Ben là thần đồng âm nhạc. Từ bé, cậu đã được mẹ mình - một nhạc công chuyên nghiệp dạy chơi pi-a-nô. Cậu chơi đàn với một niềm say mê và tình yêu mãnh liệt dành cho âm nhạc. Cậu đã đạt được rất nhiều giải thưởng và trở thành thần tượng của nhiều người.
Khi sự nghiệp của Ben đang lên như diều thì một biến cố lớn xảy ra: mẹ cậu qua đời vì bạo bệnh. Sự ra đi của người thân duy nhất ấy khiến Ben rơi vào đáy sâu tuyệt vọng. Cậu chìm trong đau khổ, đến mức đôi tai không thể cảm nhận được âm thanh tiếng đàn. Cậu dần dần rời bỏ âm nhạc trong sự bế tắc.
La-la là một cô bé vô cùng ngưỡng mộ tài năng âm nhạc của Ben. Cô vẫn dõi theo cuộc sống của thần tượng mình và vô cùng buồn bã khi Ben không thể chơi đàn. Cô quyết tâm vực dậy cuộc sống của Ben, đưa cậu trở lại với âm nhạc. Hàng ngày, cô gặp gỡ, trò chuyện, động viên Ben, cô kề vai sát cánh bên Ben trong những buổi tập nhọc nhằn. Cô cùng Ben nghe những bản nhạc để đưa cậu trở về với âm thanh, cũng chính cô là động lực để Ben đăng kí tham gia cuộc thi pi-a-nô dành cho lứa tuổi 15. Cô hứa với Ben rằng mình sẽ là một khán giả cổ vũ hết mình cho Ben khi cậu thi.
Vào ngày thi, Ben bước lên sân khấu với một niềm tin mãnh liệt rằng đâu đó trong
hàng ngàn khán giả dưới kia, có một đôi mắt tin yêu đang dõi theo mình, có một đôi tai đang chờ đợi bản nhạc của mình. Và cậu đã say mê chơi nhạc... bản nhạc tuyệt đẹp cho tình bạn.
a, Hãy nêu ý nghĩa của câu chuyện?
b, Tình bạn có vai trò như thế nào trong cuộc sống của con người?
Một người đàn ông sau khi bị chết, cảnh sát tìm thấy trong một tay của anh ta đang cầm một khẩu súng, tay còn lại cầm một máy ghi âm. Cảnh sát đã nhấn ngay nút “bật” để nghe lời ghi âm tại chỗ và nghe thấy một giọng đàn ông nói: “Tôi sống không có ý nghĩa gì nữa, không muốn sống tiếp nữa.” Sau đó là một tiếng súng vang lên. Sau khi nghe xong, cảnh sát biết rằng người đàn ông này tử vong không phải là do tự tử, mà là bị ám sát. Vậy làm thế nào mà họ biết?
NÀNG CÔNG CHÚA TÔI YÊU
( chap 3 )
Chỉ còn hai ngày nữa là tôi sẽ rời bỏ tình yêu này để sang Mĩ định cư và du học. Nhưng có một chuyện xãy ra khiến tôi phải suy nghĩ lại . Cuộc trò chuyện giữa tôi và Jack Minamoto đã nghe thấy hết . Khi tôi về đến nhà , Minamoto đã gọi điện và nói chuyện với tôi : " Chắc cậu không biết mình có quan hệ gì với Jack đâu ? Mình và Jack là hàng xóm của nhau từ hồi nhỏ . Lúc lớn , cậu ấy có người yêu là một cô gái dễ thương , xinh đẹp và hiền dịu nữa. Nhưng có một lần khi hai người đang đi mua hàng , cô gái ấy đang đi giũa đường thì bị một chiếc xe ô tô đâm thẳng vào , còn Jack thì đứng bên kia đường mà khóc . Cô gái ấy đã ra đi và bỏ tình yêu của hai người lại trong quá khứ . Jack rất sốc khi biết được chuyện này và kể từ đó anh ta không hề thích một cô gái nào khác vì sợ phải chứng kiến cảnh người mà mình yêu thương chết trong khi mình không thể nào làm được gì . Và có một điều nữa, mình cũng rất thích Jack nhưng cậu ấy lại không hề thích mình. " Tôi sững sờ , Jack không đòng ý yêu tôi chỉ vì cậu ấy không muốn ai phải chết trong mắt mình nữa . Tôi bật khóc , và tôi không hiểu tại sao mình khóc , chỉ biết rằng nước mắt muốn rơi và nó đang rơi................
