Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Xem chi tiết
Nguyễn Ngọc Cẩm	Hà
5 tháng 8 2023 lúc 10:17

   Sau khi vô tình lướt được bài đọc này, mình đã thốt lên: "Sao Batman lại có thể giống mình đến vậy?". Từ nhỏ, mình đã rất sợ sâu, chuột, gián,... Nói chung chung là những côn trùng. Các bạn nam cùng lớp đã bắt sâu để hù dọa mình, lại còn bảo là cách rèn luyện bản thân. Mình đã cố gắng nhưng lại càng sợ hãi hơn. Mình thấy không ai có thể hiểu cho mình. Nhưng mẹ là người đã giúp mình vượt qua sự sợ hãi đó. Và lần đầu tiên, mình nhận ra mình không cô độc. Cuộc sống của mình tuyệt vời đúng như câu nói cuối cùng trong mẩu truyện trên:" Cuộc đời cậu cứ như một giấc mơ vậy. Nó còn hơn cả thế ấy chứ".

Richardosonumiel
5 tháng 8 2023 lúc 14:18

Cuộc đời của tôi thực sự giống như một giấc mơ. Từ những bài đọc và trải nghiệm cuộc sống, tôi nhận ra rằng cuộc sống không chỉ đơn thuần là những sự kiện và trải nghiệm hàng ngày, mà còn là một hành trình tìm kiếm ý nghĩa và mục đích.

Như trong cuốn sách "Người giàu có nhất thành Babylon", tôi học được rằng thành công không chỉ đến từ việc tích góp tài sản vật chất, mà còn đến từ việc xây dựng những giá trị về đạo đức và tri thức. Cuộc sống của tôi không chỉ là việc làm và kiếm sống, mà còn là việc trau dồi kiến thức, phát triển bản thân và đóng góp cho xã hội.

Trong cuốn sách "Người giàu nhất thành Phố", tôi nhận ra rằng cuộc sống không chỉ là việc đạt được thành công cá nhân, mà còn là việc xây dựng một cộng đồng đoàn kết và phát triển. Tôi tin rằng cuộc sống của tôi cũng phải mang ý nghĩa và giá trị cho những người xung quanh, không chỉ riêng mình.

 

Đoàn Trần Quỳnh Hương
5 tháng 8 2023 lúc 14:43

Sau khi đọc xong câu chuyện về Batman tôi thật sự tin rằng "Cuộc đời của cậu cứ như một giấc mơ vậy. Nó còn hơn cả thế ấy chứ". Giấc mơ là những điều chúng ta không thể tự chủ được, có những giấc mơ đẹp đến rồi đi nhưng cũng có những giấc mơ đến như một cơn ác mộng ám ảnh tâm trí chúng ta. Tại đó luôn xảy ra những biến cố không ngờ và kéo theo theo đó là những vết thương không ngừng dỉ máu và những day dứt khôn nguôi. Song "cuộc đời còn hơn cả thế ấy chứ" vì nó luôn được soi sáng bởi ánh sáng hiện thực. Nỗi đau sẽ chấm dứt khi chúng ta thức dậy sau cơn ác mộng và tiến về phía trước. Điều đó không có nghĩa những ám ảnh sẽ biến mất nhưng ít nhất ta vẫn còn sống chứ không chỉ tồn tại như những cái xác "không hồn" tự dằn vặt bản thân trong những cơn ác mộng mình tự tạo ra. Nhân sinh như mộng, người tỉnh mộng tan. Sau tất cả thứ tồn tại vĩnh hằng vẫn là ý chí của con người có vượt qua được nỗi sợ đau khổ không hay chấp nhận vùi mình trong những giấc mơ huyền hoặc không bao giờ muốn tỉnh giấc để tự giải thoát.

Quoc Tran Anh Le
Xem chi tiết
T . Anhh
28 tháng 4 2023 lúc 22:47

Câu 1:

- Tên bài thơ: Lượm

- Tác giả: Tố Hữu

- Hoàn cảnh sáng tác: Năm 1949, thời kì chống Pháp đang diễn ra ác liệt.

