Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài

Những câu hỏi liên quan
TheOOFtinator (Noahh)
Xem chi tiết
TheOOFtinator (Noahh)
Xem chi tiết
Nguyễn Ngọc Thảo Như
Xem chi tiết
nthv_.
4 tháng 10 2021 lúc 19:22

Tham khảo:

Mẹ kính yêu của con!
Khi viết những dòng này gửi tới mẹ, con cảm thấy vô cùng xấu hổ, con thấy mình không xứng đáng gọi mẹ là mẹ và xưng con với mẹ.
Giờ đây, nghĩ đến mẹ, con thấy hiện lên hình ảnh mẹ chín tháng trời mang nặng con trong bụng. Rón rén từng bước đi, cẩn thận từng ngụm nước, kiêng khem từng món ăn, lo cho con từ khi con chưa có hình hài. Ngày con chào đời, mẹ đã phải chịu bao đau đớn, bao giày vò. Sau ngày rời bụng mẹ, con lại chẳng ngoan ngoãn, khỏe mạnh như những đứa trẻ khác mà ốm đau, bệnh tật thường xuyên. Bà nội từng kể cho con nghe một lần con ốm nặng, bác sĩ đã lắc đầu quay đi nhưng mẹ thì âm thầm ôm chặt con vào lòng khóc không thành tiếng. Mẹ kiên trì mời những người bác sĩ khác tới thăm bệnh cho con, nhẫn nại chăm sóc con, căng thẳng hồi hộp với từng nhịp thở, từng cái hắt hơi, từng cái ngáp vặt của con...
Mẹ đã vứt bỏ nhiều tháng ngày thanh thản, hạnh phúc và tưởng như sẵn sàng vứt bỏ mạng sống của mình thức khuya, đi lại... để cứu lấy mạng sống cho con. Mẹ ơi! Nếu trời Phật không thương con cho con làm con của mẹ thì có lẽ ngày ấy Người đã bắt con phải trở về. Nhưng có lẽ quá cảm động trước tình cảm của mẹ mà Người đã cho qua cơn hiểm nghèo. Mẹ đã làm được “điều kì diệu” mà nhiều người hàng xóm của chúng ta còn nhắc đến.
Ấy vậy mà đứa con ngu ngốc, dại dột của mẹ lại có lúc quên bẵng đi những ân tình, thiêng liêng của mẹ. Con thấy xấu hổ và nhục nhã khi nghĩ đến ngày cô giáo đến chơi mà con lại thiếu lễ độ với mẹ. Nhìn gương mặt mẹ thất thần, lạnh lẽo con thấy mình là kẻ tội đồ đáng nguyền rủa nhất trên đời. Con đã chà đạp lên tình mẫu tử thiêng liêng và cao quý mà mẹ đã sẵn sàng hi sinh mạng sống để gây dựng.
Mẹ ơi! Con biết rằng lời con nói không thể rút lại, việc con làm không thể coi như chưa xảy ra, vết thương con gây ra trong tim mẹ không thể lấy nước mắt để xóa mờ... Nhưng con chỉ mong muốn một điều rằng mẹ không quá đau buồn về con thêm nữa vì rằng khi viết những dòng này, En-ri-cô của mẹ hiểu rằng nó chỉ còn một cách để chuộc tội với mẹ kính yêu. Con sẽ không bao giờ làm mẹ phải xấu hổ, thất vọng thêm một lần nào nữa.
Mẹ ạ, tội lỗi đã mắc phải khiến con hiểu rằng nếu con còn lặp lại nó thì con không còn xứng đáng là con của mẹ; không còn ghế ngồi, không còn giường nằm, không còn nơi đặt chân, không còn bát ăn cơm trong ngôi nhà của mẹ nữa. Con ngàn lần xin lỗi mẹ và mong mẹ rộng lượng tha lỗi cho con.
Đứa con đã biết lỗi của mẹ.

