Cứ nhìn ảnh này tau lại buồn cười A.R.M.Y ak
dạo này tui cứ kiểu nhìn thấy trai đẹp ak
thuy hình ảnh dưới đây là ảnh mạng nhưng sao cứ thấy anh đẹp trai ak
oppa
wo ai ni

Ở trên tiktok có cái trend kiểu : Chị Mèo Simmy này , BTS này
Sau khi xem mik đã bị ám ảnh cái đó . Nhưng buồn cười thật >.<
nè rảnh quá ha
tặng cho cái báo cáo cho đỡ bơ vơ
Ò mik ngỡ ngàn qá cơ bn ơi .
“ Lúc đó nồi cơm sôi lên sùng sục. Nó hơi sợ,nó nhìn xuống vẻ nghĩ ngợi,nhắc không nổi,nó lại nhìn lên. Tiếng cơm sôi như thúc dục nó. Nó nhăn nhó muốn khóc. Nó nhìn nồi cơm rồi nhìn lên chúng tôi. Thấy nó luýnh quýnh tôi vừa tội nghiệp vừa buồn cười,nghĩ chắc thế nào nó cũng chịu thua. Nó loay hoay rồi nhón gót lấy cái vá múc ra từng vá nước,miệng lẩm bẩm điều gì không rõ. Con bé đáo để thật “.
( Chiếc lược ngà, Nguyễn Quang Sáng)
Từ con bé được dùng chỉ ai trong tác phẩm? Như vậy, tác giả đã dùng phép liên kết nào?
Câu nào đã được tách đúng bộ phận chủ ngữ và bộ phận vị ngữ của câu?
A. Hình ảnh bà //ngồi trên bậc cửa mỉm cười sung sướng nhìn các cháu ăn bánh đa ngon lành còn đọng lại mãi trong tâm trí tôi.
B. Hình ảnh bà ngồi trên bậc cửa //mỉm cười sung sướng nhìn các cháu ăn bánh đa ngon lành còn đọng lại mãi trong tâm trí tôi.
C. Hình ảnh bà ngồi trên bậc cửa mỉm cười sung sướng //nhìn các cháu ăn bánh đa ngon lành còn đọng lại mãi trong tâm trí tôi.
D. Hình ảnh bà ngồi trên bậc cửa mỉm cười sung sướng nhìn các cháu ăn bánh đa ngon lành //còn đọng lại mãi trong tâm trí tôi.
Câu gì người vui nhìn thấy lại buồn,người buồn nhìn thấy lại vui
dựa vào bài tập đọcVương quốc vắng nụ cười hãy trả lời các câu hỏi sau:
cậu bé phát hiện ra những chuyện buồn cười ở đâu ?
vì sao những chuyện ấy lại buồn cười ?
Bài đọc
Vương quốc vắng nụ cười
Ngày xửa ngày xưa, có một vương quốc buồn chán kinh khủng chỉ vì cư dân ở đó không ai biết cười. Nói chính xác là chỉ có rất ít trẻ con cười được, còn người lớn thì hoàn toàn không. Buổi sáng, mặt trời không muốn dậy, chim không muốn hót, hoa trong vườn chưa nở đã tàn. Ra đường gặp toàn những gương mặt rầu rĩ, héo hon. Ngay kinh đô là nơi nhộn nhịp cũng chỉ nghe thấy tiếng ngựa hí, tiếng sỏi đá lạo xạo dưới bánh xe, tiếng gió thở dài trên những mái nhà... Nhà vua, may sao, vẫn còn tỉnh táo để nhận ra mối nguy cơ đó. Ngài họp triều đình và cử ngay một viên đại thần đi du học, chuyên về môn cười.
Một năm trôi qua, thời hạn học tập đã hết, nhà vua thân hành dẫn các quan ra tận cửa ải đón vị đại thần du học trở về. Ai cũng hồi hộp mong nhìn thấy nụ cười mầu nhiệm của ông ta. Nhưng họ đã thất vọng. Vị đại thần vừa xuất hiện đã vội rập đầu, tâu lạy:
- Muôn tâu Bệ hạ, thần xin chịu tội. Thần đã cố gắng hết sức nhưng học không vào.
Các quan nghe vậy ỉu xìu, còn nhà vua thì thở dài sườn sượt. Không khí của triều đình thật là ảo não. Đúng lúc đó, một viên thị vệ hớt hải chạy vào:
- Tâu Bệ hạ! Thần vừa tóm được một kẻ đang cười sằng sặc ngoài đường.
- Dẫn nó vào! - Nhà vua phấn khởi ra lệnh.
1. Cậu bé phát hiện ra những chuyện buồn cười ở mọi chỗ quanh mình. 2. Các chuyện ấy buồn cười vì chúng thường trái lẽ tự nhiên, chúng khác thường và dễ gây cười.
Ngày trước chửi nhau ở Bingbe này xàm xí lắm, hồi đó á, làm căng lắm, chửi nhau cãi nhau ngày này sang tháng khác!:))
nghĩ cũng buồn cười!
Hồi đó tui chửi nhau với 1 bạn, không nhớ lí do gì nhưng căng lắm haha, nó còn gọi chị nó ra để cào phím với tui nữa đó!
hồi đó mình chửi căng hệt dây đàn!
nghĩ lại thấy buồn cười mà nhớ lắm mấy bác
_1 thời trẩu tre =))
Jin ko thể hiếu nổi tại sao mấy lần đó lại chửi nhau =))
bài học này rất buồn cười