Những câu hỏi liên quan
Tử Nguyệt Mộ Dung
Xem chi tiết
Lưu Hạ Vy
Xem chi tiết
Trần Đình Trung
27 tháng 10 2016 lúc 21:42

Để chào mừng ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam 22/12, nhà trường tổ chức cuộc gặp gỡ, nói chuyện giữa các chú cựu chiến binh tham gia kháng chiến chống Mỹ với học sinh chúng tôi. Đó là một buổi nói chuyện đầy xúc động. Với tôi, cuộc gặp gỡ này càng đặc biệt hơn, bởi vì tôi được vinh dự đại diện cho các bạn học sinh phát biểu những suy nghĩ về tình cảm và trách nhiệm của thế hệ sau với thế hệ cha anh đi trước.

Tôi đã có mặt tại trường từ sáng sớm. Sao tôi thấy hồi hộp quá! Sân trường hôm nay được trang hoàng thật rực rỡ. Phía khán đài, tấm phông xanh nổi bật lên hàng chữ trắng: “Chào mừng ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam 22/12/1944 – 22/12/2009”. Bên dưới là dòng chữ in nghiêng: “Gặp gỡ với những chứng nhân lịch sử”. Dường như một bầu không khí thiêng liêng và vô cùng trang trọng đang bao trùm cả sân trường.

Đúng 7 giờ 30 phút, buổi lễ chính thức được bắt đầu. Tất cả các học sinh đều mặc đồng phục, xếp hàng ngay ngắn. Trên khán đài, thầy hiệu trưởng cùng các thầy cô giáo đã có mặt đông đủ. Cả trường bỗng vang lên tiếng vỗ tay giòn giã. Toàn thể học sinh đứng dậy để chào đón một đoàn khách đặc biệt. Đó là các chú bộ đội, những người trực tiếp tham gia chiến đấu bảo vệ Tổ Quốc trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước.

Sau nghi thức lễ chào cờ, thấy hiệu trưởng đọc bài diễn văn chào mừng ngày 22/12. Cả sân trường im lặng lắng nghe. Thỉnh thoảng, từng tràng vỗ tay nồng nhiệt vang lên, góp phần làm cho buổi lễ thêm phần sôi nổi. Giây phút chờ đợi rồi cũng tới. Một sĩ quan quân đội trong bộ quân phục màu xanh lá cây bước lên trò chuyện với toàn trường. Gương mặt chú kiên nghị và đôn hậu. Giọng nói của chú ấm áp và thân tình. Chú ôn lại những kí ức hào hùng của thế hệ các chú trong cuộc kháng chiến của dân tộc. Có lẽ phần thú vị nhất mà chúng tôi được nghe là những kỉ niệm có thật và xúc động vô cùng giữa thời chiến.

_ Với chú, kỉ niệm sâu sắc nhất là trong lúc tham gia chiến dịch ở Nam Lào. Đó là một đêm mưa tầm tã. Đơn vị chú trên đường hành quân qua cánh đồng thì bị địch phát hiện và bắn phá dữ dội. Chú bị thương và lạc đơn vị. Do mất máu quá nhiều nên chú ngất đi. Tỉnh dậy, chú thấy mình nằm trên chiếc chõng tre. Bên cạnh là một bà má với nét mặt lo lắng, đang ngồi chườm khăn lên trán chú. Má đã tận tình chăm sóc chú cho đến khi chú hồi phục trở lại.

Chú im lặng một lúc rồi xúc động nói tiếp:

_ Sau này chú mới biết má cũng có con tham gia quân giải phóng và đã hi sinh. Má xem các chú bộ đội như con của mình, luôn chăm sóc các chú rất tận tình. Mấy năm sau, trở lại ngôi làng xưa, chú không còn được gặp má nữa. Má đã mất cách đó không lâu do tuổi già sức yếu.

Mắt chú như nhòa đi. Giọng chú nghẹn ngào, xúc động. Cả trường cũng im lặng hồi lâu.

Sau đó, chúng tôi đã hỏi các chú rất nhiều điều chúng tôi băn khoăn về thời chiến. Các bạn trong lớp tôi rất sôi nổi và hào hứng khi được đối thoại với các chú. Qua đó, chúng tôi đã hiểu hơn rất nhiều về những con người của thế hệ trước, về cuộc kháng chiến gian khổ nhưng hào hùng của dân tộc, về những mất mát đau thương mà cả dân tộc ta đã phải trải qua.

Cuối cùng, tôi thay mặt cho các bạn học sinh đứng lên phát biểu suy nghĩ của mình. Dù rất xúc động và hồi hộp, tôi vẫn nhận thấy ánh mắt khích lệ mà các thầy cô giáo và các bạn cùng lớp dành cho tôi. Điều đó đã giúp tôi thêm tự tin để bước lên, phát biểu bằng chính cảm xúc đang dâng trào trong tôi.

_ Thưa các bác, các chú!

