Kể về thần tượng của em(blackpink nha!)
Kể chuyện về thần tượng của em
"Nếu ai đó hỏi tôi thần tượng ai, tôi sẽ trả lời tôi thần tượng mẹ. Mẹ là bữa cơm chiều ngọt lành, là đôi găng tay mùa lạnh, là tấm chăn được ghém lại khi tôi trở mình lúc tối. Mẹ là ngọn đèn, là hơi ấm, là ngọn hải đăng soi đường. Tôi gắn bó với mẹ như thế đấy, gắn bó đến mức với tôi, mẹ là cả cuộc sống. Mọi góc trong cuộc đời tôi, có mẹ hiện diện. Và mẹ, cũng là người ảnh hưởng đến tôi lớn lao nhất" - Đó là tiếng lòng tri ân chân thành và xúc động của nữ sinh lớp 11 Dương Quỳnh Anh viết về mẹ, thần tượng của cô.
Mẹ tôi là giáo viên và là người thầy lớn của tôi. Nhẩm lại chặng đường ngắn 17 năm có mặt trên đời, tôi luôn thấy mẹ. Mẹ đặt đồng phục cho tôi vào lớp Một. Mẹ dắt tay ngày tôi nhập trường Tiểu học. Tôi thấy mẹ khi tôi được điểm mười đầu tiên và cả lúc tôi khóc thút thít ở trường khi thi học sinh giỏi lớp Năm. Và vừa mới chiều nay thôi, tôi cùng mẹ đi Siêu thị. Mẹ luôn cùng tôi, từ những ngày đầu tiên!
Ngày Nhà giáo Việt Nam, hẳn là của mẹ rồi! Nhưng bó hoa tôi muốn tặng mẹ, không phải là bó hoa tri ân cho một cô giáo dạy Văn cấp hai đã ngót hai mươi năm trong nghề, mà là bó hoa cho Người Thầy lớn trọn đời, của riêng tôi.
Những điều nhỏ nhặt và lớn lao
Mẹ đã dạy tôi đi bước đầu tiên, dạy tôi ăn, dạy tôi nói. Mẹ dạy tôi xúc cơm, xỏ giày, làm việc nhà. Mẹ dạy tôi chào cô hàng xóm, dạy tôi đi xe đạp, dạy tôi lúc bê bát canh nóng, đưa tay lên tai để không bị bỏng. Mẹ dạy tôi từ những điều nhỏ nhặt như thế, mà cũng lớn lao như thế.
Đôi khi bố tôi cười đùa, người tốt như mẹ tôi thời nay dễ bị thiệt, và rằng mẹ tôi hiền quá. Mẹ chỉ cười xòa. Mẹ là như thế. Mẹ tôi sống hết mình, và hết mình với mọi người. Mẹ chưa bao giờ nói thành lời, nhưng mẹ cho tôi thấy làm thế nào để giúp đỡ và sống vì những người xung quanh mình, hằng ngày. |
Lớn lao ở chỗ mẹ không chỉ dạy tôi đi, mà còn đi sao cho vững; Mẹ không chỉ dạy tôi ăn, mà còn dạy ăn sao cho khỏe mạnh; Mẹ không chỉ dạy tôi nói, mà còn dạy nói sao cho hay, cho đẹp. Nhưng bài học lớn nhất từ mẹ mà tôi nhận được là bài học từ chính mẹ, từ cuộc sống và cách sống của mẹ.
Nếu ai đó hỏi tôi thần tượng ai, tôi sẽ trả lời tôi thần tượng mẹ. Mẹ là bữa cơm chiều ngọt lành, là đôi găng tay mùa lạnh, là tấm chăn được ghém lại khi tôi trở mình lúc tối. Mẹ là ngọn đèn, hơi ấm, ngọn hải đăng soi đường.
Tôi gắn bó với mẹ như thế đấy, gắn bó đến mức với tôi, mẹ là cả cuộc sống. Mọi góc trong cuộc đời tôi, có mẹ hiện diện. Và mẹ, cũng là người ảnh hưởng đến tôi lớn lao nhất.
Đôi khi bố tôi cười đùa, người tốt như mẹ tôi thời nay dễ bị thiệt, và rằng mẹ tôi hiền quá. Mẹ chỉ cười xòa. Mẹ là như thế. Mẹ tôi sống hết mình, và hết mình với mọi người. Mẹ chưa bao giờ nói thành lời, nhưng mẹ cho tôi thấy làm thế nào để giúp đỡ và sống vì những người xung quanh mình, hằng ngày.
Mẹ chiều tôi lắm. Có khi một ngày lạnh mà tôi thèm ăn kem, mẹ cũng dẫn tôi đi. Và khi tôi được điểm mười hay có bài văn được đọc trước lớp, mẹ thưởng tôi thật “hậu”.
Mẹ cũng chưa đánh đòn tôi thực sự một lần nào trong đời. Một hôm mẹ cười, bảo rằng, mẹ dạy tôi cũng khá thành công rồi. Tôi tròn mắt hỏi vì sao. Mẹ trả lời: “Vì tự con biết nói rằng con được chiều chuộng!”. Lúc đó tôi mới năm tuổi thôi.
Trân quý sự nghiệp trồng người
Có mẹ là một giáo viên, tôi phần nào hiểu hơn về thầy, cô và sự nghiệp trồng người. Từ lâu lắm rồi, tôi quen với hình ảnh mẹ cặm cụi với chồng giáo án, tập bài kiểm tra, với sổ điểm, sổ chủ nhiệm.
Tôi khi nhỏ không mơ về nghề giáo viên chỉ có viết bảng, gọi học sinh giơ tay và nghiêm giọng khi cần vì tôi hiểu rằng làm một giáo viên khó khăn và vất vả thế nào.
Mẹ tôi yêu nghề giáo, yêu nghiệp trồng người. Mẹ tâm huyết với từng bài giảng, mẹ có thể thức đêm để chấm và nhận xét bài làm học sinh thật chi tiết, vì như mẹ nói : “Để chúng nó biết sai còn sửa”. Mẹ tận tụy với công tác chủ nhiệm, luôn cố gắng sát sao, quan tâm, vì cũng như mẹ nói: “Dạy học không chỉ là dạy chữ, mà còn là dạy làm người”.
Nhiều khi nhìn mẹ tất bật sắm hai vai cô giáo ở trường và người vợ, người mẹ ở nhà, tôi thấy thương mẹ nhiều. Tự nhủ, ai cũng vậy thôi, người phụ nữ luôn phải sắm nhiều vai. Tôi luôn khâm phục mẹ vì mẹ có thể làm mọi thứ, với nhiệt tình và tâm huyết chừng ấy.
Và điều đó, giúp tôi nhìn cô thầy mình gần gũi hơn, thấu hiểu hơn và trân trọng hơn. Không hình tượng hóa, lí tưởng hóa, thầy cô của tôi cũng là những người bình thường làm nghề dạy học, nhưng vẫn cao quý lạ thường.
Và những gánh nặng cùng áp lực của nghề giáo, nhờ mẹ, tôi cũng hiểu hơn. Nếu ai đó nói theo nghề giáo cho nhàn, hẳn là người ấy nhầm! Nếu bác sĩ phải chịu trách nhiệm về sức khỏe, tính mạng của con người, thì người làm thầy cũng phải chịu trách nhiệm, một phần đáng kể, tới việc một người lớn lên có vẹn toàn, có thiện lương, có ích hay không.
Những thầy, những cô dạy học với nhiệt huyết có ảnh hưởng vô cùng lớn lao tới học sinh! Thầy cô dạy tôi không chỉ kiến thức, còn dạy tôi về quan hệ giữa người với người, về giá trị của trung thực, của nhẫn nại, kiên định và đam mê. Những người giáo viên, đích thực là những người thắp đèn - thắp lên ánh sáng trong học trò.
