Em có nhận xét gì về từ ngữ mà tác giả sử dụng để miêu tả hình dáng , tư thế Bác Hồ
Em có nhận xét gì về từ ngữ mà tác giả sử dụng để miêu tả hình dáng , tư thế Bác Hồ
Viết 1đoạn văn khoảng (5 đến 7 câu) nêu suy nghĩ của em về hình tượng Bác Hồ có sử dụng cụm danh từ (gạch chân cụm danh từ)
viết một đoạn văn ngắn nêu nên suy nghĩ, tình cảm của em về bác hồ qua cuộc trò chuyện giữa bác và anh đội viên
chỉ ra các tiếng gieo vần trong khổ thơ đầu bài thơ đêm nay bác không ngủ và cho biết tên gọi của các cách gieo vần đó :
" Anh đội viên thức dậy
Trời đã khuya lắm rồi
Mà sao bác vẫn ngồi
Đêm nay bác không ngủ "
Mình đang cần gấp !!!!! plz plz plz
Em hãy viết một đoạn văn phân tích tình cảm của Bác với các anh bộ đội
hãy tóm tắt một số hiểu biết của em về thể thơ năm chữ trong hát dặm
phân tích ngữ liệu, nghệ thuật nội dung về Bác trong các lần thức thứ nhất và thứ ba.
giúp mình với!
trinh bay cam nhan cua em ve kho tho bang 1 doan van tu 5 den 7 cau :
anh doi vien nhin bac
cang nhin lai cang thuong
nguoi cha mai toc bac
dot lua cho anh nam
Ai nhanh cho like nha
Biện pháp tu từ ẩn dụ : Người cha mái tóc bạc
-Người cha chỉ Bác Hồ
-Điểm giống: Bác Hồ và người cha đều yêu thương chăm lo cho con cái
- Tác dụng: gợi nhiều liên tưởng cho người đọc về tình thương yêu của Bác Hồ với chiến sĩ trên một đêm rừng ở chiến khu việc Bắc. Đó là sự quan tâm, chu đáo, gần gũi, thân thương như người cha với người em trong gia đình.
Đoạn thơ:Anh đội viên nhìn Bác
Càng nhìn lại càng thương
Người cha mái tóc bạc
Đốt lửa cho anh nằm
Đã ử dụng ẩn dụ trong lời thơ "người cha mái tóc bạc".người cha ở đây dc hiểu là bắc Hồ.Đây là một cách ss ngầm rất phù hợp và độc đáo vifgiwuax Bác Hồ vs ng` cha có nhiều nét tương dồng như tương dồng về tuồi tác (mái tóc bạc) ;tương đồng về tình cảm và hđ chăm sóc ác a đội viên của Bác nhưng ng` cha chăm soc các con trong gđ.Qua h/ả ẩn dụ cho ta thấy đc tình yêu thương bao la rộng lớn của Bác dành cho bộ đội và dân công.Trong con mắt a đội viên thì Bác nhưng ng` cha già đáng yêu ,đáng kính.
tham khảo các ý sau rồi viết tiếp những suy nghĩ của bản thân sau khi học xong bài thơ đêm nay bác không ngủ.
-Tình yêu thương sâu sắc ,rộng lớn của bác hồ đối với bộ đội và nhân dân.
-Thể thơ 5 chữ có nhiều vần liền thích hợp với lối kể chuyện bằng thơ.
-Sự kết hợp giữa tả,kể với biểu cảm khiến hình tượng thơ trở nên nổi bật .
-.......
nhanh lên các bạn ơi.mai mình phải nộp rồi.
dua vao bai tho dem nay bac ko ngu hay viet 1 bai van ngan bang loi cua anh chien si ke ve 1dem ko ngu voi bac ho khi di chien dich
Mùa thu năm 1950, Đảng và Chính phủ ta quyết định mở chiến dịch Biên giới (chiến dịch Cao – Bắc – Lạng). Trong chiến dịch, Bác Hồ đến thăm đơn vị chúng tôi và nghỉ lại nơi trú quân. Trời lạnh, thêm cơn mưa lâm thâm càng tăng thêm cái lạnh lẽo nơi núi rừng. Chính đêm ấy, tôi đa được chứng kiến vị chủ tịch vĩ đại cuẩ nhân dân trằn trọc thức cả đêm vì lo lắng, săn sóc cho những người chiến sĩ chúng tôi.