Chúng cháu là thế hệ may mắn được sinh ra khi đất nước đã hòa bình, thống nhất. Tuy nhiên, qua buổi gặp gỡ và trò chuyện hôm nay, chúng cháu đã phần nào biết được sự gian khổ và mất mát hi sinh của những người đi trước. Hiểu được điều ấy, chúng cháu càng khâm phục, ngưỡng mộ và tự hào về thế hệ cha anh. Chúng cháu càng trân trọng những giá trị của cuộc sống tự do mà chúng cháu đang được hưởng. Chúng cháu xin hứa sẽ chăm chỉ học tập để góp phần xây dựng đất nước ngày càng giàu đẹp. Cuối cùng, cháu xin thay mặt các bạn học sinh, kính chúc các bác, các chú và gia quyến luôn khỏe mạnh và hạnh phúc. Chúc các bác, các chú có một ngày 22/12 thật vui vẻ và ý nghĩa.

Tôi kết thúc bài phát biểu của mình trong tiếng vỗ tay ủng hộ của các bạn trong trường. Trong tôi dâng lên một niềm tự hào về dân tộc mình, về thế hệ cha anh đi trước của mình. Tôi tự hứa với lòng mình phải sống sao cho thật xứng đáng là con cháu của đất nước Việt Nam anh hùng.

MK CÓ DÙNG MẠNG .BN THAM KHẢO NHÉ .CHÚC BẠN HOX TỐTvuiok

Tập làm văn lớp 6

Bình luận (6)
Thảo Phương
27 tháng 10 2016 lúc 21:43

Vì time không có nên bạn tham khảo nhé

Để chào mừng ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam 22/12, nhà trường tổ chức cuộc gặp gỡ, nói chuyện giữa các chú cựu chiến binh tham gia kháng chiến chống Mỹ với học sinh chúng tôi. Đó là một buổi nói chuyện đầy xúc động. Với tôi, cuộc gặp gỡ này càng đặc biệt hơn, bởi vì tôi được vinh dự đại diện cho các bạn học sinh phát biểu những suy nghĩ về tình cảm và trách nhiệm của thế hệ sau với thế hệ cha anh đi trước. Tôi đã có mặt tại trường từ sáng sớm. Sao tôi thấy hồi hộp quá! Sân trường hôm nay được trang hoàng thật rực rỡ. Phía khán đài, tấm phông xanh nổi bật lên hàng chữ trắng: “Chào mừng ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam 22/12/1944 – 22/12/2009”. Bên dưới là dòng chữ in nghiêng: “Gặp gỡ với những chứng nhân lịch sử”. Dường như một bầu không khí thiêng liêng và vô cùng trang trọng đang bao trùm cả sân trường. Đúng 7 giờ 30 phút, buổi lễ chính thức được bắt đầu. Tất cả các học sinh đều mặc đồng phục, xếp hàng ngay ngắn. Trên khán đài, thầy hiệu trưởng cùng các thầy cô giáo đã có mặt đông đủ. Cả trường bỗng vang lên tiếng vỗ tay giòn giã. Toàn thể học sinh đứng dậy để chào đón một đoàn khách đặc biệt. Đó là các chú bộ đội, những người trực tiếp tham gia chiến đấu bảo vệ Tổ Quốc trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Sau nghi thức lễ chào cờ, thấy hiệu trưởng đọc bài diễn văn chào mừng ngày 22/12. Cả sân trường im lặng lắng nghe. Thỉnh thoảng, từng tràng vỗ tay nồng nhiệt vang lên, góp phần làm cho buổi lễ thêm phần sôi nổi. Giây phút chờ đợi rồi cũng tới. Một sĩ quan quân đội trong bộ quân phục màu xanh lá cây bước lên trò chuyện với toàn trường. Gương mặt chú kiên nghị và đôn hậu. Giọng nói của chú ấm áp và thân tình. Chú ôn lại những kí ức hào hùng của thế hệ các chú trong cuộc kháng chiến của dân tộc. Có lẽ phần thú vị nhất mà chúng tôi được nghe là những kỉ niệm có thật và xúc động vô cùng giữa thời chiến. _ Với chú, kỉ niệm sâu sắc nhất là trong lúc tham gia chiến dịch ở Nam Lào. Đó là một đêm mưa tầm tã. Đơn vị chú trên đường hành quân qua cánh đồng thì bị địch phát hiện và bắn phá dữ dội. Chú bị thương và lạc đơn vị. Do mất máu quá nhiều nên chú ngất đi. Tỉnh dậy, chú thấy mình nằm trên chiếc chõng tre. Bên cạnh là một bà má với nét mặt lo lắng, đang ngồi chườm khăn lên trán chú. Má đã tận tình chăm sóc chú cho đến khi chú hồi phục trở lại. Chú im lặng một lúc rồi xúc động nói tiếp: _ Sau này chú mới biết má cũng có con tham gia quân giải phóng và đã hi sinh. Má xem các chú bộ đội như con của mình, luôn chăm sóc các chú rất tận tình. Mấy năm sau, trở lại ngôi làng xưa, chú không còn được gặp má nữa. Má đã mất cách đó không lâu do tuổi già sức yếu. Mắt chú như nhòa đi. Giọng chú nghẹn ngào, xúc động. Cả trường cũng im lặng hồi lâu. Sau đó, chúng tôi đã hỏi các chú rất nhiều điều chúng tôi băn khoăn về thời chiến. Các bạn trong lớp tôi rất sôi nổi và hào hứng khi được đối thoại với các chú. Qua đó, chúng tôi đã hiểu hơn rất nhiều về những con người của thế hệ trước, về cuộc kháng chiến gian khổ nhưng hào hùng của dân tộc, về những mất mát đau thương mà cả dân tộc ta đã phải trải qua. Cuối cùng, tôi thay mặt cho các bạn học sinh đứng lên phát biểu suy nghĩ của mình. Dù rất xúc động và hồi hộp, tôi vẫn nhận thấy ánh mắt khích lệ mà các thầy cô giáo và các bạn cùng lớp dành cho tôi. Điều đó đã giúp tôi thêm tự tin để bước lên, phát biểu bằng chính cảm xúc đang dâng trào trong tôi. _ Thưa các bác, các chú! Chúng cháu là thế hệ may mắn được sinh ra khi đất nước đã hòa bình, thống nhất. Tuy nhiên, qua buổi gặp gỡ và trò chuyện hôm nay, chúng cháu đã phần nào biết được sự gian khổ và mất mát hi sinh của những người đi trước. Hiểu được điều ấy, chúng cháu càng khâm phục, ngưỡng mộ và tự hào về thế hệ cha anh. Chúng cháu càng trân trọng những giá trị của cuộc sống tự do mà chúng cháu đang được hưởng. Chúng cháu xin hứa sẽ chăm chỉ học tập để góp phần xây dựng đất nước ngày càng giàu đẹp. Cuối cùng, cháu xin thay mặt các bạn học sinh, kính chúc các bác, các chú và gia quyến luôn khỏe mạnh và hạnh phúc. Chúc các bác, các chú có một ngày 22/12 thật vui vẻ và ý nghĩa. Tôi kết thúc bài phát biểu của mình trong tiếng vỗ tay ủng hộ của các bạn trong trường. Trong tôi dâng lên một niềm tự hào về dân tộc mình, về thế hệ cha anh đi trước của mình. Tôi tự hứa với lòng mình phải sống sao cho thật xứng đáng là con cháu của đất nước Việt Nam anh hùng.

