Trong văn bản "Lặng lẽ Sa Pa" của Nguyễn Thành Long, có đoạn:
"Anh hạ giọng, nửa tâm sự, nửa đọc lại một điều rõ ràng đã ngẫm nghĩ nhiều:
Hồi chưa vào nghề, những đêm bầu trời đen kịt nhìn kĩ mới thấy một ngôi sao xa cháu cũng nghĩ ngay ngôi sao kia lẻ loi một mình. Bây giờ làm nghề này cháu không nghĩ như vậy nữa."...
1. "Nghề này" mà anh nói đến là công việc gì? Nhân vật đã lí giải lí do nào khiến anh không nghĩ như vậy nữa?
2. "Trong cái lặng im lặng của Sa Pa, dưới những dinh thự cũ kĩ của Sa Pa, Sa Pa mà chỉ nghe tên, người ta đã nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi, có những con người làm việc và lo nghĩ như vậy cho đất nước."
a. Họ là những ai ? Vì sao tác giả không đặt tên riêng cho các nhân vật trong tác phẩm của mình ?
b. Hãy viết đoạn văn quy nạp khoảng 12 câu làm rõ chủ đề: Ở Sa Pa luôn có những con người miệt mài làm việc và lo nghĩ cho đất nước. Trong đoạn có sử dụng khởi ngữ và phép nối để liên kết câu (gạch chân, chú thích rõ).
3. Cuộc sống của "anh" trong tác phẩm "Lặng lẽ Sa Pa" gợi em liên tưởng tới nhân vật nào đã được học trong chương trình Ngữ văn 9, từng một mình chiến thắng sự gian khổ và cô đơn?
“Vắng lặng đến phát sợ. Cây còn lại xơ xác. Đất nóng. Khói đen vật vờ từng cụm trong không trung, che đi những gì từ xa. Các anh cao xạ có nhìn thấy chúng tôi không? Chắc có, các anh ấy có những cái ống nhòm có thể thu cả trái đất vào tầm mắt. Tôi đến gần quả bom. Cảm thấy có ánh mắt các chiến sĩ dõi theo mình, tôi không sợ nữa. Tôi sẽ không đi khom. Các anh ấy không thích cái kiểu đi khom khi có thể cứ đàng hoàng mà bước tới.”
1. Nêu ý nghĩa nhan đề của văn bản có chứa đoạn trích trên.
2. Điều gì khiến nhân vật “tôi” đến gần quả bom lại cảm thấy không sợ nữa?
3. Phân tích cấu trúc ngữ pháp của câu:“Chắc có, các anh ấy có những cái ống nhòm có thể thu cả trái đất vào tầm mắt.”. Câu này thuộc kiểu câu gì xét theo cấu tạo và theo mục đích nói? “Chắc có” thuộc thành phần biệt lập nào?
4. Không khí trên cao điểm được tác giả gợi ra qua những chi tiết nào? Không khí đó góp phần làm nổi bật phẩm chất gì của những cô gái thanh niên xung phong?
“Vắng lặng đến phát sợ. Cây còn lại xơ xác. Đất nóng. Khói đen vật vờ từng cụm trong không trung, che đi những gì từ xa. Các anh cao xạ có nhìn thấy chúng tôi không? Chắc có, các anh ấy có những cái ống nhòm có thể thu cả trái đất vào tầm mắt. Tôi đến gần quả bom. Cảm thấy có ánh mắt các chiến sĩ dõi theo mình, tôi không sợ nữa. Tôi sẽ không đi khom. Các anh ấy không thích cái kiểu đi khom khi có thể cứ đàng hoàng mà bước tới.”
(Trích Ngữ văn 9, tập II, NXB Giáo dục)
1. Nêu ý nghĩa nhan đề của văn bản có chứa đoạn trích trên.
2. Điều gì khiến nhân vật “tôi” đến gần quả bom lại cảm thấy không sợ nữa?