Người giỏi không phải là người làm được tất cả mọi thứ
Tuần tiếp theo, tình hình công việc diễn ra không được suôn sẻ như trước. Mọi người đã hoàn tất những công việc đơn giản, và những công việc còn lại đều phức tạp hơn, nên James phải mất nhiều thời gian hơn. Anh xác định rõ những yêu cầu của mình.
Anh dành nhiều thời gian hơn cho từng nhân viên để đảm bảo họ hoàn toàn hiểu rõ công việc được giao. Đôi lúc, anh phải thay đổi cách giải thích của mình cho phù hợp với tính cách của mỗi nhân viên.
Thoạt đầu, công việc vẫn diễn ra khá tốt đẹp. Nhưng càng về cuối tuần, khó khăn cốt lõi càng hiện ra rõ rệt. Nhân viên của anh đã không hoàn thành công việc đúng hạn.
James tự hỏi không biết có phải nguyên nhân là do nhân viên từ chối làm thêm việc hay không. Nếu quả thật như thế thì đây có thể là một vấn đề lớn. Nhóm của James đã có quá nhiều khó khăn rồi, đặc biệt là vào lúc này, khi hy vọng đang lóe sáng trước mắt họ. Đã đến lúc phải nghỉ ngơi một chút. Đã đến lúc cần tìm đến Jones.
– Chào anh bạn, – James cất tiếng chào khi bước vào phòng Jones.
– Ồ, cậu đấy ư! Tớ rất vui khi gặp lại cậu. Mọi thứ ra sao rồi?
– Vẫn chưa có gì tiến triển nhiều. Tuy nhiên, tớ đã giao cho các nhân viên của mình một số công việc và họ cũng đã làm rất tốt. Điều đó làm tớ cảm thấy rất vui.
Jones hiểu James đang có ý cảm ơn sự giúp đỡ của mình khi cho anh hay rằng đã làm theo những gì anh chỉ dẫn. Anh hỏi dò:
– Hay lắm! Công việc vẫn diễn ra tốt chứ?
James đứng dậy, bước đến bên bức tường và sửa lại khung ảnh chiếc cầu Brooklyn cho ngay ngắn:
– Khởi đầu thì khá tốt. Thật ra, tớ nghĩ mọi chuyện diễn tiến rất thuận lợi. Nhưng hiện nay nhân viên của tớ lại trễ thời hạn. – Nói đến đây, James liếc nhìn Jones và thấy anh đang gật gù mỉm cười.
– Phải, phải rồi… – Jones nói.
– Nghĩa là sao? Cậu cũng từng bị như thế à? Tớ tưởng sau vụ rắc rối với Jennifer, mọi chuyện của cậu sẽ thuận buồm xuôi gió chứ?
Jones lắc đầu:
– Không phải thế đâu. Đó chỉ mới là khởi đầu thôi.
– Chỉ là khởi đầu thôi sao?
– Đúng vậy. Sau đó, tớ còn học thêm từ Jennifer vài điều nữa trước khi biết cách giao việc sao cho hiệu quả. Hồi đó, sau vụ việc với Jennifer mà tớ đã kể, tớ làm việc với Jennifer rất tốt, cho đến khi tớ giao cho cô ấy dự án Simpson.
– Rồi sao nữa, cậu kể tiếp đi?
– Đó là một dự án quan trọng và rất eo hẹp về mặt thời gian. Tớ giao cho cô ấy vì tin rằng cô ấy có thể làm được. Tớ nói rõ những điều tớ mong đợi, những điều cần phải tuân thủ và những điều cô ấy có thể tự ý quyết định. Tớ cũng đã yêu cầu cô ấy nhắc lại những điều tớ nói và cả hai đều nghĩ mọi chuyện sẽ ổn.
Mãi đến chiều hôm sau, tớ vẫn không nhận được tin tức gì của Jennifer, nên tớ bèn đến gặp cô ấy để hỏi thăm tình hình công việc. Cô ấy chỉ đáp gọn lỏn: “Ổn cả”. Nghe thấy thế tớ cũng cảm thấy an tâm.
– Vậy thì vấn đề nằm ở đâu cơ chứ? – James tỏ ra sốt ruột.
– Chưa đâu, chưa có vấn đề gì đâu.
Nhưng đến hai ngày sau thì tớ không thể im lặng được nữa. Tớ gọi Jennifer vào văn phòng, dự định sẽ nói chuyện thẳng thắn với cô ấy. Thậm chí, tớ còn chuẩn bị trước những gì mình định nói: “Tôi rất thất vọng, Jennifer ạ. Sau tất cả những gì chúng ta đã làm, tôi không thể tin là cô lại có thể làm tôi thất vọng đến như vậy!”.
James tò mò hỏi:
– Vậy là cậu đã nói cho cô ấy biết. Dĩ nhiên cậu đã làm rất đúng. Jones bật cười:
– Ồ, không đâu. Khi tớ nói xong, không ngờ Jennifer lại là người tức giận hơn tớ. “Tôi làm ông thất vọng ư?”, cô ấy vừa nói vừa nhìn tớ như thể tớ vừa đánh đổ cà phê lên chiếc váy mới của cô ấy vậy. “Ông vui lòng nói cụ thể cho tôi biết tôi đã làm gì để ông phải thất vọng!”.
Phải thừa nhận là thái độ lúc đó của cô ấy làm tớ hơi lo lắng, nhưng kỷ luật nhân viên vì đã làm việc kém hiệu quả là một phần trong công việc của nhà quản lý kia mà! Vì thế tớ mạnh dạn nói thẳng cho cô ấy biết nhiệm vụ đó chỉ cần một ngày đã có thể hoàn thành, trong khi cô ấy lại kéo dài thời gian làm việc mặc dù đã biết dự án này rất eo hẹp về thời gian.
– Rồi sao nữa?
– Đến lúc này, cô ấy bớt nóng giận hơn và đã chỉ cho tớ thấy một sự thật hiển nhiên khác nữa. Cậu biết không, tớ như bị hắt nước vào mặt khi cô ấy từ tốn nói rõ từng lời: “Thực tế là tôi đã không hề biết. Ông chưa bao giờ cho tôi biết là dự án này rất khắt khe về thời gian và ông cũng không yêu cầu cụ thể thời hạn hoàn thành công việc. Lẽ nào ông lại nghĩ rằng tôi có thể đọc được những suy nghĩ của ông kia chứ?”. Thế đấy, tớ chỉ biết im lặng và gặm nhấm những sai lầm của mình.
James nhăn mặt:
– Trời ạ, vậy cuối cùng cậu làm sao? Jones nhún vai:
– Còn làm gì được nữa kia chứ? Bọn tớ cùng ngồi lại để bàn bạc công việc một cách kỹ lưỡng hơn rồi bổ sung những yêu cầu về thời gian.
James gật đầu, đứng lên và vỗ nhẹ lên vai Jones:
– Mọi chuyện cũng không đến nỗi quá phức tạp nhỉ? Jones lắc đầu:
– Không đơn giản đâu. Điều quan trọng là cậu phải biết rút kinh nghiệm.
James cảm thấy rất vui. Câu chuyện của Jones giúp anh học được rất nhiều điều, không chỉ từ những sai lầm của bản thân mình mà còn cả từ những sai lầm của Jones.
Khi trở về văn phòng, anh lại tiếp tục viết lên tấm bảng trắng dòng chữ sau:
Khi giao việc, cần phải xác định cụ thể thời hạn hoàn thành công việc.
Để thay đổi không khí, James bật đĩa nhạc yêu thích của mình lên. Anh vừa nghe nhạc vừa xem lại từng công việc đã giao cho các nhân viên trong tuần qua. Quả là một số việc có yêu cầu rất khắt khe về thời gian và điều đó tạo cho anh nhiều áp lực xen lẫn lo âu.
Thế mà anh chỉ tập trung vào việc hướng dẫn công việc sao cho rõ ràng và chính xác, đến nỗi quên cả dặn dò nhân viên về thời hạn hoàn thành công việc. Thậm chí, anh còn không nghĩ đến điều đó nữa.
Thế là James bắt tay vào xác định thời hạn cho từng công việc và nói chuyện cụ thể với mỗi nhân viên một lần nữa. Anh vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng không có nhân viên nào nhận ra tầm quan trọng của vấn đề thời gian. Và ai cũng cảm kích khi được James xác định rõ thời hạn công việc.
Một lần nữa, công việc trong bộ phận của James lại trở nên trôi chảy. Mọi người lại thấy anh mỉm cười. Còn anh lại cảm thấy hứng thú trở lại với công việc bởi anh tin rằng những công việc mà mình đã giao phó cho các nhân viên sẽ được hoàn thành đúng hạn. Mặt khác, anh cũng nhận thấy khối lượng công việc đã giảm bớt. Thật là tuyệt!
Từ hôm đó và cho đến suốt cả tuần ấy, tối nào James cũng rời văn phòng sớm hơn thường lệ một tiếng đồng hồ. Trong bữa cơm cuối tuần, vợ anh thắc mắc không hiểu vì sao mọi chuyện lại thay đổi tốt đẹp đến thế.
Để trả lời, James chỉ mỉm cười và choàng tay qua vai vợ nói:
– Mọi chuyện thay đổi rồi em à!
Đã lâu rồi, James chưa có được kỳ nghỉ cuối tuần nào vui vẻ như thế. Anh thật sự cảm thấy nhẹ nhàng và vô cùng thảnh thơi. Thậm chí vào ngày thứ bảy, anh còn có thời gian để đưa các con đến công viên chơi – một điều mà anh đã nhiều lần thất hứa với bọn trẻ. Sẵn dịp, anh còn chơi cầu lông với cô con gái mười tuổi của mình.
Đến chiều chủ nhật, vợ chồng anh mời gia đình Jones sang thưởng thức buổi nướng thịt ngoài trời. Đó là chủ nhật đầu tiên sau một khoảng thời gian dài mà James không phải bận tâm lo nghĩ gì đến công việc của ngày thứ hai.
– Lâu rồi tớ mới lại thấy cậu vui như thế, James ạ. – Jones vừa nói vừa đưa thêm cho James dĩa rau trộn.
James tung một quả nho lên không rồi dùng miệng đón lấy:
– Cảm ơn cậu, Jones ạ, – anh nói, – vì mọi thứ!
Các bạn đọc rồi đánh giá giùm mình nha !
Đọc bài Những vết đinh: Một cậu bé nọ có tính xấu là rất hay nổi nóng. Cha cậu bèn đưa cho cậu một túi đinh rồi bảo:
- Mỗi khi con nổi nóng với ai đó thì hãy chạy ra sau nhà và đóng một cái đinh lên hàng rào gỗ.
Ngày đầu tiên, cậu bé đã đóng tất cả 37 cái đinh lên hàng rào. Nhưng sau vài tuần, cậu bé đã tập kiềm chế cơn giận của mình và số lượng đinh cậu đóng trên hàng rào ngày một ít đi. Cậu nhận thấy rằng kiềm chế cơn giận của mình còn dễ hơn là phải đóng một cái đinh lên hàng rào.
Đến một ngày, cậu đã không nổi giận một lần nào trong suốt cả ngày. Cậu đến thưa với cha. Người cha bảo:
- Tốt lắm, bây giờ nếu sau mỗi ngày mà con không hề giận ai dù chỉ một lần, con hãy nhổ một cây đinh ra khỏi hàng rào.
Ngày lại ngày trôi qua, rồi cũng đến một hôm cậu bé hãnh diện tìm cha để báo rằng không còn một cái đinh nào trên hàng rào nữa. Cha cậu liền dẫn cậu đến bên hàng rào, bảo:
- Con đã làm mọi việc rất tốt. Nhưng con hãy nhìn những lỗ đinh còn để lại trên hàng rào. Hàng rào đã không còn giống như xưa nữa. Nếu con nói điều gì trong cơn giận dữ, những lời nói ấy cũng giống như lỗ đinh này. Chúng để lại những vết thương khó lành trong lòng người khác. Cho dù sau đó con có nói bao nhiêu lần xin lỗi bao nhiêu lần đi nữa, vết thương đó vẫn còn lại mãi. Mà vết thương tinh thần còn tệ hại hơn những vết đinh rất nhiều. Trả lời:Em học được bài học gì từ bài đọc trên?Vì sao?
Các bạn thử nhận xét xem :
Đã có lúc em từng nghĩ rằng, sẽ dùng mặt dày của mình để tán đổ anh, cho anh thấy em là người kiên trì nhất, nhẫn nại nhất và yêu anh nhất. Và đúng là em đã kiên trì thật, dùng toàn bộ số thời gian mình có để chứng minh điều này.
Thế nhưng anh đã dùng toàn bộ số thời gian đó để chứng mình rằng em đã sai.
Em cứ ngỡ rằng thích anh, yêu anh là điều hạnh phúc nhất trong cuộc sống này, tuy nhiên mọi chuyện lại hoàn toàn ngược lại. Cũng như hàng ngàn cô gái yêu đơn phương, được một giây hạnh phúc khi anh tỏ ra có chút quan tâm thì đổi lại là một nghìn giây buồn bã và đau lòng. Em nhận ra rằng chẳng có ai yêu đơn phương mà vui tươi, hớn hở được cả, ai rồi cũng sẽ rơi vào tình trạng: thấy mình không phải là mình, ít nói và ít cười hơn.
Em đã trải qua một quãng thời gian có lẽ đối xử với mình kém tốt chỉ vì theo đuổi anh. Thế nên em đã từ bỏ. Em không chủ động tìm anh nữa bởi mỗi lời anh đáp lại đều qua loa đến mức nghe không lọt tai nữa rồi. Không phải tình cảm của em hời hợt, không phải em không còn thích anh nữa nhưng em không muốn làm chính mình bị tổn thương.
Cảm ơn anh thì những ngày hơi vui và kém nhiều hạnh phúc. Em nghĩ mọi cô gái yêu đơn phương đều xứng đáng được thương yêu và sẽ gặp người vì mình mà dừng lại.
Trước khi từ từ đưa anh ra khỏi thế giới của mình, em đã phải mất thêm nhiều đêm để ôm giấc mộng của sự kỳ vọng. Rằng anh sẽ thấy thiếu em mà hụt hẫng, rằng anh sẽ chạy đến bên em để bảo em vất vả đủ rồi, giờ tình yêu để anh lo. Rồi khi tỉnh dậy sau giấc mộng ấy, rốt cuộc anh vẫn chỉ là cơn gió em không thể nào bắt được, là ly rượu em muốn uống nhưng sợ say.
Mỗi lần thất vọng em lại bớt yêu anh một chút, không cố chờ nick anh sáng, không nhìn điện thoại để chờ hồi âm tin nhắn của anh, không còn nghĩ hàng ngàn câu chuyện để chủ động tìm anh, không còn ngắm hình của anh nữa.
