Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài

Những câu hỏi liên quan
Dương Vương Ánh
Xem chi tiết
Dương Vương Ánh
Xem chi tiết
Trần Hà My
Xem chi tiết
Diệp Băng Dao
2 tháng 12 2018 lúc 10:42

Nghe tin giặc Ân sắp sang xâm lược, vua cha cử ta xuống giúp dân đánh đuổi. Muốn biết dân chúng dưới trần đánh giặc ra sao, người khuyên ta nên đầu thai xuống trước vài năm. Ta nghe lời, bèn chọn một gia đình nghèo khó, lại hiếm muộn đường con cái, đó là một lão nông nghèo khó ở làng Phù Đổng. Hai vợ chồng giả cả mà lại không có con cái làm vui, biết hôm ấy bà già ra thăm đồng, ta bèn hóa phép làm một vết chân kỳ dị. Quả nhiên bà lão thấy lạ bèn ướm thử chân vào, thế là ta nhân đó hóa luôn thành bào thai trong bụng bà cụ.

Hai ông bà mừng lắm, đủ ngày đủ tháng thì ta ra đời. Để nghe ngóng lòng người, ta quyết không nói không rằng suốt ba năm, mặc cho bố mẹ tha hồ dỗ dành. Nước mắt bà cụ chảy tràn như suối, ta biết bà buồn lắm nhưng đã định từ trước như vậy nên suốt ngày nằm im, quay mặt vào vách.

Giặc kéo đến, chúng đi hàng đàn hàng lũ, thế rất mạnh, quan quân triều đình đánh không nổi. Khắp nơi náo loạn, vua bèn cho sứ giả đi khắp nơi tìm người hiền tài để giúp nước. Tiếng xứ giả vang khắp nơi, thời khắc quyết định đã đến. Ta vươn vai đứng dậy rồi nói với mẹ.

Mẹ ra bảo sứ giả vào đây cho con nói chuyện.

Mẹ ta lúc đang chuẩn bị quang gánh thep dân làng đi chạy giặc, nghe ta nói thế thì vô cùng sửng sốt và mừng rỡ, vội ra gọi sứ giả vào.

Sứ giả vào, thấy ta chỉ là một cậu bé con, có ý coi thường và thất vọng.

Thằng bé này thì đánh sao nổi giặc ?

Thấy ông ta nói vậy, ta quyết định dọa ông ta để chơi. Với một tay lấy chiếc cối đá, ta chỉ hất khẽ một cái « huỵch », chiếc cối đã rơi sát bên chân ông ta. Sứ giả biết ta không phải là người thường, vội quỳ xuống nói.

Xin thần tiên thứ tội. Người cần binh khí gì và thêm bao nhiêu quân đánh giặc ạ ?

Ta cho sứ giả đứng dậy rồi bảo.

Ngươi về bẩm với nhà vua, rèn cho ta một con ngựa sắt, một chiếc roi sắt và một chiếc nón bằng sắt, hẹn ngày mai phải xong.

Sứ giả vội lĩnh ý ra về. Ta quay sang nói với mẹ.

Mẹ chuẩn bị thật nhiều cơm cho con ăn, để con còn lấy sức đi đánh giặc.

Mẹ ta nấu một nồi cơm đầy, ta chỉ ăn đánh vèo một cái đã hết mà vẫn chưa thấp tháp gì. Mẹ bối rối vì trong nhà hết sạch gạo, may sao bà con hàng xóm biết chuyện, các nhà đều về nấu cơm mang sang. Bảy nong cơm, ba nong cà, ta cũng chỉ ăn loáng cái đã hết. Ăn xong, ta vươn mình đứng dậy, bước ra sân thì người đã quá mái nhà. Mọi người ai lấy làm mừng rỡ, vội về chuẩn bị dao, gậy để đi đánh giặc.

Hôm sau sứ giả mang đến một con ngựa sắt, một chiếc nón sắt và một chiếc roi sắt nhỏ. Nón thì ta đội không vừa, roi sắt thì vừa đập xuống đã gãy, ngựa sắt tung bờm hí vang nhưng với ta lúc này, trông nó không khác một con mèo nhỏ. Ta bảo sứ giả.

Ngươi về rèn ngay một con ngựa to gấp mười lần con này, một chiếc nón thật to và một chiếc roi thật lớn.

Sứ giả vâng lệnh, nhà vua biết tin bèn tập hợp tất cả sắt thép mọi nơi, tất cả thợ giỏi đều được vời về cung để kịp rèn cho ta một con ngựa sắt to đúng bằng một con voi, một chiếc nón to đúng bằng một tán cây đa và một cây gậy to đúng bằng cột đình.

Mọi thứ đã có đủ. Ta đội nón sắt, cầm gậy sắt nhảy lên lưng ngựa. Ngựa sắt vươn cổ hí lên một tiếng, lửa phun rừng rực đốt cháy trụi cả một đám tre đầu ngõ.

Lạy mẹ con đi !

Ta nói rồi ra roi, lên ngựa. Ngựa tung bờm phi nước kiệu đưa ta thẳng đến chỗ quân giặc, khắp nơi nhân dân nô nức cầm dao, gậy theo sau. Ngựa phi đến đâu, tre hai bên đường vàng sém đến đấy ( sau này được gọi là tre đằng ngà). Vết chân ngựa in xuống đất thành một dãy ao hồ ( bây giờ vẫn còn ở làng Phù Đổng).

Trông thấy ta từ xa, quân giặc vội quay đầu, vứt giáo tháo chạy. Nhưng chúng chạy đâu cho thoát ? Ngựa ta phun lửa đốt chúng cháy trụi từng mảng roi sắt ta vung ra một lần thì có cả chục thằng bị hất tung lên trời. Những thằng sống sót đều bị dân chúng đi theo tiêu diệt cả.

Bỗng « rắc » một cái, chiếc roi sắt gẫy làm đôi. Quân giặc thấy thế mừng rỡ định hè nhau xông lại. Sẵn các bụi tre bên đường, ta vươn mình nhổ bật lên quật túi bụi xuống đầu giặc. Chẳng mấy chốc quân giặc đã tan tác không còn một mống.

Giặc tan, vua cho sứ giả ra tận nơi, phong cho ta là Phù Đổng Thiên Vương, mời về kinh thành để ban thưởng. Nhưng từ trên mây cao Ngọc Hoàng đã cất tiếng gọi ta rồi.

Gửi dân lời chào bố mẹ, ta một mình một ngựa lên núi. Lên đến đỉnh, ta cởi áo giáp vắt trên ngọn cây cao, ngựa sắt cất cánh từ từ bay vào không gian.