3. Phân tích cấu trúc ngữ pháp của câu:“Chắc có, các anh ấy có những cái ống nhòm có thể thu cả trái đất vào tầm mắt.”. Câu này thuộc kiểu câu gì xét theo cấu tạo và theo mục đích nói? “Chắc có” thuộc thành phần biệt lập nào?
4. Không khí trên cao điểm được tác giả gợi ra qua những chi tiết nào? Không khí đó góp phần làm nổi bật phẩm chất gì của những cô gái thanh niên xung phong?
Suýt nữa thì
Anh có thể nói muôn vàn lời muốn nói
Suýt nữa thì
Có thể đèo em, qua từng hàng phố ***
Dòng lưu bút năm xưa viết vội
Hay còn nhớ nhau đến những ngày sau
Tình yêu đầu tiên anh giữ, vẫn vẹn nguyên nơi con tim này
Anh còn nhớ
Mỗi lúc tan trường ngại ngùng theo em
Là con phố, có hoa bay anh mãi theo sau
Khoảng cách ấy mà sao xa quá
Chẳng thể nào để tới bên em
Thời thanh xuân anh đang có là những nỗi buồn nuối tiếc
Lời chưa nói
Anh thả vào trong cơn gió nhắn với mây trời
Tình yêu đó
Chỉ riêng anh biết anh cũng chẳng mong hơn nhiều
Liệu rằng em còn ai đưa đón
Anh ơ thờ dõi theo em
Nếu có thể trở về hôm ấy
Anh sẽ chẳng để phí cơ hội
Từng vòng quay trên chiếc xe đạp anh đón đưa em ngang qua
Thời thanh xuân, mà ta cùng nhau viết lên những giấc mơ đẹp
Một buổi chiều ngập tràn mảnh vỡ
Rơi ra từ hạnh phúc riêng anh
Suýt nữa thì người đã biết
Yêu thương 1 thời anh đã tương tư
Quả chò bay
Muốn nhắc anh rằng hãy đừng nuối tiếc
Vậy mà sao, chính anh vẫn mãi hy vọng
Để rồi trên đoạn đường phía trước
Ta vô tình nhìn thấy nhau
Liệu bây giờ anh sẽ nói
Những tình yêu cất giữ bấy lâu
Ai cũng phải
Gói cho mình khoảng trời ký ức
Ai cũng phải có trong tim một vài vết thương
Thời gian trôi chẳng chờ đợi ai
Em đã được người đón ai đưa
Tình yêu anh vẫn thế
Vẫn mãi chôn vùi nơi đây
Lời chưa nói
Anh thả vào trong cơn gió nhắn với mây trời
Tình yêu đó
Chỉ riêng anh biết
Tình yêu đó
Chỉ riêng anh biết anh cũng chẳng mong hơn nhiều
Liệu rằng em còn ai đưa đón
Anh ơ thờ rõi theo em
Nếu có thể trở về hôm ấy
Anh sẽ chẳng để phí cơ hội
Từng vòng quay trên chiếc xe đạp anh đón đưa em ngang qua
Thời thanh xuân, mà ta cùng nhau viết lên những giấc mơ đẹp
Một buổi chiều ngập tràn mảnh vỡ
Rơi ra từ hạnh phúc riêng anh
Suýt nữa thì người đã biết
Yêu thương 1 thời anh đã tương tư
Suýt nữa thì người đã biết
Anh yêu em.
LỜI BÀI HÁT GÌ ĐÂY???
AI NÓI ĐÚNG KB LÀM QUEN NHA
Bé 2k4 tập hát bài Hồng Nhan
Và dòng thư tay em gửi trao anh ngày nào
Giờ còn lại hư vô em gửi anh đây lời chào
Mà nhìn người đi vội mình làm gì nên tội
Tại sao lại cách xa còn yêu như thế mà
Để lệ hoen mi khi mùa xuân đang thầm thì
Nhìn người mà ra đi anh chẳng níu kéo điều gì
Mà nghe sao đáng thương nhìn nhau như cố hương
Tìm em ở bốn phương vì say nên vấn vương
Em ơi vô tình dù tình mình gặp không may
Em xa nơi này để giọt lệ ở bên đây
Bầu trời giờ hắt hiu nhìn về nơi đó đây
Ngoài trời thì có mây chỉ còn lại là đắng cay
Thương cha thương mẹ để đành lòng mà quay lưng
25 âm lịch nhìn người cười mà rưng rưng
Bên kia là pháo hoa rộn ràng người đến xem
Họ hàng mừng kết duyên còn phần mình là hết duyên
Ohh
Anh như kẻ lạc còn tâm tối giữa rừng thông
Nơi cánh chim nhỏ lạc đàn tìm bến đỗ để ngừng trông
Anh là 1 con đom đóm mắt anh sáng đến xoay vòng
Gieo cho anh cả 1 mầm sống nhưng chẳng chịu công vun trồng
Vì lúc ấy ta còn trẻ nên đời bạc và mưu sinh
Anh chưa học hết lớp 10 người ta gọi là lưu linh
Anh gắn bó với sông nước và cảnh vật này hữu tình
Còn người ta cho em áo lụa hỏi tại sao chẳng phụ mình
Tình yêu ơi bình yên ơi
Về đây đi để anh ôm để gió cuốn đêm nay ai đưa về nhà
Để gió vang lên câu tình ca
Để lệ hoen mi khi mùa xuân đang thầm thì
Nhìn người mà ra đi anh chẳng níu kéo điều gì
Mà nghe sao đáng thương nhìn nhau như cố hương
Tìm em ở bốn phương vì say nên vấn vương
Hết rồi cuối cùng nắng thì cũng đã ngã vàng
Bên người nhân tình em phải thương bản thân mình
Buồn lắm phải không giã tràng lấp biển Đông
Biết người cũng chả trông nên thôi câu chuyện thả ra sông
Nhưng nếu anh say như thế này thì ai xem
Người ta sẽ nói anh tệ với những thứ mà em đem
Vì thế nên anh phải sống như cái cách anh từng mơ
Dù cho bản thân này hóa đá nhưng trái tim chẳng ngừng thở
Và ba của anh là lính má anh từng làm cán bộ
Anh không cho phép mình khóc xe có hư cũng ráng độ
Đời người là kiếp lãng du, anh chẳng may làm lữ khách
Đi với nhau cả 1 hành trình giờ có xa chẳng nỡ trách
Em ước là đời của em bình yên
Chẳng buồn phiền như người ta
Mà giờ ra đây mà xem có người đang lên kiệu hoa
Và rồi sẽ tốt nhưng mà ở nơi khác chẳng còn bận lòng như ở đây
Tình yêu của anh thì có đủ mùi vị nhưng mà chẳng ngọt như ở tây
Nà na na na
Để lệ hoen mi khi mùa xuân đang thầm thì
Nhìn người mà ra đi anh chẳng níu kéo điều gì
Mà nghe sao đáng thương nhìn nhau như cố hương
Tìm em ở bốn phương vì say nên vấn vương
Chia ly
Em rời bỏ anh như có gì đó sắp đặt
Như kiểu trước giờ em toàn lợi dụng anh
Nét buồn của anh hiện rõ trên mặt
Em đi bỏ lại đau thương không nuối tiếc
Để lại anh lặng đứng ngắm bầu trời xanh biếc
Nắng hồng không thể sưởi ấm tim anh
Em nói anh vô tình không quan tâm chăm sóc
Em đi mà chẳng một lời trách móc
Cứ lẳng lặng xa anh đến với ai kia
Em chỉ cần nói câu chia tay
Mà em làm anh buồn không sao diễn tả.....
Xưa
Lý do nào khiến anh vội tin em như vậy
Em nhẹ bước chân đi như lá vàng gặp gió
Chẳng nói chẳng rằng mà bỏ anh theo nó
Thôi mong người đó yêu em thật lòng
Đừng như anh yêu mà không biết quan tâm
Em bỏ anh vậy cũng đúng thôi...
