Chọn 1 hình ảnh so sánh trong bài vượt thác và phân tích chúng . Các bạn giúp mình nhé.
Chọn 1 hình ảnh so sánh trong bài vượt thác và phân tích chúng . Các bạn giúp mình nhé.
Những cây to mọc giữa những bụi lúp xúp nom xa như những cụ già vung tay hô đám con cháu tiến về phía trước.
Phân tích: Câu văn trên mang ý nghĩa độc đáo, gây bất ngờ, chuyển nghĩa nói về sự kế tục của các thế hệ trước cho các thế hệ sau.
Giúp mình nhé mình cảm ơn
Trong buổi học cuối cùng hình ảnh thầy Ha-men hiện lên thật khác với những ngày thường. Thầy mặc chiếc áo rơ -đanh-gôt màu xanh lục diềm lá sen gấp nếp mịn và đội mũ tròn bằng lụa đen thêu. Đó là bộ lễ phục chỉ dùng vào những ngày đặc biệt khi có thanh tra hoặc phát thưởng. Mái tóc đã lốm đốm bạc của thầy được chải gọn gàng. Thầy đi đôi giầy đen rất hợp với bộ trang phục của thầy.
Thầy chuẩn bị bài học rất chu đáo. Giáo án được viết bằng thứ mực đắt tiền; những dòng chữ nghiêng nghiêng, nắn nót nổi bật trên nền giấy trắng tinh. Giọng thầy giảng bài dịu dàng; lời nhắc nhở của thầy cũng hết sức nhã nhặn, trong suốt buổi học thầy không giận dữ quát mắng học sinh một lời nào. Ngay cả với Phrang đi học muộn, thầy cũng chỉ nhẹ nhàng mời vào lớp. Tất cả học sinh đều thấy thầy chưa bao giờ kiên nhẫn đến thế.
Trong bài giảng của mình thầy luôn ca ngợi tiếng Pháp- tiêng nói dân tộc- và tự phê bình mình cũng như mọi người có lúc sao nhãng việc học tập và dạy tiếng Pháp. Mỗi lúc nói đến đó giọng thầy nghẹn lại, lạc đi và gương mặt hằn lên những nếp nhăn đau đớn. Thầy còn nhấn mạnh rằng, chính tiếng Pháp là chìa khóa trong chốn lao tù...
Buổi học cuối cùng kết thúc, những tiếng đồng hồ báo thức khiến thầy xúc động mạnh mặt thầy tái đi, nghẹn ngào không nói lên lời. Thầy viết thật to lên bảng dòng chữ: Nước Pháp muôn năm.
Những thay đổi của thầy Ha-men trong buổi học cuối cùng đã khẳng định chắc chắn: Thầy là người yêu nghề dạy học, yêu tiếng mẹ đẻ, và là người yêu dân yêu nước Pháp sâu sắc. Thầy đã để lại ấn tượng khó quên trong lòng người đọc.
Hơn bốn mươi năm trong nghề, thầy Ha-men là thầy giáo dạy bộ môn tiếng Pháp, thầy là cây “cổ thụ” của trường. Năm nay thầy Ha-men đã già rồi, mái tóc thầy bạc trắng, trên khuôn mặt phúc hậu đã lấm tấm đồi mồi, những nét nhăn như những rẻ quạt tạo nên những lớp sóng trên gương mặt của cái tuổi đã xế chiều. Nhưng dáng đi của thầy vẫn còn nhanh nhẹn, khi cười ánh mắt thầy vẫn sáng và trong.
Hôm nay là buổi học cuối, thầy vẫn đủ can đảm dạy cho đến hết. Thầy mặc chiếc áo rơ-đanh-gốt màu xanh lục, diềm lá sen gấp nếp mịn và đội cái mũ tròn băng lụa đen thêu, trông râ’t trang trọng… Thầy run tay khi viết lên bảng đen “Nước Pháp muôn năm!”. Và thầy đứng tựa vào tường giơ tay ra hiệu mọi người về.
Buổi học cuối cùng nói lên không khí lớp học trong buổi học tiếng Pháp cuối cùng ở vùng An-dát; là chuyện của học trò Phăng kể lại tâm trạng của mình về hình ảnh thầy Ha-men, câu chuyện thấm thìa bao nỗi buồn đau mất nước của người thầy, của tuổi thơ, vì dưới ách thống trị của ngoại xâm, cả thầy và trò không còn được dạy và học tiếng mẹ đẻ của dân tộc mình nữa.