Câu 2: 

- Thể thơ: thơ 4 chữ

- PTBĐ chính: Tự sự

Câu 3: Đây là 1 câu thơ đặc biệt, khổ thơ và câu đặc biệt này diễn tả lòng đau xót tiếc thương như dồn nén lại, như đứt đoạn ra trước tin hy sinh đột ngột của Lượm.

Câu 7: Bài thơ Đồng chí của Chính Hữu

"Đồng chí" có nghĩa là:

+ Đồng: cùng

+ chí: chí hướng, lí tưởng

"Đồng chí" là có cùng một chí hướng, lí tưởng.

(Em chỉ làm được 4 câu thôi ạ)

Ngô Bá Hùng
28 tháng 4 2023 lúc 23:06

c1:-Bài thơ trên là bài "Lượm" của tác giả Tố Hữu.

-hcst: tháng12 năm 1946 đã nổ ra trận chiến giữa quân ta và giặc Pháp tại Huế. Đến tháng 2 năm 1947, mặt trận tại Huế bị tan vỡ, quân ta di chuyển lên chiến khu và đổi sang lối đánh du kích. Lúc đó, nhà thơ Tố Hữu từ Hà Nội trở về Huế để phục vụ kháng chiến. Tình cờ trên đường đi, nhà thơ được gặp Lượm - một cậu bé liên lạc nhỏ tuổi, nhanh nhẹn, thông minh, trong sáng. Ít lâu sau, nhà thơ nghe tin Lượm đã anh dũng hi sinh trên đường đi đưa thư. Vô cùng xúc động trước sự hi sinh của em, nhà thơ Tố Hữu đã viết nên bài thơ Lượm.

c2:- thể thơ: 4 chữ

-ptbd chính: biểu cảm

c3: Hai câu thơ "Ra thế, lượm ơi!" truyền đạt ý nghĩa sự chấp nhận của tác giả trước sự ra đi của một người lính trẻ tuổi. Cảm xúc của tác giả trong hai câu thơ này là đau buồn và xót xa.

c5: Tác giả viết lặp lại hai đoạn thơ cuối để tăng cường tính nhân đạo của bài thơ. Những đoạn thơ cuối cùng nhắc nhở độc giả về sự giá trị của cuộc sống và những thứ quan trọng nhất trong cuộc sống, như tình bạn, tình đồng chí và sự hy sinh.

 

nthv_.
29 tháng 4 2023 lúc 9:13

Câu 7:

- Liên hệ hai văn bản: "Đồng chí" - Chính Hữu và "Bài thơ về tiểu đội xe không kính" - Phạm Tiến Duật

- "Đồng chí" là tiếng gọi, tiếng xưng hô thông thường của những người lính cách mạng, là một sự sáng tạo mới trong ngôn ngữ. Hai từ ấy chính là sự kết tinh của mọi cảm xúc, mọi tình cảm: tình đồng chí là cao độ của tình bạn, tình người. Nó làm cho cái mối quan hệ giữa những người cùng một đội ngũ - những khái niệm rất đỗi bình thường, thành một sự sáng tạo cao quý mà thiêng liêng vô cùng. 

Quoc Tran Anh Le
Xem chi tiết
Hàng Tô Kiều Trang
21 tháng 4 2023 lúc 22:28

1. Từ ngữ địa phương.

Vì "ni" nghĩa là "đây" theo cách nói của người miền Trung.

2. Chỉ: BPTT liệt kê.

Tác dụng:

- nhấn mạnh trường nghĩa bi quan với đời từ đó câu thơ có ý nghĩa xúc tích và trở nên hay hơn, rõ ràng mạch lạc hơn.

- nổi bật được dụng ý không cần oán giận, hờn dỗi với đời.

3.

Lướt mắt qua bao nhiêu tác phẩm trong làng thi ca Việt, đọng lại trong tôi rõ nét nhất là một bài thơ nhân đạo sâu sắc "Nhân sinh như mộng". 

