Nếu cảm nghĩ của em về con đường
Mỗi bài văn dài 4 trang
Cảm nghĩ về sách vở mk đọc hằng ngày
Cảm nghĩ về món quà mà em nhận được thời thơ ấu
Cảm nghĩ về vườn nhà
Cảm nghĩ về con vật nuôi ( con chó , mèo ,...)
Cảm nghĩ về mái trường thân yêu
Cảm nghĩ về dòng sông quê hương
Cảm nghĩ về đêm trăng trung thu
Cảm nghĩ về nụ cười của mẹ
Cảm nghĩ vui buồn tuổi thơ
Đề: Cảm nghĩ về quê hương em
Gợi ý TB: 1) Viết đoạn văn nêu cảm nghĩ về phong cảnh của quê emm
2) Cảm nghĩ về con người, lịch sử, lễ hội,... ở quê em
Tham khảo:
Đối với mỗi người con đi xa nhà xa quê thì cảm xúc và kí ức của họ luôn hướng về một nơi thân thương được gọi là quê hương. Có lẽ mỗi người chúng ta ai cũng có quê hương của chính mình, quê hương là một nơi nào đó mà nơi đó có thể ta được sinh ra hay lớn lên, là nơi cho ta nhiều kỉ niệm, nơi mang đến cho ta cảm giác ấm áp và thân thuộc, tin tưởng đến nỗi cho dù cuộc sống có chông chênh hay mệt mỏi ta vẫn luôn mong được trở về nơi đó để ta có một điểm tựa cho chính bản thân mình.
Nhắc đến quê hương là nhắc đến tuổi thơ, nhắc đến những kỉ niệm tươi đẹp, nhắc đến một thời hồn nhiên và ngây thơ. Quê hương nơi mà ta luôn thuộc về và cũng là nơi luôn sẳn sàng giang tay chào đón ta. Quê hương, nơi đó có ánh nắng của buổi ban mai với bầu không khí trong lành và mát dịu, có những đồng ruộng thẳng cánh cò bay, đâu đó là những chú trâu giữa những cánh đồng đang cầy cáy cùng với người nông dân. Trên những con đê nho nhỏ và hẹp ấy là những cậu nhóc cùng nhau thả diều hay những lần chơi đuổi bắt mà vô tình trượt chân xuống ruộng lúa toàn bùn đất lâu lâu lại thấy những cậu nhóc chăn trâu ngoài đồng rồi vừa chăn trâu vừa thả diều, có những hôm là buổi chiều tà mọi người cùng nhau dắt trâu về chuồng. Quê hương là nơi mà tôi với những bạn bè cùng trang lứa mặc kệ gái trai cùng nhau trèo lên những cây ăn trái khi đến mùa, hái cho nhau những trái ngon nhất, là lúc tôi trên cây hái còn cậu thì ở bên dưới lấy áo hứng những trái ngọt lành đó. Quê hương là nơi đưa chân những người con xa nhà lên thành thị để làm ăn để học tập mà chẳng biết đến khi nào mới về cũng chẳng biết lên thành thị sẽ như thế nào, là nơi mà mỗi người con, người xa quê đều nhớ đến và mong muốn tìm về. Đôi lúc sống giữa cuộc sống đầy vất vả và tấp nập ta lại chợt nghĩ đến những sự yên bình tại quê hương ấy cái sự đầm ấm và hạnh phúc khi mà cả làng cùng nhau sum họp và vui vầy cho một học sinh nghe tin đậu đại học là niềm hãnh diện của cả làng chứ không phải của riêng gia đình nào đó, là nơi có cây đa hàng nước, nơi thôn quê dân dã nhưng lại mang đậm tình yêu thương vô bờ, là nơi mà đồng tiền tuy khan hiếm nhưng tình cảm thì luôn chất chứa. Quê hương là những ngày cuối năm ông bà cha mẹ đều mong ngóng con cháu chở về để gặp mặt để hội họp sau những năm xa cách mà chẳng biết con cháu sống ra sao có khổ cực hay không. Là nơi mà tất cả sự yêu thương đều được chia sẻ, tất cả lỗi lầm đều được tha thứ, là nơi đưa tâm hồn ta về với sự bình yên, về với yêu thương.