Phạm Minh Quân
Xem chi tiết
Đặng Thị Cẩm Tú
22 tháng 9 2016 lúc 21:04

Trong một lần kiểm tra môn Công Dân 15 phút. Cô giáo cho 3 đề: Đề thứ nhất có thang điểm là 10 điểm với câu hỏi vữa dễ vừa khó. Đề thứ hai có số điểm là 8 với câu hỏi tương đối dễ. Đề thứ ba với số điểm là 6 với câu hỏi cực kì dễ. Hương là một học sinh giỏi trong lớp, nghe cô giáo nói đề 10 với câu hỏi vữa dễ vừa khó, đề 8 điểm với câu hỏi tương đối dễ, đề 6 điểm với câu hỏi cực kì dễ nên Hương đã quyết định chọn đề 6 điểm, sau khi chọn đề xong, Hương chú ý làm bài và kết quả được 6 điểm như ý muốn. Hương đem bài kiểm tra và khoe với bạn bè rằng mình được 6 điểm trong đề số 3.

*  Việc làm này của Hương không tự tin, cho rằng đề 1 quá khó với Hương nên đã chọn đề 3. 

văn thảo chi
23 tháng 9 2016 lúc 12:56

trong lp mình có một bạn mang tính tử trong biết giữ lời hứa

okokokok

Phan Lam Nhi
15 tháng 5 2017 lúc 19:33

Trong giờ kiểm tra toán, sau khi làm xong bài của mình, Toàn nhìn sang bên phải, thấy đáp số của Trung khác với mình liền sửa lại. Nhưng khi quay sang trái, lại thấy đáp số của Bách khác với mình, lại sửa cho giống bạn. Lúc quay ra sau, thấy đáp số khác, định chép vào thì hết giờ. Một tuần sau, cô giáo trả bài thì đáp số của Toàn lúc đầu là đúng.

Lê Ngọc Mai
Xem chi tiết
linh
19 tháng 9 2020 lúc 15:18

         

Ở cạnh nhà tôi có một gia đình phải nói sao nhỉ, một gia đình trang ngập yêu thương luôn vắng mặt của sự cãi nhau. Những rồi cách đây vài tháng trước, tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì nhưng tôi thấy tiếng cãi vã của vợ chồng nhà bác ấy, gđ tôi chạy ra can ngăn nhưng không được. Bác gái đã kịp lấy một cái gậy đập vào xương sống của bác trai. Hàng xóm làng giềng ai ai cũng bàng hoàng, nghe kể lại 2 đứa con bác đang ở quê chơi và 2 cậu con trai cũng bất ngờ về chuyện gđ nên đã vội bắt xe về nhà. Rồi sao tối hôm ấy, bác trai phải về ngôi nhà cũ để ở còn ngôi nhà mới khang trang thì để lại cho bác gái. Mẹ già ốm yếu nằm viện nhưng bác luôn lấy lý do là bận việc không về được. Mấy ngày sau , bác về và thăm mẹ, tối ngày hôm ấy khj nghe bố nói " Mẹ con mệt hơn hôm qua bố sang xem sao". Như tôi nghe mẹ kể lại là đúng 10h là bà bắt đầu khó thở. Đến sáng ngày thứ 3 lúc 5h tôi thấy 1 chiếc xe từ bệnh viện đi về phía nhà kế bên nhà tôi. Lúc đó tôi thấy gđ bác người nào người ấy nước mắt cứ vậy mà tuôn rơi, đưa bà từ từ trong chiếc xe ra và cố giữ lấy hơi thở của bà để bà được gặp con cháu một lần cuối cùng dường như bà cũng mong vậy và khi các cháu và anh chị đã có mặt đông đủ, có lẽ lúc đó bà đang rất vui và mỉm cười.Tôi thấy các con bà ngồi bên giường thủ thỉ với mẹ vài câu rồi xin lỗi. Quỳ trước mặt bà nước mắt rơi lệ.Rồi tôi nghe thấy tiếng kêu gào từ trong phòng bà và tôi nhìn lên đồng hồ và hình như giờ phút bà ra đi là 2h15 chẳng ai có thể quên được và khóc lên gọi bà , những đứa con tội nghiệp gọi mẹ nhưng kể từ giây phút ấy bà đã ra đi mãi mãi. Bà đi để lại nỗi đau buồn cho con cháu , để lại niềm đau thương của những người hàng xóm. Đúng là vậy sống trên đời phải có nhân có đức, ở hiền gặp lành. Bà là một người sống có hàng xóm láng giềng tối lửa tắt đèn có nhau. Bà mỉm cười lặng lẽ ra đi không một lời nhắn nhủ với con cháu. Những đứa cháu yêu bà nhất được ở cạnh bên giường bà ôm lấy bà cầm tay bà gọi bà tỉnh lại nhưng bà đâu hay mà để lại con cháu ở lại với nỗi buồn sâu thẳm trong tim. Chị em hàng xóm chỉ biết ngồi cạnh giường bà mà thủ thỉ vài câu cuối nói lời tạm biệt. Thấy vậy mà nước mắt tôi có vậy mà ra tôi không thể kiềm chế được những giọt nước mắt ấy. Càng nhìn lại càng thương, người bà nhân hậu người mẹ hiền từ. Đêm ngày hôm ấy tôi thấy các con bà cứ ngồi bên cạnh quan tài mà khóc, đứa con gái tội nghiệp cứ gọi tên mẹ hoài mà mẹ không tỉnh dậy. Ngày hôm sau lúc 1h trời bắt đầu những hạt mưa rất to như đang thương tiếc bà vậy. Những hàng xe máy đi theo đoàn để tiễn đưa bà đi, rồi sao nữa tôi cũng không biết.