Thế đấy các cháu ạ. Nhiều người hỏi ta sao không ở lại mà lãnh thưởng, ta đã bảo họ rằng : ta tuy có tiêu diệt được nhiều quân giặc thật, nhưng chiến công này trước hết thuộc về cha mẹ nuôi ta, về dân làng Phù Đổng đã góp gạo, góp cà nuôi ta không lớn, về nhân dân khắp nơi đã không quản hiểm nguy, theo ta đi đánh đuổi quân thù.

Diệp Băng Dao
2 tháng 12 2018 lúc 10:43

Đề 2:   Đóng vai nhân vật Sơn Tinh hoặc Thủy Tinh kể lại truyền thuyết Sơn Tinh ,Thủy Tinh.

Cách đây đã lâu, vào thời vua Hùng Vương thứ XVII, vua có một người con gái tên là Mị Nương nổi tiếng là xinh đẹp nết na.

Khi nàng đến tuổi lấy chồng Hùng Vương đã truyền tin kén rể. Tin loan truyền đi khắp nơi một cách nhanh chóng.

Tất cả các chàng trai tới đều đến để xin cầu hôn với Mị Nương. Nhưng vua chẳng vừa ý ai cả. Ta liền chọn một ngày đẹp trời xin cầu hôn. Hôm đó, ta tưởng như chỉ có mình ta nhưng lại có một người nữa đã đến trước ta, người này tên là Thuỷ Tinh. Tài của hắn là: gọi gió, gió đến, hô mưa, mưa về. Nhưng tài của ta cũng không kém. Ta vẫy tay về phía đông thì mọc lên cồn cát, vẫy tay về phía tây thì mọc lên những dãy núi đồi. Vua Hùng băn khoăn không biết chọn ai bèn mời các Lạc hầu vào bàn bạc và phán:

- Cả hai người đều ngang sức, ngang tài và đều vừa ý ta, nhưng ta chi có một đứa con gái mà thôi. Cho nên ngày mai, hễ ai đem sính lễ đến trước thì ta gả con gái cho.

Sính lễ gồm: Một trăm ván cơm nếp, một trăm nệp bánh chưng và voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao, mỗi thứ một đôi.

Sáng hôm sau, khi trời vừa tờ mờ sáng ta đã đến trước và đem đầy đủ lễ vật. Sau đó ta được rước Mị Nương về núi. Thuỷ Tinh đến sau không lấy được vợ hắn tức giận sai quân đuổi theo đánh ta hòng cướp lấy Mị Nương. Trận đấu giữa ta và hắn rất quyết liệt. Hắn hô mưa, gọi gió, lẩm thành giông bão rung chuyển đất trời, nước dâng cao mãi tràn ngập cả nhà cửa, ruộng nương. Nước lên đến lưng đồi, sườn núi, thành Phong Châu lúc bấy giờ nổi lềnh trên một biển nước.

Sau đó ta mới dùng phép bốc từng quả đồi, dời từng dãy núi để ngăn chặn dòng nước. Thuỷ Tinh dâng nước cao bao nhiêu thì ta lại biến phép cho đồi núi cao bấy nhiêu. Cuộc đọ sức giữa ta và hắn kéo dài mấy tháng liền. Sau đó Thuỷ Tinh thua cuộc đành rút quân về. Từ đó trở đi cứ hằng năm hắn lại làm mưa gió, bão lụt để đánh ta. Lần nào cũng thua cuộc nhưng có lẽ mối thù xưa mà hắn không thể nào quên được nên hàng năm hắn vẫn thường làm giông bão, dâng nước làm các dòng sông lũ lớn để báo thù ta.

Diệp Băng Dao
2 tháng 12 2018 lúc 10:44

Đề 3:   Đóng vai nhân vật Thạch Sanh kể lại chiến công của mình.

Tôi là Thạch Sanh. Chắc mọi người đều nghe câu chuyện kể về tôi rồi. Bây giờ tôi đã lấy công chúa Quỳnh Nga và lên ngôi vua. Đôi khi tôi lại nhớ về kỉ niệm, tôi đã quen hoàng hậu của tôi như thế nào… 

Sau khi nghe lời người anh kết nghĩa – Lí Thông trốn vào rừng, tôi trở lại đời sống như trước đây: một mình, không cha mẹ, người thân. Một sáng, tôi cầm cung và rìu đi săn. Bỗng, tôi nghe tiếng la hét trên cao. Ngước nhìn, tôi giật mình vì thấy một con đại bàng khổng lồ đang quắp một cô gái. Không do dự, tôi rút tên bắn vào cánh con đại bàng. Nó không chết, chỉ bị thương thôi. Lần theo dấu máu. tôi đến tận hang đại bàng trú ngụ. Tôi định xuống hang cứu cô gái nhưng hang quá sâu. Nghĩ rằng, con đại bàng cần phải trị thương, chưa làm gì được cô gái nên tôi trở về nhà, nhờ Lí Thông giúp đỡ.

Tôi nghe dân làng nói Lí Thông đang làm quan, hắn mở hội mười ngày ngay gần làng. Hôm đó là ngày cuối cùng. Tôi đến hội, gặp hắn, tôi kể hết mọi chuyện. Lí Thông mừng quýnh lên, hắn nói cho tôi biết, cô gái bị đại bàng quắp chính là công chúa Quỳnh Nga – con gái yêu của đức vua. Hắn còn khoe rằng: vua tin hắn, sai hắn đi tìm công chúa. Hắn mở hội để nghe ngóng tình hình. Hắn thúc tôi đưa đến chỗ công chúa. Tôi liền dẫn hắn và cả một đội lính vào rừng, đến nơi ở của con đại bàng.

Đến nơi, hắn và bọn lính sợ chết nên không dám xuống. Tôi liến bào hắn ở trên, giữ dây thừng để tôi trèo xuống hang. Tôi cầm đuốc đi sâu vào hang, có hai ngả rẽ, tôi đi thẳng vào lối giữa. Đi được một đoạn, tôi thấy một cô cái bị nhốt trong cái lồng rất to. Nhìn dáng vẻ kiêu sa và bộ váy áo lộng lẫy, tôi đoán đây là công chúa. Nàng nhìn tôi bằng đôi mắt đẫm nước đầy vẻ ngạc nhiên. Tôi tự giới thiệu mình là Thạch Sanh, đến đây để cứu công chúa. Theo chỉ dẫn của công chúa, tôi tìm đến được phòng của đại bàng. Sở dĩ công chúa biết đường vì nàng đã bỏ trốn nhưng không thành.