Qua văn bản “Buổi học cuối cùng” hình ảnh người thầy giáo yêu nước Ha-men hiện lên thật nghiêm khắc mà mẫu mực – người thầy đã dành trọn bốn mươi năm tâm huyết cho nghề nhà giáo cao quí, bốn mươi năm tâm huyết để truyền dạy tiếng mẹ đẻ cho các thế hệ trẻ vùng An-dát biên giới xa xôi. Để rồi một ngày, thầy nhận được lệnh từ Béc-lin: “từ nay chỉ dạy tiếng Đức ở các trường vùng An-dát, Lo-ren…” thế là các kỉ niệm đau đớn như ùa về với thầy đem theo sự hối hận tận cùng…Thầy nhớ như in những ngày thầy bắt học trò tưới vườn thay vì học hành, rồi những ngày thầy đã không ngại ngùng cho học trò nghỉ học khi mún đi câu cá hương. Nhưng tình yêu nước tha thiết đã trỗi dậy trong thầy vào buổi học tiếng Pháp cuối cùng: thầy mặc chiếc áo Gơ-đanh-gốt vốn chỉ dùng trong những hôm quan trọng, giọng nói thầy tha thiết hơn bao giờ hết và chưa bao giờ thầy kiên nhẫn giảng giải đến vậy. Người thầy tội nghiệp như muốn truyền hết tri thức của mình và một lúc nhét hết nó vào đầu tụi học trò thơ ngây. Đồng hồ đã điểm mười hai giờ, thầy đứng trên bục, người thầy tái nhợt, bất lực ra hiệu cho tụi học trò: “kết thúc rồi…đi đi thôi!”. Tuy nhiên, trong điểm tột cùng của sự đau xót, thầy Ha-men đã có một hành động thật anh dũng, cao cả thể hiện tấm lòng yêu nước, yêu thiết tha tiếng mẹ đẻ đó là cầm phấn dằn hết sức, thầy cố viết thật to:“NƯỚC PHÁP MUÔN NĂM”
Sơn có nhiều hơn Nam 18 viên bi. Hỏi Sơn phải cho Nam bao nhiêu viên bi thì số bi của 2 bạn bằng nhau
Mik hỏi cho em
Cho đoạn trích sau: " Bởi tôi ăn uống điều độ và làm việc có chừng mực nên tôi chóng lớn lắm . Chẳng bao lâu, tôi đã trở thành một chàng dế thanh niên cường tráng. Đôi càng mẫm bóng. Những cái vuốt ở chân, ở khoe cứ cứng dần và nhọn hoắt. Thỉnh thoảng muốn thử sự lợi hại của những chiếc vuốt, tôi co cẳng lên đạp phành phạch vào các ngọn cỏ. Những ngọn cỏ gẫy rạp, y như có nhát dao vừa lia qua. Đôi cánh tôi, trước kia ngắn hủn hoẳn, bây giờ thành cái áo dài kín xuống tận chấm đuôi. Mỗi khi tôi vũ lên, đã, đã nghe tiếng phành phạch giòn giã. Lúc tôi đi bách bộ thì cả người tôi rung rinh một màu nâu bóng mỡ soi gương được và rất ưa nhìn. Đầu tôi to và và nổi từng tảng, rất bướng. Hai cái răng đen nhánh lúc nào cũng nhai ngoàm ngoạp như hai lưỡi liềm máy làm việc. Sợi râu tôi dài và uốn cong một vẻ rất đỗi hùng dũng. Tôi lấy làm hãnh diện với bà con về cặp râu ấy lắm. Cứ chốc chốc lại trịnh trọng và khoan thai đưa cả hai chân lên vuốt râu.
Nêu những nét đặc sắc về nghệ thuật miêu tả của đoạn trích.
Nghệ thuật:
- Miêu tả dùng những từ tượng hình phù hợp và có vẻ đẹp hùng vĩ: mẫm bóng, nhọn hoắt, hùn hoẳn.
- Dùng từ ngữ tượng thanh hợp lí: phành phạch,
- Miểu ta chi tiết và bao quát.
- Miểu ta không gian và thời gian.
Help me, mik ỏi cho e mik:
Hoàng có nhiều hơn Tùng 8 viên bi. Nếu Hoàng cho Tùng 3 viên bi thì Hoàng còn nhiều hơn Tùng bao nhiêu viên bi?