Anh đâu cho em được gì
Để rồi giờ ta phải chia ly
Thôi em cứ đi, mặc kệ anh
Vì rốt cuộc em cũng là người bỏ anh mà .....
"Đỗ Hạ Du!"
Tiếng gọi với tần suất âm thanh khá lớn vang lên, kèm theo đó là một viên phấn bé bé xinh xinh phóng với vận tốc ánh sáng từ trên bục giảng xuống phía dưới gần góc lớp, dãy ngoài cùng cạnh cửa sổ khiến một bạn nữ sinh nào đó đang gục mặt xuống bàn ngủ ngon lành, vì bị tấn công bất ngờ mà giật mình ngẩng đầu dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh. Bắt gặp khuôn mặt đỏ tía vì giận dữ của cô chủ nhiệm, Hạ Du lập tức bật người đứng dậy lễ phép: "Dạ, cô gọi em!"
Cô chủ nhiệm giận dữ quát: "Giờ này là giờ ngủ à? Đây là lớp học, không phải chỗ cho em ngủ biết chưa?"
Hạ Du cúi đầu lí nhí: "Dạ, em biết rồi ạ!"
"Ngồi xuống!"
"Vâng!"
Hạ Du nhỏ giọng lễ phép rồi ngồi xuống chống cằm uể oải. Bình thường tới tiết sinh hoạt ngoài giờ vào thứ bảy hàng tuần thế này, cô chủ nhiệm lớp Hạ Du toàn đi họp tới gần hết tiết mới về. Chẳng biết tại sao hôm nay lại không đi nhỉ? Cô còn đang định tranh thủ ngủ một chút, ai ngờ người tính không bằng trời tính.
"Như các em đã biết, nhà trường ra quyết định chia lại học sinh của các lớp để cân bằng học lực các môn, ra kế hoạch phụ đạo cho hợp lí. Những bạn bị chuyển lớp đều đã đi về lớp mới rồi, đồng nghĩa với việc sẽ có những bạn khác chuyển vào lớp chúng ta. Bây giờ tôi phải đi họp rồi, Một lát nữa các bạn ấy sẽ qua đây, lớp trưởng phụ trách sắp xếp lại chỗ ngồi cho các bạn. Tuyệt đối giữ trật tự, không được gây ồn ảnh hưởng tới các lớp bên cạnh có biết chưa?"
"Vâng ạ!" Cả lớp đồng thanh trả lời.
Không khí trong lớp vừa rồi còn im lặng đến ngộp thở, chưa đầy một phút sau khi cô chủ nhiệm đi khỏi liền lập tức oà lên như cái chợ vỡ.
"Ê, không biết những ai chuyển tới lớp mình nhỉ?"
"Không biết có ẻm nào xinh không nhỉ?"
"Gái lớp này đã đủ xinh rồi, không cần thêm nữa đâu. Trai đẹp lớp này thì không có lấy một mống. Hi vọng hốt được vài anh trai ngon ngon tí".
Lời bạn nữ vừa dứt thì một nhóm học sinh từ các lớp khác liền xuất hiện ngay trước cửa lớp. Tố Uyên, lớp trưởng lớp 12A4 liền chạy ra ngoài, lịch sự mời họ vào trong. Vừa nhìn rõ mặt những bạn học sinh mới, mấy cậu con trai trong lớp đứng bật dậy ồ lên tràng dài, khuôn mặt lộ rõ vẻ háo hức. Trái ngược lại, con gái thì mặt ai cũng tỏ vẻ thất vọng. Cả lớp lại được dịp nhốn nháo lên.
"Úi má ơi, gái đẹp kìa bay!"
"Đó không phải hot girl 12A6 à? Lớp trưởng ê, cho hot girl ngồi đây nè!" Một bạn nam vừa tươi cười nói, vừa nháy mắt với Tố Uyên rồi chỉ vào chỗ trống bên cạnh mình.
"Trời má, sao toàn con gái thế? Trai đâu hết rồi? Trai của tao đâu?"
"Trai tuyệt chủng hết rồi à?"