Bình luận (1)
Nguyễn Trần Thành Đạt
27 tháng 10 2016 lúc 22:38

Trong chúng ta chắc hẳn ai cũng biết ngày 22-12 là ngày gì. Và ngày này có ý nghĩa lịch sử rất lớn đối với dân tộc, với đất nước và với mỗi con người Việt Nam chúng ta. Nó không chỉ trở thành ngày lễ của các chú, các bác trong quân ngũ mà nó còn là ngày vui chung của mọi người trên đất nước Việt Nam.

Để kỉ niệm ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam, giáo dục học sinh truyền thống lịch sử lâu dài của dân tộc, trường em đã tổ chức một buổi tham quan Viện Bảo tàng Quân đội. Chuyến đi này đã để lại cho em nhiều ấn tượng sâu sắc và nhiều bài học lí thú, bổ ích. Hơn thế nữa, trong buổi tham quan này, chúng em đã được vào Phòng Truyền thống của Viện bao tàng, gặp gỡ những con người đã đi vào lịch sử dân tộc: Đại tá Bùi Quang Thận - người trực tiếp lái xe tăng tiến thẳng vào Dinh Độc lập Ngày 30-4; Đại tá Lê - người trực tiếp kéo cờ trong ngày Quốc khánh 2-9.

Cuộc trò chuyện thật là vui vẻ, bổ ích. Chúng em quây quanh hai bác.

Gương mặt ai ai cũng hớn hở lạ thường; bởi trong lòng mỗi người đều có niềm hãnh diện đã được gặp mặt những người anh hùng trong lịch sử dân tộc Việt Nam. Linh Hương - lớp trưởng đứng lên thay mặt cả lớp hỏi thăm sức khỏe của các bác. Nhìn những tấm huân chương sáng lấp lánh trên ngực áo, em thấy một phần công lao của các bác trong sự nghiệp giải phóng dân tộc, giải phóng đất nước. Bác Lê dịu dàng hỏi:

- Thế nào, các cháu khỏe chứ? học tập ra sao?

- Có ạ, có ạ! Học kì một, lớp cháu hầu hết đều được học sinh giỏi, hạnh kiếm tốt đấy bác ạ. - Cả lớp nhao nhao.

- Thế là rất tốt, rất tốt. Các cháu đã thực hiện tốt năm điều Bác Hổ dạy, ngoan lắm! Bác Lê gật gù:

Bây giờ các cháu muốn hỏi gì nào?

Một loạt cánh tay giơ lên nhưng Quý nhanh nhảu giơ tay lên trước:

- Bác ơi! Tại sao có ngày 22-12 ạ?