Con ác thú đang nằm trên một tảng đá lớn, nó có vẻ rất đau đớn. Phát hiện ra tôi, nó vùng dậy giao chiến. Con đại bàng này sống lâu, đã thành tinh nên có phép thuật. Sau một hồi giao tranh dữ dội, con quái vật bị tôi hạ gục bằng một mũi tên vào cổ. Tôi chạy về chỗ công chúa, dùng rìu đập tan xích sắt, giải thoát cho nàng. Ra cửa hang, tôi gọi Lí Thông thả thừng xuống. Nhưng khi công chúa thoát ra rồi, Lí Thông đã cắt đứt dây, lấy đá lấp cửa hang, nhốt tôi lại…

Chuyện sau đó thì mọi người đã biết. Giờ tôi không muốn nhắc lại nữa. Dù sao kẻ ác cũng đã bị trừng trị, còn tôi và hoàng hậu sống rất vui vẻ, hạnh phúc.

Đúng là "ác giả ác báo".

Nguyen Khanh Linh
Xem chi tiết
Huỳnh Phước Mạnh
30 tháng 12 2017 lúc 7:14

Tôi vốn là một hoàng tử con nhà trời, nhưng vua cha muốn tôi có những trải nghiệm cuộc sống thực tế dưới trần gian để trưởng thành hơn, cũng là để khảo nghiêm cuộc sống của người dân nơi hạ giới nên đã cho tôi đầu thai vào kiếp người. Nhưng cuộc sống dưới trần thế này không phải cuộc sống nhung lụa, hòa quang như khi còn trên thiên đình mà tôi trở thành một con người hoàn toàn khác với cuộc sống khác, đó là cuộc sống nghèo khó, thiếu thốn tình thương phải tự mình mưu sinh. 

Tên dưới trần thế của tôi là Thạch Sanh, tôi sinh ra trong một gia đình nghèo, bố mẹ làm nghề tiều phu, tuy nghèo nhưng bố mẹ luôn giành cho tôi những tình cảm thương yêu, quan tâm nhất. Nhưng bất hạnh thay, khi tôi vừa mới lên mười thì bố mẹ đều ra đi, tôi trở thành một đứa trẻ mồ côi sống cô đơn ở một vùng núi đá hẻo lánh. Gia tài bố mẹ để lại cho tôi chỉ là một căn lều lụp xụp, rách nát vốn chẳng thể che chắn hết những trận mưa, và một chiếc rìu để tôi có thể kiếm sống. Cuộc sống khó khăn, bất hạnh là vậy nhưng tôi không hề chán nản buông xuôi, ngược lại tôi luôn nỗ lực, phấn đấu lớn lên, trở thành một chàng trai khỏe mạnh, cao lớn.

Cuộc sống của tôi có lẽ cứ như vậy trôi qua nếu như không có cuộc gặp gỡ với Lí Thông, một tay buôn rượu. Khi gặp tôi thấy khỏe mạnh hắn ta đã tính toán để mang tôi về làm giàu cho mẹ con hắn, còn chủ động kết nghĩa huynh đệ với tôi. Lúc ấy tôi không hề biết được âm mưu thực dụng của hắn ta mà vô cùng cảm động vì từ nhỏ tôi đã sống quá cô đơn, ngoài bố mẹ thì hắn ta là người đầu tiên quan tâm đến tôi. Vậy là không hề suy tính mà đi theo hắn về nhà, với sức khỏe của tôi công việc làm ăn của Lí Thông ngày càng phát đạt, hắn ta lúc nào cũng ăn nói ngọt ngào làm tôi lầm tưởng hắn ta thực sự coi tôi là anh em.

Năm ấy, trong làng có một con chằn tinh tác oai tác quái, đến kì hạn ba tháng người dân lại phải mang đến trước miếu của nó một thanh niên khỏe mạnh. Và lần này đến lượt Lí Thông, thế là mẹ con hắn đã toan tính mang tôi thay thế cho hắn, nói với tôi là trông trước miếu giúp hắn một đêm. Lúc ấy trong cảm nhận của tôi hắn là một người anh em tốt nên việc nhờ vả này đâu có ích gì. Đến tối tôi mang rìu ra canh trước cửa miếu, khi tôi đang thiu thiu ngủ thì bỗng hiện lên một con chằn tinh khổng lồ, nó quấn lấy tôi và xiết chặt. Không hề nao núng, tôi vung rìu lên chiến đấu với nó, cuối cùng chặt đầu nó, thân nó biến thành một bộ cung tên vàng. Khi thấy tôi mang đầu chằn tinh về nhà, mẹ con Lí Thông ngạc nhiên lắm vì mẩm rằng tôi đã nằm trong bụng chằn tinh. Khi biết sự tình, mẹ con Lí Thông đã nói đó là vật nuôi của nhà vua, nay tôi chém chằn tinh thì thoát không khỏi tội chết, và nói tôi hãy trốn đi. Rồi Lí Thông mang đầu chằn tinh đi nhận thưởng, hắn được vua phong là Quận Công.

Tôi vẫn không hề hay biết mà trở về típ lều nhỏ trước đây mình sinh sống. Vào buổi sáng nhiều ngày sau đó, khi đang chẻ củi thì tôi nghe thấy tiếng kêu cứu của một cô gái, ngẩng đầu lên nhìn thì ra cô gái bị đại bàng tinh quắp mang đi. Tôi dùng cung tên vàng của chằn tinh bắn vào cánh nó. 

Mấy hôm sau, hắn tìm tôi. Tôi đã chỉ hắn lần theo đường máu của đại bàng đến một hang núi, đến trước cửa động hắn dục tôi xông vào cứu người. Vừa xuống thì tôi bị đại bàng tấn công, tôi dùng cung tên vàng bắn mù 2 mắt nó, dùng rìu bổ đôi đầu nó ra. Một lần nữa Lí Thông lừa tôi, hắn thòng dây thừng xuống đưa công chúa lên. Khi công chúa lên đến nơi thì hắn ta lấy đá lấp cửa hang, để tôi không thể lên. Lúc bấy giờ tôi mới biết lòng dạ thâm độc của Lí Thông.

Tôi đã đi xung quanh hang động để tìm cửa ra thì vô tình cứu được con trai của vua thủy tề, sau đó được vị vua này ban cho cây đàn thần. Tôi mang theo đàn thần trở về túp lều của mình, nửa đêm hôm đó oan hồn của  chằn tinh và đại bàng đã đã lấy trộm bảo vật trong cung cấm, vu oan cho tôi, tôi bị giam vào trong ngục, buồn chán tôi mang cây đàn ra đánh thì có người mang tôi đến diện kiến nhà vua. Lúc này công chúa nhìn tôi và nói với vua cha rằng chính tôi đã cứu nàng. Nhà vua đã chọn tôi làm phò mã còn mẹ con Lí Thông thì bị trừng phạt thích đáng.