Tôi từng nhìn thấy mẹ vui đến chảy nước mắt khi nhận món quà là bức tượng cô giáo và tấm thiệp tự làm với lời chúc ngô nghê, chân thành của một nhóm học trò lớp sáu. Mẹ đọc thiếp, rồi cười hạnh phúc. Mẹ gấp cả giấy bọc cất đi như vật kỉ niệm. Khi ấy, tôi hiểu, được nhớ đến thật vui, thật quan trọng đến nhường nào! Tôi hiểu, sự tri ân có ý nghĩa lớn lao đến nhường nào!
Giá trị của lòng biết ơn không nằm ở trọng lượng hay giá cả của bó hoa, món quà bạn tặng thầy cô - điều mà ngày nay nhiều người vẫn nhầm tưởng - mà nằm ở tấm lòng và sự chân thành.
Lệch lạc thần tượng Những cơn sóng hâm mộ ca sỹ, diễn viên Hàn Quốc mới đây khiến chúng ta có đôi chút hốt hoảng khi chứng kiến những hình ảnh fan khóc thét, ngất xỉu, đổ máu, cấp cứu… trong một số buổi biểu diễn. Không chủ quan, không bảo thủ khi nói rằng, có một bộ phận người trẻ đang lệch lạc thần tượng và tạo ra những hiệu ứng không tốt. |
Lập dàn ý kể về một thần tượng của em.
BẠN THAM KHẢO NHA
Bài làm
Mở bài:
+ Hiện nay trong xã hội xuất hiện nhiều ngôi sao trong nhiều lĩnh vực như ca hát, khiêu vũ, điện ảnh khiến cho giới trẻ vô cùng yêu thích
+ Đa số các ngôi sao đều có tài trong một lĩnh vực nào đó và có ngoại hình rất đẹp, nên thu hút các khán giả đặc biệt là các bạn trẻ vốn là những người dễ bị lôi kéo.
Thân bài:
– Thần tượng là gì? Theo nghĩa đen thì thần tượng chỉ một pho tượng thần thánh được nhiều người tôn sùng.
– Theo nghĩa bóng thần tượng chỉ một con người bằng xương bằng thịt nhưng được nhiều người yêu mến tôn sùng, mà sự yêu mến này thường hướng tới chân, thiện, mỹ
– Thần tượng có vai trò tích cực trong việc định hướng xã hội bởi nếu một thần tượng tốt sẽ giúp các fan (người hâm mộ) của mình đi theo hướng tích cực từ trang phục, thẩm mỹ, bản lĩnh sống…
– Thần tượng cũng có sự tiêu cực bởi nếu một người có lối sống không lành mạnh, phong cách thời trang lố lăng, hở hang… thì sẽ khiến người hâm mộ của mình học hỏi theo và trở thành trào lưu xấu cho xã hội.
– Cách ứng xử với thần tượng sao cho đúng: Hiện nay nhiều bạn trẻ đang trở thành “fan cuồng” cho thần tượng của mình. Các bạn trẻ là lứa tuổi dễ bị kích đông, lôi kéo đã yêu ai là yêu hết mình tìm mọi cách để bắt chước biến mình giống như thần tượng của mình.
– Cần phải lựa chọn bởi thần tượng cũng là một con người mà đã là người thì không ai hoàn hảo “ mười phân vẹn mười” sẽ có những điều đúng và sai, do vậy người hâm mộ cần lựa chọn điều đúng để học hỏi theo.
– Nhiều bạn trẻ chạy đua theo thần tượng bỏ ăn, bỏ học, bỏ nhà để được gặp thần tượng của mình, điều này thật sự không nên.
– Cần có cái nhìn đúng đắn về thần tượng bởi việc quá ái mộ một ai đó tới mức mờ lý trí thì sẽ thật nguy hiểm.
Kết luận
– Một xã hội lành mạnh là một xã hội có khả năng sản sinh ra những thần tượng đúng nghĩa giúp xã hội ấy phát triển theo hướng “ chân, thiện, mỹ” bởi một thần tượng phải luôn biết vai trò của mình, mình được rất nhiều người đang dõi theo yêu mến, có tác động đến rất nhiều con người.
– Giáo dục là biện pháp hàng đầu và tốt nhất để dìu dắt các bạn trẻ hướng tới những giá trị sống tích cực, tìm cho mình những thần tượng tích cực đúng nghĩa. Giáo dục còn giúp các bạn có cách ứng xử đúng đắn nhất với thần tượng của mình.
TÍCH TỚ NHA
Bài làm
I. Mở bài
Hôm nay em được bố mẹ dẫn đi xem ca nhạc, buổi biểu diễn của ca sỹ Noo Phước Thịnh một trong những nam ca sỹ được nhiều bạn trẻ yêu thích hiện nay.
II. Thân bài
Trước buổi biểu diễn
– Không khí biểu diễn thật sôi động, những ánh đèn màu sáng lấp lánh.
– Có rất nhiều khán giả đến xem, chủ yếu là những bạn lứa tuổi thanh thiếu niên.
– Từng nhóm tụ tập lại với nhau, cũng có những gia đình đi xem.
Trong buổi biểu diễn
– Ca sỹ Noo Phước Thịnh xuất hiện thật bảnh bao và trẻ trung.
– Sự xuất hiện nhận được sự hoan nghênh nhiệt tình và nồng nhiệt từ khán giả.
– Anh ấy mặc bộ quần áo rất trẻ trung đúng với phong cách.
– Từng bài hát quen thuộc được vang lên trong sự cổ vũ từ khán giả.
Sau buổi biểu diễn
– Những bài hát kết thúc là lúc khán giả giao lưu với ca sỹ.
– Nhiều bạn trẻ xin chữ ký và chụp hình cùng thần tượng.
– Ca sỹ vui vẻ ký tặng nhiều fan hâm mộ và những người yêu mến.
– Ca sỹ rời đi trong sự tiếc nuối của nhiều người trong đó có em.
III. Kết bài
– Em là người hâm mộ và rất vui khi được xem thần tượng biểu diễn.
– Ca sỹ Noo Phước Thịnh là một trong những ngôi sao sáng của nền âm nhạc nước nhà.
– Đối với em đây là một trong những buổi xem ca nhạc rất đáng nhớ.
# Chúc bạn học tốt #
Bài làm
Mở bài:
+ Hiện nay trong xã hội xuất hiện nhiều ngôi sao trong nhiều lĩnh vực như ca hát, khiêu vũ, điện ảnh khiến cho giới trẻ vô cùng yêu thích
+ Đa số các ngôi sao đều có tài trong một lĩnh vực nào đó và có ngoại hình rất đẹp, nên thu hút các khán giả đặc biệt là các bạn trẻ vốn là những người dễ bị lôi kéo.
Thân bài:
– Thần tượng là gì? Theo nghĩa đen thì thần tượng chỉ một pho tượng thần thánh được nhiều người tôn sùng.
– Theo nghĩa bóng thần tượng chỉ một con người bằng xương bằng thịt nhưng được nhiều người yêu mến tôn sùng, mà sự yêu mến này thường hướng tới chân, thiện, mỹ
– Thần tượng có vai trò tích cực trong việc định hướng xã hội bởi nếu một thần tượng tốt sẽ giúp các fan (người hâm mộ) của mình đi theo hướng tích cực từ trang phục, thẩm mỹ, bản lĩnh sống…
– Thần tượng cũng có sự tiêu cực bởi nếu một người có lối sống không lành mạnh, phong cách thời trang lố lăng, hở hang… thì sẽ khiến người hâm mộ của mình học hỏi theo và trở thành trào lưu xấu cho xã hội.