Đến khi không còn thắc mắc anh đang làm gì, anh đi với ai, anh ăn gì, anh có vui không, anh có mệt không, thì đã đến lúc em rời đi rồi.
Và em chợt nhận ra cuộc sống không có anh, em tốt hơn biết mấy.
Em lại trở về là đứa con gái nghịch ngợm của ngày xưa, hay nói hay cười. Em không còn cố phải tỏ ra mình thật hoàn hảo, thật đáng yêu, thật hiền dịu. Tất cả để trở thành mẫu hình anh-nên-yêu.
Cảm ơn anh thì những ngày hơi vui và kém nhiều hạnh phúc. Em nghĩ mọi cô gái yêu đơn phương đều xứng đáng được thương yêu và sẽ gặp người vì mình mà dừng lại.
Còn bây giờ em với anh phải đi tiếp con đường riêng của chúng mình, học cách yêu bản thân hơn để 'đề kháng' những buồn bã không nên có.
Xin lỗi nhé, cuối cùng em không thể trở thành mẫu hình mà anh thích. Em chỉ có thể trở thành mẫu hình của người thương em.
(1) Tiếng hát ngọt ngào của cậu bé mù vang lên từ trong khán phòng đã chật kín người.
(2) Phải chăng tiếng hát ấy được cất lên từ trong sâu thẳm trái tim?
(3) Mọi người đều xúc động, lặng đi trước những câu hát da diết của cậu.
(4)Âm nhạc đã mang lại cho cậu bé khát vọng sống và đưa mọi người xích lại gần nhau hơn.
(5) Thật tuyệt vời!
(6) Thật tuyệt vời!
(7) Những tràng pháo tay và những khen ngợi không ngớt là món quà vô giá đối với cậu bé.
tìm câu kể 2 tk
Chap 1: Trở về Nhật Bản...
Tại biệt thự Rose ở Anh lúc 6h sáng:
- LUKAAAA...CẬU CÓ BIẾT BÂY GIỜ LÀ MẤY GIỜ KHÔNG HẢAAAA?? DẬY NGAY CHO MÌNH _Giọng hét của một cô gái vang vọng khắp nhà
- Cho mình ngủ 5 phút nữa thôi Jasmine_Luka ngáy ngủ đáp, lấy chăng trùm lại
- 5 PHÚT, CẬU ĐÙA MÌNH HẢAAA, 5 PHÚT CỦA CẬU TỪ LÚC 6h30 MÀ BÂY GIỜ LÀ 7h15 RỒI ĐÓ _Jasmine bực mình hét, giật phăng cái chăng ra
- Jasmine-chan, cậu để mình gọi_Một cô gái khác lên tiếng
- Ừm cậu gọi đi Ahim, mình mệt quá_Jasmine xoa trán
Sao đó, Ahim tiếng lại gần Luka nhẹ nhàng thì thầm vào tai
- Luka-chan à, cậu dậy đi, không là hết đồ ăn sáng và cậu sẽ không được đi chơi đó_Ahim cười tươi nhìn Jasmine
- Ăn sáng, đi chơi, mình dậy liền_Luka bật dậy khỏi giường và phóng vào nhà vệ sinh cá nhân trong 5 giây, phi vèo xuống bếp trong sự ngạc nhiên của Jasmine
- Đúng là chỉ có cậu gọi được Luka thôi_Jasmine cười khổ
- Không phải đâu, tại cậu ít gọi Luka-chan nên cậu mới gặp chút khó khăn thôi_Ahim cười hiền nói
Sau khi dùng bữa sáng xong nhóm Girls Rose chuẩn bị ra ngoài đi mua sắm thì điện thoại Luka rung lên
- Hello Mama, Luka nghe đây, Mama và Baba khỏe không ạ_Luka nói
- Bọn ta khỏe, con và các bạn khỏe không? Mama có chuyện muốn nói với các con đây_Mama Luka nói