Không lâu sau đó, mười tám nước chư hầu đã kéo quân xâm lược, nhà vua đã giao cho tôi trọng trách cầm quân đánh giặc. Khi ra trận tôi dùng cây đàn thần vua thủy tề cho để làm tê liệt ý chí chiến đấu của quân giặc. Khi đã giành được thắng lợi tôi còn mang liêu cơm thần ra để thiết đãi quân chư hầu, ban đầu chúng tỏ vẻ coi thường lắm vì liêu cơm rất nhỏ mà quân sĩ đến vài chục vạn người. Nhưng liêu cơm ăn bao nhiêu cũng không hết, quân chư hầu bấy giờ mới tâm phục khẩu khục và không dám sang xâm phạm nữa. Cũng từ đó tôi và công chúa sống hạnh phúc mãi mãi.

bui huynh xuan quyen
29 tháng 12 2017 lúc 22:55

thạch sanh là thằng ml nào?

nguyen duc hung
29 tháng 12 2017 lúc 23:29

thạch sanh đã kết nghĩa anh em với lý thông,bị lý thông lừa đi thay miếu thờ vì sợ ,chém chàn tinh nhận dc cung tên vàng,chém đại bàng cứu công chúa bị lý thông cướp công ,cứu con vua thủy tề dc tạng cây đàn,bị hồn chàn tinh đại bàng trả thù = đem vàng bạc của vua giấu ở gốc đa,bị bát vào ngục ,dùng đàn gẩy ,công chua nghe thấy liền gọi người gẩy đàn tới gạp , gạp lý thông thạch sanh đã nói tất cả tội lỗi lý thông gây ra ,vua nhường quền sử lý 2 mẹ con lý thông thạch sanh đã tha cho họ ,họ về quê nhưng đi nửa đường bị sét đánh biến thành bọ hung

Nguyễn Thiên Bảo
Xem chi tiết
Nguyễn Lê Yến Nhi
7 tháng 11 2023 lúc 9:03

      Tên của tôi là Thạch Sanh. Tôi vừa sinh ra thì cha đã mất. Về sau, mẹ cũng qua đời. Tôi sống một mình ở gốc đa. Khi lớn lên, tôi được thiên thần dạy cho đủ loại võ nghệ và mọi phép thần thông.

 

      Một hôm, có người hàng rượu là Lí Thông đi ngang qua gốc đa. Anh ta đến gợi chuyện hỏi han rồi đề nghị được kết nghĩa huynh đệ. Nghĩ mình mồ côi từ nhỏ, sống cảnh cô độc, nay sẽ có người thân nên tôi đồng ý ngay, rồi dọn về ở cùng mẹ con Lí Thông.

      Chiều hôm đó, tôi đi kiếm củi về thì thấy một bàn tiệc rượu. Tôi và Lí Thông vừa ăn uống, vừa trò chuyện. Thạch Sanh nói:

       - Đêm nay, anh phải đi canh miếu thờ. Nhưng mẻ rượu mới cất vẫn chưa xong, nên phiền em đi thay, đến sáng thì về.

     Tôi chẳng nghi ngờ mà đồng ý đi ngay. Đêm ấy, tôi đang lim dim ngủ thì chằn tinh hiện ra định vồ lấy để ăn thịt tôi. Nhưng tôi đã kịp tỉnh dậy, cầm lấy chiếc rìu. Tôi dùng nhiều võ thuật để đánh nhau với con quái vật. Nó chết, hiện nguyên hình là một con trăn khổng lồ, để lại bên mình một bộ cung tên bằng vàng. Tôi liền chặt đầu con quái vật đem về. Đến nhà, tôi gọi cửa. Trong nhà vọng ra tiếng van xin tha mạng. Đến khi tôi vào nhà, kể rõ sự tình, mẹ con Lí Thông mới bình tĩnh lại. Lí Thông liền nói với tôi:

        - Đấy là con vật vua nuôi. Em giết nó ắt phải chịu tội. Bấy giờ em hãy trốn đi, mọi chuyện để anh lo liệu.

       Tôi nghe vậy, chẳng chút nghi ngờ, liền thu dọn đồ đạc rồi trốn về gốc đa cũ. Sau này, nhiều chuyện đã xảy ra. Tôi biết được Lí Thông luôn tìm cách hãm hại mình. Nhưng tôi vẫn tha mạng và để anh ta trở về quê. Trên đường trở về, anh ta bị sấm sét đánh chết, hóa kiếp thành bọ hung. Còn tôi thì được sống hạnh phúc bên công chúa. 

Cho xin 2 tick nha 

Nguyễn Thiên Bảo
7 tháng 11 2023 lúc 9:32

WHAT???

 

Nguyễn Thiên Bảo
7 tháng 11 2023 lúc 9:32

NHỮNG CHIẾN CÔNG MÀ!!!

hậu tạ
Xem chi tiết
Nguyễn Ngọc Bảo Nam
Xem chi tiết
Phạm Bảo Như
10 tháng 4 2020 lúc 17:23

        Hãy đóng vai sông Tô Lịch và kể lại về cuộc đời bất hạnh của mình. (Khoảng 7 đến 9 câu)

                                                                         Bài làm

Tôi là Tô Lịch, một dòng sông dài chảy khắp thành phố Hà Nội. Trước đây, trên người tôi có đàn cá bơi lội tung tăng, lá rơi khắp mình, cảm giác thật dễ chịu, vui sướng nhưng chỉ sau một thời gian, khi các khí thải nhà máy sinh ra, lúc đó, cuộc đời tôi đã hoàn toàn thay đổi. Con người vứt rác thải lên người tôi làm người tôi bẩn thỉu, đục ngầu và tôi không còn là con sông xinh đẹp của ngày xưa nữa mà tôi đã biến thành con sông trở đầy rác. Tôi không còn gặp đàn cá nghịch ngợm bơi lội tung tăng nữa vì đàn cá......đàn cá đã chết trôi hết rồi! Từ đó, tôi cô đơn, một mình sống với rác.....con người thật tàn ác! Dường như tôi không còn được ai quan tâm, trò truyện với tôi từ khi tôi bẩn. Tôi không còn chịu nổi cuộc hành hạ này nữa nhưng tôi không biết làm gì nữa. Tôi chỉ ngày đêm khóc lóc rồi ngày đêm nhìn từng con cá chết dần, chết mòn; nhìn từng túi rác thả lần lượt xuống sông;...Tôi luôn mong mỏi sẽ có ngày tôi được xinh đẹp như xưa  nhưng đó  mãi mãi là ước mơ viển vông, không bao giờ thành sứ thật. Thật tệ khi có một đời bất hạnh!

Khách vãng lai đã xóa
Vũ Đình Minh
11 tháng 4 2020 lúc 17:04

Dấu vết của sông Tô Lịch vẫn còn, phố Hàng Lược tên cũ là phố Sông Tô Lịch vì gần như cả con phố nằm trên dòng sông xưa. Nhưng có lẽ dễ nhận thấy nhất là đoạn phố Ngõ Gạch, phố cong cong mềm mại mà chỉ dáng vẻ của một con sông mới có.