Bác Thận gật đầu, mĩm cười rồi trả lời:

- Thế này cháu ạ! Vào ngày 7-5-1944, Tổng bộ Việt Minh ta ra chỉ thị cho các cấp sửa soạn khởi nghĩa và kêu gọi nhân dân “sắm vũ khí đuổi thù chung”. Không khí lúc bấy giờ sôi sục trong tất cả các khu căn cứ. Chính bác cũng cảm nhận được bầu không khi bận rộn. Tình hình thời cuộc lúc này rất khẩn trương, vào khoảng tháng 10-1944, lãnh tụ Hồ Chí Minh đã gửi thư cho đồng bào toàn quốc nêu rõ “Phe xâm lược gần đón ngày bị tiêu diệt... Cơ hội cho dân tộc ta giải phóng chỉ ở trong một năm hoặc năm rưỡi nữa. Thời gian rất gấp. Ta phải làm nhanh!”. Sau đó, theo chỉ thị của Cụ Hồ, Đội Việt Nam Tuyên truyền Giải phóng quân được thành lập ngày 22- 12-1944 nhằm phát động phong trào đấu tranh cả chính trị và quân sự để thúc đẩy quá trình cách mạng tiến lên mạnh mẽ hơn nữa. Đội Việt Nam Tuyên truyền Giải phóng quân đã đánh thắng liên tiếp hai trận ở Phay Khắt và Nà Ngần. Từ đó ngày 22-12-1944 đã trở thành ngày truyền thống của Quân đội nhân dân Việt Nam. Các cháu đã rõ chưa nào?

Bây giờ thì em đã hiểu xuất xứ ngày 22-12 qua lời kể của bác Thận, hiểu về truyền thống yêu nước và ý chí chiến đấu bảo vệ đất nước của dân tộc và đặc biệt là các chú, các bác trong quân đội. Càng hiểu nơi bắt đầu thì càng phải trân trọng, càng cần phải khắc ghi nó vào tiềm thức. Đó cũng là việc làm thể hiện lòng biết ơn của mình đối với các bậc tiền bốì đã hi sinh để ngày lễ này càng có ý nghĩa và sâu sắc.

Kế tiếp là câu hỏi của Trang dành cho bác Lê:

- Thưa bác? Ngày Chủ tịch Hồ Chí Minh đọc bản Tuyên ngôn Độc lập tại Quảng trường lịch sử Ba Đình, bác là người trực tiếp kéo cờ Việt Nam lên cột cờ trong lúc mọi người hát Quốc ca. Cho cháu hỏi: Tâm trạng của bác lúc ấy như thế nào ạ?

- Đúng là lúc ấy bác giữ trọng trách nặng nề. Bác vừa mừng lại vừa lo. Các cháu có biết vì sao không? Mừng vì bác là người trực tiếp kéo cờ trong một buổi lễ hết sức quan trọng; rất vinh dự và tự hào. Lo là vì phải kéo cờ làm sao cho vừa hết bài Quốc ca thì cờ cũng phải kéo lên đỉnh cột cờ. Trong lúc đang kéo cờ thì bác có một cảm xúc rất khó tả nhưng vô cùng mãnh liệt: Sự xúc động đã lấn át trái tim bác. Lòng bác như muốn nói thật to: Việt Nam tự do! Việt Nam độc lập! Hồ Chủ tịch muôn năm!”.

Khuôn mặt bác thể hiện rõ nỗi xúc động cứ đan xen vào nhau. em thấu hiếu rằng ngày 2 -9 có ý nghĩa cực kì to lớn trong mỗi con người Việt Nam, làm đẹp thêm tâm hồn con người và làm vẻ vang thêm trang sử hào hùng của dân tộc Việt. Khuôn mặt mỗi thành viên của lớp 9A6 cũng khác nhau. Có người bộc lộ nét tươi tắn, sung sướng, hãnh diện và tự hào vì đất nước ta đã giành chiến thắng từ tay thực dân Pháp bằng rất nhiều nỗ lực phi thường, cũng có bạn vẻ mặt trầm tư, suy nghĩ. Có lẽ bạn đang nghĩ, để có được hòa bình, độc lập như hôm nay, dân tộc ta đã đổ không biết bao nhiêu xương máu, bao con người đã ngã xuống cho Tổ quốc quyết sinh.

Sau đó, bác Thận lại kể cho chúng em nghe về chiến thắng lịch sử ngày 30-4. Nhờ có lời kể của bác mà chúng em biết được chiến thắng lẫy lừng với sự lãnh đạo sáng suốt của Đảng, tinh thần yêu nước nồng nàn của nhân dân ta và sự giúp đỡ to lớn của bạn bè năm châu.

Chính lúc này đây, em thật sự cảm động. Sự biết ơn, niềm tự hào, một chút hãnh diện, một chút hổ thẹn đã tạo nên trong lòng em một cảm xúc khó tả. Em đứng lên phát biểu những suy nghĩ và tình cảm của mình.

Cháu xin thay mặt cho các bạn ngồi đây có đôi lời phát biểu. Thế hệ chúng cháu may mắn sinh ra đã được hưởng một nền hòa bình. Chúng cháu biết, để có được ngày hôm nay, cả dân tộc Việt Nam đã phải đánh đổi rất nhiều. Chúng cháu rất biết ơn các bác, những người đã hi sinh biết bao công sức và xương máu để bảo vệ đất nước. Chúng cháu hứa nguyện sẽ nỗ lực rèn luyện, học tập và tu dưỡng đạo đức để mai sau xây dựng đất nước vững mạnh hơn. Và ngày mai bắt đầu từ ngàv hôm nay. Ngay bây giờ, khi còn ngồi trên ghế nhà trường, chúng cháu sẽ cố gắng học tập tốt, để khi vào đời góp phần đưa nước ta sánh vai với các cường quốc trên thế giới. Chúng cháu sẽ tiếp tục kế thừa và phát huy những truyền thống mà cha anh đi trước để lại. Cuối cùng, cháu xin chúc các bác một sức khỏe dồi dào để công tác tốt.

Em vừa kết thúc câu nói, một tràng pháo tay rộn rã vang lên. Tiếp theo, chúng em cùng các bác đi thăm Viện Bảo tàng. Vừa đi, các bác vừa giảng giải cho chúng em về truyền thống yêu nước của dân tộc ta. Trời gần trưa, ánh nắng bắt đầu gay gắt, chúng em luyến tiếc chia tay các bác để lên xe ô tô trở về trường.

Buổi ngoại khóa tuy kết thúc nhưng đã để lại trong lòng chúng em biết bao cảm xúc. Đối với riêng em, đây là một dịp để nói lên những suy nghĩ của mình với thế hệ cha anh đi trước, tăng thêm lòng quyết tâm và niềm tin vào một ngày mai tươi sáng hơn.

 

 

Bình luận (0)
ÔNG VĂN THÀNH TRIẾT
Xem chi tiết
ÔNG VĂN THÀNH TRIẾT
7 tháng 1 2022 lúc 19:59

mình cần ggaapd

gianroi

Bình luận (0)
Kiên Mạnh
Xem chi tiết
Lan Nguyễn Ngọc
Xem chi tiết
lạc lạc
11 tháng 12 2021 lúc 6:48

em tán thành 

vì Kỉ luật tạo nên sự đoàn kết, thống nhất, đảm bảo dân chủ được thực hiện một cách tốt nhất.

Có tinh thần, trách nhiệm trong học tập và công việc, luôn có ý thức vì tập thể.

Bình luận (1)
nguyễn thị mai hương
Xem chi tiết
ღїαɱ_Thuyy Tienn《ᗪɾą》
15 tháng 10 2018 lúc 19:29

Kể một câu chuyện mà em yêu thích nhất khoảng 20 dòng . 

Vào thời giặc Minh đô hộ dân ta bị coi như cỏ rác, người dân hận chúng đến tận xương tủy.
Bấy giờ, ở vùng Lam Sơm nghĩa quân nổi dậy chống lại nhưng không thắng lợi. Thấy vậy, Đức Long Quân cho mượn gươm để giết giặc. Ở Thanh Hóa có một người tên là Lê Thận, ba lần kéo lưới chỉ thấy một thanh sắt, nhìn kĩ mới thấy là một thanh gươm khắc hai chữ "Thuận Thiên". Về sau, Thận gia nhập đoàn quân khởi nghĩa Lam Sơn, chủ tướng là Lê Lợi. Một hôm, Lê Lợi bị giặc đuôi nên nhặt được một chuôi gươm nạm ngọc, tra vào gươm thì vừa như in. Biết đây là trời có ý phó thác cho minh công làm việc lớn, nhuệ khí ngày càng tăng. Gươm thần mở đường cho quân ta đánh tan giặc. Sau khi đánh đuôi giặc Minh, Lê Lợi lên làm vua. Một đi dạo ở hồ Tả Vọng, nhân dịp Long Quân sai rùa vàng lên lấy lại gươm. Con rùa đứng nổi trên mặt nước và nói "Xin bệ hạ hoàn gươm lại cho Long Quân". Vua nâng gươm về phía rùa vàng, rùa há miệng đớp nhanh như chớp rội lặn xuống nước.

Từ đó, hồ Tả Vọng mang tên là hồ Gươm hay hồ Hoàn Kiếm.

Bình luận (0)
Xuyến - MN Ngọc Liệp Đỗ
Xem chi tiết
Nguyễn Văn Phúc
21 tháng 11 2021 lúc 8:54

Refer:

 

Once a poor fanner had a daughter named Little Pea. After his wife died, the farmer married again. His new wife had a daughter. Stout Nut. Unfortunately, the new wife was very cruel to Little Pea. Little Pea had to do chores all day. This made Little Pea’s father very upset. He soon died of a broken heart.

Summer came and went. In the fall, the village held its harvest festival. That year, everyone was excited as the prince wanted to choose his wife from the village. Stout Nut’s mother made new clothes for her, but poor Little Pea had none.

However, before the festival started, a fairy appeared and magically changed Little Pea’s rags into beautiful clothes.

As Little Pea ran to the festival, she dropped one of her shoes and lost it.

When the prince found the shoe, he decided to marry the gữl who owned

it. Of course the shoe fitted Little Pea. and the prince immediately fell in love with her.

Bình luận (1)
Nguyễn Hà Giang
21 tháng 11 2021 lúc 8:54

Tham khảo!

 

The Horse, Hunter and Stag (Ngựa, Thợ săn và Hươu)

A quarrel had arisen between the Horse and the Stag, so the Horse came to a hunter to ask his help to take revenge on the Stag.

The Hunter agreed, but said: “If you desire to conquer the Stag, you must permit me to place this piece of iron between your jaws, so that I may guide you with these reins, and allow this saddle to be placed upon your back so that I may keep steady upon you as we follow after the enemy.”

The Horse agreed to the conditions, and the Hunter soon saddled and bridled him.

Then with the aid of the Hunter the Horse soon overcame the Stag, and said to the Hunter: “Now, get off, and remove those things from my mouth and back.”

“Not so fast, friend,” said the Hunter. “I have now got you under bit and spur, and prefer to keep you as you are at present.”

If you allow men to use you for your own purposes, they will use you for theirs.

Bài dịch tiếng Việt

Một cuộc xung đột nảy lửa xảy ra giữa Ngựa và hươu, sau đó Ngựa đến gặp một gã thợ để nhờ gã bày cách trả thù hươu.

Gã nhận lời nhưng kèm theo điều kiện “Nếu mi mong muốn thắng Hươu như vậy, mi phải cho ta gắn miếng sắt này vào quai hàm của mi để ta có thể dùng dây cương điều khiển mi, bên cạnh đó phải có một cái yên trên lưng mi để ta có một chỗ ngồi vững khi chúng chúng ta săn đuổi kẻ thù”.

Ngựa đồng ý các điều kiện đó, thế là gã thợ săn nhanh chóng gắn yên và dây cương cho nó.

Sau đó nhờ những công cụ săn của gã mà ngựa đánh bại hươu một cách chóng vánh, Ngựa liền nói với gã “Nào giờ thì nhảy xuống và gỡ những thứ trên miệng và lưng của tôi ra đi nào”

“Đừng vội anh bạn”, gã nói ” bây giờ ta hơi mệt rồi và ta thích giữ nguyên hiện trạng này của ngươi hơn”.

Nếu bạn lợi dụng ai đó cho mục đích của bạn, họ sẽ lợi dụng bạn cho mục đích của họ.

Bình luận (1)
Bánh Tráng Trộn OwO
21 tháng 11 2021 lúc 8:55

On the old days, in the old winter, the winter was cold, the white snow fell like a cotton with a royal lady sitting on the windows of the ebony wooden frame, she looked at the snow so the needle stabbed her hand, three drops of blood fell to the snow.

Seeing red blood mixed with a beautiful snow into a beautiful color, she thought her stomach: "I wish I lay a girl, white skin like snow, red lips like blood and black hair like this door frame. She lay a white skin like snow, red lips like blood and black hair like ebony; So she named I was Snow White. Snow White has just been born, the mother dies.

A year later, the king married another. She is very beautiful but self-sufficient, cruel and doesn't want anyone beautiful with me. She has a mirror, when Soi, she asked:

Mirror, mirror, on the wall,
Our country is beautiful seems to me one?

Then the mirror:

- The queen, the most beautiful queen of the country.

Knowing the real mirror, she was very happy. But the bigger the snow white. At the seven years, she was like a fairy, more beautiful than the queen.

One day the Queen asked the mirror:

Mirror, mirror, on the wall,
Our country is beautiful seems to me one?

Then the mirror:

Older grandma most beautiful ceiling,
Today Snow White is more beautiful.

The Queen heard startled, jealousy rebelling. Since then every time I see Snow White, the queen is crazy.

The day of arrogance and jealousy caused her time to break. She called a hunter to say:

- Take this baby to the forest for my eyes. Kill it, bring his heart back here for me.

The person hunted the command, took her away. When I grabbed the knife to poise, the innocent girl cried:

- Uncle, I don't kill you, I would like to stay in the forest not about the castle anymore.

Seeing the beautiful girl too, Uncle Hunter Bao:

- Poor, just go. I think my stomach: "Then the beast also came to eat the meat it lost." But I saw it shaped a burden in my heart because she didn't have to kill him.

Just then a small child jumps. I killed my child, taking my heart to submit to the queen, lying to the heart of Snow White.

That cruel woman faltered the kitchen stir-fried with her eating. The Mu Dinh Ninh was the heart of Snow White, allowing it.

Alone Thui was in the deep forest. Snow White was scared, she kept plugging in the head, torning trees and sharp stones, flowing both blood. The porridge waded her around her, but didn't touch her. She went with her legs, dusily, saw a small house, immediately to leave.

In the house, something is small, but beautiful and clean. On the table with white scarf with seven children, a plate has a spoon, a cup of children. Turn on the walls of seven small beds covered with white towels like snow.

Snow White is hungry and thirsty, eating at each plate of a little vegetable, a little cake, and drinking every cup of wine, because she doesn't want anyone to lose the part. She was tired, wanting to go to sleep, but no bed lay, what was too long, the thing was too short. She tried to see the new seventh, so she slept.

In the dark, the new house owners are about: that's the seven dwarfs doing the mine work. They lit seven tops so up. They feel anyone went home.

A uncle said: "Who sitting in my chair?". The second uncle said: "Who ate on my plate?". Third uncle said: "Who ate my little cake?" Then said, "Who ate my little vegetables?". Thursday said: "Who used my plate?". Then said: "Who used my knife?" Seventh said: "Who will drink on my cup?"

A uncle looked around, then walked in her bed. Seeing the basket in the cushion, he said:

- Who climbed to my bed?

The other uncle also left his bed and said, "Does anyone lie in my bed?". The seventh look at the bed she saw Snow White sleeping. I called the other uncle. Everyone was surprised.

They picked up seven snow-white lights and shouted: "Lord! This girl is so beautiful. " The joy, let her sleep.