– Cách ứng xử với thần tượng sao cho đúng: Hiện nay nhiều bạn trẻ đang trở thành “fan cuồng” cho thần tượng của mình. Các bạn trẻ là lứa tuổi dễ bị kích đông, lôi kéo đã yêu ai là yêu hết mình tìm mọi cách để bắt chước biến mình giống như thần tượng của mình.
– Cần phải lựa chọn bởi thần tượng cũng là một con người mà đã là người thì không ai hoàn hảo “ mười phân vẹn mười” sẽ có những điều đúng và sai, do vậy người hâm mộ cần lựa chọn điều đúng để học hỏi theo.
– Nhiều bạn trẻ chạy đua theo thần tượng bỏ ăn, bỏ học, bỏ nhà để được gặp thần tượng của mình, điều này thật sự không nên.
– Cần có cái nhìn đúng đắn về thần tượng bởi việc quá ái mộ một ai đó tới mức mờ lý trí thì sẽ thật nguy hiểm.
Kết luận
– Một xã hội lành mạnh là một xã hội có khả năng sản sinh ra những thần tượng đúng nghĩa giúp xã hội ấy phát triển theo hướng “ chân, thiện, mỹ” bởi một thần tượng phải luôn biết vai trò của mình, mình được rất nhiều người đang dõi theo yêu mến, có tác động đến rất nhiều con người.
– Giáo dục là biện pháp hàng đầu và tốt nhất để dìu dắt các bạn trẻ hướng tới những giá trị sống tích cực, tìm cho mình những thần tượng tích cực đúng nghĩa. Giáo dục còn giúp các bạn có cách ứng xử đúng đắn nhất với thần tượng của mình.
Hãy viết một bài văn tả hoặc kể về thần tượng của em.
trong mỗi chúng ta chắc hẳn ai cũng biết đến những nhóm nhạc Hàn Quốc nởi tiếng như MAMAMOO, BTS,Blackpink, Red velvet,..... Nhưng trong số đó em thích nhất là nhóm nhạc Blackpink, đặc biệt là thành viên Jisoo.
Jisoo lớn tuổi nhất nên là chị cả của nhóm nhạc Kpop Blackpink. Họ tên thật của cô là Kim Ji-soo, sinh ngày 3 tháng 1 năm 1995 tại phường Sanbon-dong, thành phố Gunpo, tỉnh Gyeonggi, Hàn Quốc. Cô được trở thành thực tập sinh chính thức của công ty YG Entertainment vào tháng 7 năm 2011 và được đào tạo làm thực tập sinh 5 năm. Jisoo đảm nhận vị trí hát phụ và là người mẫu chính trong nhóm.
Jisoo có làn da trắng hồng rất đẹp. Thân hình mảnh mai, cân đối. Jisoo có vóc người nhỏ nhắn, khuôn mặt luôn tươi cười rạng rỡ khiến bất kỳ trái tim nào cũng phải “rung động”mỗi khi nhìn ngắm. Đôi mắt sáng trong luôn ánh lên vẻ dễ thương nhưng không kém phần quyến rũ. Đôi môi hình trái tim đặc biệt của cô luôn phù hợp với mọi màu son dù là đẹp hay là xấu. Mái tóc dài mượt mà, nhuộm màu vào thì lại càng thêm phần hấp dẫn. Đôi chân thon gọn và dài thẳng tắp.
Cô sở hữu ngoại hình và nhan sắc đẹp trong veo như thiên thần xuống trần gian, ngay từ khi mới ra mắt, Jisoo đã nhanh chóng thu hút được nhiều sự chú ý của người hâm mộ. Cô nàng luôn nhận được rất nhiều lời khen ngợi và được xếp vào hàng những “nữ thần” mới của làng giải trí Hàn Quốc.
Jisoo ở đời thường và trên sân khấu là hai người khác nhau "một trời một vực". Cô nàng mặc dù luôn vui vẻ, tinh nghịch ở phía sau hậu trường là thế nhưng chỉ cần bước lên sân khấu, Jisoo lại vô cùng nghiêm túc và chuyên nghiệp trong từng tiết mục biểu diễn. Từ việc “cháy” hết mình cùng vũ đạo mạnh mẽ cho đến cái nhìn đầy cuốn hút, cô đều cố gắng thể hiện dể phần trình diễn luôn trọn vẹn.
Jisoo sở hữu tính cách hoạt bát, vui nhộn. Bên cạnh đó, Jisoo cũng là cây hút fan của nhóm.“Đẹp người lại còn đẹp cả nết” chính là câu nói rõ ràng nhất để miêu tả về cô nàng Jisoo. Ngay từ khi còn đi học, nữ ca sĩ nhà YG đã được nhận xét là một cô học trò được luôn được thầy cô bạn bè yêu mến vì tính cách hòa đồng, thân thiện của mình.
Có thể nói, Jisoo là thành viên được đánh giá cao nhất Blackpink. Em đã luôn có ước mơ trở thành một nàng ca sĩ giỏi giang giống như Jisoo. Vậy nên em sẽ cố gắng học tập thật tốt để trở thành một người ca sĩ thành đạt như cô.
Tham khảo :
Nếu có ai đó hỏi con, thần tượng của con là ai, con sẽ không do dự trả lời chính là Mẹ con - không phải là một người vĩ đại, hay một thiên tài, hay một ca sĩ nổi tiếng, không là người đẹp nhất mà đó là một người rất đỗi bình thường.“Riêng mặt trời chỉ có một mà thôiVà mẹ em chỉ có một trên đời!”Mẹ là người đã mang nặng đẻ đau sinh ra con. Mẹ luôn gần gũi, ân cần bên con mỗi khi vui buồn. Mẹ không đơn thuần chỉ là mẹ, mà còn là người bạn mà con có thể sẻ chia tâm sự. Ngay từ khi con mới ra đời, mẹ đã nhẹ nhàng ôm con vào lòng, âu yếm hát ru những bài ca dao quen thuộc mà có lẽ những em bé thời nay chắc ít được nghe! Mẹ chăm con từ miếng ăn giấc ngủ.Rồi đến khi con cắp sách đến trường, ba mẹ luôn bên con, dạy dỗ con; ngày xưa gia đình bà ngoại nghèo nên mẹ chỉ học đến lớp 9, nhưng điều con học được từ mẹ không đơn giản là kiến thức sách vở mà nhiều hơn thế. Ba mất, một mình mẹ chèo chống nuôi chúng con ăn học, vừa làm cha, vừa làm mẹ, vượt lên trên những khó khăn và bất công của số phận. Con học được cách yêu thương từ những yêu thương mẹ dành cho chúng con, học cách chăm sóc quan tâm, dành tình thương cho tất cả mọi người ,sống một cách mạnh mẽ khi gặp khó khăn. Con sẽ cố gắng học cách sống biết vượt qua khó khăn như mẹ, sẽ ko bao giờ là cô đơn khi xung quanh mình luôn có những người bạn, học sự nhẫn nại của mẹ, sống vì người khác chứ ko phải sống cho riêng mình. Con biết mẹ cố gắng vượt qua tất cả vì một động lực thật lớn, đó là lo cho cuộc sống của các con sau này. Con cảm ơn mẹ thật nhiều.Mẹ trong con thật phi thường và nhân hậu. Con cám ơn mẹ thật nhiều, điều mà con chưa bao giờ nói hết được bằng lời!!! Cám ơn những lời dạy dỗ của mẹ, cám ơn sự hy sinh và công lao to lớn của mẹ, suốt đời con sẽ không quên. Cảm ơn đời đã cho con một người mẹ tuyệt vời. Cảm ơn mẹ đã cho con biết thế nào là yêu thương, thế nào là trải nghiệm, nhờ đó mà con trưởng thành hơn, thích nghi tốt hơn với mọi hoàn cảnh, bao chướng ngại mà con đã và sẽ gặp trên quãng đường sắp tới mà con sẽ đi.“Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc, Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không”MẸ ƠI!!! Con muốn nói thật to cho cả thế giới biết rằng “CON YÊU MẸ THẬT NHIỀU!!!”#HLink : Kể về một thần tượng của em - Ngữ văn Lớp 6 - Bài tập Ngữ văn Lớp 6 - Giải bài tập Ngữ văn Lớp 6 | Lazi.vn - Cộng đồng Tri thức & Giáo dụcHãy vào Bongda.com.vn
Viết một đoạn văn kể về nhóm nhạc thần tượng của em.
