Lặng lẽ Sa Pa -Nguyễn Thành Long

Phan Ha My
Xem chi tiết
Đoàn Trần Quỳnh Hương
30 tháng 12 2022 lúc 13:20

Tham khảo nha bạn: 

Dù được miêu tả ít hay nhiều nhân vật nào của “Lặng lẽ Sa pa” cũng hiện lên với nét cao quí đáng khâm phục.Trong đó anh thanh niên làm công tác khí tượng kiêm vật lý địa cầu đã để lại cho chúng ta nhiều ấn tượng khó phai mờ.

Trước tiên anh thanh niên này đẹp ở tấm lòng yêu đời,yêu nghề ,ở tinh thần trách nhiệm cao với công việc lắm gian khổ của mình.Trong lời giới thiệu với ông hoạ sỹ già và cô gái,bác lái xe gọi anh là “người cô độc nhất thế gian”.Đã mấy năm nay anh “sống một mình trên đỉnh Yên Sơn cao 2600m bốn bề chỉ có cỏ cây và mây mù lạnh lẽo”.Công việc hàng ngày của anh là“đo gió,đo mưa ,đo chấn động mặt đất”rồi ghi chép,gọi vào máy bộ đàm báo về trung tâm.Nhiều đêm anh phải “đối chọi với gió tuyết và lặng im đáng sợ”.Vậy mà anh rất yêu công việc của mình.

Anh quan niệm:“khi ta làm việc ta với công việc là đôi,sao gọi là một mình được?”Anh hiểu rõ : “Công việc của cháu gian khổ thế đấy,chứ cất nó đi,cháu buồn đến chết mất”.Sống một mình nhưng anh không đơn độc bởi “lúc nào tôi cũng có người để trò chuyện.Nghĩa là có sách ấy mà ”.

Tuy sống trong điều kiện thiếu thốn nhưng người thanh niên ấy vẫn ham mê công việc,biết sắp xếp lo toan cuộc sống riêng ngăn nắp, ổn định.Anh nuôi gà, trồng hoa, đọc sách,thỉnh thoảng anh xuống đường tìm gặp bác lại xe cùng hành khách để trò chuyện cho vơi bớt nỗi nhớ nhà.

Sống trong hoàn cảnh như thế sẽ có người dần thu mình lại trong nỗi cô đơn.Nhưng anh thanh niên này thật đáng yêu ở nỗi “ thèm người ”,lòng hiếu khách đến nồng nhiệt và sự quan tâm đến người khác một cách chu đáo.Ngay từ những phút gặp gỡ ban đầu ,lòng mến khách ,nhiệt tình của anh đã gây được thiện cảm tự nhiên đối với người hoạ sỹ già và cô kỹ sư trẻ.Niềm vui được đón khách dào dạt trong anh,toát lên qua nét mặt,cử chỉ:anh biếu bác lái xe củ tam thất,mừng quýnh đón quyển sách bác mua hộ,hồ hởi đón mọi người lên thăm “nhà”,hồn nhiên kể về công việc,đồng nghiệp và cuộc sống của mình nơi Sa pa lặng lẽ.Khó người đọc nào có thể quên,việc làm đầu tiên của anh khi có khách lên thăm nơi ở của mình là:hái một bó hoa rực rỡ sắc màu tặng người con gái lần đầu quen biết.Bó hoa cho cô gái ,nước chè cho ông hoạ sỹ già, làn trứng ăn đường cho hai bác cháu…Tất cả không chỉ chứng tỏ đó là người con trai tâm lý mà còn là kỷ niệm của một tấm lòng sốt sắng , tận tình đáng quí .

Công việc vất vả ,có những đóng góp quan trọng cho đất nước nhưng người thanh niên hiếu khách và sôi nổi ấy lại rất khiêm tốn.Anh cảm thấy đóng góp của mình bình thường,nhỏ bé so với bao ngừơi khác.Bởi thế anh ngượng ngùng khi ông hoạ sỹ già phác thảo chân dung mình vào cuốn sổ tay .Con người khiêm tốn ấy hào hứng giới thiệu cho ông hoạ sỹ những người khác đáng vẽ hơn mình:“Không,không ,bác đừng mất công vẽ cháu,để cháu giới thiệu cho bác những người khác đáng vẽ hơn.”Đó là ông kỹ sư ở vườn rau vượt qua bao vất vả để tạo ra củ su hào ngon hơn,to hơn.Đó là “người cán bộ nghiên cứu sét,11 năm không xa cơ quan lấy một ngày”…Dù còn trẻ tuổi,anh thấm thía cái nghiã,cái tình của mảnh đất Sa pa,thấm thía sự hy sinh lặng thầm của những con người đang ngày đêm làm việc và lo nghĩ cho đất nước .

Bằng một cốt truyện khá nhẹ nhàng ,những chi tiết chân thực tinh tế ,ngôn ngữ đối thoại sinh động Nguyễn Thành Long đã kể lại một cuộc gặp gỡ tình cờ mà thú vị nơi Sa pa lặng lẽ.Chưa đầy 30 phút tiếp xúc với anh thanh niên,khiến người hoạ sỹ già thêm suy ngẫm về vẻ đẹp cuộc đời mà mình không bao giờ thể hiện hết được và còn làm cô kỹ sư trẻ lòng bao cảm mến bâng khuâng …

Với truyện ngắn này ,phải chăng nhà văn muốn khẳng định:Cuộc sống của chúng ta được làm nên từ bao phấn đấu,hy sinh lớn lao và thầm lặng?Những con người cần mẫn,nhiệt thành như anh thanh niên ấy, khiến cuộc sống này thật đáng trân trọng,thật đáng tin yêu

Bình luận (0)
Phan Ha My
Xem chi tiết
Nguyen Khanh Chii
29 tháng 12 2022 lúc 21:32

Vẻ đẹp của nhân vật anh thanh niên trong tác phẩm LLSP của NTL đã được thể hiện thật chân thực, sinh động qua đoạn văn : “Thôi, chấm dứt tiết mục hái hoa…… Xong việc, trở vào, không thể nào ngủ lại được.” Trước hết, qua lời trò chuyện của anh với ông họa sĩ và cô kĩ sư, ta thấy được ở anh lòng yêu nghề, gắn bó với công việc. Anh đã giới thiệu rất chi tiết từng dụng cụ, từng loại máy trong công việc của mình cho ông họa sĩ và cô kĩ sư nghe với giọng điệu say sưa, hào hứng. Để có thể hiểu và giới thiệu một cách đầy đủ về công việc cũng như các thiết bị làm việc của mình một cách rành rọt như vậy hẳn là anh đã dành rất nhiều thời gian để tìm hiểu về nó và thậm chí coi nó như một người bạn của mình. Và cũng nhờ tình yêu nghề, say mê với công việc mà anh có được sự thành thạo cũng như kinh nghiệm trong công việc của mình: “ Ban đêm, không nhìn máy, cháu nhìn gió lay lá hay nhìn trời, thấy sao nào khuất, sao nào sáng, có thể nói được mây, tính được gió.” Những kinh nghiệm ấy anh có được nhờ tích lũy trong suốt quá trình làm việc, trong suốt bốn năm gắn bó với công tác khí tượng kiêm vật lí đại cầu. Đáng quý hơn, ở anh , ta còn thấy tinh thần tự giác rất cao, có thái độ nghiêm túc trong công việc. Dù sống một mình trên đỉnh núi cao, không ai đôn đốc nhắc nhở nhưng anh vẫn luôn hoàn thành tốt công việc của mình. Vượt qua sự khắc nghiệt của thiên nhiên mùa đông nơi núi cao lạnh lẽo, đúng giờ ốp thì cho dù mưa gió, giá rét, anh vẫn trở dậy ra vườn làm nhiệm vụ một cách đều đặn, chính xác bốn lần trong ngày và âm thầm, bền bỉ trong suốt nhiều năm. Và qua đoạn trích, ta còn thấy ở anh sự cởi mở, chân thành và lòng hiếu khách. Dù chỉ là gặp gỡ tình cờ, ông họa sĩ và cô kĩ sư là những vị khách mới quen nhưng anh thanh niên đã tỏ ra rất hào hứng khi được trò chuyện, tâm sự với khách. Anh nhiệt thành kể cho khách nghe công việc và cuộc sống của mình một cách say sưa, không chút e dè; anh đếm từng giây, từng phút trôi qua để không bỏ lỡ dịp hiếm có được trò chuyện cùng khách. Như vậy, chỉ với một đoạn văn ngắn, qua lời kể của anh thanh niên, người đọc thấy hiện lên ở anh những vẻ đẹp thật đáng quý trong suy nghĩ, hành động, tâm hồn và tình cảm, anh chính là hiện thân cho vẻ đẹp của con người lao động thời kì mới – xây dựng CNXH.

Bình luận (0)
ツHương-ly✿
Xem chi tiết
20. Nguyễn Tô Bảo Ngân 8...
Xem chi tiết
Đoàn Trần Quỳnh Hương
28 tháng 12 2022 lúc 15:45

Bạn tham khảo nha rồi triển khai thêm ý của mình: Trong truyện ngắn Làng của nhà văn Kim Lân, ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng người đọc có lẽ là nhân vật ông Hai, đặc biệt là tâm trạng khi ông nghe cái tin làng chợ Dầu theo giặc. Cái tin ấy là một nỗi bất hạnh lớn đối với ông, ban đầu ông còn cố chưa tin cái sự thật ấy nhưng những người tản cư đã khẳng định chắc chắn rằng họ vừa ở dưới ấy lên làm ông không thể không tin được.Trong tâm trí ông lúc bấy giờ cái tin dữ ấy là một ám ảnh day dứt khôn nguôi. Khi nghe tiếng chửi bọn Việt gian những người tản cư khiến ông lão cúi gằm mặt mà đi. Về đến nhà, ông nằm vật xuống giường rồi tủi thân nhìn lũ con mà nước mắt ông lão cứ dàn ra. Ông tự hỏi bản thân rằng liệu chúng nó cũng là trẻ con làng Việt gian đấy ư? Chúng nó cũng bị người ta rẻ rúng hắt hủi đấy ư? ''. Nỗi tủi nhục hổ thẹn đó khiến ông Hai không giám ló mặt ra khỏi nhà. Nỗi sợ bị người ta đuổi. Nội tâm ông đấu tranh có lên quay về cái làng ấy nữa không? Nhưng ông khẳng định bản thân rằng “Làng thì yêu thật đấy, nhưng về làm gì nữa khi chúng nó theo Tây cả rồi?.” Qua đây ta có thể thấy được tình yêu làng quê tình yêu đất nước của ông Hai lớn lao biết nhường nào.