Quê tôi chẳng giàu có cũng chẳng nhộn nhịp tấp nập, quê tôi là một nơi bình dị, là vùng nông thôn suốt những năm tháng đều phải chịu nắng mưa dãi dầu, cuộc sống tuy khó khăn nhưng tất cả rất yên bình và nhẹ nhàng không có sự cãi vả hay tranh dành, đó là nơi tôi được sinh ra và lớn lên là nơi in đậm kí ức tuổi thơ của tôi, in đậm dấu ấn về ông bà, về những người thân yêu mà tôi luôn mong mỏi tìm về.
Chúc bạn học tốt!
"Quê hương" là hai tiếng gọi thân thương nhất đối với mỗi một con người. Bởi đó là nơi chúng kiến ta sinh ra, lớn lên và trưởng thành. Đối với em cũng vậy, quê hương em thật đẹp và mỗi lần nhắc gọi quê hương em thấy trong lòng trào dâng bao cảm xúc khó tả.
Trong suy nghĩ của em thì mỗi một vùng quê đều có một nét riêng đặc trưng không thể lẫn lộn. Con người ở miền quê đó cũng vậy, có tính cách và tình cảm riêng.
Quê hương em có cánh đồng lúa bao la, chạy dài bạt ngàn mà em chưa đi hết. Mẹ bảo đi hết cánh đồng lúa này còn xa lắm nên em chưa dám đi bao giờ. Vào mùa lúa chín màu vàng ươm của lúa khiến cho em có cảm giác như một tấm thảm màu vàng bất tận. Có những chú trâu cần mẫn gặm cỏ trên những triền đê cao và dài. Nơi đó chúng em có thể nằm im và ngắm bầu trời có mây trôi, ngắm mặt trời lặn mỗi khi mặt trời đổ xuống dãy núi cao cao kia.
Mở bài: Liên hệ trực tiếp bản thân để gợi mở về quê hương hoặc đi từ một bài ca dao, bài hát…
Thân bài:
Định nghĩa về quê hương theo cách hiểu của bản thân Quê hương là nơi ta sinh ra, lớn lên, là nơi ta chập chứng bước những bước đầu tiên. Là nơi có gia đình của ta, có những bạn bè, hàng xóm, mái trường…với biết bao kỉ niệm. Là nơi dù đi đến đâu ta cũng muốn quay về. Biểu cảm về quê hương của chính mình Quê hương em ở đâu, nơi đó là đồng bằng hay vùng núi, là nông thôn hay thành thị. Cảm nghĩ những đặc trưng tiêu biểu của quê em về địa lí, lịch sử+ Ví dụ: quê em là vùng đất trải dài theo con sông Cửu Long bốn mùa nước ngọt. Chẳng ai trong xóm em nhớ rõ người đầu tiên đã đặt chân lên vùng đất này và ghi những cái tên địa danh quen thuộc mà em vẫn nằm lòng. Chỉ biết rằng bao nhiêu thế hệ đã ngã xuống vì cuộc sống ấm no hôm nay….
+ Ba kể ngày xưa quê em chỉ là một vùng đồng bằng trù phú, nhiều cây trái nhưng đất nước càng phát triển, đô thị mọc lên và quê em giờ đây cũng là một thành phố lớn….
Cảm nghĩ về thiên nhiên, phong cảnh nơi em sống (chọn những nét tiêu biểu cho mỗi địa phương, ví dụ biểu cảm về thành thị thì rực rỡ ánh đèn, đường phố ngày rộng lớn, những khu vui chơi…Biểu cảm về nông thôn thì chọn loài cây, dòng sông, địa danh nổi tiếng như Bến Tre là xứ dừa, Cà Mau bạt ngàn tôm cá… Cảm nghĩ về con người và lối sống của người dân quê em+ Tính cách chân thành, hiếu khách, hào sảng của người Nam Bộ
+Sự cần cù, tiết kiệm, giỏi giang của người miền Trung
+ Cảm nghĩ về tình làng nghĩa xóm của mọi người quê em.
Cảm nghĩ về vai trò, vị trí của quê hương đối với bản thân em+ Những kỉ niệm tuổi học trò gắn với từng địa điểm, từng gương mặt quen thuộc
+ Quê hương đã dạy em bài học làm người phải trọng nghĩa tình, sống biết trước, biết sau.
