhặt từng kỷ niệm,<br>
Gom thành tiểu thuyết,<br>
Thả giữa đại dương.<br>
Trời bao nhiêu sao,<br>
Thương em bấy nhiêu.<br>
Nước biển mặn chát —<br>
Như em vứt bỏ.<br>
Yêu để làm chi,<br>
Giờ đau thế này...<br>
Vậy yêu là thế —<br>
Thôi ta chẳng trách.
mấy ae có thể giúp mình đánh giá bài thơ mà mình làm này có dc ko?:
Chiếc thuyền vỡ nát
Ngồi trên thềm nhà,
Ly trà đã nguội,
Nhìn bóng dáng em —
Vẫn như ở đây.
Tên em như khói
Bay giữa trời xanh,
Bầu trời long lanh,
Nhưng mất dáng em.
Tựa con thuyền nhỏ
Lênh đênh giữa biển,
Mất bóng dáng em,
Thuyền như vỡ tan.
Ta ngồi khom lưng,
Nhặt từng kỷ niệm,
Gom thành tiểu thuyết,
Thả giữa đại dương.
Trời bao nhiêu sao,
Thương em bấy nhiêu.
Nước biển mặn chát —
Như em vứt bỏ.
Yêu để làm chi,
Giờ đau thế này...
Vậy yêu là thế —
Thôi ta chẳng trách.
muốn làm bài thuyết minh chủ đề thủy triều xanh lm như thế nào?
tặng những ai ko tự tin vào bản thân
Chàng khờ cầm bút làm thơ Viết về cô gái thờ ơ với mình Viết lên một tấm chân tình Chàng khờ nhận lại một tình đơn phương Vì khờ nên mới làm thơ Vì khờ nên mới mộng mơ đến nàng Nàng thì xinh đẹp cao sang Ta khờ ta lại mang tim cho nàng Đã khờ sao biết làm thơ Đã khờ sao biết thờ ơ với mình Vì khờ mới mất chân tình Vì khờ nên mới ôm tình đơn phương Chàng khờ cầm bút làm thơ Viết ra ba chữ rằng ta yêu nàng Nàng liền đáp lãi phũ phàng Viết rằng bốn chữ hẹn chàng kiếp sau. Người dưng bỏ hội chả về Chàng Khờ trách kẻ vội thề vội quên Chuyện tình viết chẳng nên tên Mưa xuân nát vụn niềm tin chàng Khờ.
đóng vai là một chiếc lá mùa thu trôi theo dòng nước suối kể lại hành trình đầy thú vị ấy
Tớ là một chiếc lá vàng, vừa rời khỏi cành mẹ khi mặt trời đầu đông còn ngái ngủ. Một cơn gió nhẹ khẽ lay, và thế là tớ… rơi. Rơi chậm rãi, xoay vòng trong không khí, rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt nước mát lạnh của con suối nhỏ. Dòng nước vỗ về tớ, như muốn nói “chào mừng đến với chuyến phiêu lưu”. Tớ bắt đầu trôi đi, lắc lư giữa những hòn đá lấp lánh rêu xanh. Mấy chú cá con bơi qua, tò mò ngắm tớ như thấy vật thể lạ từ trên trời rơi xuống. Một con chuồn chuồn còn đáp lên tớ, nghỉ chân giữa hành trình. Đi qua một khúc suối rộng, tớ nhìn thấy phản chiếu bầu trời cao, mây trắng như bông và mấy chiếc lá khác cũng đang trôi cùng. Chúng tớ chào nhau, kể chuyện về những cành cây đã từng gắn bó. Rồi dòng nước rẽ hướng, chia chúng tớ ra như những người bạn phải tạm biệt nhau ở ngã ba cuộc đời. Buổi chiều, ánh hoàng hôn phủ lên mặt suối một màu vàng rực – giống hệt màu của tớ. Gió khẽ lay, tớ thấy mình lướt nhanh hơn, đi qua những vùng nước lặng, rồi chui vào khu rừng, nơi tiếng chim cuối ngày hòa cùng tiếng suối róc rách như khúc nhạc tiễn đưa. Cuối cùng, dòng suối đổ vào con sông lớn. Tớ biết, hành trình của mình sắp đến đoạn cuối. Nhưng tớ không buồn – vì mỗi giây phút trôi qua đều là một điều kỳ diệu: được nhìn ngắm bầu trời, nghe tiếng gió, cảm nhận dòng nước vỗ về.
viết bài văn nghị luận phân tích đánh giá nội dung, chủ đề và những đặc sắc nghệ thuật của truyện ngắn Bức Tượng của Antov
Phân tích, đánh giá nội dung nghệ thuật của đoạn thơ sau
Sao anh không về chơi thôn Vĩ?
Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên.
Vườn ai mướt quá, xanh như ngọc
Lá trúc che ngang mặt chữ điền.