Gọi số bi của Hoàng là a, Số bi của Tùng là b.
Theo đề, ta có: a-b=8 (viên bi)
Nếu Hoàng cho Tùng 3 viên bi thì Hoàng sẽ giảm 3 viên còn Tùng thì tăng lên 3 viên.
=>( a-3)-(b+3)= a-3-b-3=(a-b)-6=8-6=2
Vậy nếu Hoàng cho Tùng 3 viên bi thì Hoàng hơn Tùng 2 viên bi
Nêu những nét đặc sắc về nghệ thuật miêu tả của đoạn trích giới thiệu Dế Mèn (bởi tôi ăn uống điều độ và làm việc ... đưa cả hai chân lên vuốt râu)
- Thứ nhất, dùng từ tượng hình và tự tượng thành gợi tả được dáng vẻ hùng dũng của dế mèn, sức khỏe phi thưởng, hành động dứt khoát,..
- Thứ hai, miêu tả theo trình tử giải thích với cụm từ: "Bởi....nên"
- Thử ba, miêu tả với trình tự thời gian ngược: bây giờ-> trước đây.
Em có cảm nhận gì về bài thơ sau:
Sáng nay gió nổi xì xầm
Một mình lạnh lẽo âm thầm nhớ ai
Cứ đếm từ một đến hai
Đếm hoài đếm mãi chẳng ai nhớ mình
Bỗng nhiên tim đập thình thình
Một dòng tin nhắn làm mình ngẩn ngơ
Sự thật hay mình đang mơ
Điện thoại thông báo thuê bao hết tiền.
Cảm nhận : rất xàm. GV mà giao cho HS bài thơ này à
chúc may mắn nha!
Bạn ko đọc thông báo hả hay sao mà cứ đăng linh tinh cảng trở việc hỏi của bạn khác thế
Chỉ ra và phân tích tác dụng của các biện pháp tu từ trong đoạn văn sau:
Dưới gốc tre, tua tủa những mầm măng. Măng trồi lên nhọn hoắt như một mũi gai khổng lồ xuyên qua đất luỹ mà trỗi dậy, bẹ măng bọc kín thân cây non, ủ kĩ như áo mẹ trùm lần trong lần ngoài cho đứa con còn non nớt. Ai dám bảo thảo thảo mộc tự nhiên không có tình mẫu tử?... (Ngô Văn Phú) Giúp mik với...Các biện pháp tu từ so sánh. Tác dụng gợi hình, gợi cảm cho đoạn văn.
Dưới gốc tre, tua tủa những mầm măng. Măng trồi lên nhọn hoắt như một mũi gai khổng lồ xuyên qua đất luỹ mà trỗi dậy, bẹ măng bọc kín thân cây non, ủ kĩ như áo mẹ trùm lần trong lần ngoài cho đứa con còn non nớt. Ai dám bảo thảo thảo mộc tự nhiên không có tình mẫu tử?...Tả quang cảnh lớp em trong giờ viết bài TẬP LÀM VĂN(sử dụng ngôi tả thứ 3)
Khi lớn lên con người ta luôn ước muốn để quay về tuổi thơ của mình, quay về những ngày tháng hồn nhiên vô lo vô nghĩ bởi vì càng lớn, con người ta càng đối diện với nhiều thách thức, khó khăn trong cuộc sống. Trong một lần ngồi ngẫm lại những gì mà mình đã trải qua trong quá khứ, tôi đột nhiên nghĩ về thời học sinh của mình. Đặc biệt hơn đó là những giờ kiểm tra đầy căng thẳng, áp lực và tôi nhớ nhất đó là trong giờ viết bài Làm văn.
Quang cảnh lớp học lúc đấy thật lạ thường. Bởi lẽ, môn Văn là một môn học khác xa so với các môn học khác, nó có những đặc điểm đặc thù nhất định. Bạn có thể nhẩm những phép tính trong giờ học Toán, bạn có thể phát biểu và đưa ra ý tưởng của mình về những phản ứng xảy ra trong tự nhiên đối với môn Hóa học. Nhưng với môn Văn thì khác, nó cần đến sự tập trung và suy nghĩ một cách mạch lạc. Tôi bỗng nhớ đến quang cảnh của lớp tôi trong buổi viết văn hôm đấy, đó là lúc tôi đang học lớp sáu, cô giáo đưa ra đề bài cho chúng tôi là: “ Suy nghĩ của em sau khi học xong truyện cổ tích Em bé thông minh”.
