Cuộc thi viết "20/11"

Nguyễn Thị Yến Ngọc
Tên thí sinh: Nguyễn Thị Yến Ngọc Link tài khoản hoc24 của thí sinh: https://hoc24.vn/?l=user.profile Gmail hoặc Facebook liên hệ: Yến Ngọc Nguyễn Thể loại đăng kí dự thi: Tản văn BÀI DỰ THI CUỘC THI VIẾT "20/11": THẦY ƠI!

Tôi rời xa ngôi trường Trung học phổ thông Đức Phổ II mười năm rồi. Tôi từng trải qua biết bao kỷ niệm vui buồn của cái thời cắp sách đến trường. Tôi vẫn nhớ như in từng gốc cây bàng, cây phượng. Nhớ bóng dáng thầy cô giáo vẫn ngày đêm truyền thụ kiến thức cho từng thế hệ học trò. Bụi phấn vương trên mái tóc ngày càng bạc theo thời gian. Tôi chợt nhớ tới lời bài hát Bụi phấn “Em yêu phút giây này, thầy em tóc như bạc thêm, bạc thêm vì bụi phấn, cho em bài học hay”. Chắc có lẽ, trong tâm trí của mỗi người đã từng cắp sách đến trường, ai cũng có một người thầy để yêu quý, mến mộ thậm chí là thần tượng. Tôi cũng vậy. Tôi có một thần tượng lớn – thầy Nguyễn Thanh Du – thầy giáo dạy Lịch sử và cũng chủ nhiệm tôi trong hai lớp 10 và 11.

Tôi nhớ khi tôi vừa mới chân ướt chân ráo bước vào lớp 10. Lúc ấy, tôi như đứa trẻ mới bước vào lớp 1, cứ bỡ ngỡ và dường như lạ lẫm với ngôi trường này. Mọi thứ đều mới mẻ và xa lạ. Tôi như bước vào hành trình mới của cuộc đời – hành trình chinh phục tri thức mới. Khi xếp lớp, tôi hồi hộp chờ đợi giáo viên chủ nhiệm mình là ai, ngoại hình thế nào, tính cách ra sao. Và thầy giáo với làn da ngăm đen bước và lớp. Thầy cất giọng: “Chào cả lớp. Tôi là Nguyễn Thanh Du, giáo viên chủ nhiệm của lớp 10A10. Mong các bạn hợp tác để tôi hoàn thành nhiệm vụ của mình một cách tốt nhất”. Tôi nhớ thầy luôn ưu tiên cho tôi ngồi bàn đầu. Không phải vì tôi thấp bé, cũng không phải vì tôi cận thị hay nói chuyện riêng trong lớp. Chắc tại sức khỏe tôi không được tốt, thầy ưu ái tôi hơn. Rồi thầy cùng cả lớp bầu ra các chức vụ trong lớp. Tôi được bầu làm tổ trưởng, nhưng vì tính tôi nhút nhát, tôi đã từ chối. Thầy nói với tôi: “Em cứ làm đi. Có sao đâu mà sợ”. Và tôi đã giữ chức vụ đó chỉ trong học kỳ I, bởi tôi thấy mình không đủ khả năng.

Lớp tôi vốn học không khá cho lắm, lại khá quậy. Giờ sinh hoạt lớp nào, thầy cũng nhọc lòng về lớp. Tôi biết thầy chủ nhiệm lớp tôi sẽ cực cho thầy lắm. Thầy không nhận được nhiều lời khen của nhà trường. Lúc nào, giờ chào cờ, lớp tôi cũng đứng vị trí thấp. Chắc thầy phiền lòng lắm. Thực sự, chúng tôi muốn thầy vui, nhưng khả năng của chúng tôi chỉ có thế thôi. Một vài thành viên trong lớp thỉnh thoảng vi phạm nội quy nhà trường. Có lẽ, tôi là người hiền nhất lớp bởi tôi chưa hề vi phạm nội quy trong suốt 3 năm học. Tới buổi trực trường, tôi thường không bị phân công trực. Các hoạt động văn thể mỹ hầu như tôi không tham gia. Đúng là tôi đã bỏ lỡ nhiều hoạt động bổ ích của thời học sinh. Tôi chỉ chú tâm vào việc học. Tôi nhớ ngày 8/3, thầy đã tổ chức cho bọn con trai tặng quà cho con gái rất vui vẻ và đầm ấm. Tôi đã xem lớp như đại gia đình của mình. Đó là bó hoa đầu tiên và duy nhất cho tới bây giờ mà tôi được nhận.