Cả bài thơ là những lời nói nhẹ nhàng, dịu dàng với âm điệu thơ trầm lắng dễ dàng đi sâu vào lòng bất kì độc giả nào. Với thể thơ thất ngôn tứ tuyệt như mộng, bài thơ càng diễn đạt được những nỗi lòng của tác giả về ý nghĩa cuộc đời. Hơn hết là ý nghĩa nhân đạo được thể hiện chậm rãi xuyên suốt bài thơ. Từ câu thơ đầu ta thấy "Đã biết ni là quán trọ", tác giả tinh tế giới thiệu một không gian đầy khúc mắc với bao con người bao cảm xúc. Liệu rằng có một tầng nghĩa nào ẩn dưới câu thơ ấy?. Ta nhẹ nhàng đọc, liền ngẫm nhận ngay "quán trọ" ở đây cũng có thể là nơi dừng chân cho tâm hồn ở bao con người nữa. Tác giả cảm thán với sự đời, rồi người đưa vào thơ một cách tự nhiên: "Hơn, thua, hơn oán để mà chi!. Đó là một ý nghĩa cuộc sống sâu sắc cũng lại vừa là ý nghĩa nhân đạo của bài thơ. Con người ta sống cứ hãy nhẹ nhàng, bình thản, tha thứ được thì tha thứ, buông bỏ được thì buông bỏ. Từ đây, ta thấy được một lời khuyên cũng như một chân lý nâng đỡ tâm hồn và vực dậy tâm hồn của bao người. Dù rằng rất hay và ý nghĩa ở 2 câu thơ đầu nhưng cái cốt thực sự của bài là ở 2 câu cuối. Có ý muốn truyền đạt rằng hãy xem xem những con người đã từ giã trần đời xem. Họ mang được gì cho bản thân không khi mà sống chỉ biết oán trách, hờn đau?. Từ đó, tác giả ý niệm đưa ra một ý nghĩa nhân đạo tuyệt mĩ hơn rằng cuộc sống sẽ là muôn vàn những câu chuyện đau buồn, chẳng ai có thể tránh khỏi nhưng nếu chỉ biết oán hờn thù hận thì cuối cùng khi đã ra đi vật chất thực sự ta để lại chẳng có gì cả. 

Khép lại, bài thơ với âm hưởng nhẹ nhàng lời thơ từ tốn đã dắt ta cảm nhận được những ý nghĩa nhân đạo vô cùng sâu sắc trong cuộc sống. Từ những cái đẹp, cái hay đó người đọc hay bất kì ai được nghe bài thơ sẽ có thể trút bỏ những phiền ưu, giận hờn trong không thời gian hạn hẹp của cuộc đời.

4. Văn bản: "Người ăn xin" và "Chiếc lá cuối cùng"

Giải thích:

"Người ăn xin" thể hiện ý nghĩa sự cho đi không chỉ ở vật chất mà còn ở tấm lòng, như thế còn đáng quý hơn.

"Chiếc lá cuối cùng" là một tuyệt tác thể hiện một cuộc sống ấm áp trong ngọn lửa tình yêu thương của những con người nghèo vật chất giàu tinh thần.

Và em nhận thấy đó là ý nghĩa sống có tình thương với tâm hồn rộng mở.

_._Kiều Trang_._

Quoc Tran Anh Le
Xem chi tiết
Xem chi tiết
nhi yến
14 tháng 3 2023 lúc 16:39

Em lớp 6

Doanh Lê Xuân
14 tháng 3 2023 lúc 16:51

Em lớp 5

Enjin
14 tháng 3 2023 lúc 17:01

Thật ra thì ai cũng có tâm sự riêng muốn nói cho người khác nghe. Nên em rất đồng tình với câu nói là con người cũng phải biết lắng nghe người khác nói mới là người biết cách nói chuyện. Bởi vì khi nghe người khác nói chuyện về cuộc đời họ, sự nghiệp thất bại hay thành công của họ thật sự rất quý giá đối với người nói, nên chúng ta nên biết cách tôn trọng họ bằng cách đơn giản là lắng nghe và sẻ chia, thông cảm với họ. Lắng nghe dù chỉ là cách vô cùng đơn giản nhưng chắc chắn cũng sẽ giúp người nói bớt phần cô đơn.