Mỗi ngày tôi có cơ hội xem nhiều người nổi tiếng khác nhau tỏa sáng và truyền cảm hứng cho mọi người trên TV; tuy nhiên người truyền cảm hứng nhiều nhất cho tôi là Taylor Swift. Cô ấy là một ví dụ điển hình cho người phụ nữ mạnh mẽ, thông minh và độc lập. Cô ấy từng chỉ là một cô gái nhỏ bị bắt nạt trong suốt những năm học ở trường. Tuy nhiên, cô ấy đã vượt qua qua được mọi khó khăn để trở thành một ca sĩ và nhà sáng tác nhạc thành công nhất nước Mỹ. Cô ấy luôn thách thức bản thân trong những dòng nhạc khác nhau, từ nhạc đồng quê, nhạc nhẹ cho đến nhạc Pop, và mọi bài hát của cô ấy đề mang những ý nghĩa sâu sắc. Hầu hết mọi người đều có thể liên tưởng đến chính bản thân họ qua những ca từ và giai điệu của cô ấy. Bên cạnh sự nghiệp ca hát, Taylor còn là một nữ doanh nhân nắm trong tay những doanh nghiệp và nhãn hàng riêng. Cô ấy đã cố gắng rất nhiều trong những năm tháng tuổi trẻ để đạt được những thứ tôi luôn mơ ước; ví thế cô ấy là một biểu tượng tuyệt vời mà tôi luôn ngưỡng mộ. Taylor Swift mãi mãi là thần tượng mà tôi yêu quý, và nỗ lực của cô ấy là mục tiêu để tôi không bao giờ bỏ cuộc.
Chủ nhật vừa qua, tại nhà hát thành phố, em được xem ca nhạc. Đó là lần đầu tiên em được xem ca sĩ Trung Đức biểu diễn.
Ca sĩ Trung Đức là nghệ sĩ ưu tú. Tuy ông đã đứng tuổi nhưng nổi tiếng là ca sĩ hát nhạc nhẹ, nhạc chiến đấu với chất giọng ô-pê-ra lão luyện. Bố em rất thích nghe ông hát. Tối hôm đó, em và bố được xem ông biểu diễn ca khúc "Tình ca", nhạc và lời của cố nhạc sĩ Hoàng Việt.
Trên sân khấu tràn ngập ánh đèn màu, ca sĩ Trung Đức cúi chào khán giả. Một tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên. Ca sĩ Trung Đức khoảng chừng năm mươi tuổi nhưng dáng dấp ông trẻ trung như người bốn mươi tuổi. Ông nghiêm túc, lịch sự trong bộ com-lê màu đen, áo sơ-mi trắng thắt nơ đỏ. Khuôn mặt ông đầy đặn, phúc hậu với đôi lông mày thẳng, to như con tằm nằm, đen nhánh. Dưới đôi lông mày đó, đôi mắt to, sáng long lanh vẻ tươi trẻ, khoáng đạt. Mũi ông hơi bè nhưng sống mũi thẳng. Tóc ông cắt gọn gàng, chải sóng uốn lượn hơi xoăn ôm lấy khuôn mặt vui vẻ hiền lành. Dưới ánh đèn sân khấu, dáng ông nổi bật, lịch lãm, đầy vẻ lãng mạn với mái tóc gợn sóng, rũ cong che bớt vầng trán rộng. Ông hát nhiệt tình, hăng say, tưởng như ông đem hết tâm hồn mình trải rộng trong lời ca. Tay ông đưa lên, dang ra theo điệu nhạc như muốn ôm lấy khoảng không bát ngát của quê hương vào lòng. Tay ông để lên ngực như muôn ôm ấp người yêu thương của mình vào trái tim cháy bỏng. Ông dìu khán giả theo điệu nhạc tha thiết trữ tình. Khuôn mặt ông tươi tắn, dạt dào xúc cảm. Đôi lông mày lúc chau lại, lúc giãn ra theo lời nhạc đưa khán giả đến vùng trời tự do của tình yêu đôi lứa, đến vùng trời hào hùng của tình yêu đất nước, yêu quê hương, đến vùng trời thuỷ chung của tình yêu bền bỉ, gang thép trong chiến đấu. Thay cho nhạc sĩ Hoàng Việt, nghệ sĩ Trung Đức hát lên tiếng lòng của nhạc sĩ hay cũng chính là tiếng lòng của nghệ sĩ đến với công chúng yêu nhạc. Trong bộ com-lê cắt may khéo léo, duyên dáng ôm lấy thân hình, bằng chất giọng điêu luyện mượt mà, bằng cử chỉ lúc uyển chuyển, lúc dịu dàng, nghệ sĩ Trung Đức gửi lời nhắn chân tình của nhạc sĩ Hoàng Việt cho những đôi trai gái yêu nhau, cho những cặp vợ chồng kẻ Nam người Bắc vì cuộc kháng chiến, giữ tấm lòng yêu thương chung thuỷ và ý chí kiên định với lí tưởng cách mạng. Bản nhạc chấm dứt trong tiếng vỗ tay vang dội của khán giả. Tấm màn nhung đã khép lại nhưng âm vang giọng hát và hình ảnh của nghệ sĩ Trung Đức in sâu vào tâm trí em.
Không phải riêng em yêu ca nhạc và hâm mộ nghệ sĩ Trung Đức, cả nhà em và nhiều người nữa đều ái mộ ông. Ông quả xứng danh với danh hiệu Nghệ sĩ Nhân dân, Nghệ sĩ Ưu tú mà Nhà nước phong tặng. Nghệ sĩ Trung Đức hoàn toàn chinh phục khán thính giả và khơi dậy trong lòng công chúng một tình yêu sắt son, chung thuỷ với những người thân yêu, với Tổ quốc thiêng liêng, với nghệ thuật âm nhạc chiến đấu trữ tình.
Tôi đã xem rất nhiều phim ảnh kể từ khi tôi còn nhỏ, và diễn viên để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong tim tôi là Daniel Radcliffe. Daniel Radcliffee là diễn viên nổi tiếng người Anh, người đã đóng trong loạt phim Harry Potter. Vai diễn cậu bé phù thủy nhỏ Harry Potter đã để lại một dấu ấn không thể quên trong ngành công nghiệp điện ảnh cũng như trong trái tim mọi người. Sau loạt phim này, anh ấy không dừng lại ở thời điểm thành công trong sự nghiệp mà cố gắng thật nhiều để xuất hiện trong các bộ phim và vở kịch khác. Tôi luôn theo dõi mọi tác phẩm của anh ấy, và tôi nhận ra rằng luyện tập thật sự sẽ khiến chúng ta trở nên hoản hảo. Anh ấy từ một cậu bé nhỏ với những diễn xuất ngây thơ đã trở thành một diễn viên trưởng thành với nỗ lực không ngừng nghỉ. Daniel có một ý chí mãnh liệt trong diễn xuất và một trái tim ấm áp trong cuộc sống thường ngày. Anh ấy thường xuyên tham gia các hoạt động từ thiện và công tác xã hội mà không đề cập đến tên của mình trong những bài báo. Nỗ lực thầm lặng của Daniel là nguồn cảm hứng để tôi luôn cố gắng vì ước mơ, và tôi sẽ luôn xem anh ấy là thần tượng lớn nhất của mình.