Thầy giảng dạy Lịch sử lớp tôi. Với giọng nói trầm ấm, cách giảng bài cuốn hút, thầy đã đưa chúng tôi bước vào thế giới từ cổ chí kim. Tôi không biết các bạn khác có bị thu hút vào bài giảng của thầy hay không. Tôi bắt đầu thích học lich sử từ đó. Đối với tôi, mỗi sự kiện lịch sử là một câu chuyện, một bài học lịch sử của một quốc gia, một dân tộc hay một cá nhân. Chính thầy đã nhen nhóm tình yêu lịch sử trong tôi. Tôi nhớ có một lần thầy trả bài kiểm tra, và bài của tôi là một trong những bài điểm cao nhất lớp. Tôi cảm giác niềm vui sướng đang tràn ngập cả người. Còn gì vui hơn khi môn học mình yêu thích đạt điểm cao. Và khi tôi cầm hồ sơ thi đại học, tôi đã không do dự viết vào đó ngành Lịch sử cho tương lai của mình. Tôi biết ơn thầy rất nhiều, bởi thầy đã truyền cảm hứng về môn học mà không phải ai cũng thích. Khi nghe tin lớp tôi bị chia lớp và thầy không còn chủ nhiệm lớp nữa. Tôi buồn lắm.

Mười năm không phải là một thời gian quá ngắn cũng như quá dài của đời người. Chắc bây giờ thầy đã già thêm. Thầy vẫn hằng ngày đứng trên bục giảng, đưa kiến thức lịch sử đến với từng thế hệ học trò. Những bài học lịch sử còn đọng trong từng trang vở. Đã lâu rồi, tôi không đến thăm thầy. Bạn bè hồi đó mỗi người một nơi. Có người thành công, có kẻ thất bại. Riêng tôi, vẫn là kẻ thất bại. Tôi đã phụ công ơn của thầy và cha mẹ nhiều lắm. Ngày 20/11, tôi không hề tặng thầy bó hoa hay gửi lời chúc mừng thầy. Tôi tệ lắm phải không. Không biết thầy còn nhớ tôi không trong gần 50 đứa học trò của thầy năm ấy. Nhưng tôi luôn trân trọng và biết ơn thầy.

Nhiều lúc mệt mỏi, tôi chỉ ước có thể quay lại thời học sinh ngây thơ, hồn nhiên. Bây giờ, cuộc sống xô bồ, con người bị cuốn vào nhiều thứ cám dỗ, danh vọng, đánh mất chính bản thân mình. Nhưng dù sao, ta cũng phải đối diện với cuộc sống. Tôi tin khi ta cố gắng hết mình, mọi điều tốt đẹp sẽ đến với mình. Ngày nhà giáo Việt Nam lại đến, ngày tôn vinh nghề cao quý, tôn vinh những con người miệt mài trên bục giảng, đem con chữ và những kiến thức truyền thụ cho bao thế hệ học trò. Tôi sẽ chúc thầy và những người làm công tác giáo dục sức khỏe, thành công hơn nữa trong sự nghiệp trồng người. Để rồi đến ngày 20/11, học trò lại kéo về và gọi thân thương: Thầy ơi!

Khang Diệp Lục
13 tháng 11 2020 lúc 20:59

Thầy ơi! Internet khocroi

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
Khang Diệp Lục
13 tháng 11 2020 lúc 21:02

thật tiếc vì đây không phải chất xám của bạn lolang

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa