món quà bất ngờ nhân ngày lễ Tết giúp tớ vớiii
giúp mk nhá
kể leij lần em nhận dc món quà bất ngờ nhân ngày lễ,tết
Thật khó quên buổi sớm mai hôm đó! Mở mắt choàng tỉnh dậy, tôi thấy trời hơi se se, cái lạnh của mùa đông đến muộn, lất phất thêm mấy hạt mưa phùn. Trong lòng một cô bé vô tư 14 tuổi hôm nay có gì khang khác! Liệu có phải là dư âm của sinh nhật hôm trước vẫn còn chăng? vẫn vội vã khoác lên mình bộ đồ đồng phục với áo sơ mi trắng mẹ giặt tinh tươm và quần âu tím than, có khác chăng chỉ là hôm nay tôi thấy lòng là lạ! Lạ mà chưa hiểu tại sao lai thế. Mải mê theo những dòng suy nghĩ tự lúc nào bước chân tôi đã đặt vào lớp 8A thân yêu và dừng lại bên chiếc bàn thân thuộc.
Bất giác, tôi chợt nhận ra có một mảnh giấy nhỏ cài sẵn trên khe bàn tự bao giờ. Tò mò, tôi mở mảnh giấy ra, đọc vội vàng như tìm thấy được quyển truyện tranh yêu thích, quên mất rằng nó có thể là dành cho người khác (thật may đúng là dành cho tôi!). Những dòng chữ quen quen, nắn nót nhưng cũng vẫn đủ để nhận ra đấy là chữ con trai: “Lát nữa bạn ra ngoài cổng trường nhé!”. Tôi nhận ra đó là nét chữ cậu bạn ngồi dãy bàn bên kia. Cậu ta chẳng những đẹp trai, học giỏi nhất lớp mà lại còn kiêu kì nữa. Chính vì điều này mà chẳng mấy khi tôi nói chuyện gì với “hắn”. “Chuyện gì thế nhỉ? Chịu, chẳng đoán ra. Mà đoán làm gi cho mệt, cứ ra là biết thôi mà” - tôi tự nhủ. Nếu hôm đó tôi chỉ coi đây là một trò đùa của lũ bạn nghịch ngợm thì có lẽ bây giờ không ngồi đây, cầm trong tay chiếc cặp xanh thiên thanh và nhận ra nhiều điều quý giá về tình bạn, đặc biệt là tình bạn giữa tôi và người bạn ấy như lúc này.
Ngày hôm đó quả thật bất ngờ, vừa bước ra khỏi cổng trường tôi cảm thấy dường như có ai đó kéo tôi về một bên cánh cổng và giúi vào tay tôi một hộp quà nhỏ xinh xinh được thắt nơ thật đẹp. Vội vã nhìn lên trong phút chốc tôi cũng đủ nhận ra khuôn mặt đang ửng đỏ như trái cà chua của những bạn nhỏ ấy. Cậu ta lắp bắp nói với tôi đây là món quà sinh nhật muộn dành cho tôi. Tôi chưa kịp hiểu hết mọi chuyện thì cậu ấy lại nhanh chóng...biến mất bất ngờ như lúc xuất hiện!