Chọn một trong 2 đề sau để viết :
Đề 1 : Viết về người mà em đang coi là thần tượng.
Đề 2 : Mẹ ! Thần tượng của đời tôi.
Gợi ý : Đề 1 có thể kể về người mình thần tượng trong gia đình hoặc một ca sĩ ,nhóm nhạc ,...mình thần tượng.
Đề 2 kể ra những gì mà mẹ đáng được coi là thần tượng.
Ai trong mỗi người đều có một thần tượng của riêng mình. Trong tôi cũng có một thần tượng, nhưng thần tượng của tôi không phải là diễn viên, ngôi sao hay ca sĩ nổi tiếng mà đó chính là mẹ tôi, người đã khắc lên trong tôi hình ảnh khó phai nhòa và đó là người sống mãi trong lòng tôi, người đã sinh ra tôi và nuôi dạy tôi nên người.
Ở mẹ chắc ai cũng có ấn tượng sâu sắc đối với mình, ở tôi củng vậy không chỉ? tôi ấn tượng sâu sắc mà tôi còn rất ngưỡng mộ mẹ mình, người đã hy sinh cuộc đời để nuôi tôi lớn. Hồi nhỏ nhà tôi rất nghèo, cha lại mất sớm, gia đình chỉ có tôi mẹ và ngoại tôi, ngoại tôi thì đã già không còn sức để đi làm lại còn mỗi khi trời trở gió thì ngoại lai bệnh do vết thương từ thời chiến tranh, còn tôi thì còn rất nhỏ chẳng thể làm được gì để giúp mẹ, một mình mẹ phải đi làm thuê để kiếm tiền nuôi gia đình, nhiều lần mẹ phải dở khóc dở cười vì phải vừa lo tiền học vừa lo tiền thuốc men cho ngoại tôi, tôi rất buồn rất muốn nghỉ học nhưng mẹ tôi không muốn tôi lâm vào con đường giống mẹ phải đi làm thuê, làm mướn để lo cho gia đình, vì vậy tôi đã rất cố gắng học nhưng khi tôi chậm chững bước vào tuổi mười lăm thì tôi không thể cưỡng lại sự cám dỗ của xã hội và tôi đã bước vào con đường hư đốn, nhiều lần mẹ phải khóc vì tôi nhưng tôi không nghe va tôi đã nghỉ học và sau một thời gian ăn chơi thì tôi cũng đã chán và tôi cũng đã tự suy nghĩ về mình những việc mình đã làm cho gia đình, lúc này đây tôi hối hận lắm! tôi rất muốn tự hành hạ mình về những việc mình đã làm cho mẹ đau lòng, nhưng tôi không làm thế vì tôi biết nếu làm như vậy mẹ sẽ không vui mà còn đau lòng hơn nữa vì những suy nghĩ dại dột của đứa con hư đốn như mình và tôi đã thay đổi mình bằng cách vừa học vừa làm, ban ngày đi làm còn tối đi học. Và Hôm nay, cô giáo đã cho tôi một cơ hội nữa để biểu lộ tình cảm của tôi đối với mẹ, gia đình mà lâu nay tôi chưa thể nói ra. Hằng đêm tôi thấy mẹ khóc mà lòng tôi như thắt lại. Có lần tôi nhớ ngoại kể cho tôi nghe về cuộc đời của mẹ, có một người đàn ông cũng yêu thương mẹ tôi như cha tôi vậy.
Sau khi cha tôi mất có đôi lần người đàn ông ấy thường lui tới thăm. Mà nhà ông ấy cũng khá giả và đã nhiều lần ngỏ ý nhưng mẹ tôi không chịu vì sợ sau này ông ấy sẽ không yêu thương tôi như là con ruột của mình. Cứ như thế mọi chuyện cứ lặp đi lặp lại cuối cùng người đàn ông đó đã bỏ cuộc và không còn lui tới nữa, ngoại nói tới đây tôi rất có lỗi vì mình đã không đáp lại sự hi sinh to lớn một cách không xứng đáng, làm mẹ buồn, mẹ đau và mẹ khóc….
Nói tới đây tôi càng thương mẹ nhiều hơn, con rất muốn nói với mẹ rằng “con đã sai rồi mẹ ơi!” nhưng con không đủ can đảm để đứng trước mặt mẹ để nói những lời đó. Mong mẹ tha lỗi cho con! con yêu mẹ nhiều lắm.
Mn ơi, giúp em làm một bài văn sau: kể về thần tượng của em. Thể thơ 4 chữ. Cảm ơn mn
Bài văn về thần tượng của em? Thể thơ 4 chữ là cái kiểu j z tr☺
Câu 1 Trình bày hiểu biết của em về đặc điểm truyện thần thoại.
Câu 2 Hình ảnh nhân vật trong Chuyện kể về các vị thần sáng tạo thế giới được con người
nguyên thủy tái hiện như thế nào? Em có suy nghĩ gì về cách xây dựng hình tượng như vậy?
Tưởng tượng giấc mơ đc gặp Mã Lương và đc nghe kể cho nghe về việc giúp đỡ người nghèo .Sau đó, Mã Lương ttawngj cho em cây bút. Hãy kể lại cuộc gặp đó và những việc em đã làm sau khi có đc bút thần
Giúp mk nha ! Ai lm hộ mk cho 3 tick !!
Lưu ý : Trong câu truyện Cây bút thần !!
Tôi là một đứa trẻ mồ côi. Mới mười tuổi tôi đã phải tự kiếm sống. Hàng ngày tôi đi chặt củi, cắt cỏ bán lấy tiền đong gạo. Tuy nghèo nhưng tôi rất thích học vẽ. Nhiều hôm, đi qua lớp học nhìn bọn trẻ con nhà giàu đang được thầy dạy vẽ, tôi thèm muốn được như chúng vô cùng. Một hôm, tôi đánh bạo xin theo học. Thầy giáo khinh bỉ nhìn tôi:
- Thằng kia, mày có điên không đấy? Một đứa trẻ mồ côi, nghèo kiết xác như mày cũng đòi học vẽ à?
Rồi thầy đuổi tôi ra khỏi trường.
Bọn học trò nhìn tôi, cười ồ lên. Tôi chạy ra khỏi trường, những giọt nước mắt tủi hờn lăn trên gò má. Sau lưng tôi, tiếng cười chế nhạo của bọn học trò con nhà giàu vẫn vang lên. Tôi tự nghĩ “nghèo thì có tội gì mà không được học vẽ?”
Về nhà, tôi quyết tâm tự học vẽ. Khi kiếm củi trên núi, tôi nhìn chim bay trên đầu lấy que vạch xuống đất vẽ chim. Lúc cắt cỏ ven sông, tôi nhìn tôm cá bơi dưới nước rồi nhúng tay vào nước, vẽ chúng trên đá. Khi về nhà tôi vẽ các đồ đạc trong nhà lên tường, bốn bức tường dày đặc các hình vẽ, trông thật ngộ.
Năm tháng trôi qua, tôi không ngừng học vẽ, không bỏ phí ngày nào. Mọi người đều khen tôi vẽ chim cá giống hệt như thật. Thế nhưng tôi vẫn chưa có nổi một cây bút vẽ. Tôi chỉ mong sao có được một chiếc.
Một đêm, trong giấc ngủ, tôi thấy một cụ già râu tóc bạc phơ hiện ra trước mặt, đưa cho tôi một cây bút và nói:
- Đây là cây bút thần, nó sẽ giúp con nhiều.
Tôi nhìn cây bút bằng vàng sáng lấp lánh, sung sướng reo lên:
- Ôi, cây bút đẹp quá! Con xin cảm ơn cụ! Cảm ơn cụ!...