The next morning, Bach Tuyet woke up, saw the seven dwarfs, she panicked, but they intimately asked:

- What is her name?

She replied:

- I'm Snow White.

They asked again:

- Why are you here?

She told them what scabies wanted to kill her, who hunted was to let her live, she ran all day until they saw their houses.

The dwarfs told her:

- Do you want to help us with one hand, do things in this house? She will cook, make beds, wash, sew, embroider, sweep stripped, clean up. Stay here with us, she wouldn't miss anything.

Since then Snow White is with dwarfs. She did housewife work.

Early morning, the dwarfs into the mine took the ore and gold until the evening, Snow White made food ready for them to eat. Throughout the day, she was at home alone. The dwarfs tell her:

- Carefully prevent her scabies! How she knew she was here. Don't let anyone enter the house!

For the queen, she kept Dinh Ninh was eating the heart of Snow White, the most beautiful now.

She asked the mirror again:

Mirror, mirror, on the wall,
Our country is beautiful seems to me one?

Moors replied:

Older grandma most beautiful ceiling,
Today Snow White is more beautiful.
She at the mountain hidden,
At the home of the seven dwarfs far away.

She was startled because she knew that the mirror never said wrong, the hunter was deceived and the Snow White was alive. She thought about how to harm Snow White. She stood still 

his was not the most beautiful country.

After she found a successor: her face and dressed like an old woman selling clippings, no one realized. She disguised then reached seven mountains to the seven dwarfs the other, knocking on the door said:

- He has beautiful goods sold here.

Snow White looked out the window saying:

- Hi, Mrs. sell something?

- All is beautiful, fastener, bras Full color.

Then she let her see a pond lined with satin tunic iridescence. Snow White thought: "This is not a queen, I entered it." She came in and she opened the door to buy bra.

She told her:

- Son, forcing awkward too, come here, she was forced to.

Snow White is not a bit concerned, so she forced households. She forced briskly, too tight, Snow White could not breathe any more, fell to the ground, unconscious.

She said:

- It is the end of my life's most beautiful.

Then she hurried out.

Dark home to the Seven Dwarfs, Snow White found sprawled on the ground, motionless, the great panic. They lifted her up, see bras fasten too, he bisected out. She was breathing softly, then gradually rose again. After listening to her tell stories just happened, the dwarf told her:

- The old woman selling right there is an evil queen. She must be careful from now, we shall not have away from home for anyone to offline.

Reached home, she hurried to the mirror stepmother and asked:

Mirror, mirror, on the wall,
Our country is beautiful seems to me one?

Moors replied:

Older grandma most beautiful ceiling,
Today Snow White is more beautiful.
She at the mountain hidden,
At the home of the seven dwarfs far away.

Hearing this, the queen felt the blood boil because of anger, she knew that Snow White was rescued again. She said: "Well, how was I also counsel unless you". Then she witchcraft as a poisoned comb and even posing as an old woman other times before.

She took the seven mountains to the seven dwarfs go, wood door and say:

- She has beautiful goods sold there.

Snow White looked out the window, said aloud:

- She went away, I must not let anyone in it.

The old woman said:

- So who banned the watch anyway?

Then it stretched out to watch Snow White poisoned comb.

She likes to comb too, alluring ran out the door. The old woman said:

- To her beautiful brush slightly.

Snow White did not hesitate, let her hair. New hair combs to touch, Snow White was toxic, fell down unconscious.

Her son speak wickedness:

- The beautiful girl went home ma life.

Then she walked away.

Fortunately that time it was too late. Soon, the seven dwarfs. Find Snow White lying dead on the ground, they immediately suspected the culprit was her stepmother. They found Snow White comb on top. Just remove the brush, then Snow White back to life immediately after the incident to the uncle heard. The uncle told her to be careful. Anyone coming, do not open the door to enter.

Empress of the mirror to ask:

Mirror, mirror, on the wall,
Our country is beautiful seems to me one?

Mirror still answer as before:

Older grandma most beautiful ceiling,
Today Snow White is more beautiful.
She at the mountain hidden,
At the home of the seven dwarfs far away.

On hearing that, the queen infuriated, screaming:

- The Snow White, you must die.

Her into a very tight room in the castle, where nobody is coming footsteps. She poisoned on an apple. Looks very tasty apple, half red and half white, who saw also want to eat, but took a bite of the freshly dead.

After preparation of the apple, her Face, she dressed like a farmer, took the seven mountains to the seven dwarfs. She knocked on the door.

Snow White poked his head through the window, said:

- I do not let anyone in it. Seven dwarves have forbidden it.

She told the other farmers:

- Well, well. I have too many apples. Let me give you a result.

Snow White says:

- No, I'm not allowed to take anything.

The old woman said:

- She was afraid to eat the poison it? Look here, I add the apple in two, she ate half a ripe beautiful red, I eat half white slightly.

The old woman put poison in the apple very well, only half red poison only. Snow White's apple appetite too, find her an apple that does not matter, so she took her share offering. She just took a bite, then fall down dead. She glared at her, laughed, saying:

- White as snow, as red as blood, ebony, this time the best way to save lives dwarfs eyebrow.

When the queen asked to provide:

Mirror, mirror, on the wall,
Our country is beautiful seems to me one?

Moors replied:

- The queen, the most beautiful queen of the country.