Tôi đứng lặng im trong cái ồn ào của cổng trường trong giờ tan học. Không phải lần đầu tiên nhận quà nhưng tôi thấy nghèn nghẹn trong cổ họng vì 13 sinh nhật qua chưa một ai “chuộc lỗi” với tôi như vậy. Tôi chưa bao giở dám nghĩ “gã” kiêu căng ngạo mạn này lại có thì giờ để tâm đến những người xung quanh nhất lại là một con bé cũng lạnh lùng không kém gì “hắn” là tôi! Bạn ấy làm tôi thật sự ngạc nhiên. Tôi cẩn thận mở gói quà ra, đó là một chiếc cặp tóc thật xinh xắn. Tôi mỉm cười. Bên cạnh những lời chúc mừng vẫn đúng cái giọng điệu không lẫn đi đâu được của một kẻ “vẫn — như — mọi — ngày”: “Mình nghĩ nó sẽ đẹp hơn chiếc cặp cậu đang dùng đấy!” Nhưng thật lạ tôi đã không hề nổi giận, trái lại tôi nhận ra đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng kia là người bạn tuyệt vời mà tôi bấy lâu không nhận ra, một người cũng rất biết quan tâm đến người khác;
Chính điều này đã làm tôi thật sự xúc động và thay đổi cách đánh giá về con người. Chính điều nhỏ nhoi tưởng như vô tình ấy nhắc cho tôi điều tôi sợ nhất nhưng lại đang phạm phải đó là lối sống thờ ơ. Tôi chợt nhận ra tôi đã đòi hỏi quá nhiều ở người khác trong khi chính tôi không làm được gì cho họ, dù chỉ là một cái ôm cổ ba, một chiều nhổ tóc sâu cho mẹ, hay quên mất nở một nụ cười với cô bạn cùng bàn... Có một người đang thay đổi, còn tôi, tôi cũng nên làm điều gì đó để không phải gặp lại tôi của ngày xưa - tôi tự nhủ.
Từ đó tôi và “kẻ ngạo mạn” ấy trở thành bạn thân, chiếc cặp xanh thiên thanh ngày nào tôi vẫn cất giữ như một báu vật về một tình bạn thân thiết khởi đầu chẳng giống ai.
Đôi khi những người cạnh ta mang lại cho ta những thay đổi lớn mà trước đó ta không hề ngờ tới. Có những điều bình dị lắm mà ta không biết đó là vật báu. Và không phải ai cũng nhận ra ngày hôm qua mình đã bỏ qua điều gì. Nhận ra không phải để ngồi nuối tiếc mà nhận ra để biết mình đang được sống một cuộc sống với biết bao điều kì diệu.
k nha
Học tốt
mình chẳng nhận được quà và tết . mình chỉ được tặng vào lễ tình yêu, 8-3,20-10 và sinh nhật thôi
lên mang mà tìm chứ đừng như ông anh kia , chép rùi còn bày đặt
Đề số 3: Em nhận được một món quà bất ngờ nhân ngày sinh nhật hay ngày lễ, tết.
- Bữa tiệc sinh nhật diễn ra với rất nhiều người, bố mẹ, ông bà, bạn bè,…
- Cả căn phòng được trang trí rất đẹp mắt, ấm cúng (miêu tả).
- Mọi người tặng em những món quà rất đẹp, em thấy vui mừng và biết ơn mọi người rất nhiều (miêu tả, biểu cảm).
- Những cây nến được thắp lên, em nhắm mắt lại và ước trong tiếng hát chúc mừng.
- Khi em mở mắt ra, trước mặt em là anh trai em, anh trai đi học xa nhà nhưng đã bí mật về để chúc mừng sinh nhật em.
- Em xúc động, reo lên sung sướng (biểu cảm) và chạy đến ôm chầm lấy anh.
Viết đoạn văn:
Đề số 3: em nhận được một món quà bất ngờ nhân ngày sinh nhật hay lễ tết.
tham khảo
Thật khó quên buổi sớm mai hôm đó! Mở mắt choàng tỉnh dậy, tôi thấy trời hơi se se, cái lạnh của mùa đông đến muộn, lất phất thêm mấy hạt mưa phùn. Trong lòng một cô bé vô tư 14 tuổi hôm nay có gì khang khác! Liệu có phải là dư âm của sinh nhật hôm trước vẫn còn chăng? vẫn vội vã khoác lên mình bộ đồ đồng phục với áo sơ mi trắng mẹ giặt tinh tươm và quần âu tím than, có khác chăng chỉ là hôm nay tôi thấy lòng là lạ! Lạ mà chưa hiểu tại sao lai thế. Mải mê theo những dòng suy nghĩ tự lúc nào bước chân tôi đã đặt vào lớp 8A thân yêu và dừng lại bên chiếc bàn thân thuộc.
