Một trong những lời xui dại man rợ nhất lịch sử nhân loại có lẽ là "Hãy cứ là chính mình".
(Trích: Ngắm tuổi trẻ quay cuồng trong tĩnh lặng)
Hãy viết một đoạn văn ngắn (khoảng 10 câu) nêu cảm nghĩ của em về nhận định trên.
Một trong những lời xui dại man rợ nhất lịch sử nhân loại có lẽ là "Hãy cứ là chính mình".
(Trích: Ngắm tuổi trẻ quay cuồng trong tĩnh lặng)
Hãy viết một đoạn văn ngắn (khoảng 10 câu) nêu cảm nghĩ của em về nhận định trên.
Hay quá , cảm ơn Quoc Tran Anh Le đã đưa ra chủ đề khá là thú vị nha!
Đây là một câu hỏi khá thú vị và cần tư duy sâu, vậy nên ai làm được hãy làm, tránh trả lời lung tung gây nhiễu loạn câu hỏi. Thanks! (Phần mình thì mình trả lời dưới cmt nhe boss)
Từng nghe có một nhận định rằng: Một trong những lời xúi dại man rợ nhất lịch sử nhân loại có lẽ là " Hãy cứ là chính mình". Thoạt nghe có vẻ đó là nhận định kỳ lạ và đáng sợ nhưng nó lại ẩn chứa đầy ý nghĩa sâu xa đối với thực tế xã hội ngày nay. Có người khuyên hãy là chính mình được mọi người rất mực hưởng ứng, tương tự như những câu nói "thấm thía" : đừng sống vì ai cả, hãy sống vì bản thân hoặc đừng thay đổi bản thân vì ai,.... Nhưng thực tế, "hãy cứ là chính mình" không hẳn là lời " xúi dại", nó chỉ là "xúi dại" với những ai không hiểu hết nghĩa của nó và có ích với người hiểu nó. Đầu tiên, chúng ta đi vào phần "xúi dại", điều này liên quan đến những bạn trẻ mới ra ngoài xã hội, hãy cứ là chính mình ở phương diện nào đó cũng chính là nói ruột để ngoài da. Con người ai ai cũng có khuyết điểm bản thân, không lẽ mình trong một môi trường làm việc mà mong muốn cái gì cũng nói ra, thể hiện ra hết những điều xấu điều tốt của bản thân. Đó là sự ngu xuẩn về mặt công và cả tư. Cái gì đó ngẫu nhiên trên thế giới này đều có hai mặt và nhận định trên cũng thế. Chúng ta có thể đi tiếp về phần tốt, ''Hãy là chính mình" cũng có ý là nói chúng ta không nên bắt chước bất kỳ ai, phải có sự riêng biệt của bản thân mình, không mù quáng bắt chước theo trào lưu, thần tượng..... Lời man rợ ư?. Có lẽ là nói quá, nó chỉ không tốt khi cứ là chính mình, chúng ta cần thay đổi bản thân trở nên tốt đẹp hơn bởi ai sinh ra trên đời không phải có sẵn tính tốt đẹp hết và không có tính xấu được. Chung quy, đây cũng là điều mà nhận định trên muốn diễn đạt, muốn giải thích cho chúng ta hiểu. Đặc biệt là với người trẻ tuổi chưa có bất kỳ kinh nghiệm sống trong xã hội "thực" này.
!!!!15GP CHO BÀI VĂN XUẤT SẮC NHẤT!!!!
Đề văn:
“Hoàn cảnh chi phối những kẻ nhu nhược và là đồng minh của người thông thái” (Ngạn ngữ Đức)
Từ suy ngẫm về câu ngạn ngữ trên, hãy trình bày suy nghĩ và bài học của bản thân về cách ứng xử trước những khó khăn trong cuộc sống.
bài văn lun hở trời đoạn văn được khum anh !?
Mại dô, 15GP và 5 coin cho bài văn xuất sắc nhất!
tránh đường cho chị Nguyệt trổ tài
Cuộc thi Trí tuệ VICE | Facebook
[Ngữ văn.C1001 _ 22.5.2021]
Bạn bè có những giây phút thăng trầm - những câu chuyện đó trở thành kỉ niệm trong tâm trí mỗi chúng ta. Tuy nhiên, việc chặn liên hệ hoàn toàn và hủy kết bạn trên mạng xã hội (như facebook, zalo, instagram,...) là một "giọt nước tràn ly" khi thể hiện sự thiếu tôn trọng và thiếu suy nghĩ khi chơi đùa cùng bạn.
Các bạn có suy nghĩ gì về nhận định trên? Hãy viết một đoạn văn khoảng 10 câu trình bày suy nghĩ đó.
Có một ai đó sống trong xã hội loài người này nghĩ rằng block bạn bè hay người thân hoặc một ai đó nhằm ý trêu đùa thì hãy nên dừng lại. Không phải ai cũng hiểu được rằng điều bạn làm là một hành động đùa cợt mang tính giải trí mà có những đôi bạn thân hay tri kỉ hay hơn thế nữa là đôi tình nhân nào đó mà dẫn đến một cái kết không hề thú vị. Nó được coi là một con dao bị mẻ nhưng cố cắt đứt đi cái tình cảm, sợi dây liên kết giữa hai người. Cũng như bạn nói đó là "Giọt nước tràn ly" nó thể hiện sự thiếu tôn trọng và thiếu suy nghĩ khi chơi đùa cùng bạn. Tôi nghĩ rằng tuy người phía trước chúng ta cũng đang cảm thấy ân hận, tỏ sự xái hối thì chúng ta cũng nên cảm thấy thông cảm cho người đó vì ta và họ đã cũng có một khoảng thời gian có những tiếng cười *sặc sụa* hay lẻ loi những giọt nước mắt bên nhau nên ta cũng nên suy nghĩ về điều này !
Đây là một câu chuyện khiến tôi *rớt nước mắt :((
Tình bạn là thứ tuyệt vời nhất trên thế giới. Nó rất đáng sợ nhưng nó cũng rất đẹp đẽ, mỗi chúng ta, ai cũng có những tình bạn đẹp, có thể làm quen trên fb, zalo, hãy khác, nhưng mỗi tình bạn đều rất đáng trân trọng. Ai cũng đều cảm thấy yêu quý người bạn của mình, và khi chúng ta bị mất hoàn toàn kết nối với họ, chúng ta sẽ thấy buồn, chính xác hơn là thấy rất buồn. Nếu là nhuengx người bạn đích thực, thật lòng, chúng ta có thể dễ dàng hiểu được. Em cũng có 1 người bạn mà em làm quen đc trên đây, em thực sự quý bạn ấy, nếu em không thể liên lạc với bạn ấy nữa, em sẽ cảm thấy rất buồn. Tình bạn dù đc quen qua bất kì đâu cũng rất đẹp, xin đừng để đánh mất tình bạn.