"La to vậy làm gì? Sợ người ta không biết mình thèm trai à?"
Trong nhóm học sinh mới, tất cả đều là nữ. Vì học chung trường nên cũng không quá xa lạ gì với nhau nữa. Có người còn rất thân thiết, vẫy tay niềm nở chào đón.
Tố Uyên thấy lớp bắt đầu ồn ào thì ra hiệu im lặng, nhẹ đập tay vào mặt bàn bên cạnh nói: "Thôi, lớp trật tự nhé. Cô biết thì không hay đâu".
Quay sang chỗ nhóm học sinh mới đang đứng ở một góc lớp, Tố Uyên nói tiếp: "Chào các bạn. Mình là Uyên, lớp trưởng lớp 12A4. Bây giờ Uyên sắp chỗ ngồi cho các bạn, mọi người ai nghe thấy tên mình thì đi vào chỗ nha. Bắt đầu từ dãy một, bàn thứ hai, Dung sẽ ngồi với bạn Hồ Ngọc Anh, chuyển từ 12A9 qua. Bàn ba..."
Giọng nói thánh thót của bạn lớp trưởng Tố Uyên vang lên đều đều. Tất cả các học sinh đều lần lượt ôm cặp sách di chuyển tới chỗ ngồi mới. Người thì buồn thiu vì bị chuyển lớp, người thì lại vui mừng vì được ngồi gần người họ quen.
Từ lúc cô chủ nhiệm đi khỏi, mặc cho cả lớp bàn tán xôn xao, Hạ Du thì ụp mặt xuống bàn chẳng thèm quan tâm sự đời. Nhưng bởi vì không khí trong lớp bây giờ chẳng khác gì cái chợ cho nên cô không tài nào ngủ nổi, mắt nhắm mà tai vẫn nghe rõ mồn một tiếng của từng người. Mãi tới khi Tố Uyên đọc tới dãy bàn cuối cùng xong, cô mới ngẩng đầu lên lèm bèm: "Xong chưa? Ồn quá, im lặng cho ngủ tí đi".
Cái bộ dạng này của Hạ Du cũng chẳng còn xa lạ gì đối với bạn bè trong lớp nữa.Đầu năm vào lớp mười, khi mà bốn mươi hai con người trong lớp đều còn là những kẻ xa lạ thì đa số các bạn nữ đều không thích cô cho lắm. Bởi vì cô của lúc đó có vẻ rất khó gần, lại ít nói chuyện với người khác nên thành ra bị xa lánh một thời gian đầu.
Sau này, họ chẳng hiểu sao Hạ Du đột nhiên lại khá thân và hay nói chuyện với đám con trai trong lớp, không rõ là nói chuyện gì nhưng hình như vui lắm, nhìn cứ như bạn thân lâu năm vậy. Rồi họ thấy tò mò, cũng lân la nói chuyện, tiếp xúc rồi mới phát hiện ra Hạ Du cũng khá hài hước và dễ gần, lại còn rất ga lăng nữa. Từ đó, cô được các bạn trong lớp đặt cho biệt danh là "soái ca" của A4. Cứ thế, gần ba năm trôi đi, cô nghiễm nhiên chiếm được rất nhiều tình cảm của bạn bè cả nam lẫn nữ.
"Soái ca hôm nay tâm trạng không được tốt, thôi để yên cho soái ca nạp năng lượng chút đi!"
"Okey, soái ngủ đi soái".
Mọi người đồng loạt đưa tay làm biểu tượng đồng tình rồi quay lại ngay ngắn im lặng, có nói chuyện cũng cố gắng tiết chế giọng một cách nhỏ nhất có thể.
Không gian yên bình được trả lại, Hạ Du gật gù gục đầu xuống bàn nhắm mắt ngủ, nhưng sau đó lại bị tiếng rù rì văng vẳng bên tai khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô vừa ngẩng đầu lên, định nói gì đó thì phát hiện mấy chục cặp mắt nhìn như hổ đói của đám con gái đang đồng loạt nhìn ra phía cửa lớp. Tự nhiên cô cũng thấy tò mò mới quay lại, nhìn theo xem rốt cuộc là có thứ gì lạ thường mà bọn họ nhìn đắm đuối như thế.