Bất giác, tôi chợt nhận ra có một mảnh giấy nhỏ cài sẵn trên khe bàn tự bao giờ. Tò mò, tôi mở mảnh giấy ra, đọc vội vàng như tìm thấy được quyển truyện tranh yêu thích, quên mất rằng nó có thể là dành cho người khác (thật may đúng là dành cho tôi!). Những dòng chữ quen quen, nắn nót nhưng cũng vẫn đủ để nhận ra đấy là chữ con trai: “Lát nữa bạn ra ngoài cổng trường nhé!”. Tôi nhận ra đó là nét chữ cậu bạn ngồi dãy bàn bên kia. Cậu ta chẳng những đẹp trai, học giỏi nhất lớp mà lại còn kiêu kì nữa. Chính vì điều này mà chẳng mấy khi tôi nói chuyện gì với “hắn”. “Chuyện gì thế nhỉ? Chịu, chẳng đoán ra. Mà đoán làm gi cho mệt, cứ ra là biết thôi mà” - tôi tự nhủ. Nếu hôm đó tôi chỉ coi đây là một trò đùa của lũ bạn nghịch ngợm thì có lẽ bây giờ không ngồi đây, cầm trong tay chiếc cặp xanh thiên thanh và nhận ra nhiều điều quý giá về tình bạn, đặc biệt là tình bạn giữa tôi và người bạn ấy như lúc này.
Ngày hôm đó quả thật bất ngờ, vừa bước ra khỏi cổng trường tôi cảm thấy dường như có ai đó kéo tôi về một bên cánh cổng và giúi vào tay tôi một hộp quà nhỏ xinh xinh được thắt nơ thật đẹp. Vội vã nhìn lên trong phút chốc tôi cũng đủ nhận ra khuôn mặt đang ửng đỏ như trái cà chua của những bạn nhỏ ấy. Cậu ta lắp bắp nói với tôi đây là món quà sinh nhật muộn dành cho tôi. Tôi chưa kịp hiểu hết mọi chuyện thì cậu ấy lại nhanh chóng… biến mất bất ngờ như lúc xuất hiện!
Tôi đứng lặng im trong cái ồn ào của cổng trường trong giờ tan học. Không phải lần đầu tiên nhận quà nhưng tôi thấy nghèn nghẹn trong cổ họng vì 13 sinh nhật qua chưa một ai “chuộc lỗi” với tôi như vậy. Tôi chưa bao giở dám nghĩ “gã” kiêu căng ngạo mạn này lại có thì giờ để tâm đến những người xung quanh nhất lại là một con bé cũng lạnh lùng không kém gì “hắn” là tôi! Bạn ấy làm tôi thật sự ngạc nhiên. Tôi cẩn thận mở gói quà ra, đó là một chiếc cặp tóc thật xinh xắn. Tôi mỉm cười. Bên cạnh những lời chúc mừng vẫn đúng cái giọng điệu không lẫn đi đâu được của một kẻ “vẫn - như - mọi - ngày”: “Mình nghĩ nó sẽ đẹp hơn chiếc cặp cậu đang dùng đấy!” Nhưng thật lạ tôi đã không hề nổi giận, trái lại tôi nhận ra đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng kia là người bạn tuyệt vời mà tôi bấy lâu không nhận ra, một người cũng rất biết quan tâm đến người khác;
Kể lại việc em nhận được một món quà bất ngờ trong ngày sinh nhật. Chính điều này đã làm tôi thật sự xúc động và thay đổi cách đánh giá về con người. Chính điều nhỏ nhoi tưởng như vô tình ấy nhắc cho tôi điều tôi sợ nhất nhưng lại đang phạm phải đó là lối sống thờ ơ. Tôi chợt nhận ra tôi đã đòi hỏi quá nhiều ở người khác trong khi chính tôi không làm được gì cho họ, dù chỉ là một cái ôm cổ ba, một chiều nhổ tóc sâu cho mẹ, hay quên mất nở một nụ cười với cô bạn cùng bàn... Có một người đang thay đổi, còn tôi, tôi cũng nên làm điều gì đó để không phải gặp lại tôi của ngày xưa - tôi tự nhủ.