Mạng xã hội chắc ai cũng đã quá quen thuộc với nó, đó là nơi mà ta sẽ có thể giao tiếp thêm với những người bạn mới. Tuy vậy cũng có những người chặn kết bạn với người khác với mục đích trêu đùa, đây là hành vi thiếu tôn trọng của một bộ phận cá nhân trên mạng xã hội. Tình bạn đang tươi đẹp có thể chỉ vì một hành động nhỏ mà sứt mẻ cũng giống như "giọt nước tràn ly" vậy, nếu đã là một tình bạn đẹp thì chúng ta cần côn trọng họ để nhận được sự tôn trọng từ người bạn của mình. Hãy suy nghĩ thật kĩ trước khi bạn làm điều gì đó, nếu điều đó là đúng đắn thì người bạn kia sẽ thấu hiểu và thông cảm cho chúng ta nhưng nếu quyết định ấy đã sai thì lúc đó ân hận cũng đã quá muộn rồi!!!
*Kể về một câu chuyện tình bạn sâu sắc trong những năm tháng học trò của bạn?
(Hơi dài nhưng mong các bạn đọc câu chuyện này :<)
Tôi có một người bạn tốt...
Tôi quen một người bạn tốt vào đầu năm học này. Mất bạn, mất mái trường cấp hai thân thuộc, mất khoảng thời gian tươi đẹp, tôi đã phải trải qua quá nhiều sự trầm tính sau kì thi chuyển cấp. Đầu năm lớp 10, tôi chưa có bạn. Trong khi các bạn trong lớp dần dần đã tìm được bạn để tâm sự, trò chuyện, vui đùa cùng, tôi vẫn ngồi trong góc tường, suy nghĩ xem mình sẽ vượt qua ba năm "tẻ nhạt" này như thế nào. Và rồi:
- Ồ tao không ngờ chuyện lại như thế đó. Hóa ra mày lại thích con đấy à?
- Ơ thì 4 năm cấp 2 tao có chú ý gì đến nó đâu. Đến bây giờ khi xa nó tao mới để ý.
- Ủa bạn A cũng hóng à? Vào đây em!
Tôi xin tự xưng là A. Và đó là cuộc hội thoại đầu tiên giữa tôi, bạn Đ và bạn C. Thế là ba chúng tôi, nhìn nhau cười lần đầu, cùng bước ra ngoài hành lang tán gẫu. Ngay sau đó bạn T cũng gia nhập nhóm nói chuyện, và thế là cuộc trò chuyện sôi nổi của bốn chúng tôi bắt đầu.
Chúng tôi đều giữ chức vụ cao trong lớp, đã thế rồi chúng tôi còn hợp cách nói chuyện và cách "quậy phá" với nhau nữa chứ, thế là bốn đứa trở thành bạn thân của nhau.
"Tao thấy sức nó đá yếu thế nhỉ?" - Tình cờ tôi nghe được khi có hai đứa cùng lớp đi ngang qua. "Thằng này chỉ cần bị xô một cái là sẽ mất bóng ngay, tiền đạo lớp mình thế đó!" Tôi mới để ý lại, thấy sức thằng Đ cũng có phần yếu thật. Không phải yếu về thể lực, mà là yếu về sức khỏe.
Chúng ta thường nói đùa vui: "Sức khỏe tỉ lệ nghịch với học tập, học ít thôi!" - Kể ra cũng đúng với trường hợp của nó thật. Nó học rất giỏi luôn nhá, còn được VTV7 nêu gương là một người có kho giải thưởng đồ sộ rồi cơ mà, còn có cả fan từ những tỉnh xa xôi về nhắn hỏi thăm nữa chứ, một số fan cứng còn bày tỏ sự ngưỡng mộ trên diễn đàn trường tôi nữa chứ. Ai cũng ghen tị với nó luôn á, đáng yêu dễ sợ!
Tôi có một người bạn tốt. Người bạn mà hỗ trợ đắc lực nhóm bạn thân chúng tôi trong kì thi cuối kì I, để rồi chúng tôi đều đạt được kết quả hơn mong đợi.
Tôi có một người bạn tốt. Người bạn luôn lo lắng và luôn chỉnh đốn cho những việc chúng tôi làm sai, người bạn luôn có tấm lòng thiện ý với thế giới tươi đẹp này.
Tôi có một người bạn tốt, người bạn luôn bùng cháy trong mọi hoạt động, sự kiện để chúng tôi có những khoảng thời gian khó quên. Người bạn luôn khích lệ anh em những lúc buồn bã, u sầu.
Tôi có một người bạn tốt. Để rồi!?
Người bạn tốt đó phải hứng chịu từng cơn đau bụng buổi sáng, lúc nào cũng vác cái thân mình xuống nhà vệ sinh trước khi vào tiết đầu tiên của ngày.
Người bạn tốt đó phải nghỉ rất nhiều buổi học trong năm vì những cơn đau không rõ nguồn gốc trong khắp cơ thể.
Người bạn tốt đó phải đi trị liệu chân và lưng của mình, đến đi còn khó, đến chơi môn đá bóng yêu thích còn đành chỉ đứng nhìn bên ngoài sân cỏ.
Người bạn tốt đó... đã gục trước những cơn đau liên hồi, dai dẳng và nghỉ một thời gian dài.
Đã là 20 ngày kể từ ngày đầu bạn ý báo nghỉ. Ban đầu bạn Đ báo là gia đình có chuyện nên chưa đi học được, dẫn đến những tiếng nói, những tin tức không hay lan truyền chậm rãi qua từng cái tai nghe khắp khối tôi. Chúng tôi, những người bạn ý thân nhất, cũng nghĩ như vậy. Chỉ có điều chúng tôi có hơi nghĩ chút, tại sao một gia đình được xã hội truyền tai là hạnh phúc, đầm ấm, lại có thể xảy ra chuyện đến mức cả nhà phải nghỉ dài như thế được?
Biến cố về tâm lí gia đình chăng? Hay kinh tế?
Tuần trước, cô chủ nhiệm báo tôi một tin: bạn ý đau bụng quá nên vào phòng mổ rồi! Thật sự là một tin rất sốc. Ngay lập tức. Năm đứa gọi nhau, bao gồm cả bạn B, mới gia nhập nhóm. Chúng tôi rất lo. Vô cùng đau đớn trước tin. Tại sao gia đình lại có thể giấu chuyện như vậy?
Thế rồi, chúng tôi cũng nhận được chút tin vui: ca phẫu thuật thành công. rất vui mừng, ngay lập tức chúng tôi nhắn cho bạn Đ. Bạn ý có vẻ vẫn khá đau sau ca phẫu thuật, nhưng đã cho rằng mình hoàn toàn khỏe rồi, sang tuần là có thể đi học. Thề luôn á mọi người, tôi rất vui khi nghe tin này. Như vậy thời gian nghỉ học của bạn ý sắp kết thúc rồi, chúng tôi lại có thể tán gẫu với nhau rồi!
Thế nhưng, số phận mệt mỏi, thương tâm của bạn ý vẫn chưa kết thúc...
- Con chào cô ạ.
- Con ơi, bình tĩnh khi nghe tin nhé.
- Có chuyện gì thế ạ???
- Bạn Đ ý, bạn ý vừa đi khám tại bệnh viện K và bệnh viện 108 Hà Nội xong.
- Kết quả tốt chứ cô, vì bạn ý cũng bảo sắp đi học lại được rồi.