Xem chi tiết
Quyền Trần Văn
10 tháng 3 2023 lúc 14:54

Tuổi trẻ là tương lai của đất nước. Việc trau dồi kiến thức của tuổi trẻ hôm nay sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến sự phát triển của đất nước mai sau. Chính vì thế, tuổi trẻ chúng ta cần tích lũy cho bản thân nhiều trải nghiệm quý báu để có thể hoàn thiện mình và trở nên tốt hơn. Sự trải nghiệm chính là những hiểu biết, bài học, kinh nghiệm mà con người có được, tích lũy được từ sách vở, từ cuộc sống để hoàn thiện bản thân mình hơn. Sự trải nghiệm có vai trò vô cùng quan trọng đối với con người nói chung và đối với giới trẻ nói riêng, mỗi người trẻ cần tích cực trau dồi cho mình thêm những trải nghiệm để bản thân mình hoàn thiện hơn. Chúng ta không thể tốt hơn nếu không nỗ lực học tập, tích lũy, hoàn thiện bản thân. Trải nghiệm làm cho con người trưởng thành hơn, biết cách xử lí mọi vấn đề của cuộc sống tốt hơn từ đó hiệu quả của cuộc sống sẽ được nâng cao hơn. Cuộc sống luôn tồn tại nhiều khó khăn, thử thách, nếu không tôi luyện cho bản thân nhiều trải nghiệm cùng với bản lĩnh, ta sẽ khó vượt qua được những khó khăn đó và khó có được thành công. Người có nhiều sự trải nghiệm sẽ thấy cuộc sống muôn hình vạn trạng, thấy được ý nghĩa của cuộc sống, thấy cuộc sống này đáng sống hơn, thêm yêu đời và trân trọng từng khoảnh khắc hơn. Tuy nhiên trong xã hội vẫn còn có nhiều người chưa nhận thức được vai trò, tầm quan trọng của sự trải nghiệm đối với bản thân mình. Cũng có những người lười biếng, không chịu khó vươn lên, học tập để hoàn thiện bản thân,… Những người này thật đang chê trách và cần thay đổi bản thân nếu muốn có cuộc sống tốt đẹp hơn. Là người chủ nhân tương lai của đất nước, người trẻ chúng ta cần tích cực học tập, trau dồi cho bản thân những trải nghiệm ở đa lĩnh vực để khám phá và hoàn thiện bản thân cũng như để trở nên tốt hơn trong tương lai. Sự trải nghiệm vô cùng quan trọng và cần thiết đối với giới trẻ nói riêng và con người nói chung. 

Người trải nghiệm nhiều sẽ có cái nhìn về đời, về cuộc sống toàn diện và thông thoáng hơn. Họ thường nhìn ra được những thứ thật sự quan trọng với bản thân để rồi tập trung vào đó, hơn là việc phí công sức vào những thứ vô bổ phù phiếm hàng ngày. Đi đi, trải nghiệm đi, để thấy những mảnh đời bất hạnh, để nhận ra bản thân mình dù gặp nhiều rắc rối nhưng vẫn còn hạnh phúc và may mắn bao nhiêu. Những người đi nhiều trải nhiều gặp nhiều việc sẽ có cái nhìn tổng quát và bao dung hơn. Họ có xu hướng trân quý cuộc sống hơn và dễ dàng hòa nhập hơn vào mọi hoàn cảnh trên đời. Đó chính là phần thưởng. Cứ mỗi khi trải qua một chuyện ta lại thấy mình lớn hơn, già hơn, thấy cuộc đời đáng sống hơn rất nhiều.

Hàng ngày chúng ta cứ nghe ra rả bên tai và đọc được hàng ngàn thông điệp kiểu “hãy là chính mình, hãy tìm chính mình” nhưng khoan, hãy là chính mình bằng cách nào khi ta còn đang phải mải mê tìm kiếm chính mình là gì? Thật ra chỉ có một cách thôi, một câu trả lời cho tất cả, đó là hãy trải nghiệm đi, trải nghiệm mọi điều trong cuộc sống. Chỉ có trong trải nghiệm, trong những hoàn cảnh cụ thể bạn mới biết mình là người như thế nào. Chỉ có trong trải nghiệm bạn mới tìm ra được chính mình. Trải nghiệm sẽ cho bạn biết bạn là người can đảm hay sợ sệt. Trải nghiệm sẽ cho bạn biết bạn là người giữ lời hay là kẻ thất hứa, là người trọng tình cảm hay luôn bị lí trí lấn át. Chỉ trong trải nghiệm bạn mới biết được khả năng sinh tồn, khả năng xoay chuyển tình huống và khả năng đối phó với những khó khăn. Chính những nét tính cách đó là con người bạn. Làm sao bạn có thể tìm ra nó, tìm ra chính mình khi không trải qua những hoàn cảnh cụ thể trong cuộc sống?