Sau khi nhận được đề bài, tất cả thành viên trong lớp đều chăm chú làm bài, mọi người đều vạch ra dàn ý trước khi viết vào giấy để tránh những sai sót không đáng có. Quang cảnh lớp học thật tĩnh lặng, chỉ có những tiếng kêu nhỏ nhẹ của ngòi bút. Ngoài ra còn có tiếng hót của những chú chim đang đậu trên cây bàng trước của lớp. Ai nấy đều suy nghĩ, viết ra những gì mà mình đã được học.
Cứ thế, bốn mươi học sinh trong lớp đều say mê làm bài nhưng mỗi người có một sắc thái khác nhau. Có người thì trầm ngâm suy nghĩ xem mình sẽ làm gì tiếp theo. Có bạn thì cặm cụi viết mà không để ý xem xung quanh đang xảy ra chuyện gì, ngòi bút in hằn trên trang giấy trắng gắn liền với tuổi học trò. Đôi khi, có một số bạn khẽ cười, chắc là các bạn đang nghĩ đến những chi tiết độc đáo trong câu chuyện.
Ngoài khi, sân trường như vắng lặng, bởi lẽ đang trong giờ học. Những làn gió của mùa thu khẽ đưa vào lớp, như là một lời động viên và chúc chúng tôi làm bài thật tốt để đạt được điểm số thật cao. Trước khi làm bài, cô giáo không gợi ý gì thêm, cô chỉ nhắc nhở bọn tôi đọc kĩ đề, suy nghĩ thật kĩ trước khi làm bài.
Gần hai phần ba thời gian trôi qua, chúng tôi gần như sắp hoàn thiện bài văn của mình để nộp cho cô giáo. Có những người có vẻ hài lòng với những gì mình đã viết, ngồi cười tùm tỉm và viết nốt những nội dung còn lại của bài văn. Có bạn lại không hài lòng lắm với bài làm và ngồi lắc đầu, nhưng sau đó vẫn cố gắng tiếp tục viết tiếp vì đã không còn nhiều thời gian để làm lại bài. Mỗi hành động của từng người lúc đấy làm tôi không thể nào quên được, tôi còn nhớ như in cái Quỳnh làm 3 tờ giấy vì bạn ấy là một trong những học sinh giỏi Văn nhất lớp tôi. Quỳnh cứ lấy bút là viết những lời văn của bạn ấy thực sự rất hay và sâu sắc.
Không còn nhiều thời gian nữa, ai nấy đều hoàn thiện bài văn của mình để nộp cho cô giáo, những giây phút cuối cùng có vẻ như ồn ào hơn một chút. Có bạn đã hoàn thiện bài viết của mình trước giờ và đang ngồi đọc lại để sửa lỗi chính tả, có bạn chưa viết xong, cặm cụi viết tiếp cho kịp giờ. Không khí lúc ấy thật đặc biệt. Khi cô giáo thông báo hết giờ thì tất cả dừng bút và không ai viết tiếp nữa. Tôi còn nhớ rõ năm đó là Minh, bạn thân của tôi làm lớp trưởng. Bạn ấy đứng lên và đi thu từng bài một, sắp xếp gọn gàng rồi nộp cho cô giáo. Tiếng thở phào nhẹ nhõm của mỗi thành viên được vang lên bởi lẽ chúng tôi đã hoàn thành bài viết của mình. Cho dù nó có như thế nào đi chăng nữa thì bọn tôi cũng đã cố gắng hết sức mình để làm tốt bài Làm văn.
Chẳng hiểu sao khi nhìn lại kí ức ấy, tôi lại nghĩ nó như vừa xảy ra vậy, thân quen một cách lạ thường. Quang cảnh của lớp học trong giờ viết Làm văn có lẽ sẽ theo tôi trong suốt chặng đường của mình, nó hiện hữu trong tôi một cách đặc biệt, khó có thể diễn tả bằng lời. Tôi còn nhớ trong bài Văn ấy tôi được cô giáo cho 7 điểm và nhận xét rằng tôi có tiến bộ. Thật sự quang cảnh lớp học hôm đấy làm tôi nhớ mãi, sẽ không bao giờ quên.