- Không đâu con. Bệnh K, nó bị bệnh K, thương tâm quá!!!
Điện thoại tôi rơi xuống sàn. Không tin, không thể tin được. Tại sao ông trời lại bắt một con người tài năng, hiếu thảo, đức độ phải sống khổ thế???
Tôi vẫn chưa tin, thực sự vẫn chưa tin. Không thể như thế được...
- Bạn ý chuẩn bị sang Singapore chữa trị rồi. Cô trò mình tuần sau đến thăm bạn nhé, có thể đây là lần cuối bạn ý đồng hành với nhóm chúng con đấy.
- ...
Cô chủ nhiệm lớp tôi cúp máy, để lại tôi và nhóm bạn hoang mang tột cùng. Thực sự trong sáu năm qua, nhiều người nhận xét tôi rất lạnh. Nhưng khi nghe những câu này, tôi không thể kìm được nước mắt.
Tại sao vậy ông trời, tại sao lại bất công thế?
Cô chủ nhiệm bảo nhóm chúng tôi cho mọi thứ ổn thỏa rồi mới đi thăm bạn, nhưng nhóm chúng tôi đã xuất phát ngay ngày hôm nay. Chúng tôi đến nhà bạn Đ, không khí trong nhà thực sự rất "khó xử".
Đối diện với mẹ bạn ý, chúng tôi cảm nhận được sự đau khổ, xót xa đến tột cùng khi người mẹ nhận được kết quả báo bệnh của con. Người mẹ ấy vẫn chưa chấp nhận được thực tại, đứa con tài năng, nổi tiếng của mình lại mắc bệnh ung thư quái ác ấy...
Đối diện với bạn Đ, chúng tôi phải cố lắm mới kìm được nước mắt. Đối diện chúng tôi là một con người đang lạc quan với cuộc sống, đang tràn ngập hạnh phúc và sức sống.
- Tao chuẩn bị đi học với chúng mày tuần sau rồi đấy, còn đến giúp chúng mày thi giữa kì nữa chứ.
- Mày ơi, thế mày đã khỏe chưa thế vậy?
- Tao khỏe rồi, không còn vấn đề gì nữa đâu, chúng mày chuẩn bị quà mà đón tao trở về nhé!
Bạn ý vẫn chưa biết chuyện gì cả. Bởi vì, mẹ bạn ý giấu bạn ý.
Một người mẹ dũng cảm và tâm lí khi đối diện với đứa con có tinh thần mỏng manh, chống chọi căn bệnh thế kỉ.
Một người mẹ hi sinh tất cả vì con, nén lại đau thương để cho con mình sống hạnh phúc những ngày cuối trước khi lên đường.
Một người anh hùng cao cả...
Mày ơi, tao không biết bây giờ, mày đã biết chuyện chưa. Nhưng khi lên đường sang chữa bệnh, mày đừng quên tao nhé, năm đứa tao. Bọn tao luôn ủng hộ mày đến những giây phút cuối, KHÔNG BAO GIỜ BỎ MÀY LẠI ĐÂU, mày yên tâm chữa trị tốt để quay lại đi chơi với lũ này nhé :(
Tôi khóc rồi, dừng bút thôi...
-----------------------------------------------
Cuộc thi Trí tuệ VICE | Facebook
Cảm động quá ạk, em muốn khóc luôn (ý kiến riêng của em :3)
Câu chuyện thật tuyệt vời, tình bạn của mọi người đẹp quá, em đọc được qua nửa 1 tí là em khóc luôn rồi nè.
[Bài viết số 6]
Gần đây, câu chuyện “người hùng” cứu bé gái rơi từ tầng 12 khiến nhiều người nhận ra, "người hùng" có thể là bất kỳ ai, nếu trái tim họ đủ dũng cảm, đủ yêu thương.
Em hãy viết một bài văn nghị luận khoảng 200 chữ bày tỏ suy nghĩ của em về điều này.
Bài viết hay nhất sẽ được cộng 10 GP và được đăng tải trên fanpage Học trực tuyến cùng Hoc24.vn (4/3/2021) các em nhé.
Tối 28.2, tôi cầm lấy điện thoại xem clip cháu bé rơi từ ban công tầng 12 xuống mà lòng thắt lại. Khi đọc thêm thông tin từ clip, tôi mừng rỡ: Cháu bé không chết, có người cứu được rồi! Vợ tôi bật dậy, vừa tìm, đọc tin chi tiết các báo đăng vừa mừng mừng, tủi tủi trước thông tin về cháu bé xa lạ.
Điều kỳ diệu đã thực sự xảy ra, bởi một hành động anh hùng.
Hành động anh hùng đó đến từ một người bình thường – một anh lái xe tên là Nguyễn Ngọc Mạnh. Nếu không có chuyện khủng khiếp nhưng diệu kỳ này xảy ra, sẽ chẳng ai biết đến người thanh niên sinh năm 1990, làm nghề lái xe tải này. Anh chỉ là một trong số hàng triệu người đang lầm lũi mưu sinh trong thành phố ồn ã này, với những lo lắng quẩn quanh, đời thường: Tháng này có đủ tiền để nuôi các con ăn học, trang trải cho gia đình nhỏ của mình hay không?
Nhiều người đã gọi anh là "người hùng" – một danh xưng quá xứng đáng với hành động dũng cảm của anh. Có lẽ, anh chẳng mong trở thành "người hùng" trong hoàn cảnh như này. Có lẽ, chẳng đặng đừng anh mới trở thành "người hùng". Bởi, có "người hùng" đồng nghĩa với có những sự việc vô cùng hiểm nguy, khẩn cấp như chuyện cháu bé rơi từ tầng cao xuống này.
Có lẽ, anh trở thành người hùng bởi anh suy nghĩ bằng trái tim, mà trái tim lại có những lý lẽ mà lý trí không thể giải thích nổi. Trái tim ấy chắc hẳn mang trong nó đầy ắp lòng trắc ẩn, sự dũng cảm. Trong giây phút đưa ra quyết định cứu cháu bé, hẳn anh đã nghĩ đến đứa con bé bỏng của mình, nghĩ đến bố mẹ, người thân của cháu bé – những người sẽ phải trải qua sự ân hận, đớn đau dai dẳng như nào nếu cháu bé mất đi tính mạng của mình.
Giả sử, nếu lúc đó, trong đầu anh có những suy nghĩ: Chắc gì đã cứu được, vô ích thôi; thôi, có người khác lo, mình đang dở việc của mình; nhỡ mình tham gia chuyện này thì sẽ gặp rắc rối này nọ… thì chắc chắn đã không có điều kỳ diệu gần như chỉ xảy ra trong dòng phim như vậy.
Việc làm của anh đã khơi dậy cảm hứng cho rất nhiều người: Hãy có một trái tim thật yêu thương, thật dũng cảm, để khi cần, chúng ta có thể làm nên những điều kì diệu…
Trên mạng xã hội, người người bàn tán về câu chuyện "thót tim" này với vô vàn cung bậc cảm xúc khác nhau. Có người thán phục trước sự nhanh trí, dũng cảm đúng lúc, kịp thời của anh Nguyễn Ngọc Mạnh - người đã cứu bé gái 3 tuổi rơi từ tầng cao. Nhiều người thì bày tỏ sự lo lắng trước sự nguy hiểm mà bé gái gặp phải, tự nhắc nhở bản thân và các vị phụ huynh khác cảnh giác trước những tình huống nguy hiểm mà con trẻ có thể gặp phải...