Ngoài cửa xuất hiện hai cậu con trai. Nếu nhìn bằng cặp mắt của những đứa con gái "bình thường" thì hai người kia chính xác là "nam thần" bước ra từ trong ngôn tình. Cao to, mắt hai mí, tóc đen cắt theo kiểu các anh thần tượng Hàn Quốc, mũi thẳng tắp,...tóm lại là chuẩn "nam thần". Còn dưới con mắt của Hạ Du, chỉ có thể hình dung bằng một câu: "Người gì cao như cây cột, đã vậy nhìn mặt còn búng ra sữa. Chắc chắn không phải trai thẳng rồi!"
Đột nhiên cô cảm thấy có cái gì đó sai sai thì phải. Bình thường thấy trai là đám con gái trong lớp cô phải ôm nhau hú hét các kiểu rồi chứ nhỉ? Sao hôm nay lại ngoan đột xuất thế?
Mà khoan đã, hình như cô cảm giác hai người kia đang nhìn mình thì phải. Còn ghé tai nhau thì thầm gì đó nữa chứ. Bộ trên mặt cô dính gì à? Hay nãy ngủ gật bị chảy nước dãi? Nghĩ vậy, cô liền đưa tay quẹt ngang miệng kiểm tra. Không có gì cả, sạch sẽ như thường. Sao hai người họ lại nhìn cô cứ như kiểu sinh vật ngoài hành tinh vậy nhỉ?
Vừa ngẩng đầu lên nhìn lại đã thấy có người đứng ngay bên cạnh. Hạ Du giật bắn người kêu lên một tiếng, chồm sang bên cạnh ôm lấy mặt bàn. Đến lúc định thần lại, ngẩng đầu lên liền bắt gặp khuôn mặt của bạn trai lạ vừa chuyển từ lớp khác qua đang nhìn cô với một nụ cười toả nắng.
Đám con gái đối diện thì cứ nhìn Hạ Du nháy mắt liên tục mà cô chẳng hiểu gì mới bực bội quát: "Bọn này, cái miệng để làm gì mà không chịu mở ra nói? Mắt biết nói à?"
Một bạn nữ chỉ chỉ vào sau lưng bạn trai lạ kia, rồi lại chỉ vào chỗ ngồi của mình nhìn Hạ Du gật gật đầu. Hạ Du vẫn chẳng hiểu gì hết, định hỏi lại thì bạn trai lạ lên tiếng trước: "Nhích vào bên trong một chút cho tôi ngồi chỗ này được không?"
Tất nhiên Hạ Du không thể từ chối. Chỉ còn duy nhất chỗ bên cạnh cô còn trống, nếu không cho cậu ta ngồi cùng thì chỉ có nước ngồi dưới đất. Mặc dù trong lòng rất không muốn cho ngồi, nhưng lại phải bất đắc dĩ gật đầu.
"Ngồi vào trong đi, tôi ngồi ngoài. Tránh sang một bên cho tôi ra ngoài rồi vào trong mà ngồi!"
Bạn nam kia liền đứng tránh sang một bên, đợi Hạ Du bước ra ngoài rồi mới ngồi vào bên trong. Khi Hạ Du vừa ngồi xuống bên cạnh, cậu ta liền khều tay cô, nhìn cô tươi cười: "Chào nha!"
Hạ Du nhíu mày nhìn cậu ta một cách khó hiểu: "Ủa? Có quen hả?"
Đọc xong cho mk ý kiến nhoa !
Đọc đoạn văn sau và thực hiện yêu cầu :
Ngày xưa có một cô bé vô cùng hiếu thảo sống cùng với mẹ trong một túp lều tranh dột nát. Thật không may mẹ của cô bé lại bị bệnh rất nặng nhưng vì nhà nghèo nên không có tiền mua thuốc chữa bệnh, cô bé vô cùng buồn bã.