Kết bài: Biểu cảm trực tiếp về tình cảm mà em dành cho quê mình. Nguồn động lực mà quê hương đã mang lại cho em suốt cuộc hành trình vươn đến tương lai cùng mong ước và hứa hẹn.
viết đoạn văn 200 chữ theo lối diễn dịch nêu suy nghĩ của em về ý kiến "nếu con người không bước đi thì sẽ không bao giờ có những con đường"
(ngữ văn 6-kết nối tri thức{NÓI VÀ NGHE-trình bày suy nghĩ về tình cảm của con người với quê hương}) nêu cảm nghĩ,cảm xúc của em về hình ảnh dưới đây

1.nêu cảm nghĩ về nhân vật dế mèn (bài học đường đời đầu tiên)
2.nêu cảm nghĩ về nhân vật Ph-răng (buổi học cuối cùng)
4.nêu cảm nghĩ về nhân vật thầy Ha-Men (buổi học cuối cùng)
5.nêu cảm nghĩ về nhân vật Kiều Phương (bức tranh của em gái tôi)
6.nêu cảm nghĩ nhân vật người anh trai (bức tranh của em gái tôi)
Giúp mình với, mai mình thi r, nếu các bạn k bt đề nào thì làm đề bạn bt trong 6 đề này cx đc
Đề 1:
Dế Mèn phiêu lưu kí tác phẩm nổi tiếng của nhà văn Tô Hoài trong đó đoạn trích Bài học đường đời đầu tiên để lại nhiều ấn tượng và ý nghĩa sâu sắc, đặc biệt là nhân vật Dế Mèn và bài học đầu đời.
Dế Mèn từ khi sinh ra đã được mẹ cho sống riêng để tập tính sống độc lập, chú rất thích cuộc sống tự do, thoải mái. Nhờ ăn uống điều độ đúng cách chẳng mấy chốc mà lớn nhanh như thổi trở thành thanh niên cường tráng, khỏe mạnh. Để thỏa mãn tính tò mò, thích khám phá chú sục sạo nhiều nơi và xem xét mọi thứ hay đơn giản là nhìn ngắm trời đất. Bắt đầu từ đây Dế Mèn đã hung hăng, nghịch ngợm, không coi ai ra gì.
Chính Dế Mèn đã chọc ghẹo chị Cốc nhưng lại đổ tội cho Dế Choắt một chú dế ốm yếu phải gánh tội thay, chị Cốc đã mổ đến chết Dế Choắt không cho cơ hội thoát thân. Trước khi chết, Dế Choắt có lời khuyên sau cùng gửi đến Dế Mèn nên từ bỏ thói hung hăng, khoác lác, chọc ghẹo kẻ khác nếu không sớm muộn cũng rước họa vào thân.
Dế Mèn biết sống tự lập, biết phòng xa khi đào hang sâu, biết lo cho bản thân nhưng không nghĩ đến người khác, khoác lác, tự cao tự đại, với bản tính của mình chú đã gây hại cho người kẻ yếu hơn. Nhưng sau cùng cái chết của Dế Choắt đã làm cho Dế Mèn ân hận và tỉnh ngộ. Chính Dế Mèn đã hiểu bản tính của mình đã gây họa cho người vô tội. Sự phục thiện Dế Mèn trong phần cuối của đoạn trích chính là bài học đường đời đầu tiên đầy thấm thía với chú.
Ai cũng sẽ mắc sai lầm, Dế Mèn cũng vậy, nhân vật Dế Mèn trong truyện vừa đáng trách mà cũng đáng thương, khi vượt qua những bài học cuộc sống Dế Mèn sẽ trưởng thành và sống tốt đẹp hơn.
Đề 2:
Hình ảnh chú bé Phrăng trong văn bản " Buổi học cuối cùng của nhà văn An-phông-xơ Đô-đê đã để lại trong lòng em ấn tượng sâu sắc. Phrăng là một chú bé vô tư hồn nhiên. Tuy đã trễ giờ đến lớp, Phrăng lúc đó còn mải chơi, cậu có ý định trốn học và rong chơi ngoài đồng nội. Cậu vẫn là một đứa trẻ con ham cơi, vô tư, hiếu động, vô lo vô nghĩ. Tuy vậy, Phrăng là một người có lòng yêu nước tha thiết. Khi nghe thầy thông báo về buổi học cuối cùng, cậu cảm thấy sửng sốt, choáng váng và tức giận. Cậu ân hận vì đã bỏ phí thời gian học tập. Khi nghe thầy Ha-men giảng, Phrăng cảm thấy mình chưa bao giờ hiểu đến thế. Lúc này, tâm trạng của Phrăng có sự biến đổi sâu sắc, cũng là lúc mà tình yêu nước mà tác giả gửi gắm qua nhân vật được thể hiện rõ nhất.