Ở cửa sông, phố Chợ Gạo, con phố ngắn nhưng có điểm đặc biệt là có một dãy nhà giữa lòng phố, thoạt đầu cứ nghĩ hai phố nhưng kì thực chỉ một. Phố rộng vì bến sông xưa cần một không gian lớn để làm kho bãi. Thời Pháp, chỗ này được gọi là bãi Chợ Gạo vì gạo được tích trữ, buôn bán ở đây.

Nhưng sông Tô không chỉ có quá khứ u buồn của thời cuộc và thiên nhiên, con sông cũng có những dấu ấn lịch sử đáng tự hào. Năm 1426, đoạn sông chỗ Cầu Mọc, gần Ngã Tư Sở chính là nơi nghĩa quân Lam Sơn đã giáng cho quân Minh những đòn khốn đốn. Và gần hơn, năm 1873 và 1882, ở khu vực Cầu Giấy, quân Pháp đã nhận những đòn chí mạng khi ra đánh chiếm Bắc kỳ. Trận thứ nhất, đại úy Francis Garnier bị giết, trận thứ hai đại tá Henri Rivière tử trận.

Từ khi một phần sông Tô bị lấp và có thể trước đó nữa, khi sông Hồng thay đổi dòng chảy thì sông Tô cạn dần, dân cư đông lên và các nguồn nước thải đổ trực tiếp ra sông, con sông bắt đầu “ khúc buồn” của mình.

Con người đã cố gắng cứu vớt lấy dòng sông. Bờ kè được xây dựng, việc nạo vét thường xuyên hơn và cũng có lúc tưởng rằng sông Tô đã được sống lại. Người ta đã trồng rất nhiều phượng vỹ, bằng lăng bên bờ Tô Lịch để làm dịu bớt sự bức bối của dòng sông. Trận lụt lịch sử năm 2016 ở Hà Nội, mưa nhiều ngày, nước lớn, sông Tô phần nào giảm bớt ô nhiễm và thậm chí người ta đã nhìn thấy những chú cá bơi lượn thanh bình.

Khi nào sông Tô sẽ được hồi sinh? Những người yêu Hà Nội luôn có một nỗi khắc khoải, chờ mong con sông của lịch sử, của truyền thuyết sẽ trở lại thành dải lụa mộng mơ giữa thành phố nghìn năm tuổi.

Khách vãng lai đã xóa
TKヽβiηη  ╰‿╯
24 tháng 4 2020 lúc 12:04

Tô Lịch là một nhánh của sông Hồng, thông thủy với Hồ Tây, mộng mơ và hữu ích. Từng có những câu ca viết về Tô Lịch:

Sông Tô nước chảy quanh co

Cầu Đông sương sớm, Quán Giò trăng khuya…

Hoặc:

Biết nhà cô ở đâu đây

Hỡi trăng Tô Lịch hỡi mây Tây Hồ…

Trong các tài liệu địa chí, lịch sử, đều viết rằng Tô Lịch là một tuyến đường sông quan trọng, có giá trị về mặt giao thông đường thủy và gần như là ranh giới tự nhiên của kinh thành Thăng Long với các vùng khác.

Sông Tô Lịch mang màu sắc truyền kỳ trong một câu chuyện từ lâu đời. Người ta kể rằng khi Cao Biền (821-887) sang đô hộ đất Việt, ông ta đã làm bùa trấn yểm khắp nơi để trừ long mạch hòng khiến cho nước Việt không thể ngẩng đầu lên được.

Một lần, khi đi thuyền trên dòng sông ôm lấy thành Đại La, Cao Biền đã gặp phải một ông già râu tóc bạc phơ ngạo nghễ tắm dưới sông mà chẳng hề quan tâm tới thuyền của quan đi qua. Biền thấy lạ, dừng lại hỏi ông già tên họ là gì, ông già nói: Ta họ Tô, tên Lịch. Biền lại hỏi, nhà ông ở đâu, ông già đáp rằng: Nhà ta ở sông này. Nói xong, ông già cười lớn và đập tay cho nước bắn mù mịt. Tiếng cười và cú đập nước ấy mang thông điệp rất rõ: Ông già không coi tên quan đô hộ ra gì, thậm chí còn có ý châm chọc, giễu cợt hắn. Cao Biền khi ấy đã phải kinh sợ khi gặp phải thần sông nước Việt.

Câu chuyện về vị thần sông Tô Lịch còn hàm ẩn thêm một ý nghĩa khác: Ngoại bang không thể áp đặt sức mạnh và quyền lực lên nước khác, những trừ yểm của kẻ xâm lược kia chẳng làm được gì. Nước Việt từ thời thượng cổ luôn có những bậc anh hùng, quân vương bảo vệ và giữ gìn nền độc lập của dân tộc.

Vào thời Nguyễn, Tô Lịch vẫn là một dòng sông quan trọng, dù theo tự nhiên, sông Hồng chuyển dòng sang phía tả ngạn, cửa sông Tô Lịch bị bồi tụ, nước sông Hồng không vào được và dần dần Tô Lịch mất đi vị thế của mình.

Năm 1889, người Pháp lấp một phần sông Tô Lịch để quy hoạch phố phường. Nếu Tú Xương thời đó mà sống ở Hà Nội, chắc hẳn ông sẽ có những bài thơ khắc khoải về con sông từng một thời thơ mộng, gần gũi với người dân đất kinh kỳ. Nhưng mà từ “Sông Lấp” của Tú Xương ở Nam Định cũng có thể suy ra được bối cảnh bi thiết của Tô Lịch bấy giờ.

Nhưng sông Tô bị lấp thì không thành ruộng đồng như quê của Tú Xương. Tô Lịch trở thành phố phường sầm uất, và có lẽ trong những đêm thanh vắng của ngày ấy, tiếng ếch vọng lên từ những những đoạn sông sót lại cũng đủ làm thao thức lòng người.

Cái thời đó, khi mà cửa sông Tô Lịch, là khu vực phố Chợ Gạo giáp với phố Trần Nhật Duật bây giờ vẫn còn trên bến, dưới thuyền, thì hàng hóa từ các vùng xuôi ngược đổ về đã góp phần làm sầm uất những con phố trong nội thành.

Nhìn trên bản đồ và với những dấu tích để lại thì thấy sông Tô Lịch chảy theo một đường quanh co khá đặc biệt. Từ cửa sông là phố Chợ Gạo thông ra sông Hồng, Tô Lịch chảy qua các phố Nguyễn Siêu, Ngõ Gạch, rồi vào Hàng Cá, quặt lên Hàng Lược, khi hết Hàng Lược lại vòng theo hướng Phan Đình Phùng ra Thụy Khê rồi rẽ xuống đoạn sông Tô Lịch hiện thời, từ phố Nguyễn Đình Hoàn giáp với đường Hoàng Quốc Việt.

tôi kiệt sức rồi ko thể viết thêm !!!!!!!!!!!!!!

