Văn mẫu lớp 9

Đoàn Thị Linh Chi

Đề bài: Tâm Trạng của em sau khi để xảy ra một chuyện có lỗi đối với bạn

Luyện nói: Tự sự kết hợp với nghị luận và miêu tả nội tâm

giúp mk vs, ko chép mạng nha

Linh Phương
27 tháng 11 2016 lúc 9:55

a. Mở đầu

- Chuyện đã xảy ra từ lâu nhưng mỗi lần nghĩ lại mình thấy rất xấu hổ.

- Muốn kể lại cho các bạn nghe để lòng nhẹ nhõm.

b. Phần nội dung :

- Giờ kiểm tra Sinh mình không làm được bài, nhìn sang thấy bạn đang chăm chú viết liền hỏi. Bạn không trả lời.

- Mình loay hoay định giơ vở thì cô giáo nhắc nên không làm được.

- Cuối giờ, thu bài vì ngồi ở đầu bàn nên khi thu bài của bạn lại giả vờ để quên không nộp cho cô.

- Giờ ra chơi mình tuồn bài đó vào ngăn bàn của bạn.

- Vào tiết học mới, bạn thấy bài của mình chưa nộp để dưới ngăn bàn thì hoảng sợ tưởng là quên.

- Bạn đi tìm gặp cô xin nộp, có không tin là bạn quên mà cho là bạn có tình nộp sau để bổ sung cho đầy đủ.

- Cô, phê bình bạn

. - Mãi về sau, bạn vẫn không biết vì sao bài kiểm tra của mình lại ở ngăn bàn. Bạn vẫn rất tốt, không hề nghi ngờ gì mình cả.

c. Kết luận - Bạn đã chuyển trường theo gia đình.

- Khi chia tay mình không dám nói. Mình nghĩ nhiều về điều đó và cảm thấy xấu hổ, ân hận.

Bạn dựa vào dàn ý để làm nhé!

 

Bình luận (0)
Thảo Phương
27 tháng 11 2016 lúc 15:53

MB:
Giới thiệu về câu chuyện sắp kể (diễn ra ở đâu? bao giờ? với ai?), nói vài dòng ngắn gọn về chủ đề (nằm ở trong đề bài)
TB:
Đơn giản là kể chuyện:
+Lỗi như thế nào? có nhiều dạng như nói dối bạn bè, không giúp đỡ bạn bè khi gặp khó khăn(ko phải trong lúc làm bài kiểm tra nhé), cái nhau và gây tổn thương cho bạn,…
+Tâm trạng khi phạm lỗi: nên chuyển biến tâm trạng
VD ở lỗi cãi nhau và gây tổn thương : tức giận -> khó chịu -> muốn phá vỡ tình bạn vĩnh viễn,…
+Tác nhân khiến bạn suy nghĩ: những yếu tố bất chợt đến khiến cho mình cảm thấy hối hận
+Tâm trạng hối hận như thế nào (miêu tả): ray rứt,…
+Quyết định của bạn -> thành công, thất bại,…(kết quả)?
+Kết chuyện
KB: Bài học rút ra cho chính bản thân

Bình luận (0)
Lưu Hạ Vy
25 tháng 11 2016 lúc 20:18

Kỉ niệm về tình bạn của tôi với Lan rất đẹp, nó làm tôi cảm thấy hạnh phúc và may mắn vì mình có được một tình bạn đáng quý ấy. Tình bạn của chúng tôi càng lớn hơn khi tôi đã làm một chuyện có lỗi với bạn. Sau lần đó chúng tôi hiểu nhau hơn và càng gắn bó với nhau hơn trước.

Cái lần đáng nhớ ấy đối với chúng tôi đó vào ngày sinh nhật lần thứ 15 của bạn. Trước khi buổi tiệc bắt đầu, tôi là người đến sớm nhất để giúp bạn trang hoàng tiệc. Cũng vì chúng tôi rất thân nhau, nên phòng của bạn cũng nhu phòng của tôi, nên tôi đã nên giường của bạn nằm nghỉ mà không e ngại điều gì. Nằm lên chiếc giường nhỏ nhắn của bạn, tôi đu đưa theo tiếng nhạc phát ra từ chiếc đài nhỏ, cảm giác có cái gì cộm dưới giường, tôi lôi lên hoa ra đó là cuốn nhật kí của bạn.