Ai còn cha mẹ xin đừng để cha mẹ buồn. Đừng để mọi chuyện xảy ra rồi mới biết hối hận vì lúc đó cũng đã quá muộn rồi. Đó là câu chuyện về cảm động về tình nghĩa mẹ con. Cả đời này đạo làm con luôn sợ mẹ hai chữ " cảm ơn "

Khách vãng lai đã xóa
ʑʊʊτhἱἕzἣᾁᾕg
Xem chi tiết
Phạm Ngọc Minh Phước
18 tháng 11 2021 lúc 11:17

C1 : Làm người ăn tối lo mai
Việc mình hồ dễ để ai lo lường

C2 : 

- giặt quần áo

- rửa bát 

- quét nhà

Khách vãng lai đã xóa
Bùi Thùy Dương	Nữ
18 tháng 11 2021 lúc 11:24

CÂU 1:

Ăn đói qua ngày, ăn vay nên nợ.Có thân phải lập thân.

CÂU 2:  Nấu cơm

Gấp quần áo

Trông em

Rửa bát

quét nhà

Dọn nhà

Khách vãng lai đã xóa
ʑʊʊτhἱἕzἣᾁᾕg
18 tháng 11 2021 lúc 11:27

mik cảm ơn hai bn nha

chúc 2 bn hok tốt

Khách vãng lai đã xóa
sjjjw
Xem chi tiết
Hoài Ân
23 tháng 1 2018 lúc 21:07

mình trả lời :

khi mình có ý kiến gì ở lớp mà mình biết thì mình giơ tay phát biểu ý kiến.

theo mình là vậy

phan thi nhung
Xem chi tiết
phan thi nhung
6 tháng 3 2023 lúc 22:33

Đây là môn giáo giục địa phương ai bt giải giúp mik với ạ!!

Huy Phạm
Xem chi tiết
Tâm Trà
28 tháng 11 2018 lúc 21:14

Một hôm, cô giáo gọi tôi lên bảng kiểm tra bài cũ, tôi lên bục giảng, đứng trước lớp tôi đọc to, dõng dạc, mạch lạc về những kiến thức mình đã học thuộc. Sau buổi hôm đó, tôi rất là phấn khởi, tự tin và kể từ hôm đó cứ đến tiết nào đi chăng nữa tôi đều dơ tay phát biểu ý kiến, phát biểu về những kiến thức cũ cho cả lớp. Niềm hạnh phúc ấy, sự tự tin ấy đã làm cho tôi có thêm động lực trong cuộc sống.

Tào Đăng Quang
29 tháng 11 2018 lúc 10:15

Có lần em thay mặc tất cả các bạn trong lớp làm người đứng trước trường kể chuyện , hồi xưa thì em rất nhút nhát từ khi em đứng trước toàn trường để kể thì càng làm cho em có sự tự tin và dõng dạc

Nhờ có sự tự tin mà em đã hết nhút nhát