Khách vãng lai đã xóa
Thắng Vũ Đăng
Xem chi tiết
Cao Tùng Lâm
17 tháng 11 2021 lúc 19:40

Tham khảo :

Sau một giấc ngủ dài, tôi tỉnh dậy và chợt nhận ra đây chính là ngôi nhà yêu dấu năm xưa – nơi gia đình tôi đã sống những ngày thật hạnh phúc. Nhưng thật kì lạ, một màu trắng thần kì bao phủ xung quanh, thoang thoảng đâu đây hương thơm của hoa đồng nội. Tôi hoa mắt chăng? Kia chẳng phải là người bà hiền hậu của tôi sao. Bà lặng lẽ ngồi đan len bên cửa sổ, gương mặt phúc hậu của bà thật quá gần gũi, thân quen. Thấy tôi tỉnh giấc, bà nhẹ nhàng nói: “Cháu thân yêu, lại đây với bà nào”. Tôi chạy đến bên, bà khẽ ôm tôi vào lòng, nhỏ nhẹ: “Cháu yêu quý, tại sao cháu lại muốn lên đây với bà? Cuộc sống trần gian chẳng lẽ quá khổ cực hay sao?”. Tôi nghẹn ngào kể lại cho bà nghe cuộc sống của tôi dưới trần gian sau khi bà mất…

       “Bà ơi, cháu khổ lắm bà ơi!”. Từ khi bà rời xa cháu, gia đình không còn được hạnh phúc như xưa nữa. Cả nhà đã rời ngôi nhà xinh xắn có cây trường xuân bao quanh, nơi cháu đã sống những ngày thật đầm ấm để đến chui rúc trong một xó tối tăm, luôn luôn phải nghe những lời mắng nhiếc, chửi rủa của cha cháu. Đêm giao thừa, trời rét mướt, một mình cháu đầu trần, chân đất, bụng đói, dò dẫm bước đi trong đêm tối. Đôi giày đỏ mà bà tặng cháu năm xưa chẳng còn, cái rét cắt da cắt thịt đã làm đôi chân cháu cứng đờ ra. Cửa sổ mọi nhà đều rực ánh đèn và trong phố sực nức mùi ngỗng quay. Đêm nay là đêm giao thừa mà! Cháu ngồi nép vào một góc tường giữa hai ngôi nhà, thu đôi chân vào, nhưng mỗi lúc cháu càng thấy rét buốt hơn. Mặc dù vậy, cháu không thể nào về nhà nếu không bán được bao diêm hay không ai bố thí cho một đồng xu nào mang về, nhất định cha cháu sẽ đánh. Vả lại ở nhà thì cũng rét thế thôi. Cha con cháu sống trên gác xép mái nhà mà! Đù đã nhét giẻ vào các kẽ hở lớn, gió vẫn thổi rít vào trong nhà. Lúc này đây, đôi bàn tay cháu đã cứng đờ ra.

       “Chà, giá mà quẹt một que diêm để sưởi cho đỡ rét một chút nhỉ?” – cháu nghĩ thầm. Cuối cùng, cháu đánh liều quẹt một que. Diêm bén lửa thật là nhạy, ngọn lửa lúc đầu xanh lam, dần dần biến đi, trắng ra, rực than hồng. Chà! Ánh sáng kì dị làm sao! Cháu tưởng chừng như mình đang ngồi trước một lò sưởi bằng sắt có những hình nổi bằng đồng bóng nhoáng.

       Trông lò lửa cháy nom đến vui mắt và toả ra hơi nóng dịu dàng. Thật là dễ chịu! Cháu hơ đôi bàn tay đang lạnh cóng trên ngọn lửa; bên tay cầm diêm, ngón cái nóng bỏng lên. Chà! Khi tuyết phủ kín mặt đất, gió bấc thổi vun vút mà được ngồi hàng giờ như thế trong đêm đông rét buốt trước lò sưởi thì khoái biết bao! Cháu vừa duỗi chân ra thì lửa vụt tắt, lò sưởi biến mất. Cháu ngồi đó, tay cầm que diêm đã tắt hẳn, bần thần cả người, nghĩ rằng cha đã giao cho việc đi bán diêm. Đêm nay về nhà thế nào cháu cũng bị cha mắng. Cháu quẹt que diêm thứ hai. Diêm cháy và sáng rực lên. Bức tường như biến thành tấm nệm bằng vải màu. Cháu nhìn thấu vào trong nhà. Bây giờ, bàn ăn đã dọn, khăn trải bàn trắng tinh, bát đĩa dọn ra đầy đủ. Trên bàn ăn là cả một con ngỗng quay. Nhưng điều kì diệu là con ngỗng to nhảy ra khỏi đĩa, mang cả dao ăn phuốc-sét cắm trên lưng tiến về phía cháu. Rồi que diêm vụt tắt, trước mắt chỉ là một bức tường lạnh lẽo, thực tế đã thay thế cho mộng tưởng. Chẳng có bàn ăn thịnh soạn nào, chỉ có phố xá vắng teo, lạnh buốt, tuyết phủ trắng xoá, gió bấc vi vu vi vu và mấy người khách qua đường quần áo ấm áp đi đến nơi hẹn hò. Chẳng ai để ý đến cháu. Rồi cháu quẹt que diêm thứ ba. Ồ, trước mắt cháu là cả một cây thông Nô-en lớn và trang trí thật lộng lẫy. Hàng ngàn ngọn nến sáng rực, lấp lánh trên cành lá xanh tươi, cháu đưa đôi bàn tay về phía cây…nhưng diêm tắt. Hàng ngàn ngọn nến bay lên, biến thành những vì sao trên trời. “Chắc là có ai vừa chết” – cháu tự nhủ.

        Cháu quẹt que diêm nữa vào tường, ánh sáng xanh toả ra xung quanh, và cháu đã nhìn thấy bà. Bà đang mỉm cười với cháu. “Bà ơi – cháu đã reo lên – Cho cháu theo bà với”. Thế là diêm tắt. Cháu rất muốn níu bà lại. Diêm nối nhau chiếu sáng như ban ngày. “Chưa bao giờ cháu thấy bà to lớn và đẹp lão như thế này, bà ạ”. Thế rồi, bà nắm lấy tay cháu. Hai bà cháu ta đã bay vụt lên cao, cao mãi…

        Vậy đó, bà ạ! Cháu đã hằng ước ao được lên đây cùng bà, được sống những ngày tười đẹp của hai bà cháu ta. Vậy là ước mơ của cháụ đã thành hiện thực rồi”. Qua khung cửa gỗ của ngôi nhà, tôi chợt thấy những nàng tiên bé nhỏ đang nô đùa trong ánh ban mai. Tôi chợt nhớ tới bố. Không biết bây giờ bố tôi sống! ra sao? Còn bà cháu tôi thì đã được đoàn tụ rồi.