Từ đó tôi và “kẻ ngạo mạn” ấy trở thành bạn thân, chiếc cặp xanh thiên thanh ngày nào tôi vẫn cất giữ như một báu vật về một tình bạn thân thiết khởi đầu chẳng giống ai.
Đôi khi những người cạnh ta mang lại cho ta những thay đổi lớn mà trước đó ta không hề ngờ tới. Có những điều bình dị lắm mà ta không biết đó là vật báu. Và không phải ai cũng nhận ra ngày hôm qua mình đã bỏ qua điều gì. Nhận ra không phải để ngồi nuối tiếc mà nhận ra để biết mình đang được sống một cuộc sống với biết bao điều kì diệu.
viết 1 bài văn về Món Quà Bất Ngờ nhân ngày sinh nhật lễ Tết có sử dụng yếu tố biểu cảm và miêu tả trong văn tự sự
Tham khảo!
Nhân kỉ niệm ngày sinh nhật của tôi, bố mẹ tổ chức cho tôi một buổi tiệc nhỏ. Suốt cả buổi chiều, nhà tôi tấp nập kẻ vào, ngưởi ra, tiếng nói chuyện, vỗ tay không ngớt. Nhiều bạn còn mang quà đến tặng tôi nữa. nào là: Gấu bông, kẹp tóc, đôi giày,... bao nhiêu thứ được bày đầy trên bàn với nhiều màu sắc.Thế nhưng, lòng tôi vẫn cứ bồn chồn không yên. Không hiểu sao đến giờ này, Tâm - đứa bạn thân nhất của tôi vẫn không thấy. Đang lúc đăm chiêu suy nghĩ thì cái Ngọc hô lên:
- A! Là Tâm kìa!
Vừa nhìn thấy Tâm đang vui vẻ, tươi cười bước vào sân thì tôi đã lao nhanh ra ngoài cửa. Tôi hỏi:
- Sao giờ này mới đến!? Mình tưởng cậu quên mất hôm nay là ngày gì rồi đấy chứ!
- Hì hì! Xin lỗi nha! Nhà mình có việc bận nên giờ mới đến được!-Tâm cười ngượng ngùng.
Tôi đáp lại bằng tiếng cười to:
- Đến thì tốt rồi! Vào đi!
Tôi cầm tay kéo Tâm vào ngồi giữa bạn bè. Bạn ấy lúc này mới lôi ra một món quà có thắt ruy băng màu đoe, trông thật dễ thương. Tôi tò mò không biết bên trong là cái gì mà Tâm lại tươi cười đến vậy! Khi bạn ấy mở chiếc hộp ra, tôi vô cùng ngạc nhiên. Bên trong là một cuốn sổ tay - nhật kí . Trên bìa của quyển sổ, là một khoảng trời màu trắng, với những đám mây đang trôi rất êm đềm. Dưới khoảng trời đó, là một dòng sông xanh mát rượi, với một đàn vịt đang quẫy đuôi bơi lội. Ngay giữa bìa quyển sổ, là một con thỏ ú màu trắng, trông thật đáng yêu! Mọi người cũng đều chăm chú đưa mắt nhìn theo nhưng không ai biết ý nghĩa của nó là gì. Chỉ có tôi và Tâm mới hiểu được bởi món quà bạn tặng tôi, cũng chính là lời hứa của đôi bạn thân từ 5 năm về trước.