Một lần đang ngồi khóc bên đường bỗng có một ông lão đi qua thấy lạ bèn đứng lại hỏi. Khi biết sự tình ông lão nói với cô bé :
- Cháu hãy vào và đến bên gốc cây cổ thụ to nhất trong rừng hái lấy một bông hoa duy nhất trên đó .
Bông hoa đó có bao nhiêu cánh tức mẹ cháu sống được từng ấy năm.
Cô bé liền vào rừng và rất lâu sau mới tìm thấy bông hoa trắng đó. Phải khó khăn lắm cô mới trèo lên được để lấy bông hoa, nhưng khi đếm chỉ có một cánh... hai cánh... ba cánh... bốn cánh... năm cánh. Chỉ có năm cánh hoa là sao chứ? Chẳng nhẽ mẹ cô chỉ sống được từng đó năm thôi sao? Không đành lòng cô liền dùng tay xé nhỏ từng cánh hoa lớn thành những cánh hoa nhỏ và bông hoa cũng theo đó mà nhiều thêm cánh dần lên, nhiều đến mức không còn đếm được nữa. Người mẹ nhờ bông hoa thần dược đó mà sống rất lâu. Từ đó, người đời gọi bông hoa ấy là bông hoa cúc trắng để nói về lòng hiếu thảo của cô bé dành cho mẹ mình.
a, Xác định phương thức biểu đạt chính được sử dụng trong văn bản trên và nêu tác dụng của phương thức biểu đạt đó.
b, Xét theo mục đích nói, câu :"Ngày xưa có một cô bé vô cùng hiếu thảo sống cùng với mẹ trong một túp lều tranh dột nát. "thuộc kiểu câu gì?
c, Trong văn bản trên, cánh cửa bông hoa ban đầu có đặc điểm gì? Vì sao sau đó bông hoa đó có nhiều cánh hơn?
d, Bài học ý nghĩa nhất mà văn bản trên để lại cho em là gì?
Lời bài hát: Sống Xa Anh Chẳng Dễ Dàng
Nhìn vào hư không ngước vô định vào xa xăm
Thở dài tiếc nuối biết bao ân hận với một người
Nặng lời nhau đau vỡ trái tim, người tổn thương đi rồi
Nhận ra phải sống xa anh chẳng dễ dàng, chẳng dễ dàng.
Ong đã biết cần hoa lấy mật
Biết đợi nắng sưởi ấm mỗi ngày
Em giờ không trẻ con như trước
Sẽ không để lạc nhau dù một bước.
Nếu quá khứ có trở lại
Hứa với anh sẽ chẳng còn sự khờ dại
Và sẽ yêu anh êm đềm vững chãi
Gió thôi gợn sóng trả lại mặt hồ yên ả.
Có những nỗi nhớ lấn át
Chẳng biết vui bao giờ để nở nụ cười buồn
Trái tim em bây giờ chẳng khác
Có cả thế giới nhưng trong lòng lại chơi vơi
Vì anh chính là cả cuộc đời
Anh chiếm hết cả cuộc đời.
Từ lâu tôi nghĩ rằng bao ngốc nghếch
Chịu đựng vì yêu ai cũng trải qua
Người yêu dỗi hờn hay trách móc là quan tâm đến ta
Chẳng hiểu sao hai đứa cứ xa dần
Thương nhưng vẫn không sao lại gần nữa.
Nhắm mắt nhớ phút đắm đuối
Lúc đôi môi anh thì thầm gọi nhẹ babe
Thắm thiết hôn từ sau
Có những cảm giác ám ảnh chẳng thể phai màu.
I just can't stop missing you babe
Nhưng không ta đã kết thúc
Chẳng thể nói ra lời thật lòng muộn màng để nói câu
Em xin lỗi, buông xuôi quá khứ chấp nhận vùi bao nhớ thương
Dù ngọt đắng cũng chỉ vì anh.
Nặng lời nhau đau vỡ trái tim, người tổn thương không về.