At that time, her heart the newly relaxed, relaxation of guys jealous.

The home Dwarfs Snow White was not breathing found lying on the ground. They lifted her up, looking for traces of toxic substances which are not. They loosened her clothes, combed her hair, washed by water and wine for her, but not matter, she really dead already. They placed her on the bed. Chief

seven people sat around the remains uninterrupted three days mourning. They want to bury her, but found her fresh countenance, her cheeks rosy as people live, he said: "Who could we buried her down the black soil." They put her body in a glass coffin, looked remarkable, and her name engraved in letters of gold, clearly all she was a princess. Then they brought the coffin to the mountains, cutting turns guarding. Both species also visited Snow White, first an owl, then crows, finally dove.

Snow White to determine the coffin was long but still fresh countenance as sleep, the skin is still as white as snow, lips red still n

Blood, black hair like ebony.

One day, there was a prince who went to the forest late, went to the dwarfs to sleep. The prince saw a mountain with a coffin in a snowy, in addition to golden words. The prince told the dwarfs:

- The uncle to give us the other coffin, want to get how much we pay.

- The prince has paid us a golden mountain, a silver sea we also do not sell.

The prince said:

- Then the uncertainties. I will love her and take care of her, consider her to be my lover.

Listen to the prince to say that, the good dwarfs are affected and agree. Prince Sai Thi guards the coffin. The carrier encountered the roots of trees, causing snowy people. Snow White vomits the apple with poison.

Instant, she rose again, opened her eyes, raised the coffin, sitting and got up, exclaiming:

- Heaven, where is this?

The prince celebrates said:

- She is here with me.

Then the prince tells Snow White to listen to the story of the story.

Prince continues:

- I love her most. Let's go to my father's palace with me, I will marry her as a wife.

Snow White happily followed the prince's heel. The wedding ceremony is very solemnly celebrated.

The evil girl's aunt of Snow White is also new to the party. The magnificent dress, to the mirror and asked:

Mirror, mirror, on the wall,
Our country is beautiful seems to me one?

Moors replied:

Lord her, grandmother beautiful ceiling,
But Ms. Hoang was more beautiful.

She was a little angry trembling. At the beginning of the head, she didn't go to get married, but she stood still, falsely watching the bride's face.

She came in and recognized immediately Snow White, afraid of being too ranked, she didn't budge, then the cruel heart of her broke, she died.

Bình luận (2)
Nga Vũ
Xem chi tiết
Mộc Nhi
24 tháng 4 2018 lúc 21:56

Thể hiện tinh thần yêu nước chống giặc ngoại xâm, ý chí tự chủ và tinh thần dân tộc của nhân dân Âu Lạc.

Bình luận (0)
Nguyễn Trần Diệu Linh
25 tháng 4 2018 lúc 9:21

Các cuộc khởi nghĩa của nhân dân ta trong thời kì Bắc thuộc thể hiện tinh thần yêu nước, ý chí kiên cường bất khuất, đoàn kết, quyết tâm giành lại độc lập chủ quyền của Tổ quốc

Bình luận (0)
nguyễn thị nhím
Xem chi tiết
nguyen duc hung
7 tháng 9 2018 lúc 20:40

hơi khó đấy nhá nhưng thôi kệ. các bạn đọc thử rồi góp ý kiến giống mình luôn nhá

Từ khi về nhà ngoại theo mẹ, Thuỷ sống đầy đủ không phải lo điều gì cả nhưng lúc nào trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xinh ấy cũng hiện lên một nỗi buồn sâu thăm thẳm bên trong. Mẹ Thuỷ thấy con mình như vậy cũng có phần nào buồn bã và hối hận về việc ly hôn của mình mà ảnh hưởng đến cuộc sống của con cái. Còn về phần Thành thì tâm trạng cũng không khác gì Thuỷ. Khi rảnh rỗi Thành cũng ngồi xuống gốc cây sau vườn và buồn bã, nghĩ về em gái và người mẹ thân yêu, nỗi đau ấy như có gì đang chắn ngang cuộc sống vốn yên bình vui vẻ của Thành vậy. Được một tuần sau cái ngày thảm hoạ ấy thì Thành được ba dẫn về Long An chơi để khuây khoả tinh thần, gần với nhà ngoại của hai mẹ con Thuỷ đang ở. Vẫn như thường lệ, cứ mỗi buổi sáng Thuỷ lại đem thúng hoa quả ra ngoài chợ ngồi bán, còn Thành thì đước ba cho một ít tiền để vào chợ mua đồ. Thật tình cờ, hai anh em đã gặp nhau, cả hai đều rất đỗi vui mừng, cười tít cả mắt và la lên sung sướng. Cả hai đã tìm một chỗ để ngồi nói chuyện lúc trước nhưng cứ nói hay nghĩ về sự việc ba mẹ chia tay thì ai cũng xót xa, đau buồn. Chợt một ý tưởng loé lên trong đầu và lên kế hoạch để giúp ba mẹ có thể trớ lại với nhau.


Nek, bạn ơi phần còn lại bạn tự suy diễn nha mình chỉ giúp được nhiêu đó thui à hihih

mk ko bt đúng ko nhưng kệ :D:D 

Bình luận (0)