Tôi giở ra từng trang thích thú đọc những dòng chữ hiện ra trước mắt. Quá chăm chú đọc nên tôi không biết rằng Lan đã đứng đó từ lúc nào, gói bánh trên tay bạn rơi xuống. Nụ cười trên môi vụt tắt,đôi môi bạn mím chặt lại, mắt mở to. Khuôn mặt hồng hào của bạn giờ đây trắng bệch. Lan nói to:

-Bạn đang làm gì đó!

Bị bất ngờ, tôi cuống quýt, sự xấu hổ cùng sợ hãi hiện lên nét mặt của tôi, quyển nhật kí rơi xuống đất. Mọi thứ diễn ra quá nhanh làm tôi không thể tưởng tượng được. Tôi im lặng không noi lời nào khi thấy trên khuôn mặt bạn là hai hàng nước mắt, ánh mắt bạn dành cho tôi khác với những ngày bình thường.
-Thôi! Cậu xuống lầu nhập tiệc đi!

Bữa tiệc diễn ra vẫn rất vui vẻ, Lan đã cố gắng để mọi người không nhận thấy sự khác lạ trong quan hệ của chúng tôi. Buổi tiệc tan, Lan vẫn vui vẻ tiễn tôi cùng các bạn ra về. Về nhà tôi rất day dứt về hành động của mình, tôi tự trách mình " tại sao mình lại to mò đến vậy ."Trong tôi luôn muốn nói lời xin lỗi nhưng sao khó quá!

Tôi đã thức cả đêm suy nghĩ để tìm ra cách xin lỗi, khiến bạn mở lòng mà tha thức cho tôi. Nhưng điều khiến tôi hết sức ngạc nhiên đó là việc, trong khi tôi đang bối rối không biết nói thế nào thì bạn nhìn tôi và nói:

-Trong cuộc sống không ai không mắc lỗi lầm nhưng người biết sữa chữa và nói lời xin lỗi là người tốt và cậu đã làm được đấy thôi! Vì thế mình sẽ tha thứ cho cậu.
Lời nói của bạn đã giúp tôi cảm nhận được một tình bạn lớn lao mà bạn dành cho tôi. Xem trộm những điều riêng tư của người khác là việc làm đáng phê phán, chúng ta đừng nên mắc sai lầm, đừng làm rạn nứt tình cảm quý giá mà không phải ai cũng có được.

Tham khảo nhé , chúc bn hok tốt !

Bình luận (1)
nhi pham
25 tháng 11 2016 lúc 22:15

Trong bộn bề kí ức ngày hôm qua của tôi, có những điều tôi nhớ tôi quên nhưng có một kỉ niệm mà tôi không thể quên. Đó là lần trót xem trộm nhật kí của Hiếu.

Hiếu là người bạn thân thiết nhất cảu tôi. Chúng tôi chơi rất thân nên tôi hiểu Hiếu rất rõ. Hiếu là người năng động, dễ gần Và rất hài hước. Hiếu thông minh học giỏi và rất tình cảm với bạn bè.