Hầu hết mọi người đều chia sẻ cảm giác "bị ám ảnh" khi xem video em bé đang leo ra ngoài ban công tầng 12 bị rơi xuống và em cũng thế. Đối với những người làm cha mẹ và có con ở cùng độ tuổi với em bé trong video, hình ảnh đó khiến họ liên tưởng đến con cái của chính mình và cảm thấy "sởn da gà" bởi nó quá nguy hiểm.
Trước đó, vào khoảng 17h30 ngày 28/2, bé 3 tuổi ở tầng 12A của tòa nhà 60B Nguyễn Huy Tưởng (phường Thanh Xuân Trung, Thanh Xuân, Hà Nội) bất ngờ bò từ trong nhà, trèo ra lan can ban công ở tầng 12A rơi xuống. Phát hiện ra sự việc, anh đã lập tức trèo lên mái che của sảnh và đỡ được bé gái.Theo chia sẻ của anh-người cưu bé, thời điểm xảy ra sự việc, anh đang ngồi trong xe ô tô, đợi chuyển hàng cho khách ở tòa nhà đối diện. Khi nghe tiếng hô hoán, anh nhìn ra ngoài và lập tức lao ra khỏi xe, trèo qua tường bao để tới nơi có thể đón đỡ bé đang rơi xuống.
Anh kể: "Từ lúc tôi phát hiện vụ việc đến lúc đỡ bé gái chỉ khoảng một phút. Khi đỡ được bé, tôi thấy bé bị chảy máu ở miệng. Con gái tôi cũng 3 tuổi, bằng bé gái đó. Lúc đó, tôi nghĩ người đang cheo leo trên ban công tầng 12A kia là con gái mình."
Trên mạng xã hội, những bức tranh vẽ lại cảnh anh Mạnh đón đỡ được bé gái như một siêu anh hùng được lan tỏa. Nhiều người cùng gửi lời cảm ơn sự nhân hậu của anh và chúc anh có một công việc tốt, suôn sẻ trong cuộc sống.
Cảm ơn anh và đôi khi chính những câu chuyện và những người như anh làm thế giới có thêm cảm hứng để tạo ra những siêu anh hùng.
Cuộc sống cần lắm những người anh hùng dũng cảm như anh!"
"Người hùng"không nhất thiết là siêu nhân hay thiên thần.Mà họ có thể là bất kỳ ai hoặc ngay bản thân chính chúng ta cũng có thể là người hùng.Trong thế giới này có rất nhiều người tốt hoặc là người hùng mà ta chưa nhận ra bởi vì họ luôn mang sự hy sinh đó bằng cách thầm lặng.Những người hùng mà mang sự hy sinh thầm lặng đó rất đáng được trân trọng.
Cũng giống như những ngày qua chúng ta đều khá bất ngờ về câu chuyện "người hùng"cứu bé gái rơi từ tầng 12.Trước đây anh chỉ là một người bình thường mà ít ai biết đến.Nhưng vào một ngày một điều bất ngờ ập đến mà bản thân anh còn chưa biết gì và còn chưa sẵn sàng để làm việc đó.Việc cứu một bé gái từ tầng 12 rớt xuống thật sự rất nguy hiểm.Ngay trong lúc đó bản thân anh chả có thời gian suy nghĩ là có nên cứu bé hay không.Và anh chắc hẳn cũng chưa nghĩ đến việc làm cứu đứa bé nó nguy hiểm tới mức nào.Nó có thể khiến anh bị gãy tay vì lực từ trên cao mà xuống dưới thì nó khá nặng và tốc độ khá nhanh.Anh còn chưa nghĩ ngợi gì và trong bản thân anh chỉ chứ một suy nghĩ rằng,mỗi một đứa trẻ được sinh ra thì đã nắm giữ trong tay vận mệnh của đất nước.Chúng cần được sống vì chúng còn quá trẻ và còn rất nhiều điều cho tương lai sau này.Cần được bảo vệ và chở che.Chưa nghĩ ngợi gì bằng sự thông minh và khéo léo thì anh đã cứu được đứa bé.Thật sự rằng sẽ có vài người suy nghĩ rằng hành động này không cần phải được gọi là "anh hùng"nhưng có lẽ bạn không biết trong lúc ngàn cân treo sợi tóc mà anh đã cứu được một thiên thần.Chính đôi tay của anh đã bắt lấy được đứa bé.Đôi tay hằng ngày chỉ cố kiếm tiền để sống qua ngày giờ đây đã cứu được cả một mạng người.Anh không hề sợ anh có ra sao hay thế nào,có bị gì không? mà anh lại lo cho người khác đầu tiên,suy nghĩ đó cũng có thể chứng minh rằng anh xứng đáng với việc được gọi là người hùng.Và khi anh cứu được bé thì có lẽ anh chính là "người hùng" vĩ đại.Một người bình thường hằng ngay sống bình thường như bao ngày khác giờ đây chính là anh hùng được cả thế giới gọi tên.Việc làm của anh rất xứng đáng được tôn trọng.Trên cả thế giới này rất cần những người như anh.Mấy ai nghĩ được cho người khác là đầu tiên mà không nghĩ cho bản thân."Người hùng"không nhất thiết phải là siêu nhân hay những người có sức mạnh mới cứu được.Mà chính những người bình thường đó,họ cũng dùng sức mạnh của họ để cứu người khác.Lòng dũng cảm và lòng yêu thương chính là động lực và sức mạnh của họ để có thể cứu người khác.
Việc làm của anh đã khơi dậy cảm hứng cho rất nhiều người: Hãy có một trái tim thật yêu thương, thật dũng cảm, để khi cần, chúng ta có thể làm nên những điều kì diệu…
[Bài viết số 5]
Trong bức thư gửi hiệu trưởng nơi con trai mình theo học, Tổng thống Abraham Lincoln viết “Xin hãy dạy cháu tránh xa sự đố kỵ”.
Anh/chị có suy nghĩ gì về lời nhắn gửi đó? Hãy trình bày quan điểm bản thân bằng đoạn văn nghị luận (khoảng 200 chữ).
Bài viết hay nhất sẽ được cộng 5 GP và được đăng tải trên fanpage Học trực tuyến cùng Hoc24.vn (27/2/2021) các em nhé.