Sống mũi tôi cay xộc, hai con mắt ầng ậng nước khi nhớ lại lời hứa của tôi và Tâm. Dù đã qua bao nhiêu năm, dù thời gian đã qua đi nhưng lời hẹn ước của Tâm vẫn khắc sâu trong tâm trí tôi: Đợi đến khi cậu tròn 13 tuổi thì tớ sẽ cho cậu một món quà bất ngờ!- Bạn hứa đấy nhé! Nâng cuốn sổ trên tay, khi dở trang đầu ra, tôi thấy có một dòng chữ được ghi bằng bút màu: " HAPPY BIRTHDAY TO YOU!". Dở trang thứ 2 thì có dòng chữ" Ngày 12/5 tôi và Anh cùng nhau chơi đùa trên bãi đất trống gần nhà. Vui ơi là vui!",... Với những tấm ablum chụp hình 2 đứa lúc còn nhỏ và cho đến bây giờ. Bất giác, khóe mắt tôi đã khóc từ lúc nào...Những ngày thơ ấu, khoảnh khắc hạnh phúc, kỉ niệm vui , buồn chợt tái hiện lên trong tâm trí tôi thật rõ. Có lẽ bởi quá vui mừng, hạn phúc mà lúc đó, tôi đã ôm choàng lấy Tâm, giọng tôi run run:
-Cậu....vẫn còn nhớ lời hứa đấy sao? Món quà bất ngờ cậu tặng cho tớ thật ý nghĩa biết nhường nào! Cảm ơn cậu, Tâm!
Bạn ấy vỗ vai tôi rồi nói:
- Mình đương nhiên vẫn nhớ lời hứa đó rồi! Đây là sinh nhật của cậu nên cậu phải vui lên mới phải chứ! Trông bộ dáng của cậu khóc thật giống con nít!- Tâm cười với tôi. Ánh mắt của bạn ấy đã rưng rưng từ lúc nào. Có lẽ đối với tôi, đó là một ngày thật đáng nhớ. Nó tuy không phải là món dồ đắt tiền hay món quà mua vội trên vỉa hè mà nó chứa đựng bằng cả tấm lòng của Tâm. Tôi sẽ giữ gìn và nâng niu cuốn sổ tay đấy cẩn thận. Cảm ơn cậu nhiều, Tâm!
Hôm nay là sinh nhật em. Nhưng em lại không nhớ hôm nay là sinh nhật mình. Mọi sinh hoạt của em hôm nay đều giống mọi ngày, nhưng một đều rất lạ là hôm nay cha, mẹ tỏ vẻ rất bí mật. Hôm nay cha mẹ về trễ lắm, nếu như mọi ngày thì 5 giờ mẹ em đã về rồi. Đang định vào học bài thì em nghe có tiếng xe, cha em về rồi, cha còn nói:"Con vào thay đồ đi rồi cha trở con đi ăn tiệm. Ôi! Vui quá lâu lắm rồi mới được đi ăn ở ngoài. Đến quán ăn, vừa bước vào quá đông, quá nhiều bạn bè và cả mẹ em nữa, trên bàn còn có cả cái bánh sinh nhật thiệt lớn. Họ đang làm gì vậy, em chợt nhớ ra hôm nay là sinh nhật em. Cha mẹ tặng em một chiếc xe đạp bằng inox, láng bóng, thân xe để chữ Lucia trong càng đẹp hơn. Em nhận món quà mà nước mắt tôi không ngừng chảy xuống vì vui mừng. Em rất xúc động và vui nữa. Đêm sinh nhật đầy bất ngờ đó em sẽ nhớ mãi.
Mình chỉ ghi ý thôi các bạn tự diễn đạt nha!
Em vẫn nhớ như in kỉ niệm sinh năm 10 tuổi của mình, vì khi ấy em được gia đình dành tặng cho một món quà thật bất ngờ. Bố mẹ em đã về nhà từ sớm để dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị cho sinh nhật của em. Buổi sinh nhật diễn ra trong không khí vô cùng ấm cúng với những bạn bè thân quen, họ hàng thân quen. Mọi người đều rất vui vẻ, ai nấy đều dành cho em những điều chúc tốt đpẹ nhất. Nhưng có lẽ bất ngờ nhất chính là món quà từ người chị của em. Mấy hôm trước khi sinh nhật, chị có nói là do đợt này chị bận học nên không về quê sinh nhật em được. Nhưng trong ngày hôm ấy, chị đã về, em vô cùng xúc động và bất ngờ sau mấy tháng trời mới được gặp lại. Bất ngờ hơn là món quà mà chị tặng cho em. Đó là một thùng quà thật to, em tò mò không biết trong đó có gì. Thật bất ngờ, đó là một con gấu bông màu nâu rất to và rất dễ thương. Em đã thích con gấu này từ rất lâu rồi nhưng vì khá đắt nên không dám mua. Em thực sự vô cùng sung sướng và thích thú với món quà ấy. Em ôm lấy chị, phần xúc động vì món quà, xúc động hơn vì chị đã về chúc mừng sinh nhật em. Đó quả thực là kỉ niệm mà em nhớ mãi.