Đề 3:
Qua văn bản “Buổi học cuối cùng” hình ảnh người thầy giáo yêu nước Ha-men hiện lên thật nghiêm khắc mà mẫu mực – người thầy đã dành trọn bốn mươi năm tâm huyết cho nghề nhà giáo cao quí, bốn mươi năm tâm huyết để truyền dạy tiếng mẹ đẻ cho các thế hệ trẻ vùng An-dát biên giới xa xôi. Để rồi một ngày, thầy nhận được lệnh từ Béc-lin: “từ nay chỉ dạy tiếng Đức ở các trường vùng An-dát, Lo-ren…” thế là các kỉ niệm đau đớn như ùa về với thầy đem theo sự hối hận tận cùng…Thầy nhớ như in những ngày thầy bắt học trò tưới vườn thay vì học hành, rồi những ngày thầy đã không ngại ngùng cho học trò nghỉ học khi mún đi câu cá hương. Nhưng tình yêu nước tha thiết đã trỗi dậy trong thầy vào buổi học tiếng Pháp cuối cùng: thầy mặc chiếc áo Gơ-đanh-gốt vốn chỉ dùng trong những hôm quan trọng, giọng nói thầy tha thiết hơn bao giờ hết và chưa bao giờ thầy kiên nhẫn giảng giải đến vậy. Người thầy tội nghiệp như muốn truyền hết tri thức của mình và một lúc nhét hết nó vào đầu tụi học trò thơ ngây. Đồng hồ đã điểm mười hai giờ, thầy đứng trên bục, người thầy tái nhợt, bất lực ra hiệu cho tụi học trò: “kết thúc rồi…đi đi thôi!”. Tuy nhiên, trong điểm tột cùng của sự đau xót, thầy Ha-men đã có một hành động thật anh dũng, cao cả thể hiện tấm lòng yêu nước, yêu thiết tha tiếng mẹ đẻ đó là cầm phấn dằn hết sức, thầy cố viết thật to:
“NƯỚC PHÁP MUÔN NĂM”
Cảm nghĩ của em về con vật nuôi.
DÀN BÀI:
I/ Mở bài: Giới thiệu con vật nuôi mà em thân thiết.
II/ Thân bài: Kể lại những kỉ niệm chung quanh con vật nuôi đó.
1/ Vài nét về con vật nuôi của em: Ví dụ nó bao nhiêu tuổi? lông màu gì? To hay nhỏ?...
2/ Lai lịch nguồn gốc của nó: Em có nó trong trường hợp nào? Mua hay được ai cho? Những kỉ niệm chung quanh việc nó về với gia đình em?
3/ Chung quanh việc đặt tên cho nó? Em có kỉ niệm gì không?
4/ Buổi ban đầu em đã có tình cảm với nó chưa? Vì sao?( Vd nó cắn giày dép của em, nó kêu làm em không ngủ được, nó đi vệ sinh hôi hám..v...v....
5/ Dần dần em bị nó chinh phục như thế nào? Chuyện gì khiến em không còn ghét nó? ( Vd : Nó mừng rỡ khi em đi học về. Nó cọ đầu vào em an ủi. Nó là cảm hứng để em làm dược một bài làm văn tốt, hoặc nó lập công bắt chuột, ...)
6/Bây giờ thì em và nó gắn bó với nhau như thế nào?( Nó là vệ sĩ của em? là bạn cùng chia sẻ vui buồn? Em chăm sóc nó như là em em vậy....)
III/ KẾT BÀI: Suy nghĩ của em về nó.
- Không thể tưởng tượng một ngày nào đó nó bị bắt cóc.
-Sẽ cố giữ gìn và chăm sóc nó như thể đó là một thành viên của gia đình
Đầu xuân năm nay, ở hội thi nuôi trâu bò béo khoẻ của iàng, con trâu tơ nhà em đã giành được giải nhất. Em vui mừng và hãnh diện vì bao công lao vất vả chăm sóc nó nay đã dược đáp đền xứng đáng.
