Ánh trăng - Nguyễn Duy

Justin Yến

Viết 01 đoạn văn (khoảng 10 - 12 câu/200 chữ) nêu cảm nhận của em về đoạn thơ sau:

"Trăng cứ tròn vành vạnh

kể chi người vô tình

ánh trăng im phăng phắc

đủ cho ta giật mình"

_🐹🐹Lục Cửu Nguyên🐹🐹_...
21 tháng 6 2020 lúc 22:40

Chỉ có lòng người không còn tri kỉ với trăng, chỉ coi trăng như một người qua đường, người dưng, nước lã: xa lạ, lạnh nhạt như chưa hề quen biết, chưa hề gặp mặt; một sự thật phũ phàng bởi lòng người thay đổi khôn lường, nào ai đoán trước được. : Thình lình đèn điện tắt/ Phòng buyn đinh tối om. Một sự kiện bình thường, ngẫu nhiên trong cuộc sống hiện đại được Nguyễn Duy đưa vào trong thơ và sử dụng tài tình thành điểm thắt nút, đẩy bài thơ lên đến cao trào: bởi nếu như không có cảnh hôm ấy chắc mấy ai đã nhìn lại mình mà suy xét bản thân để nhận ra sự thay đổi vô tình của mình. Ta bỗng dưng tự hỏi tại sao lại là trăng tròn mà không là trăng khuyết? Một câu hỏi thật khó trả lời bởi tròn khuyết vốn là quy luật của tự nhiên. Cái khuyết trong tâm hồn con người bỗng trở nên ngại ngùng xấu hổ trước trăng, trước sự vẹn tròn; chung thủy trước sau như một của trăng. Phải chi trăng cứ khuyết đi cho lòng người đã ân hận, đỡ hổ thẹn với trăng ?

~ Học Tốt~

@ Phờ

Bình luận (0)

Các câu hỏi tương tự
Nguyễn Bích Ngọc
Xem chi tiết
Đỗ Dũng
Xem chi tiết
Hoàng Văn Nam
Xem chi tiết
Nguyễn Thị Mỹ Hiệp
Xem chi tiết
mira 2276
Xem chi tiết
Đỗ Thanh Tùng
Xem chi tiết
Huong Dieu
Xem chi tiết
quân Hồng
Xem chi tiết
ngoc ho
Xem chi tiết