Mỗi chúng ta không phải đều được tạo nên từ những phần tươi đẹp, có những góc tối u ám mà mỗi người luôn cố gắng khắc phục. Và có lẽ, hai chữ “đố kỵ” là điều mà không ai mong muốn nhưng nó lại luôn hiện hữu mạnh mẽ trong ta. Trong bức thư của Tổng thống Mỹ Abraham Lincoln gửi thầy hiệu trưởng ngôi trường nơi con trai ông theo học, ông đã viết “Xin hãy dạy cháu tránh xa sự đố kỵ”. Dù bức thư đã được viết hơn 200 năm trước nhưng dường như lời nhắn gửi của ông vẫn còn vẹn nguyên giá trị. “Đố kỵ” là một thói xấu phổ biến trong xã hội. Đó là cảm giác ghen ghét, hậm hực, uất ức trước sự thành công, trước sự uy việt hoặc trước uy tín của người khác. Nhà văn Tạ Duy Anh đã nói “thói ghen tị là một thuộc tính của con người – luôn luôn ẩn náu trong chúng ta và luôn luôn chờ thời cơ để nhảy bổ vào chi phối những suy nghĩ, ứng xử, hành động của ta…cái con rắn ghen tức, đố kị sẽ tìm cách khuất phục lý trí để ngóc đầu dậy tác oai tác quái”. Như vậy, tổng thống Lincoln không chỉ muốn nhắn gửi đến sự giáo dục – hãy dạy trẻ em tránh xa góc tối đố kỵ đó mà còn hướng đến tất cả mọi người, chúng ta cần chung tay để loại bỏ nó. Sự đố kỵ bắt nguồn từ đâu. Nó sẽ xuất hiện khi ta thấy xấu hổ bởi không thành công hay có được điều gì đó như những người khác. Nó cũng len lỏi khi ta muốn sở hữu thành công, danh vọng,…nhưng lại không chịu cố gắng, không học tập. Đã biết bao câu chuyện về sự đố kỵ. Trong truyện cổ tích “Sọ Dừa”, hai cô chị vì ghen ghét, đố kỵ với em lấy được Sọ Dừa – khi chàng đã trở nên khôi ngô mà hãm hại chính em gái ruột của mình. Nhưng rồi chính họ lại phải gánh chịu hậu quả. Hay như sự việc, một loạt những “anh hùng bàn phím” đã ra sức để chỉ trích, bôi nhọ MC Phan Anh khi anh có được sự tin cậy của đông đảo người dân để đóng góp vào quỹ từ thiện của mình. Đố kỵ gây ra vô vàn những hậu quả. Đối với cá nhân, nó làm thui chột những tình cảm tốt đẹp, nhiều mối quan hệ thiêng liêng, làm cho con người trở nên nhạt nhẽo, tầm thường, thậm chí độc ác, ích kỉ. Đối với xã hội, nó kìm hãm tài năng, cản trở phát triển hay kéo lùi sự phát triển của lịch sử. Trong quá trình học tập và rèn luyện để hoàn thiện nhân cách của mình, chúng ta phải dũng cảm, phải kiên quyết loại bỏ thói ghen tị “Đừng để cho con rắn ghen tị luồn vào trong tim. Đó là một con rắn độc, nó gặm mòn khối óc và làm đồi bại trái tim” (Ét-môn-đô A-mi-xi). Thay vì ghen ghét, hãy coi thành công của người khác là tấm gương để chúng ta học tập, noi theo, phấn đấu. Cuộc sống sẽ rạng rỡ, tươi đẹp hơn nếu không còn sự hiện hữu của “đố kỵ”.
Trong bức thư gửi hiệu trưởng nơi con trai mình theo học, Tổng thống Abraham Lincoln viết “Xin hãy dạy cháu tránh xa sự đố kỵ”.Câu nói này đã để lại cho tôi rất nhiều ấn tượng sâu sắc,con người chúng ta không một ai là hoàn hảo ở mọi mặt cả,ai cũng có những góc khuất riêng đang cố gắng khắc phục.Trong cuộc sống hay trong học tập thói đố kỵ có thể dễ dàng được bộc phát điều quan trọng là chúng ta cần cố gắng ,quyết tâm loại bỏ tật xấu này.Thay vì sự đố kỵ,ghen tị trước thành công của người khác chúng ta cần lấy đó làm tấm gương để học tập và noi theo.Vậy nên trước thành công của người khác chúng ta nên suy nghĩ lạc quan,tích cực hơn và lấy đó làm động lực để thúc đẩy bản thân cố gắng hơn.
[CUỘC THI TRÍ TUỆ VICE]
Trang fanpage của cuộc thi đã có hơn 1.000 like đó, bạn đã like để nhận tin mới nhất chưa?
Cuộc thi Trí tuệ VICE | Facebook
Muốn đề xuất câu hỏi? Các bạn hãy hỏi trực tiếp trên hoc24 nha :>
Trả lời ngay những câu hỏi dưới đây tích cực để có cơ hội nhận giải thưởng lên đến 500.000đ nhé!
--------------------------------------------
[Văn.C176 _ 25.2.2021]
Các bạn có suy nghĩ gì về bức ảnh dưới đây?
P/s: Những bài đăng tới về văn học, mình sẽ thống nhất với thầy để trao một giải thưởng nho nhỏ cho các bạn nhé :)
Mọi cố gắng đều không bao giờ vô nghĩa, cố gắng học, cố gắng làm, tuy sự cố gắng có thể chưa nhiều nhưng ''tích tiểu thành đại'' một lúc nào đó nó sẽ thành công. Từ bức ảnh này có thể thấy, mỗi con số vô cùng nhỏ nhưng số mũ lại rất lớn, làm cho kết quả cũng lớn theo. Số mũ này còn tượng trưng cho 365 ngày trong năm, mỗi ngày là con số kia, sau 1 năm, kết quả đã lớn đến nhường nào. Đôi khi trong quá trình cố gắng, gặp khó khăn, nếu chúng ta từ bỏ, thì cố gắng từ trước đến này cũng bằng không. Bản thân mình trước kia cũng từng là một đứa nghiện game, truyện tranh đến mức bị mẹ dọa cho nghỉ học, bản thân mình lúc đó cũng chưa nghĩ gì nhiều, nhưng thấy kết quả học chưa tốt, bố mẹ lo lắng, mình đã bỏ qua tất cả, cố gắng học từng chút một, có thể là giờ cái sự cố gắng của mình nó chưa lớn như người khác nhưng mình chưa từ bỏ nó một lần nào, mình hi vọng sẽ có một ngày nào mình thành công trên con đường mình đã chọn. Nói chung lại, cố gắng sẽ khiến bản thân ta thay đổi, thành công sẽ đến gần hơn
P/s lại viết ''ngựa ngựa'' đây :)))
Cuộc thi có vẻ rất vui và thú vị :^
:3 hi vọng cuộc thi sẽ mở rộng và có nhiều môn học hơn
[Link để đọc full bài: Facebook]
...Cuối cùng, tôi đã hiểu ra, Tết trong mỗi người lại có một ý nghĩa khác nhau, và không phải ta đi qua dịp Tết như thế nào, mà là ta đi theo dịp Tết cùng ai. Đối với tôi, Tết, và mọi ngày khác, chỉ đẹp khi có em. Năm Tân Sửu đã tới, những kỉ niệm của em và tôi trong vòng 1 năm qua vọng về, nhưng Tết nay không còn như Tết xưa nữa. Năm nay tôi đã có em ở bên...