 

         Nhưng trong tâm trí của tôi, hình ảnh một gia đình êm ấm, khi còn có mẹ, có bà, sống dưới ngôi nhà có dãy trường xuân bao quanh sao thật đẹp, thật ấm áp đến lạ thường.

 

Lê Mai Anh
Xem chi tiết
Nguyễn Tiến Lợi
Xem chi tiết
tinviet
20 tháng 10 2019 lúc 20:38

ý nghĩa của truyện là ca ngợi thạch sanh

Khách vãng lai đã xóa

Tôi đã sống trong thế giới nhỏ bé của mình và lầm tưởng rằng cuộc sống này tươi đẹp và không có bắt công, thế nhưng tôi đã lầm. Cuộc sống của tôi đã hoàn toàn rẽ sang ngã rẽ khác kể từ khi tôi gặp người anh em Lý Thông, một người tưởng chừng như hết lòng hết dạ vì tôi nhưng ẩn sâu trong con người đó lại là sự hiểm độc, gian trá. Cũng vì quá tin người mà tôi để hắn lừa gạt hết lần này đến lần khác. Và lần tôi phải đối đầu với con chằn tinh to lớn khiến tôi suýt mất mạng đó cũng là hậu quả của việc tin lời người anh em tốt.

Chắc các bạn sẽ tò mò về thân thế của tôi rằng tại sao một con người cả tin như tôi lại có một sức mạnh phi thường cùng với bản lĩnh gang thép để đối đầu và chiến thắng con chằn tinh khổng lồ đã cướp đi mạng sống của bao nhiêu người. Đúng vậy, tôi có sức mạnh như thế vì vốn tôi là con trời. Tôi sinh ra là hoàng tử con nhà trời, vì cha muốn tôi nếm trải khổ đau trần gian, muốn tôi trải nghiệm cuộc sống phàm tục nên đã đầu thai tôi xuống trần. Ở trần thế tôi là con trai của một đôi vợ chồng nghèo khổ và làm nghề tiều phu. Cuộc sống yên bình được sống trong vòng tay bố mẹ chẳng kéo dài được bao lâu thì họ mất. Tôi trở thành đứa trẻ mồ côi và phải khổ cực kiếm sống.

Cuộc sống của tôi có lẽ sẽ chẳng có gì thay đổi nếu tôi không gặp Lý Thông, một kẻ hám lợi và giả nhân giả nghĩa. Lý thông thấy tôi hiền lành lương thiện lại được thêm cơ thể khỏe mạnh có thể làm lợi cho hắn nên hắn đã dùng lời ngon tiếng ngọt với tôi rồi lại lợi dụng sự cả tin của tôi để kết nghĩa anh em. Trúng mưu của hắn và tôi đã trở về nhà cùng hắn và giúp hắn kiếm tiền.

Nhờ những thứ mà tôi làm ra mà mẹ con Lí Thông trở nên giàu có nhanh chóng. Tuy nhiên mệnh người nào có trốn được ý trời, và có lẽ cũng là quả báo cho Lý Thông khi hắn phải đi nộp mạng cho con chằn tinh ở ngôi miếu hoang. Tưởng rằng hắn sẽ ngồi yên chờ chết ai ngờ hắn lại dùng cái đầu óc nhanh nhạy, khôn lỏi của mình để lừa tôi một vố lớn. Mẹ con hắn toan tính để tôi đi nộp mạng thay nên đã ngọt ngào từ tốn ra mặt nhờ vả với một cái lý do giả tạo rõ thấy: " Đêm nay đến lượt anh đi canh miếu thờ, ngặt vì dở cất mẻ rượu, vậy em chịu khó đi thay cho anh một đêm, đến sáng lại về". Lúc đấy tôi cứ tưởng rằng đó là lời nhờ vả thật lòng của một người anh em thân thiết nên tôi đã nhanh chóng nhận lời, thậm chí còn cảm động khi hắn bày cho tôi cả một mâm rượu thịt tươm tất.

Đêm ấy tôi nhận lời hắn và đi trông miếu, đúng nửa đêm khi tôi đang lim dim thì con chằn tinh sau miếu hiện ra, nhe nanh giơ vuốt định vồ lấy tôi nhưng tôi đã nhanh chóng với được cái búa và chiến đấu chống lại con ác thú hung dữ. Con thú đấy không biết từ đâu ra mà lại tinh thông phép thuật, nó thoắt ẩn thoắt hiện và liên tiếp lao vào tấn công tôi. Thế nhưng tôi không nao núng và cuối cùng con chằn tinh to lớn đã bị hạ gục dưới lưỡi búa của tôi, nó hiện nguyên hình và bị tôi chặt đầu, giành lấy bộ cung tên bằng vàng và mang về.

Về đến nhà tôi khá ngạc nhiên khi thấy bộ dạng sợ hãi khi nhìn thấy tôi của mẹ con Lý Thông, nhìn chúng hốt hoảng ra mặt và sợ hãi như nhìn thấy ma quỷ hiện hình vậy. Thấy vậy tôi đã ngồi xuống kể lại đầu đuôi câu chuyện cho mẹ con hắn nghe và sau đó chúng mới hoàn hồn ra được. Thế nhưng khi thấu rõ câu chuyện của tôi thì hắn lại giở trò lừa gạt nói với tôi rằng con ác thú mà tôi đã giết là vật nuôi của vua và bảo tôi cứ trốn đi để hắn lo liệu mọi chuyện, tin lời hắn tôi và tôi đã trở về túp lều rách nát trong núi sống cuộc đời ẩn dật.

Cuộc đời tôi ngập tràn giông ba bão táp như các bạn thấy đấy, tuy nhiên cuối cùng tôi lại có một kết thúc có hậu, tôi lấy được công chúa Quỳnh Nga và trở thành vua, sống một cuộc sống hạnh phúc sau này. Còn kẻ rắp tâm hãm hại, lừa lọc tôi đã nhận một kết thúc bi thương, trời đã không chừa cho hắn con đường sống và đã thả sét xuống đánh chết kẻ vong ân bội nghĩa này.