Bình luận (0)
qqqqqq
Xem chi tiết
︵✰Ah
27 tháng 12 2022 lúc 7:24

Anh thấy có đoạn này hợp với yêu cầu bài em nhe , nên là em có thể viết thêm mở bài và kết để bài theo ý mình nhé 
" Công việc của cháu cũng quanh quẩn ở mấy chiếc máy ngoài vườn này thôi. Những cái máy vườn trạm khí tượng nào cũng có. Dãy núi này có ảnh hưởng quyết định với gió mùa đông bắc đối với miền Bắc nước ta. Cháu ở đây có nhiệm vụ đo gió, đo mưa, đo nắng, tính mây, đo chấn động mặt đất, dự vào việc báo trước thời tiết hằng ngày, phục vụ sản xuất, phục vụ chiến đấu. Đây là máy móc của cháu. Cái thùng đo mưa này, ở đâu bác cũng trông thấy, mưa xong đổ nước ra cái cốc li phân mà đo. Cái này là máy nhật quang ký, ánh sáng mặt trời xuyên qua cái kính này, đốt các mảnh giấy này, cứ theo mức độ, hình dáng vết cháy vết cháy mà định nắng. Đây là máy vin, nhìn khoảng cách giữa các răng cưa mà đoán gió. Ban đêm không nhìn mây, cháu nhìn gió lay lá, hay nhìn trời, thấy sao nào khuất, sao nào sáng, có thể nói được mây, tính được gió. Cái máy nằm dưới sâu kia là máy đo chấn động vỏ quả đất. Cháu lấy những con số, mỗi ngày báo về “nhà” bằng máy bộ đàm: bốn giờ, mười một giờ, bảy giờ tối, lại một giờ sáng. Bản báo ấy trong ngành gọi là “ốp”. Công việc nói chung dễ, chỉ cần chính xác. Gian khổ nhất là lần ghi và báo về lúc một giờ sáng. Rét, bác ạ. Ở đây có cả mưa tuyết đấy. Nửa đêm đang nằm trong chăn, nghe chuông đồng hồ chỉ muốn đưa tay tắt đi. Chui ra khỏi chăn, ngọn đèn bão vặn to đến cỡ nào vẫn thấy là không đủ sáng. Xách đèn ra vườn, gió tuyết và lặng im ở bên ngoài như chỉ chực mình ra là ào ào xô tới. Cái lặng im lúc đó mới thật dễ sợ: nó như bị chặt ra từng khúc, mà gió thì giống những nhát chổi muốn quét đi tất cả, ném vứt lung tung… Những lúc im lặng lạnh cóng mà lại hừng hực như cháy. Xong việc, trở vào, không thể nào ngủ lại được."

Bình luận (0)
Đỗ Huyền Diệu
Xem chi tiết
Linh
18 tháng 12 2022 lúc 22:34

Thái độ với công việc và cuộc sống?

Bình luận (4)
Dương Tuân Hưng
18 tháng 12 2022 lúc 23:34

Dòng chữ khắc trên sống lưng lược ‘ Yêu nhớ tặng Thu con của Ba” có ý nghĩa gì?

Bình luận (0)
Simba
Xem chi tiết
Lương Phước
Xem chi tiết
Thành Huy
Xem chi tiết
Cô Mỹ Linh
16 tháng 12 2022 lúc 23:12

Nhận xét về cách xây dựng hệ thống nhân vật: Anh thanh niên và các nhân vật khác (bác lái xe, ông họa sĩ, cô kĩ sư,...) đều là những người lao động thầm lặng, miệt mài. Hệ thống các nhân vật đã tạo nên một bức tranh với tập thể những người anh hùng lao động thầm lặng trong công cuộc xây dựng xã hội ở miền Bắc và kháng chiến chống Mĩ ở miền Nam. Tuy nhiên, tác giả Nguyễn Thành Long đã để nhân vật anh thanh niên nổi bật lên, trở thành nhân vật trung tâm của tác phẩm.

Nhận xét về cách đặt tên: tất cả các nhân vật đều không có tên riêng mà chỉ được gọi bằng những danh từ chung. Điều này đã nhấn mạnh thêm sự âm thầm, lặng lẽ trong công việc của họ; đồng thời, qua đó, tác giả muốn nói rằng trên khắp đất nước này, có biết bao những con người cũng đã và đang ngày đêm thầm lặng cống hiến cho Tổ quốc. 

Bình luận (0)
Thảo Thanh
Xem chi tiết