*Để ủng hộ bài viết của nhóm tác giả của mình, các bạn hãy react và comment ngay nhé! Hãy chia sẻ những cảm xúc của bạn với mình, để mình có thể hiểu các bạn hơn! Hãy ủng hộ chúng mình!
Để đọc và truy cập bài viết, các bạn hãy nhấp vào chữ "Facebook" nhé!
Cái bài viết kia hay thật,nhưng đôi chỗ thấy hơi sến.
Yaoi phiên bản tết cổ truyền à :D? Nếu là yaoi thì like ko thì thôi bởi toy ko muốn bị ăn cơm chó của ngôn tình :(
[CUỘC THI TRÍ TUỆ VICE]
Trang fanpage của cuộc thi đã có 1.000 like đó, bạn đã like để nhận tin mới nhất chưa?
Cuộc thi Trí tuệ VICE | Facebook
Muốn đề xuất câu hỏi? Các bạn hãy hỏi trực tiếp trên hoc24 nha :>
Trả lời ngay những câu hỏi dưới đây tích cực để có cơ hội nhận giải thưởng lên đến 100.000đ nhé!
--------------------------------------------
[Văn.C115 _ 20.2.2021]
Các bạn có suy nghĩ gì khi thấy bức ảnh sau?
Việc bây giờ có những bộ phận anti fan quá khích lập group anti đã không còn quá xa lạ với mọi người. Ở đây mình muốn nói đến việc anti bây giờ đôi khi không cần ghét bất cứ 1 người nổi tiếng, họ cũng lập gr anti cả những người không nổi tiếng như trên ảnh trong khi họ không làm gì sai cả. Không chỉ là những gr anti, họ còn nói những từ ngữ, chế ảnh, hành động không mấy lành mạnh. Những việc làm quá khích như vậy ảnh hưởng lớn đến tinh thần, hình ảnh của các bạn 2k5 nói chung và khiến cho các bạn nhỏ tuổi có cái nhìn không tốt. Chúng ta cần lên tiếng phản đối những bộ phận anti không lành mạnh và luôn xây dựng cho mình hình ảnh đẹp để chứng minh những điều họ làm là sai
P/s viết ''ngựa ngựa'' 1 tí ko biết có sao ko :)))
Việc ANTI bây h đã là 1 việc ko quá xa lại nữa r . Nhiều người còn tạo ra 1 nhóm anit . Có những người chỉ cần làm 1 việc nhỏ sai là gây ra tranh luận cho cả MXH r dẫn đến anti nhưng có những người nổi tiếng ko làm j sai nhưng những ai là fan đối thủ cx lập ra group anti chỉ để phần thắng về đội họ . Làm những người bị anti bị ảnh hưởng từ ngoài đến bên trong !!!
[Văn.C26 _ 21.1.2021]
Thú thực với các bạn đây không phải là một câu hỏi mình đưa ra cho các bạn, mà mình muốn các bạn chia sẻ những suy nghĩ của mình sau khi đọc.
Mình biết đăng lên diễn đàn bây giờ đã là quá muộn nhưng bây giờ, mình phải đưa lên những suy nghĩ chân thực nhất sau khi trải qua những giây phút bỡ ngỡ...
Một câu hỏi chắc hẳn các bạn luôn nghĩ đến khi sống trong xã hội hiện đại ngày nay: Chúng ta có đang quá vô cảm với những người còn lại? Thế nào là sự quan tâm trong xã hội ngày nay? Chúng ta đang sống một cuộc sống xã hội, hay đang sống một cuộc sống độc lập, chỉ quan tâm đến duy nhất chính mình?
Có lẽ mặt tối của xã hội vẫn hiện hữu xung quanh chúng ta, và ai ai cũng đã, đang và sẽ nếm trải nó. Năng lượng chúng ta tự tạo ra rất tích cực, vì ai cũng mong có một ngày tươi đẹp bên bạn bè, gia đình và những người thân thương. Nhưng dường như nguồn "năng lượng sáng" này chưa đủ mạnh để vượt qua những áp lực mà những cá thể khác trong cộng đồng chúng ta tạo ra. Rất nhiều người vượt qua được chướng ngại này bằng cách thờ ơ chúng, bỏ mặc chúng, và khi những điều xấu đấy không ảnh hưởng đến chúng ta nữa thì ta coi như đã vượt qua chính mình, vượt qua rào cản lớn nhất của cuộc đời.
Sự thực là, với người mình không quen biết, gần như ai cũng có thể làm được như thế. Nhưng nếu là người thân, người quen, những người ta tin tưởng nhất cũng tạo ra luồng áp lực quá lớn thì sao...
Mình có thói quen nghe nhạc trong giờ học. Mặc dù mình không phải fan anime nhưng thực sự công nhận những bản nhạc trong các bộ phim đó rất hay, điển hình là phim Inuyasha. Những bản nhạc trong phim đều là nhạc buồn. Nếu chỉ nghe qua thì đúng là rất hay, nhưng mình cũng hay có thói quen đọc bình luận trên youtube. Và bắt đầu đọc thì...
Một thế giới mới mở ra hoàn toàn. Một thế giới của sự bất lực, sự thương cảm của những cá thể đã đầu hàng trước lưỡi giáo của sự vô cảm:
"Hồi nhỏ giả vờ khóc thật to rồi đi ngủ
Bây giờ giả vờ ngủ để khóc lặng lẽ thôi!"
"Có một loại người bề ngoài thì tỏ ra vui vẻ, tươi cười, nhưng trong lòng thì buồn 😔,nhiều lúc muốn tìm người chia sẻ cùng, nhưng thực sự rất khó"
"Có 1 loại người... Cười thì cười rất nhiều... Chỉ để giấu đi nỗi buồn bên trong mình thôi... Lúc nào cũng phải gánh chịu rất nhiều áp lực Thật sự thì người đó rất giỏi đi an ủi và động viên người khác... Nhưng lại không thể nào tự động viên mình được"
"Mọi người có từng bị cảm giác như là mình đã vượt lên chính mình rồi nhưng lại bị chính gia đình mình nói những điều như muốn đạp mình xuống thẳm vực thẳm không??"
"Có ai đêm về bật nhạc nghe và phải bịt miệng để khóc không thành lời 😢.Gặp được mấy người chịu ngồi nghe mình tâm sự, được mấy người lo lắng cho mình"
"Ở trường bị bắt nạt
Ở nhà bị đánh
Sai một chút thì bị chửi
Đúng thì chẳng ai công nhận...
Cố gắng trong vô vọng
Luôn cố mỉm cười để tỏ ra mình ổn
Không có ai thì ngồi khóc trong âm thầm
Lúc nào cũng phải đeo "mặt nạ"
Vui một mình buồn cũng một mình
Tui ổn.....!"
Những nốt nhạc vang lên trong buổi đêm trầm lắng có lẽ là lúc duy nhất để những con người này tìm đến nhau, khi cảm xúc họ đã khô khan. Họ gặp nhau bằng sự tuyệt vọng, để rồi trao cho nhau những ngôn từ đẹp nhất giữa dòng đời thăng trầm. Họ cảm thông và chia sẻ cho nhau giữa cơn bão áp lực đến từ chính những người họ coi là tất cả...