Tôi chưa nói dứt lời, cụ già đã biến mất. Tôi giật mình tỉnh dậy mới biết là mình nằm mơ. Nhưng lạ chưa, cây bút thần vẫn nằm trong tay tôi.
Tôi lập tức vùng dậy, lấy bút ra vẽ. Tôi vẽ một con chim, chim tung cánh bay lên trời, cất tiếng hót líu lo. Tôi vẽ tiếp một con cá, cá quẫy đuôi trườn xuống nước, bơi tung tăng. Tôi thích thú vô cùng.
Từ đó, tôi dùng cây bút thần vẽ cho tất cả người nghèo trong làng, nhà nào không có cày, tôi vẽ cho cày, nhà nào không có cuốc, tôi vẽ cho cuốc, nhà nào không có đèn, tôi vẽ cho đèn, nhà nào không có thùng, tôi vẽ cho thùng,...
Một hôm, tôi đang vẽ thì có mấy tên đầy tớ của tên địa chủ giàu có trong làng ập đến. Chúng xông vào bắt trói tôi lôi đi. Thì ra chuyện cây bút thần lọt đến tai tên địa chủ. Hắn bắt tôi vẽ theo ý muốn của hắn. Tôi tuy nhỏ nhưng cũng hiểu bụng dạ tham lam của bọn nhà giàu, nên không vẽ bất cứ thứ gì, mặc cho hắn hết dụ dỗ lại đe doạ. Tức giận, hắn nhốt tôi vào chuồng ngựa, không cho ăn uống gì.
Trời rét căm căm, nhìn qua khe hở, tôi thấy bên ngoài, tuyết rơi dày đặc. Tôi bèn vẽ một cái lò sưởi để chống rét. Tôi vẽ mấy cái bánh, đặt lên lò sưởi nướng. Mùi bánh nướng bốc lên thơm ngào ngạt.
Được ba hôm, ngồi bên lò sưởi ăn bánh tôi bỗng nghe thấy la hét bên ngoài. Nhìn qua khe cửa, tôi thấy mười mấy tên đầy tớ cùng hung hăng tiến về phía chuồng ngựa. Tay chúng lăm lăm những con dao. Tên địa chủ thét:
- Giết chết tên Mã Lương cho tao! Cướp lấy cây bút của hắn!
Tôi bèn vẽ một cái thang, trèo qua tường trốn thoát. Thoát ra khỏi nhà tên địa chủ, tôi vẽ tiếp một con ngựa rồi nhảy lên ngựa phóng ra khỏi làng. Đi chưa được bao xa, chợt có tiếng huyên náo sau lưng, tôi quay lại nhìn. Trong ánh đuốc sáng rực, tôi thấy tên địa chủ cưỡi trên lưng một con tuấn mã, tay vung dao sáng loáng dẫn khoảng hai chục tên đầy tớ, đang đuổi theo. Khi bọn chúng đến gần. Tôi lặng lẽ rút cây bút thần vẽ chiếc cung và mũi tên. Tôi giương cung. Vút. Mũi tên lao đúng họng tên địa chủ, hắn ngã nhào xuống đất. Tôi ra roi thúc ngựa, ngựa tung vó phóng như bay.
Đi suốt mấy ngày đêm ròng rã không nghỉ. Sau cùng, tôi quyết định dừng chân ở thị trấn nhỏ. Không có việc làm, tôi bèn vẽ tranh đem bán ở phố. Sợ lộ, nên tôi vẽ các bức tranh đều dở dang: chim thì thiếu cái mỏ hoặc một chân...
Một hôm, khi vẽ một con cò trắng không mắt. Vì sơ ý, tôi đánh rơi một giọt mực vào bức tranh. Giọt mực rơi đúng vào mắt cò. Lập tức cò mở mắt, xoè cánh bay đi. Chuyện đó chấn động cả thị trấn. Rồi chẳng hiểu có kẻ nào mách lẻo đến tố giác với nhà vua mà vua phái một vị đại thần đến đón tôi về kinh đô.
Vốn đã nghe nhiều chuyện đồn đại về tên vua độc ác đó nên tôi nhất định không chịu đi. Bọn chúng liền gông cổ tôi lại, cho vào cũi đưa tôi về hoàng cung.
Tên vua bảo tôi vẽ một con rồng, tôi liền vẽ một con cóc ghẻ. Hắn bắt vẽ con phượng, tôi lại vẽ con gà trụi lông. Hai con vật xấu xí, bẩn thỉu đó nhảy nhót bên cạnh nhà vua. Hắn tức giận, cho quân lính xông vào cướp cây bút thần của tôi, rồi nhốt tôi vào ngục.
Nghe nói tên vua tham lam đó đã dùng cây bút thần để vẽ núi vàng, nhưng núi vàng biến thành núi đá. Rồi những tảng đá từ trên đỉnh lăn xuống, suýt đè gẫy chân hắn. Hắn lại vẽ những thỏi vàng dài, nhưng những thỏi vàng lại biến thành con mãng xà suýt nuốt chửng hắn.
Biết không có tôi thì không thể làm được gì, tên vua đành thả tôi ra, dùng bạc vàng dỗ dành và hứa gả công chúa cho tôi.
Để có thể thoát thân cùng cây bút thần, tôi vờ đồng ý. Hắn mừng lắm, liền trả bút thần cho tôi.
Tên vua bảo tôi vẽ biển cả. Tôi đưa hai nét bút, biển cả rộng mênh mông, xanh biếc, không một gợn sóng, trong suốt đã hiện ra trước mặt. Tên vua ngắm nhìn biển và bảo tôi:
- Sao biển lại không có cá?
Tôi chấm vài chấm, biển hiện ra bao nhiêu là cá, đủ màu sắc, uốn đuôi mềm mại bơi lội tung tăng. Đàn cá bơi xa dần, xa dần. Tên vua thích quá, vội ra lệnh:
- Hãy vẽ ngay cho ta một chiếc thuyền! Ta muốn ra khơi xem cá.
Tôi vẽ ngay một chiếc thuyền buồm lớn. Vua, hoàng hậu, công chúa, hoàng tử và các quan đại thần xuống thuyền. Tôi đưa thêm vài nét bút, gió nổi lên nhè nhẹ, mặt biển nổi sóng lăn tăn. Thuyền từ từ ra khơi.
Thấy thuyền còn đi chậm quá, tên vua đứng trên thuyền kêu lớn:
- Cho gió to thêm một tí! Cho gió to thêm một tí!
Tôi đưa thêm mấy nét bút đậm, sóng biển liền nổi lên, buồm căng phồng, chiếc thuyền lao khỏi bờ nhanh vun vút.
Tôi lại tô thêm những nét bút đậm nữa, gió mạnh nổi lên, biển động, thuyền lắc lư nghiêng ngả. Tên vua cuống quýt kêu lên:
- Đừng cho gió thổi nữa! Đừng cho gió thổi nữa!
Tôi vờ không nghe thấy, tiếp tục vẽ những đường cong lớn. Biển động dữ dội, sóng biển xô vào thuyền hết đợt này đến đợt khác. Tên vua bị sóng biển làm ướt cả người, tay ôm chặt cột buồm, gào to bảo tôi thôi không vẽ nữa. Mặc, tôi cứ tiếp tục vẽ. Gió bão càng to, mầy đen kéo mù mịt, trời tối sầm. Chiếc thuyền ngả nghiêng rồi bị chôn vùi trong những lớp sóng hung dữ.
Sau đó, tôi đã rời khỏi kinh đô. Tôi đi khắp nơi để vẽ cho những người nghèo khổ.
tích
Hãy tưởng tượng mình được gặp Thạch Sanh và được chàng cho cây đàn thần . Có cây đàn thần em đẫ làm được rất nhiều việc tốt . Em hãy kể lại câu chuyện cổ tích của mình.