Dạng đề bài đóng vai...kể chuyện thường được đưa vào các đề tập làm văn, để rèn luyện kĩ năng viết bài kể chuyện, bên cạnh bài Đóng vai Thạch Sanh kể lại chiến công giết chằn tinh, các em có thể tham khảo: Đóng vai Mị Nương kể lại truyện Sơn Tinh, Thuỷ Tinh, Đóng vai Trương Sinh để kể lại truyện Chuyện người con gái Nam Xương, Đóng vai nhân vật Âu Cơ kể lại câu chuyện Con Rồng Cháu Tiên, Đóng vai Đăm Săn kể lại đoạn trích Chiến thắng Mtao Mxâ

Khách vãng lai đã xóa
Vũ Hải Lâm
20 tháng 10 2019 lúc 20:39

Tôi đã sống trong thế giới nhỏ bé của mình và lầm tưởng rằng cuộc sống này tươi đẹp và không có bắt công, thế nhưng tôi đã lầm. Cuộc sống của tôi đã hoàn toàn rẽ sang ngã rẽ khác kể từ khi tôi gặp người anh em Lý Thông, một người tưởng chừng như hết lòng hết dạ vì tôi nhưng ẩn sâu trong con người đó lại là sự hiểm độc, gian trá. Cũng vì quá tin người mà tôi để hắn lừa gạt hết lần này đến lần khác. Và lần tôi phải đối đầu với con chằn tinh to lớn khiến tôi suýt mất mạng đó cũng là hậu quả của việc tin lời người anh em tốt.

Chắc các bạn sẽ tò mò về thân thế của tôi rằng tại sao một con người cả tin như tôi lại có một sức mạnh phi thường cùng với bản lĩnh gang thép để đối đầu và chiến thắng con chằn tinh khổng lồ đã cướp đi mạng sống của bao nhiêu người. Đúng vậy, tôi có sức mạnh như thế vì vốn tôi là con trời. Tôi sinh ra là hoàng tử con nhà trời, vì cha muốn tôi nếm trải khổ đau trần gian, muốn tôi trải nghiệm cuộc sống phàm tục nên đã đầu thai tôi xuống trần. Ở trần thế tôi là con trai của một đôi vợ chồng nghèo khổ và làm nghề tiều phu. Cuộc sống yên bình được sống trong vòng tay bố mẹ chẳng kéo dài được bao lâu thì họ mất. Tôi trở thành đứa trẻ mồ côi và phải khổ cực kiếm sống.

Cuộc sống của tôi có lẽ sẽ chẳng có gì thay đổi nếu tôi không gặp Lý Thông, một kẻ hám lợi và giả nhân giả nghĩa. Lý thông thấy tôi hiền lành lương thiện lại được thêm cơ thể khỏe mạnh có thể làm lợi cho hắn nên hắn đã dùng lời ngon tiếng ngọt với tôi rồi lại lợi dụng sự cả tin của tôi để kết nghĩa anh em. Trúng mưu của hắn và tôi đã trở về nhà cùng hắn và giúp hắn kiếm tiền.

Nhờ những thứ mà tôi làm ra mà mẹ con Lí Thông trở nên giàu có nhanh chóng. Tuy nhiên mệnh người nào có trốn được ý trời, và có lẽ cũng là quả báo cho Lý Thông khi hắn phải đi nộp mạng cho con chằn tinh ở ngôi miếu hoang. Tưởng rằng hắn sẽ ngồi yên chờ chết ai ngờ hắn lại dùng cái đầu óc nhanh nhạy, khôn lỏi của mình để lừa tôi một vố lớn. Mẹ con hắn toan tính để tôi đi nộp mạng thay nên đã ngọt ngào từ tốn ra mặt nhờ vả với một cái lý do giả tạo rõ thấy: " Đêm nay đến lượt anh đi canh miếu thờ, ngặt vì dở cất mẻ rượu, vậy em chịu khó đi thay cho anh một đêm, đến sáng lại về". Lúc đấy tôi cứ tưởng rằng đó là lời nhờ vả thật lòng của một người anh em thân thiết nên tôi đã nhanh chóng nhận lời, thậm chí còn cảm động khi hắn bày cho tôi cả một mâm rượu thịt tươm tất.

Đêm ấy tôi nhận lời hắn và đi trông miếu, đúng nửa đêm khi tôi đang lim dim thì con chằn tinh sau miếu hiện ra, nhe nanh giơ vuốt định vồ lấy tôi nhưng tôi đã nhanh chóng với được cái búa và chiến đấu chống lại con ác thú hung dữ. Con thú đấy không biết từ đâu ra mà lại tinh thông phép thuật, nó thoắt ẩn thoắt hiện và liên tiếp lao vào tấn công tôi. Thế nhưng tôi không nao núng và cuối cùng con chằn tinh to lớn đã bị hạ gục dưới lưỡi búa của tôi, nó hiện nguyên hình và bị tôi chặt đầu, giành lấy bộ cung tên bằng vàng và mang về.

Về đến nhà tôi khá ngạc nhiên khi thấy bộ dạng sợ hãi khi nhìn thấy tôi của mẹ con Lý Thông, nhìn chúng hốt hoảng ra mặt và sợ hãi như nhìn thấy ma quỷ hiện hình vậy. Thấy vậy tôi đã ngồi xuống kể lại đầu đuôi câu chuyện cho mẹ con hắn nghe và sau đó chúng mới hoàn hồn ra được. Thế nhưng khi thấu rõ câu chuyện của tôi thì hắn lại giở trò lừa gạt nói với tôi rằng con ác thú mà tôi đã giết là vật nuôi của vua và bảo tôi cứ trốn đi để hắn lo liệu mọi chuyện, tin lời hắn tôi và tôi đã trở về túp lều rách nát trong núi sống cuộc đời ẩn dật.

Cuộc đời tôi ngập tràn giông ba bão táp như các bạn thấy đấy, tuy nhiên cuối cùng tôi lại có một kết thúc có hậu, tôi lấy được công chúa Quỳnh Nga và trở thành vua, sống một cuộc sống hạnh phúc sau này. Còn kẻ rắp tâm hãm hại, lừa lọc tôi đã nhận một kết thúc bi thương, trời đã không chừa cho hắn con đường sống và đã thả sét xuống đánh chết kẻ vong ân bội nghĩa này.

Dạng đề bài đóng vai...kể chuyện thường được đưa vào các đề tập làm văn, để rèn luyện kĩ năng viết bài kể chuyện, bên cạnh bài Đóng vai Thạch Sanh kể lại chiến công giết chằn tinh, các em có thể tham khảo: Đóng vai Mị Nương kể lại truyện Sơn Tinh, Thuỷ Tinh, Đóng vai Trương Sinh để kể lại truyện Chuyện người con gái Nam Xương, Đóng vai nhân vật Âu Cơ kể lại câu chuyện Con Rồng Cháu Tiên, Đóng vai Đăm Săn kể lại đoạn trích Chiến thắng Mtao Mxây.

Khách vãng lai đã xóa