Viết đoạn văn:
Đề số 3: em nhận được một món quà bất ngờ nhân ngày sinh nhật hay lễ tết.
(lưu ý: không lấy bài mẫu, ko copy trên mạng)
Cho sự việc: Em nhận được một món quà bất ngờ nhân ngày sinh nhật hay ngày lễ Tết. Hãy viết một đoạn văn tự sự kết hợp yếu tố miêu tả và biểu cảm (khoảng 200 chữ).
đây nè
Em vẫn nhớ như in kỉ niệm sinh năm 10 tuổi của mình, vì khi ấy em được gia đình dành tặng cho một món quà thật bất ngờ. Bố mẹ em đã về nhà từ sớm để dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị cho sinh nhật của em. Buổi sinh nhật diễn ra trong không khí vô cùng ấm cúng với những bạn bè thân quen, họ hàng thân quen. Mọi người đều rất vui vẻ, ai nấy đều dành cho em những điều chúc tốt đpẹ nhất. Nhưng có lẽ bất ngờ nhất chính là món quà từ người chị của em. Mấy hôm trước khi sinh nhật, chị có nói là do đợt này chị bận học nên không về quê sinh nhật em được. Nhưng trong ngày hôm ấy, chị đã về, em vô cùng xúc động và bất ngờ sau mấy tháng trời mới được gặp lại. Bất ngờ hơn là món quà mà chị tặng cho em. Đó là một thùng quà thật to, em tò mò không biết trong đó có gì. Thật bất ngờ, đó là một con gấu bông màu nâu rất to và rất dễ thương. Em đã thích con gấu này từ rất lâu rồi nhưng vì khá đắt nên không dám mua. Em thực sự vô cùng sung sướng và thích thú với món quà ấy. Em ôm lấy chị, phần xúc động vì món quà, xúc động hơn vì chị đã về chúc mừng sinh nhật em. Đó quả thực là kỉ niệm mà em nhớ mãi.
Em vẫn nhớ như in kỉ niệm sinh năm 10 tuổi của mình, vì khi ấy em được gia đình dành tặng cho một món quà thật bất ngờ. Bố mẹ em đã về nhà từ sớm để dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị cho sinh nhật của em. Buổi sinh nhật diễn ra trong không khí vô cùng ấm cúng với những bạn bè thân quen, họ hàng thân quen. Mọi người đều rất vui vẻ, ai nấy đều dành cho em những điều chúc tốt đpẹ nhất. Nhưng có lẽ bất ngờ nhất chính là món quà từ người dì của em. Mấy hôm trước khi sinh nhật, dì có nói là do đợt này dì bận công việc nên không về quê sinh nhật em được. Nhưng trong ngày hôm ấy, dì đã về, em vô cùng xúc động và bất ngờ sau mấy tháng trời mới được gặp lại. Bất ngờ hơn là món quà mà dì tặng cho em. Đó là một thùng quà thật to, em tò mò không biết trong đó có gì. Thật bất ngờ, đó là một con gấu bông màu nâu rất to và rất dễ thương. Em đã thích con gấu này từ rất lâu rồi nhưng vì khá đắt nên không dám mua. Em thực sự vô cùng sung sướng và thích thú với món quà ấy. Em ôm lấy dì, phần xúc động vì món quà, xúc động hơn vì dì đã về chúc mừng sinh nhật em. Đó quả thực là kỉ niệm mà em nhớ mãi.