Giúp mình nha các bạn !!! ^^
Thạch Sanh vốn không phải người trần mà là thái tử con của Ngọc Hoàng trên thượng giới. Thấy vợ chồng ông già họ Thạch nhân hậu, tử tế mà lại không có con nên Ngọc Hoàng đã cho thái tử xuống đầu thai làm con. Thạch Sanh mồ côi cha từ trong bụng mẹ. Vừa lớn lên thì mẹ lại qua đời. Chàng sống côi cút, lủi thủi một minh trong túp lều rách dưới gốc đa cổ thụ. Gia tài chỉ có cây búa của cha già Đềlại. Ngày ngày, chàng vào rừng chặt củi, đổi gạo nuôi thân.
Đến tuổi trưởng thành, Thạch Sanh có gương mặt rạng rõ phúc hậu và thân hình vạm vỡ, cường tráng.
Quanh năm, chàng chít trên đầu chiếc khăn vải nâu, mình trần, đóng khố. Nước da dãi dầu nắng mưa ánh lên màu nâu bóng như đồng hun. Các bắp thịt ở chân, ở tay nổi lên cuồn cuộn. Tấm lưng trần chắc nịch, khuôn ngực nở nang tạo cho chàng vẻ đẹp hoàn hảo của một dũng sĩ. Nhìn chàng gánh hai bó củi lớn, tên bán rượu Lí Thông nghĩ bụng: “Người này khoẻ như voi. Nó mà về ở cùng thì lợi biết bao nhiêu”.
Thạch Sanh được các vị thần dạy cho võ nghệ và mọi phép thần thông nên chàng có đủ tài sức Đềđương đầu với lũ yêu quái như chằn tinh, đại bàng chuyên hại người. Bằng lưỡi búa luôn mang bên mình, Thạch Sanh đã dũng
cảm đánh nhau với chằn tinh, xả xác nó ra làm hai rồi chém đứt đầu nó, xách về nhà. Bộ cung tên vàng chàng thu được bên xác chằn tinh đã giúp chàng bắn trúng cánh đại bàng. Lưỡi búa sắc trong tay chàng vung lên, bổ vỡ đôi đầu con quái vật. Công chúa đã được Thạch Sanh cứu thoát.
Vốn là người trọng nghĩa khinh tài, Thạch Sanh thấy ai nguy khốn thì cứu giúp chứ không hề nghĩ đến việc đền ơn. Trong hang sâu của đại bàng, Thạch Sanh giải thoát cho thái tử con vua Thuỷ Tề. Thuỷ Tề sung sướng được gặp lại con, đãi Thạch Sanh rất hậu. Khi chia tay, vua biếu nhiều vàng bạc nhưng Thạch Sanh không nhận, chỉ xin một cây đàn. Chàng lại trở về túp lều dưới gốc đa.
Dũng sĩ Thạch Sanh có nhiều đức tính tốt đẹp như thật thà, trung hậu và độ lượng. Mẹ con Lí Thông lừa dối chàng, âm mưu đẩy chàng vào chỗ chết. Tên Lí Thông xảo trá gian manh mấy lần cướp công Thạch Sanh Đềđược hưởng vinh hoa phú quý. Tội hắn đáng chết nhưng khi được nhà vua giao cho xét xử, Thạch Sanh lại tha bổng mẹ con hắn, Đềchúng về quê làm ăn. Điều đó cho thấy Thạch Sanh là người có lòng khoan dung rộng rãi, rất đáng quý. Tuy vậy, mẹ con Lí Thông cũng không thoát khỏi sự trừng phạt đích đáng của luật trời: chúng bị sét đánh chết, rồi hoá kiếp thành bọ hung.
Theo mơ ước của người xưa, những con người tài đức vẹn toàn như Thạch Sanh xứng đáng được hưởng hạnh phúc. Chàng được vua gả công chúa và truyền ngôi cho. Lễ cưới của họ tưng bừng nhất kỉnh kì, chưa bao giờ và chưa ở đâu có lễ cưới linh đình nhưthế.
Sự ghen ghét của hoàng tử các nước chư hầu bị công chúa từ hôn đã dẫn đến nguy cơ chiến tranh. Họ hội binh cả mười tám nước kéo quân sang đánh. Thạch Sanh một mình cầm đàn ra đứng trước quân giặc. Tiếng đàn của chàng vừa cất lên thì quân sĩ mười tám nước bủn rủn tay chân, không nghĩ gì tới chuyện đánh nhau nữa. Cuối cùng, các hoàng tử phải hạvũ khí xin hàng.
Điều thú vị là Thạch Sanh sai dọn một bữa cơm thết đãi những kẻ thua trận. Niêu cơm thần của chàng cứ vơi lại đầy khiến cho quân sĩ mười tám nước ăn mãi, ăn mãi mà không hết. Chúng cảm kích trước tấm lòng độ lượng của chàng, đồng loạt cúi đầu lạy tạ rồi kéo nhau về nước.
Tiếng đàn nhân nghĩa của Thạch Sanh chính là tiếng nói của lòng nhân hậu, của thái độ khoan dung và yêu mến hoà bình của nhân dân ta. Hình ảnh dũng sĩ Thạch Sanh muôn đời sống mãi trong tâm trí của người dân nước Việt.
GOOD LUCK~~
Bài làm của bạn rất hay nhưng bạn bị lộn đề rồi
tả về thần tượng của em.(thần tượng của mình là Quang Hải)
III. Kết bài:
Từ những hành động của thanh thiếu niên dành cho thần tượng của mình một cách thái quá cho ta rút được kinh nghiệm:chọn cho mình một thần tượng phù hợp để học ở đó thái độ cầu tiến, đề ra cho mình hướng đi, lối sống đúng đắn… .Chứ không phải bắt chước thái quá gây phản cảm cho người khác và có khi làm hại đến bản thân mình.
Bài văn mẫu về thần tượng của giới trẻ hiện nay: Bài mẫu 2:
I. Mở bài:
Hiện nay, xuất hiện nhiều nghệ sĩ ca sĩ trẻ tuổi đang nổi tiếng trong giới trẻ. Họ trở thành thần tượng trong mắt của những thanh thiếu niên và tạo ra những xu hướng mới lạ. Nhưng làm sao để thanh thiếu niên biết được cách hâm mộ thần tượng cuả mình một cách không thái quá hay làm những hành động không đúng đối với thần tượng của mình. Đó là những nghi vấn của người ngoài cuộc khi thấy những hành vi không đúng đắn của thanh thiếu niên gây ra.
II. Thân bài:
Thần tượng là hình mẫu lí tưởng, mô thức hoàn hảo trong lĩnh vực nghệ thuật mà người hâm mộ mún, học hỏi, noi theo và tiếp nối. Họ tạo nên những xu hướng mới lạ và khi đó người hâm mộ sẽ noi theo, bắt chước giống như thần tượng của mình. Những nghệ sĩ ca sĩ đánh bóng tên tuổi của mình bằng hình thức như luôn sáng tác các ca khúc, gây ra những tai tiếng xấu,… Nhưng giới trẻ lại xem đó là những điều hay mà học hỏi.
Một số các thanh thiếu niên bắt chước thái quá hoặc giống hoàn toàn với thần tượng của mình. Đó cũng là vấn đề mà các bậc phụ huynh đang lo lắng cho con em của họ. Nhưng họ lại không có thời gian chăm sóc cho con của mình nên ít quan tâm đến. Vì vậy ngày càng nhiều những hành động hâm mộ thái quá của thanh thiếu niên.
Qua các sự việc được nêu ở trên cho ta thấy được hai mặt về việc hâm mộ thần tượng ở thanh thiếu niên:sống có thần tượng cũng là một nét văn hóa. Nhưng vấn đề là nét văn hóa ấy cần được người hâm mộ thể hiện, kiểm soát và điều chỉnh một cách phù hợp để giúp bản thân vươn lên, tiến bộ không ngừng.