Vâng mình hiểu là những người thân của chúng ta luôn mong muốn những điều tốt đẹp nhất cho chúng ta. Và dạy con bằng áp lực là một trong những cách dạy "hiệu quả" nhất được các bố các mẹ tin tưởng dùng. Gia đình nghĩ đến một tương lai mở cho con cái của họ thông qua những lời mắng hoặc những trận đòn roi chan chứa đầy yêu thương.
Nhưng liệu có quá mức? Liệu phụ huynh có biết được thế nào là chừng mực? Liệu bố mẹ có biết khi nào nên dừng và thay đổi cách giáo dục? Ngoài ra, liệu nhiều thầy cô đã nhận thấy được sự nguy hiểm khi giáo dục học sinh của mình bằng cách này?
Vâng mình là người chứng kiến những điều đau lòng bậc nhất trong xã hội này. Mình xin phép kể một số câu chuyện...
Hôm đấy là một ngày cuối năm lớp 8. Mình đang rất vui vẻ và háo hức với những con điểm 10 vừa kiếm được trong ngày hôm đấy. Như thường lệ, mình đi xe buýt về nhà cùng một hai đứa bạn, tuy nhiên ngày hôm đó (cũng như khá nhiều ngày trước đấy) bạn không về cùng. Mình hỏi:
- Sao dạo này cậu không về nhà thế, cậu còn đi đâu nữa à?
- Tớ có một chút việc cần xuống xe trước nên cậu cứ về trước nhé.
- Sao cậu có việc gì thế?
- Tớ phải đi thăm một người em cùng hội vẽ với tớ. Hoàn cảnh nó đáng thương lắm.
Bố mẹ nó không coi nó là thành viên trong gia đình nữa rồi. Nó không được nuôi ăn học, bố mẹ nó không cho nó tiền. Nó như con thú hoang trong nhà ý. Mà không, còn tệ hơn, ít nhất thú còn có đồ ăn nước uống, đây nó còn chả được!
Tớ với bạn B toàn đi qua tòa chung cư này để cho nó chút đồ ăn và đưa nó về nhà bạn B. Có một số lúc tớ đưa nó về nhà tớ rồi nhưng bố mẹ tớ không đồng ý. Chán lắm. Nhưng ít nhất tớ cũng cảm thấy hạnh phúc khi đã giúp được em ý.
À mà biết gì nữa không? Bạn bè nó xa lánh nó, bắt nạt nó. Có nhiều hôm người nó tím bầm, nhìn thương lắm. Rồi đến cả thầy cô cũng tạo áp lực lên cho nó. Nói chung là ai cũng vùi dập nó hết á, chỉ có tớ với B thương nó thôi.
Lúc này xe buýt đã đến điểm dừng của bạn ý, mình không hỏi nữa.
Lúc này đã là cuối năm nên rất bận ôn thi, chính vì vậy mình cũng không có nhiều thời gian để hỏi thăm thêm. Tuy nhiên hai tuần sau...
Ra khỏi phòng thi, thấy bạn và B ôm nhau khóc. Tiếng khóc vọng ra rất lớn, thấy thế mình đến, an ủi bạn chút rồi mới hỏi câu chuyện. Chỉ bốn từ vang lên làm mình nhớ đến cả đời: "Em tự tử rồi." Lúc này, mình cũng rất sụp đổ. Sau đó hai bạn kể tiếp chuyện: "Nó không chịu được nữa rồi, nó từ bỏ tất cả rồi. Người ta phát hiện nó nằm bất động tại phía sau tòa chung cư." Vâng, là nhảy lầu tự tử. Suốt nhiều năm học, dù mình được nhận định là rất lạnh, nước mắt đã lần đầu rơi...
Diễn biến tiếp theo ư? Bố mẹ nó rất sợ bị ảnh hưởng đến danh tiếng vì "con của nợ" ấy (trích lời bố mẹ nó từng nói). Thế là, bố mẹ nó đã làm mọi cách để câu chuyện này không liên quan đến mình. Với tư cách nhà báo, chuyện này quả dễ dàng. (!?)
Bạn nghĩ mình chỉ gián tiếp theo dõi một trường hợp. Thưa bạn, bốn mới là câu trả lời. Mình đã trải qua bốn cú sốc như thế này bạn ạ...
Xã hội đang vận hành theo cách này sao?
Con người đang sống nương tựa nhau như thế này sao?
"Mọi thứ vẫn ổn, đúng không con?"
Các bạn nghĩ sao? Mọi thứ vẫn ổn chứ?
"Mọi người có từng bị cảm giác như là mình đã vượt lên chính mình rồi nhưng lại bị chính gia đình mình nói những điều như muốn đạp mình xuống thẳm vực thẳm không??"
Câu này có 2 mặt, đối với những người dễ nhụt chí, đảm bảo nghe câu này xong là khỏi muốn cố gắng luôn, có khi nằm trong chăn khóc rưng rức. Những người có tinh thần cứng rắn thì khác nghe xong lại càng cố gắng hơn, bởi nó là kế "khích tướng". Theo tôi những bạn nhụt chí hay khóc về những vấn đề như này, nên thay đổi, bởi xã hỗi này khắc nghiệt lắm, những gì bạn trải qua trong gia đình, nó là 1 phần của xã hội thôi. Ra ngoài làm việc, bạn làm rất tốt nhưng đâu có nghĩa là người ta sẽ khen bạn đâu, bởi rất nhiều người giỏi hơn bạn nhiều, họ thậm chí còn sẽ chê bai lên xuống ấy chứ. "Tốt đối với bạn nhưng với họ chỉ như hạt cát..." Những trường hợp kiểu này tôi thấy cũng nhiều, than lên than xuống về chuyện gia đình. Ừ đúng mà, nhưng lớn lên bạn sẽ nhìn thấy nhiều mặt tốt của việc đó thôi. Ví dụ đánh mắng nhiều thì sẽ học được tính cứng rắn, trừ một số bạn có vấn đề về tâm lí. <Chỉ sợ kiểu sủng cồ lên thì chuyện gì cũng làm được>
"Có ai đêm về bật nhạc nghe và phải bịt miệng để khóc không thành lời 😢.Gặp được mấy người chịu ngồi nghe mình tâm sự, được mấy người lo lắng cho mình"
Ồ có chứ, cơ mà nên nhớ khóc lóc rất tốt, khuyên các bạn khóc nhiều vô. Bởi vì khóc là một cách để xả stress rất hiệu quả. Còn về chuyện tâm sự ấy, nói thẳng ra là chả ai có nghĩa vụ phải ngồi nghe bạn kể lể cả, ừ, nó là một sự thật phũ phàng đấy. Muốn thì ra ngoài đường, đầy người, người ta sẵn sàng ngồi nghe bạn kể thôi, miễn chi cho người ta chút tiền là được. Nói lo lắng ấy, thì lên mạng tìm người có cùng hoàn cảnh với mình mà nói chuyện <người ở cách mình càng xa, càng ko quen biết càng tốt, ko sợ bị mách lẻo>, hiệu quả hơn nhiều. Nhưng tôi đảm bảo, tốt nhất là tự tâm sự với bản thân, hoặc đọc sách, đọc mấy quyển về tâm lý ấy, ví dụ như tôi rất thích quyển "Nhật ký phi thường", phân tích tâm lý rất hay, nhân vật lại khá hợp với hoàn cảnh của tôi <ko phải là tất cả>, đọc để biết rằng nhiều người có hoàn cảnh giống mình, an ủi được phần nào.