hãy viết một bài văn kể về nỉ niệm mà em nhận được một món quà bất ngờ nhân ngày sinh nhật hay ngày lễ tết
(Lưu ý: ko phải là bài văn mẫu nhé mọi người (:)
tập viết đoạn văn tự sự kết hợp miêu tả và biểu cảm
đề em nhận được món quà bất ngờ trong ngày sinh nhật hoặc lễ tết
ngắn khoảng 40 dòng
ai trả lời nhanh nhất 10 tích nha
Sáng sớm hôm nay, tôi đã dậy thật sớm vì không thể ngủ được tại háo hức quá. Hôm nay là sinh nhật tôi đấy! Nhưng ba mẹ tôi không ai nói một lời như ngày hôm nay là một ngày bình thường như bao ngày khác. Khi chuẩn bị xong hết tôi đi xuống dưới nhà để chuẩn bị đi học, mọi người vẫn chẳng nói gì chỉ chào tôi thôi. Chiều, tôi đi học về, tôi bất ngờ vì trong nhà không có ai. Bỗng điện bật lên, mọi người đi ra và hát chúc mừng sinh nhật tôi. Lúc đó, tôi không còn biết nói gì ngoài cảm ơn vì tôi quá bất ngờ. Rồi ba mẹ tôi đi ra trên tay ôm hộp quà, đưa cho tôi rồi bảo: "chúc mừng sinh nhật con". Nước mắt của tôi bỗng ứa ra, chảy dài. Tôi chạy tới ôm lấy ba và mẹ: "cảm ơn ba, mẹ!!". sau cái hôm sinh nhật đó, tôi mới mở hộp quà mà ba mẹ tặng tôi. Đó là món qua mà tôi ao ước bao lâu nay!
kể về một món quà bất ngờ nhân ngày sinh nhật
mình :nói về gia đình giả vờ quên đi tiệc sinh nhật và món quà đã hứa tặng mình ...ròi khi mình về nhà mọi nguoif chúc mừng sinh nhật và tặng quà để mình bất ngờ thế có là lạc đề không? cho mình ý kiến nhanh nha!
Đối với mỗi người, ngày sinh nhật luôn là ngày quan trọng. Đó là ngày bạn cất tiếng khóc chào đời, và là ngày gia đình bạn đón một thành viên mới. Vào ngày sinh nhật ai cũng thích được tặng quà và được nhận những lời chúc tốt đẹp từ gia đình, người thân, bạn bè. Năm nay tôi đã 14 tuổi, đã trải qua 14 sinh nhật, nhưng thực sự những cảm xúc trong tôi vẫn còn đọng lại vào ngày sinh nhật năm tôi học lớp 3.
Tôi xa bố mẹ từ nhỏ, cũng vì điều kiện gia đình khó khăn. Tôi ở với bà ngoại, bà là người chăm lo cho tôi từng ngày, từng bữa ăn, giấc ngủ. Mặc dù nhớ bố mẹ lắm nhưng luôn có bà ở bên nên tôi cũng được an ủi phần nào. Tôi còn nhớ năm học lớp 3, tôi thấy mình cũng người lớn hơn những bạn cùng lứa tuổi, cũng bởi vì tôi phải tự lập. Hồi đó, thỉnh thoảng bố mẹ hay gửi quà Hà Nội về cho tôi, nào là quần áo mới, sách vở mới, tôi thích lắm! Tôi là con gái nhưng cũng không thích chơi đồ chơi như các bạn cùng lứa tuổi, thứ tôi thích nhất chỉ là một con búp bê để tôi có thể thường xuyên may quần áo cho nó mặc. Sở thích của tôi là khâu vá chứ không phải tôi thích búp bê đâu.