Và thần tượng phải góp phần làm cho người hâm mộ ngày càng trở nên hoàn thiện hơn, sống tốt đẹp và sống có ý nghĩa hơn. Vì vậy người hâm mộ nên học hỏi điều tốt đẹp từ thần tượng chứ không phải sùng bái một cách điên cuồng rồi đua đòi, bắt chước theo những thói hư tật xấu mà bỏ bê học hành có khi dẫn đến bệnh hoang tưởng.
III. Kết bài:
Từ những hành động của thanh thiếu niên dành cho thần tượng của mình một cách thái quá cho ta rút được kinh nghiệm: Chọn cho mình một thần tượng phù hợp để học ở đó thái độ cầu tiến, đề ra cho mình hướng đi, lối sống đúng đắn… Chứ không phải bắt chước thái quá gây phản cảm cho người khác và có khi làm hại đến bản thân mình.
Trong cuộc đời chúng ta chắc hẳn ai cũng sẽ thần tượng một người, đó có thể là một cô ca sĩ hát hay nhảy đẹp, đó có thể là một doanh nhân tài ba,… Còn đối với riêng tôi người tôi thần tượng nhất chính là chị họ của mình.
Chị họ tôi tên Dương, chị con nhà bác cả, chị có vóc người nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh thú, những đường nét trên mặt nhỏ bé, xinh xinh nhìn rất đáng yêu. Chị có mái tóc đen, dài bồng bềnh. Trán chị rộng và cao, đôi mắt đen láy và sáng, ánh lên sự thông minh, lanh lợi. Đôi môi chị bé xíu như môi em bé, lúc nào cũng hồng hồng mọng nước. Nhưng tôi thần tượng chị không phải bởi vẻ ngoài dễ thương, xinh xắn mà bởi ý chí nghị lực phi thường của chị.
Năm chị học lớp chín, hôm ấy, trên đường đi học về, chị đã bị một người đàn ông say rượu đâm. Chân phải của chị dập nát, không còn khả năng phục hồi nữa nên buộc phải cắt bỏ đi. Nghe tin ấy gia đình tôi ai cũng thắt tim lại, hai bác khóc ngất đi, nhìn cảnh tượng đó không ai có thể kìm được nước mắt. Chị mê man, gương mặt lanh lợi hàng ngày thay thế bằng gương mặt xám ngoét, đôi môi tái nhợt, mắt nhắm nghiền. Chị tỉnh dậy sau vài ngày mê man, tôi còn nhớ mãi sự thảng thốt, hốt hoảng của chị khi phát hiện mình chỉ còn lại một chân. Chị khóc như mưa một ngày ròng, bất kể ai động viên, an ủi cũng không được. Làm sao có thể không đau đớn, xót xa cho được khi một phần cơ thể mất đi, khi tương lai phía trước đóng sầm lại. Vừa thương chị lại vừa ái ngại cho hoàn cảnh của chị, tôi chỉ biết động viên để chị nguôi ngoai.
Sau một tuần ủ dột, buồn bã, không ai có thể ngờ rằng chị lấy lại tinh thần nhanh đến vậy. Tôi bắt gặp lại con người nhanh nhẹn, luôn luôn tươi cười của chị khi xưa. Chị ăn uống đầy đủ và bắt đầu đi học lại. Nhìn chị tôi càng khâm phục và ngưỡng mộ hơn nữa. Dù đôi chân tật nguyền nhưng ý chí nghị lực của chị quả thật phi thường. Cánh cửa tương lai và hi vọng lại mở ra trước mắt khi chị xuất sắc đỗ đầu kì thi vào chuyên Anh của tỉnh. Quả thật chị đã đem đến cho tôi hết bất ngờ, ngưỡng mộ này đến bất ngờ, ngưỡng mộ khác. Vượt qua thử thách khắc nghiệt đó một cách kiên cường, dũng cảm tôi lại càng yêu quý và khâm phục bản lĩnh của chị hơn.
Chị Dương là tấm gương sáng của đại gia đình tôi để chúng tôi học tập và noi theo. Mỗi lúc có khó khăn trong học tập hay cuộc sống tôi lại nghĩ về chị để có động lực phấn đấu, vượt qua mọi khó khăn. Quả thật mỗi giông bão trong cuộc đời là thử thách để chúng ta trưởng thành, bản lĩnh và vững vàng hơn.
Trong cuộc đời chúng ta chắc hẳn ai cũng sẽ thần tượng một người, đó có thể là một cô ca sĩ hát hay nhảy đẹp, đó có thể là một doanh nhân tài ba,… Còn đối với riêng tôi người tôi thần tượng nhất chính là chị họ của mình.
Chị họ tôi tên Dương, chị con nhà bác cả, chị có vóc người nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh thú, những đường nét trên mặt nhỏ bé, xinh xinh nhìn rất đáng yêu. Chị có mái tóc đen, dài bồng bềnh. Trán chị rộng và cao, đôi mắt đen láy và sáng, ánh lên sự thông minh, lanh lợi. Đôi môi chị bé xíu như môi em bé, lúc nào cũng hồng hồng mọng nước. Nhưng tôi thần tượng chị không phải bởi vẻ ngoài dễ thương, xinh xắn mà bởi ý chí nghị lực phi thường của chị.
Năm chị học lớp chín, hôm ấy, trên đường đi học về, chị đã bị một người đàn ông say rượu đâm. Chân phải của chị dập nát, không còn khả năng phục hồi nữa nên buộc phải cắt bỏ đi. Nghe tin ấy gia đình tôi ai cũng thắt tim lại, hai bác khóc ngất đi, nhìn cảnh tượng đó không ai có thể kìm được nước mắt. Chị mê man, gương mặt lanh lợi hàng ngày thay thế bằng gương mặt xám ngoét, đôi môi tái nhợt, mắt nhắm nghiền. Chị tỉnh dậy sau vài ngày mê man, tôi còn nhớ mãi sự thảng thốt, hốt hoảng của chị khi phát hiện mình chỉ còn lại một chân. Chị khóc như mưa một ngày ròng, bất kể ai động viên, an ủi cũng không được. Làm sao có thể không đau đớn, xót xa cho được khi một phần cơ thể mất đi, khi tương lai phía trước đóng sầm lại. Vừa thương chị lại vừa ái ngại cho hoàn cảnh của chị, tôi chỉ biết động viên để chị nguôi ngoai.
Sau một tuần ủ dột, buồn bã, không ai có thể ngờ rằng chị lấy lại tinh thần nhanh đến vậy. Tôi bắt gặp lại con người nhanh nhẹn, luôn luôn tươi cười của chị khi xưa. Chị ăn uống đầy đủ và bắt đầu đi học lại. Nhìn chị tôi càng khâm phục và ngưỡng mộ hơn nữa. Dù đôi chân tật nguyền nhưng ý chí nghị lực của chị quả thật phi thường. Cánh cửa tương lai và hi vọng lại mở ra trước mắt khi chị xuất sắc đỗ đầu kì thi vào chuyên Anh của tỉnh. Quả thật chị đã đem đến cho tôi hết bất ngờ, ngưỡng mộ này đến bất ngờ, ngưỡng mộ khác. Vượt qua thử thách khắc nghiệt đó một cách kiên cường, dũng cảm tôi lại càng yêu quý và khâm phục bản lĩnh của chị hơn.
Chị Dương là tấm gương sáng của đại gia đình tôi để chúng tôi học tập và noi theo. Mỗi lúc có khó khăn trong học tập hay cuộc sống tôi lại nghĩ về chị để có động lực phấn đấu, vượt qua mọi khó khăn. Quả thật mỗi giông bão trong cuộc đời là thử thách để chúng ta trưởng thành, bản lĩnh và vững vàng hơn.