Cách đây hai năm, bố em lặn lội sang tận Phú Thọ dể tìm mua một con nghé tốt. Em còn nhớ hôm bố dẫn nghé về, cả xóm kéo đến xem, nhiều người trầm trồ khen con nghé đẹp. Bố tươi cười bảo em: “Bố giao nó cho con đấy! Con có thích không?”. Em nhảy cẫng lên mừng rỡ. Thế là từ nay, em đã có thêm một người bạn mới.
Nghé con dễ thương vô cùng! Trên đầu, cặp sừng non mới nhú. Đôi mắt to tròn ngơ ngác nhìn cảnh vật lạ lẫm xung quanh. Thân hình nó mập mạp, cân
đối, bốn chân vững chãi, cái đuôi ngắn phe phẩy đuổi ruồi. Giữa đám đông ồn ào, ý chừng cu cậu sợ nên cứ hốt hoảng kêu: “Nghé ọ! Nghé ọ... ọ... ọ!”. Em đỡ lấy sợi thừng từ tay bố, dắt nghé vào chiếc chuồng mới ở góc vườn. Trên nền đất nện, em đã rải một lượt rơm. Bó cỏ tươi non và máng nước sạch đặt ngay cạnh cửa.
Đêm ấy lạ chuồng, nghé con không ngủ được. Nó bổn chồn giậm chân gõ móng rồi lại cất tiếng gọi mẹ. Em vuốt ve cổ nghé rồi thì thầm vào tai nó: “Anh biết là em đang nhớ mẹ! Ngoan nào! Ăn no ngủ kĩ rồi sáng mai anh cho ra đồng chơi nhé !”. Chẳng biết là nghé có hiểu gì không nhưng sau đó nó cúi xuống ngoạm một nắm cỏ tưới, lặng lẽ nhai. Nhìn nó, tự dưng trong lòng em dâng lên một tình thương mến lạ lùng !
Sáng sớm hôm sau, em dắt nghé ra đồng. Dưới làn mưa xuân bay lất phất, cỏ hai bên vệ đường xanh mướt, lún phún như mạ non. Không gian trong lành, thoang thoảng mùi hương man mác của đồng quê. Nghé con tung tăng gặm cỏ, chốc chốc lại chạy quầng lên vài bước.
Xuân qua, hè đến. Chiều chiều, em dắt nghé ra triền sông gần nhà cho nghé tắm. Nghé ngâm mình trong làn nước mát, chỉ hở cái đầu. Em lấy nắm rơm kì cọ cho nghé thật sạch. Nghé giỡn chán chê, em dắt nó lên bờ. Cu cậu rùng mình vẩy nước, hai lỗ mũi đen ướt thở phì phì, ra vẻ thích thú và khoan khoái lắm.
Thấm thoắt hai năm đã trôi qua, nghé con đã lớn thành chú trâu tơ to khoẻ. Cặp sừng cong vút, đầu lớn, trán gồ, tai to, mắt sáng. Các bắp thịt ở lưng, ở vai nổi lên săn chắc dưới làn da đen bóng.
Trâu tơ khoẻ và biết nghe lời chủ. Nó đỡ đần cho gia đình em rất nhiều trong công việc nhà nông. Em rất thích được nằm ngửa trên cái lưng rộng như cánh phản của chú trâu tơ, ung dung hóng mát vào những chiều hè lồng lộng gió nồm nam; tha hồ ngắm những đám mây đủ hình đủ dạng đang lãng đãng bay về phía trời xa. Chú trâu tơ thong dong gặm cỏ. Mùi cỏ gấu, cỏ mật hăng hăng thơm ngọt hoà cùng hương lúa trổ đòng... tạo nên hương vị quen thuộc của quê hương.
hình ảnh đôi bàn chân của bố trong hồi kí của nhà văn duy thán đã khơi gợi trong em rất nhiều cảm xúc,suy nghĩ về người cha em hãy viết một đoạn văn ngắn (5đến 7 dòng) nêu cảm nghĩ của em về tình cảm cha con
5, Trình bày cảm nghĩ của em sau khi học bài văn Ý nghĩa văn chương : -Cảm nghĩ về nguồn gốc văn chương - Cảm nghĩ về công dụng văn chương -Cảm nghĩ về ý nghĩa văn chương với cuộc sống, với tình cảm con người Đầy đủ 3 ý nhé ngắn ngọn thôi không cần dài dòng quá đâu ạ. Giúp mình vs ạ chiều mình phải nộp rồi:(