Tôi đã từng ước giá như mẹ tặng tôi con búp bê vào ngày sinh nhật thì tôi sẽ vui biết nhường nào. Nghĩ vậy thôi chứ tôi cũng không dám nói với ai, bởi tính tôi cũng không thích đòi hỏi. Dần dần, đến ngày sinh nhật tôi, bố mẹ tôi vẫn gọi điện chúc mừng sinh nhật tôi như mọi lần và bà tôi thì mua chút hoa quả, bánh kẹo về nhà để tôi mời các bạn hàng xóm sang chung vui. Đến 9h tối, khi các bạn và tôi đang nói chuyện rôm rả thì bà ngoại tôi bỗng nhiên đi vào buồng ngủ lấy ra một cái hộp rất to. Tôi và các bạn đã ồ lên một tiếng rất lớn và thi nhau hỏi bà “Bà ơi, hộp gì đây ạ?”. Bà tôi đã chậm rãi trả lời. Đây là quà sinh nhật bố mẹ gửi cho tôi từ Hà Nội về. Tôi thực sự rất bất ngờ và sung sướng bóc hộp quà ấy. Và càng ngạc nhiên hơn khi trong chiếc hộp ấy là một con búp bê vô cùng dễ thương, tôi đã hét lên vì sung sướng. Tôi hỏi bà ngay “Bà ơi, sao bố mẹ cháu biết cháu thích búp bê ạ?”. Bà nói với tôi: “Có một lần, cháu ngủ mơ nói là: Bố mẹ ơi, con thích búp bê chứ không thích quần áo đâu”. Lúc đó bà chưa ngủ, nên khi mẹ gọi điện cho bà hỏi cháu thích được tặng gì vào ngày sinh nhật, bà đã nói là cháu thích búp bê. Và bố mẹ cháu đã mua con búp bê này vào lần trước khi về thăm cháu rồi đưa cho bà nói rằng sẽ tặng cháu vào ngày sinh nhật.
Khi đó, tôi đã hiểu ra vấn đề. Tôi cảm thấy xúc động vô cùng, vì bà và bố mẹ đã dành cho tôi những điều tốt đẹp nhất vào ngày mà tôi được sinh ra. Những cảm xúc đó vẫn còn nguyên vẹn trong tôi cho đến tận bên giờ. Con búp bê đó là món quà mà tôi thích nhất, tôi gọi đó là “Món quà của tình yêu thương”.
Trong lòng tôi biết ơn công lao của bà và bố mẹ vô cùng. Tôi đã tự hứa với lòng mình sẽ cố gắng học thật giỏi để luôn là niềm tự hào của mọi người. Đối với tôi, dù bà hay bố mẹ có tặng món quà gì cho tôi đi chăng nữa thì họ vẫn luôn là những gì quý báu nhất trong cuộc đời tôi.
Không lạc đề bạn ạ. Bạn có thể viết theo ý đấy
1Cho các sự việc sau :
a) Chẳng may em đánh vỡ một hoa đẹp
b) Em giúp một bà cụ qua đường vào lúc đông người và nhiều xe cộ đi lại
c) Em nhận được một món quà bất ngờ nhân ngày sinh nhật hay ngày lễ tết
Hãy xây dựng một đoạn văn tự sự có sử dụng yếu tố miêu tả và biểu cảm.
2 Hãy đóng vai ông giáo và viết một đoạn văn kể lại giây phút Lão Hạc sang báo tin bán chó với vẻ mặt và tâm trạng đau khổ
Bài 1:
Khi ánh đèn đường sáng lên cũng là lúc màn đêm dần buông xuống, giữa đường vẫn còn rất đông xe cộ. Bên lề đường đối diện, tôi thấy 1 bà lão tóc bạc, lưng còng, tay chống gậy cứ nhìn xung quanh với vẻ mặt lúng túng. Chắc do tại xe đông quá nên bà không dám sang. Thấy vậy, tôi nhanh nhẹn qua đường và đến bên chỗ bà cụ , nắm lấy khuỷu tay bà và nói : " Để cháu sang đường cùng bà nhé!" Thế là tôi đã cùng bà đi qua đường trên lối dành cho người đi bộ. Sau khi chào tạm biệt bà, tôi vui lắm, vui vì đã giúp đỡ được người khác.
_ Cre : đầu tự nghĩ ạ ko chép mạng nha('.')
_ Cậu có thể tham khảo bài làm tren đây ạ, chúc cậu học tốt'.'