- Vâng, bọn con khỏe, Mama có gì muốn nói với tụi con_Luka nói và bật loa lên cho các bạn cùng nghe
- Bọn ta muốn các con trở về Nhật Bản_Mama Luka nói
- Whatttttt?????...Mama/Cô nói thật sao???..._Girls Rose hét lên
- Đúng vậy, nếu các con không về thì thẻ tín dụng, xe, nhà,..sẽ bị tịch thu hết_Mama Luka uy hiếp
- Sao ạ????_Girls Rose hét tập 2
- Sao các con có đồng ý không_Mama Luka nói
- Vâng ạ _Girls Rose nói
Sao khi kất thúc cuộc gọi
- Chuyện này rốt cuộc là sao chứ, khó chịu thật_Eri phàn nàn
- Moune nói đúng, tại sao lại gọi chúng ta về Nhật Bản vào lúc này chứ, không biết các Mama nghĩ gì nữa_Luka bực mình nêu ý kiến
- Cái này tớ chịu_Mio nói
- Nhưng dù sao cũng tốt mà, với lại đã 3 năm rồi chúng ta chưa về Nhật Bản, lần này là cơ hội tuyệt vời mà_Ahim nhẹ nhàng nói
- Tớ cũng nghĩ như Ahim-chan vậy_Kagura tán đồng
- Haiz bây giờ chỉ còn cách này thôi, biết làm sao_Kotoha nói
- Nhưng tớ thật có linh cảm "không lành" trong chuyện này_Jasmine nhìn ra trời nói
- Tớ chẳng mong linh cảm cậu đúng đâu Jasmine_Mio nói
Các cô gái nhìn ra bầu trời, trời chuyển thu mà trong xanh một cách lạ thường (tức là trời chuyển thu hay có mưa). Những tiếng thở dài đồng loạt thoát ra "điềm chẳng lành ak".
Trong khi đó tại căn biệt thự sang trọng ở Pháp, ở phòng khách có 5 mỹ nam đang trò chuyện ( sang hình bên để xem ảnh nam chính )
- Marvelous chưa dậy nữa sao 9h rồi còn gỉ_Một chàng trai khuôn mặt lạnh lùng nói
- Mình nghĩ cậu ấy chưa dậy nổi đâu Joe-san, hôm qua làm việc đến tận gần sáng mới ngủ mà_Chàng trai khác nói
- Haiz thằng đó thật là..._Joe thở dài
- Tôi thì sao?_Marvelous trên lầu đi xuống hỏi
- Cậu đã dậy rồi sao Mar-chan_Một chàng trai cười nói
- Bị điện thoại gọi dậy và cậu dẹp ngay cách gọi tên tôi kiểu đó đi Ban_Marvelous bắn tia nhìn băng giá về phía Ban và tiến về bàn uống nước
- Bị điện thoại gọi dậy???...là ý gì Marvelous_Hikari hỏi
- Đúng đó_Takeru lạnh lùng nói
- Mama gọi_Marvelous đáp
- What??? Bộ có chuyện gì hệ trọng hả?_Right đang ăn ngước lên hỏi
- Gọi chúng ta dọn đồ về Nhật_Marvelous trả lời
- Ừm_5 chàng còn lại
- ........
- WHATTTT??????_5 chàng hét
- Thì như các cậu vừa nghe đó_Marvelous nói
- Thật sao? Mà tại sao chứ_Ban bực bội hỏi
- Phải đó Marvelous-san, chuyện này là sao_Alata khó hiểu hỏi
- Không biết, chỉ kêu chúng ta về thôi_Marvelous đáp
- Khi nào?_Takeru hỏi
- Ngày mai_Marvelous nói
- Sao gấp vậy_Joe hỏi
- Không biết chỉ kêu về, vậy thôi_Marvelous nói
- Haiz đành vậy_Hikari nói