Một lần tôi đến nhà Hiếu mượn sách. Hiếu đang dở tay nên bảo tôi cứ lên phòng Hiếu mà tìm. Cả một tủ sách khiến tôi hoa mắt. Tôi phát hiện ra một khe hở nhỏ cạnh kệ sách, tôi tò mò lôi từ đó ra một quyển sổ nhỏ và mở ra xem. Không! Tôi vội vàng gập lại và định để lại chỗ cũ. Nhưng tôi lại ngập ngừng, tôi muốn biết thêm về Hiếu, muốn biết Hiếu ghi nhật kí như thế nào? Tôi không kìm được tay mình nên tiếp tục mở cuốn sổ và cũng không kìm được nowcs mắt khi đọc nó. Tôi đã cố gắng nhưng tôi không thể dừng lại."Tròi ơi!Lẽ nào cuộc sống của cậu ấy lại như vậy?" Bỗng tôi giật bắn mình, Hiếu xuất hiện trước mặt. Tay tôi bỗng run lên, cuốn nhật kí rơi bộp xuống đất, tôi đứng bất động, không nói được lời nào. Tôi chỉ nhớ ánh mắt rưng rưng, đôi môi run rẩy của Hiếu. Tôi chạy vụt đi lòng nặng trĩu.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy Hiếu như vậy. Tôi chạy, chạy như trốn ánh mắt ấy, tôi muốn khóc quá. Tôi sợ chính việc mình vừa làm. Về đến nahf tôi đóng sầm cửa lại, thở hổn hển, bần thần ngôi xuống ghế. Tại sao tôi lại làm như vậy? Tại sao tôi không thể chiến thắng sự tò mò của chính mình? Tại sao? Tôi buồn bực quăng đống sách xuống đất. Sự xấu hổ và hối hận làm tôi day dứt không yên.

Đêm đó tôi trằn trọc mãi.Tôi ước chuyện đó chưa bao giờ xảy ra và ngày mai chúng tôi cùng nhau đến trường. Tôi suy nghĩ miên man, nhớ lại những tranh nhật kí đầy nước mắt của Hiếu. Làm sao tôi có thể tưởng tượng ra được gia đình của Hiếu không hề hạnh phúc , suốt ngày Hiếu phải nghe những lời cãi vã của bố mẹ. Tôi không thể tin vào những gì mình đã đọc. Càng nghic tôi càng thương bạn. Tôi tưởng tượng ra hình bóng Hiếu cô đơn và buồn bã trong căn nhà lớn. Vậy mà tôi tưởng mình hiểu Hiếu rõ lắm. Ai ngờ tôi không biết gì về Hiếu cả, không biết về những nỗi buồn mà Hiếu phải trải qua. Tôi muốn chia sẻ, muốn an ủi và muốn làm hòa với bạn. Nhưng tôi lo bạn vẫn trách móc, vẫn giận tôi và bạn sẽ không bao giờ muốn nói chuyện với tôi bởi tôi đã cố tình xen vào bí mật đau đớn mà Hiếu hằng cất giấu trong sâu thẳm trái tim mình.Cứ thế một đêm tôi không thể thoát khỏi sự ăn năn, day dứt,...

Sáng hôm sau, tôi đi học một mình mà không dám rủ Hiếu như mọi hôm. Tôi tự nhủ lòng mình sẽ đến xin lỗi bạn nhưng tôi vô cùng lo lắng. Hôm đấy tôi đã không thực hiện được ý định của mình vì hôm đấy và cả hôm sau đó Hiếu không đến lớp. Tôi nén sự xấu hổ đến nhà Hiếu vào một buổi chiều. Thấy tôi Hiếu bỗng trở nên rụt rè, ngại ngùng. Tôi nắm lấy tay Hiếu:

- Hiếu, tớ xin lỗi cậu vì đã xem trộm nhật kí của cậu. Cậu đừng giận tớ nha.

- Tớ không giận cậu tớ chỉ thấy xấu hổ thôi.

Thế là tôi và Hiếu làm hòa với nhau lại vui vẻ chơi với nhau như trước. Một thời gian sau bố mẹ Hiếu giả quyết hiểu lầm không còn cãi nhau nữa. Gia đình Hiếu lại hạnh phúc bên nhau.

Câu chuyện đã xảy ra rất lâu nhưng nó mãi là kỉ niệm đẹp và cũng là một bài học quý giá với tôi về tình bạn.

Bình luận (4)

Các câu hỏi tương tự
Vũ Thanh Nhàn
Xem chi tiết
Thái Yến
Xem chi tiết
Hồng Trâm 9B
Xem chi tiết
Lap Tat
Xem chi tiết
Nguyễn Thị Thanh Phương
Xem chi tiết
Lê Thị Quỳnh Như
Xem chi tiết
Dịch Thiên Sâu
Xem chi tiết
Phạm Văn An
Xem chi tiết
Phan Anh Thư
Xem chi tiết