"À mà biết gì nữa không? Bạn bè nó xa lánh nó, bắt nạt nó. Có nhiều hôm người nó tím bầm, nhìn thương lắm. Rồi đến cả thầy cô cũng tạo áp lực lên cho nó. Nói chung là ai cũng vùi dập nó hết á, chỉ có tớ với B thương nó thôi."
Ừ rồi lại vụ bạo lực lẫn nhau. Tìm hiểu nguyên nhân tại sao họ đánh và xa lánh mình đi, rồi khắc phục nó là xong. Muốn thầy cô quý thì học giỏi lên, mang lại danh dự cho cả bố mẹ lẫn thầy cô thì ai làm gì mình? Vậy muốn thế thì phải cố gắng vào, đừng lúc nào cũng ủ rũ mà tốn thì giờ, dành thời gian đó làm việc khác có ích hơn chút. Tôi có quen một thằng bạn, nó cũng ko được bố mẹ quan tâm lắm, nó 3-4 năm trước là 1 thằng nghiện. Nhưng bạn biết ko, nó tự học, tự kiếm việc làm. Nó kể với tôi trước đây nó xin làm trong một xưởng nào đó <ko nhớ>, nó chỉ làm chức vụ nhỏ nhoi, ko có nhiều tiền, nhưng qua việc đọc sách nhiều, nó đã nắm bắt được kiến thức và phát hiện ra cách để hiệu suất của lò trong xưởng tăng lên, và điều đó nó được thăng chức,kiếm được mấy chục triệu/tháng, nó còn là con cưng của các thầy cô nữa nhé, mà nó mới lớp 11 bạn ạ. Vậy nên cố gắng đi, kệ chúng nó, nha.
"Ở trường bị bắt nạt
Ở nhà bị đánh
Sai một chút thì bị chửi
Đúng thì chẳng ai công nhận...
Cố gắng trong vô vọng
Luôn cố mỉm cười để tỏ ra mình ổn
Không có ai thì ngồi khóc trong âm thầm
Lúc nào cũng phải đeo "mặt nạ"
Vui một mình buồn cũng một mình
Tui ổn.....!"
Ô này, đeo mặt nạ lên làm gì thế? Tỏ ra ổn để làm gì? Ai quan tâm đến bạn à mà trưng ra? Bạn ko phải nhìn mặt người khác mà sống đâu,ít nhất là trong hoàn cảnh hiện tại. Bởi ko ai để ý đến bạn hết. Cái chuyện sai một chút thì chửi, đúng thì ko ai công nhận, điều này ai chả bị, đâu phải mỗi bạn? Con người ta hay nhìn vào khuyết điểm chứ ko phải ưu điểm, muốn được công nhận, phải đứng nhất, đứng nhì, một chút cố gắng nhỏ nhoi đối với bạn là lớn, nhưng với họ lại quá nhỏ, đó là điều hiển nhiên bạn à, nên đừng nhụt chí về những cái như này.
"....đến, an ủi bạn chút rồi mới hỏi câu chuyện. Chỉ bốn từ vang lên làm mình nhớ đến cả đời: "Em tự tử rồi." Lúc này, mình cũng rất sụp đổ. Sau đó hai bạn kể tiếp chuyện: "Nó không chịu được nữa rồi, nó từ bỏ tất cả rồi. Người ta phát hiện nó nằm bất động tại phía sau tòa chung cư." Vâng, là nhảy lầu tự tử. Suốt nhiều năm học, dù mình được nhận định là rất lạnh, nước mắt đã lần đầu rơi..."
Nghe cái câu tự tử sau khi biết được những chuyện thực sự ẩn sau nó, ai cũng phải lần đầu sững sỡ thôi. Đó cũng là điều tốt cho nó, một cách để giải quyết ổn thỏa một việc, vì chết là giải thoát. Đối với các bạn, điều đó là ghê sợ, khổ thân này nọ, nhưng đối với nó, chết là sướng nhất. Không phải tôi ủng hộ hay gì, nhưng nếu chết khiến nó thấy hạnh phúc thì tôi cũng ko cảm thấy buồn hay gì. Ko thể hòa nhập, chỉ có thể bị loại bỏ, đây là quy luật của tự nhiên rồi.
"Mình đã trải qua bốn cú sốc như thế này bạn ạ...
Xã hội đang vận hành theo cách này sao?
Con người đang sống nương tựa nhau như thế này sao?
"Mọi thứ vẫn ổn, đúng không con?"
Các bạn nghĩ sao? Mọi thứ vẫn ổn chứ?"
Nó chỉ là một phần của mặt trái xã hội thôi bạn, nhiều chuyện còn đáng sợ hơn thế. Còn người ta ko thể ngồi với nhau bình luận về một vấn đề xem ai sai ai đúng, bởi, cái gì cũng có hai mặt của nó. Ngoài việc chấp nhận nó, chúng ta phải tìm cách giải quyết sao cho thật ổn thỏa, đừng lúc nào cũng nghĩ quẩn này nọ, ko nên ko nên.
P/s: Chuyện về mọi người xa lánh, hay thầy cô ghét bỏ, mình cũng chưa biết là ngọn ngành như nào. Năm ngoái, mình khá ghét ông thầy dạy Vật Lý cho mình, đơn giản là ổng hay mắng, thậm chí khịa mình trước lớp. Xấu hổ lắm chứ, mình cực ghét ổng, cho đến năm nay mình nhận ra ổng ko xấu như mình nghĩ. Ổng chờ điểm đội tuyển với một tâm trạng sốt ruột, hình như ổng khóc, mắt đỏ hoe. Rồi hôm nay mình thấy ổng dắt tay con đi dạo trong trường, mình đã sững người, bởi mình nhận ra nhiều thứ, nghĩ rằng ổng cáu gắt là bởi vì mình học ko hiểu bài nhanh, hoặc vì những thứ khác tiện ko nói. Và năm nay mình cũng có những người bạn ko xa lánh mình như thời c2, bạn rất tốt luôn. Vậy nên bạn nhớ như vầy:" Xung quanh ta nhiều người tốt, việc tốt sẽ xảy đến với bạn, chẳng qua là bạn có đợi được đến lúc đó mà tận hưởng hay ko thôi. Và hãy thay đổi bản thân chứ đừng ủ rũ, than phiền, hay thậm chí kết liễu mạng sống mình vì những suy nghĩ vẩn vơ ko cần thiết nữa".
Ok hết!!
#hhy-chy
Đọc đoạn đầu thấy mình ở đâu đấy trong đó, mỗi buổi tối đều vậy, có thể ngày hôm đấy chả có gì nhưng cứ đặt đầu xuống lại khoc, nó thành một thói quen mất rồi, đúng là lý do gối bị mốc nhiều là vậy đấy)))))):