Đêm khuya, cảnh vật chìm trong bóng tối, tiếng mưa rơi tí tách trên từng cành cây, ngọn lá. Mọi vật dường như đang say sưa với giấc ngủ sau một ngày dài, cả tôi và những người đồng đội cũng yên giấc ngủ say. Ấy vậy mà khi tôi trở mình tỉnh giấc, lại thấy “người cha già” ngồi bên đống lửa, hai tay bó gối, đôi mắt trầm ngâm với những nếp nhăn sâu hơn trên vầng trán rộng. Bác khơi cho đám lửa cháy bùng lên, hơi ấm lan tỏa khắp căn lều dã chiến. Rồi Bác nhón chân nhẹ nhàng đi dém chăn cho từng người từng người một như sợ chỉ một tiếng động nhỏ sẽ làm cho chúng tôi tỉnh giấc. Bác ân cần săn sóc như người mẹ già chăm lo, yêu thương đàn con nhỏ, sợ chúng bị lạnh, bị ốm đau.
Từng cử chỉ, hành động của Bác càng sưởi ấm trái tim tôi, trong lòng tôi trào lên niềm yêu thương và biết ơn vô hạn, tôi cảm thấy mình được bao bọc, che chở dưới đôi cách rộng lớn tình thương bao la, nồng đượm ấy. Lòng tôi buồ hồi, rưng rưng trong niềm xúc động, rồi tôi thì thầm hỏi Bác:
- Bác ơi! Bác chưa ngủ ạ? Bác có lạnh lắm không?
Bác ân cần nói:
- Chú cứ việc ngủ ngon để ngày mai đi đánh giặc.
Lòng tôi bồn chồn nhưng vẫn nghe theo lời Bác nhắm mắt ngủ. Trong cơn mơ màng, tôi lo Bác bị ốm, mệt mỏi bởi chiến dịch vẫn còn dài, còn nhiều khó khắn, Bác mà ốm thì lấy sức đâu mà chiến đấu với quân thù.
Tôi hốt hoảng, giật mình sau lần thứ ba thức giấc. Bác vẫn ngồi đó, bên bếp lửa hồng đang cháy rực, chòm râu im phăng phắc tựa như pho tượng vậy. Đôi mắt sáng trĩu nặng suy tư, đăm đăm nhìn bếp lửa. Lòng tôi đau xót, lo lắng lên tiếng:
- Bác ơi! Bác ngủ đi ạ. Trời sắm sáng mất rồi.
Giọng Bác trầm ngâm vang lên trong không gian:
- Chú cứ ngủ đi, đừng bận tâm về Bác. Ngày mai quân ta phải ra trận, Bác lại không yêu lòng. Bác thương mọi người đêm nay ngủ ngoài rừng, không có tấm chăn, chiếc gối, lại phải lấy lá cây làm chiếu, manh áo mỏng làm chăn. Trời mưa như thế này làm sao mà khỏi ướt, Bác chỉ mòng cho trời sáng mau mau để mọi người đỡ khổ.
Nghe Bác nói, lòng tôi càng thêm yêu quý Bác. Người lo cho chiến sĩ dẫn công, lo cho cuộc chiến dịch ngày mai. Tình thương của Người bao trùm lên đất nước và dân tộc.
Tôi vui sướng, tự hào vì là một người chiến sĩ dưới lá cờ Tổ quốc. Bác khơi dậy trong tôi tình yêu Tổ quốc, đồng bào, đồng đội. Vậy nên làm sao tôi có thể tiếp tục ngủ yêu trong chiếc chăn ấm áp cạnh ngọn lửa hồng trong khi dân tộc đang chịu bao gian khổ, tôi xin thức luôn cùng Bác. Ngọn lửa lại càng cháy rực như hiểu được lòng tôi, sau một đêm bên cạnh Bác Hồ, tôi càng quyết tâm cùng những đồng đội của mình dành lại đọc lập tự do cho Tổ quốc.