Nội dung: Khắc họa vẻ đẹp thiên nhiên thôn Vĩ Dạ (Huế) trong buổi ban mai tinh khôi, trong trẻo và tràn đầy sức sống. Cảnh vật được tắm trong "nắng mới lên" - ánh nắng tinh khiết, rực rỡ của buổi bình minh. Điệp từ "nắng" ("nắng hàng cau nắng mới lên") gợi cảm giác ánh sáng tràn ngập, lan tỏa khắp không gian, làm bừng sáng cảnh vật. Hình ảnh "hàng cau" cao vút, thẳng tắp đón nắng sớm, là nét đặc trưng của làng quê Việt Nam. "Vườn ai mướt quá, xanh như ngọc" là lời reo vui, trầm trồ ngạc nhiên trước vẻ đẹp tuyệt vời của khu vườn. Từ "mướt" gợi sự non tơ, đầy sức sống. Phép so sánh "xanh như ngọc" nhấn mạnh vẻ đẹp cao quý, thuần khiết, quý giá và lấp lánh của màu xanh cây lá, như một chất ngọc bích. Vẻ đẹp con người xứ Huế kín đáo, phúc hậu hòa quyện với thiên nhiên: "Lá trúc che ngang mặt chữ điền" là một nét vẽ tài hoa, cách điệu hóa. Nó gợi hình ảnh thiếu nữ xứ Huế e ấp, dịu dàng, ẩn mình sau "lá trúc" - biểu tượng của sự thanh cao, tao nhã. "Mặt chữ điền" chỉ vẻ đẹp phúc hậu, hiền lành, đôn hậu theo quan niệm truyền thống. Sự xuất hiện của con người làm cho bức tranh thiên nhiên trở nên sống động, có hồn hơn, thể hiện sự hòa quyện tuyệt vời giữa cảnh và người. Cảm xúc của nhân vật trữ tình: Đằng sau bức tranh cảnh vật là một tâm hồn nhạy cảm, tha thiết yêu thiên nhiên và con người, một sự ngỡ ngàng, ngưỡng mộ trước vẻ đẹp thanh khiết của thôn Vĩ. Đại từ phiếm chỉ "Vườn ai" vừa là sự tò mò, vừa là sự ngạc nhiên, thán phục. 2. Nghệ thuật: Sử dụng ngôn ngữ thơ tinh tế, giàu hình ảnh, sức gợi cảm: Lựa chọn từ ngữ gợi tả sắc thái (ví dụ: "mướt quá"), ánh sáng (ví dụ: "nắng mới lên"). Biện pháp tu từ: Điệp từ: "nắng" (trong câu thơ đầu) tạo ấn tượng về sự tràn ngập ánh sáng. So sánh: "xanh như ngọc" nâng tầm vẻ đẹp của khu vườn lên thành vẻ đẹp quý giá, lấp lánh. Nghệ thuật cách điệu hóa: Hình ảnh "Lá trúc che ngang mặt chữ điền" là nét vẽ đầy ấn tượng, vừa tả thực vừa mang tính tượng trưng, gợi vẻ đẹp kín đáo, duyên dáng của con người xứ Huế. Nhịp thơ nhẹ nhàng, khoan thai (có thể là 1/3/3 hoặc 4/3): Phù hợp với không gian yên ả, thanh bình của thôn Vĩ Dạ. Tóm lại: Ba câu thơ là một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp, trong trẻo, giàu sức sống về cảnh vật và con người Vĩ Dạ trong buổi sớm mai, thể hiện tình yêu thiên nhiên, con người sâu sắc và tâm hồn lãng mạn, tinh tế của Hàn Mặc Tử.
hôm nay bù 20/10 tặng các bạn nữ
NGÀY NHẬN QUÀ Tháng Mười lại đến rồi, Ngày phụ nữ rạng ngời. Mấy anh em hốt hoảng, Lo chọn quà sao "chơi". Vợ yêu ơi đừng giận, Hôm nay anh chiều Em. Không bắt rửa chén bát, Mọi việc anh lo xong. Chúc Em luôn mạnh khỏe, Shopping quên lối về. Tiền bạc đừng lo nghĩ, Để anh bao hết nhé! Nụ cười Em là nhất, Nhà mình vui nhất nhà. Hai mươi mười năm nay, Thoải mái mà bung lụa! 💖
viết đoạn văn làm rõ về lời kêu gọi tha thiết ân tình của vi chủ tướng
Tham khảo ạ:
Qua “Hịch tướng sĩ”, tôi đã cảm nhận về lòng yêu nước của Trần Quốc Tuấn. Bài hịch được ông viết vào khoảng trước cuộc kháng chiến chống Mông - Nguyên lần thứ hai (1285) nhằm khích lệ tướng sĩ học tập cuốn Binh thư yếu lược (Sách tóm tắt những điều cốt yếu về binh pháp) do chính ông biên soạn, chuẩn bị cho cuộc kháng chiến chống lại kẻ thù xâm lược. Chúng ta có thể thấy rõ được tấm lòng yêu nước cũng như tài năng của Trần Quốc Tuấn - vị tướng giặc thiên tài của dân tộc. Đầu tiên, Trần Quốc Tuấn đưa ra những tấm gương thể hiện sự trung thành của các vị tướng thời trước. Sau đó ông nêu lên tội ác của quân giặc, bộc lộ nỗi lòng của mình trước hoàn cảnh của đất nước. Ông chỉ ra sự sai trái trong hành động, suy nghĩ của các tướng sĩ. Cuối cùng là lời kêu gọi tướng sĩ học tập theo “Binh thư yếu lược”. Đặc biệt là đoạn văn mà Trần Quốc Tuấn tự bộc bạch nỗi lòng của mình: “Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa”. Những hành động diễn ra thường xuyên, theo mức độ tăng tiến dần từ không ăn, đến không ngủ, đến ruột đau như cắt cuối cùng là nước mắt rơi đầm đìa. Cùng với đó là thái độ uất ức, căm tức khi chưa trả thù, sẵn sàng hy sinh để rửa mối nhục cho đất nước như “chưa xả được thịt lột da, nuốt gan uống máu quân thù” và lòng quyết tâm đánh bại kẻ thù “Dẫu cho trăm thân này phơi ngoài nội cỏ, nghìn xác này gói trong da ngựa, ta cũng vui lòng”. Tóm lại, Trần Quốc Tuấn không chỉ là một người tài ba anh dũng còn là một vị tướng hết lòng vì vận mệnh đất nước.