Trải nghiệm sẽ là thầy dạy tốt nhất cho bạn trong cuộc đời mà không bất cứ người thầy nào khác có thể dạy tốt hơn. Kinh nghiệm từ đâu ra nếu không từ trải nghiệm? Chúng ta đương nhiên có thể học hỏi từ những kinh nghiệm của người khác, nhưng thôi nào, chẳng mấy ai chịu học từ bài học của người khác cả. Tôi có rất nhiều ví dụ thực tế chứng minh nhận định này, một trong số chúng là khi các bạn tôi đến hỏi kinh nghiệm mở shop thời trang hoặc quán cafe. Đương nhiên tôi luôn chỉ họ mọi điều, kể cả những kinh nghiệm đau thương của mình, nhưng rồi sao? Họ ờ à và rồi sau đó họ lờ nó đi và mắc những lỗi y chang tôi đã cảnh báo. Nhiều đến mức tôi chẳng thấy lạ hay buồn lòng gì nữa cả. Người ta thực sự chỉ học được từ chính trải nghiệm của bản thân.

Một người mới bắt đầu kinh doanh sẽ không thể biết tại sao vốn dự phòng lại quan trọng. Một người không bao giờ đọc sách sẽ chẳng hiểu nổi tại sao người ta phải đọc sách. Một người chưa đi du lịch bụi bao giờ sẽ không biết tại sao người ta phải mang theo mình thứ này thứ nọ như vài viên thuốc tây, chai nước lọc hay ít đồ ăn khô… Thật sự là như thế, bạn chỉ có thể học hỏi được nhiều khi và chỉ khi chính bạn phải trải nghiệm cuộc sống trong từng hoàn cảnh xảy đến mà thôi.

Trải nghiệm đơn giản là hãy nhào ra ngoài đời, nhào vào cuộc sống, không sợ thử những điều mới lạ, những thử thách và cơ hội với tâm thế của người học hỏi mọi thứ, nhưng cũng đừng quên ước chừng trước những gì bạn có thể mất, hay cái giá bạn phải trả để có những trải nghiệm đó.

Tham gia một tổ chức đa cấp, đó là trải nghiệm. Làm thêm gia sư, phục vụ, lễ tân… đó là trải nghiệm. Tham gia một câu lạc bộ, những hoạt động xã hội, thử sức kinh doanh bất kì lĩnh vực nào, đó là trải nghiệm. Thử học những điều mới, làm quen bạn bè mới… đó là trải nghiệm. Đi đây đi đó, đi phượt, đi du lịch bụi… đi chính là kiểu trải nghiệm mạnh mẽ nhất.

Đỗ Hồng Mai
Xem chi tiết
Nene
7 tháng 3 2023 lúc 19:52

Tôi là một chú chim sống ở biển khơi xa xôi . Tôi cai trị một hòn đảo chứa đầy vàng bạc châu báu  .

Vào một ngày nọ, khi bay vào đất liền để dạo chơi, đập vào mắt tôi là một cây khế với nhiều trái chín vàng ươm. Trái lủng lẳng trên đó. Quả nào ăn cũng ngọt lịm, và mọng nước. Thế là tôi liền sà ngay xuống ăn, liên suốt tục cả tháng trời , ngày nào tôi cũng ghé ngang qua ăn khế. Tuy nhiên, một hôm nọ, khi tôi đang ăn khế, thì người vợ nói:

 - Ông chim ơi, ông ăn như thế thì còn gì là khế của nhà cháu nữa!  Cây khế của nhà cháu cũng sắp hết quả rồi, ông ạ!

Tôi liền nói ngay :

- Ăn một quả, trả cục vàng, may túi ba gang , mang đi mà đựng !

Sợ vợ chồng người em không nghe thấy, tôi nói đi nói lại tới ba lần rồi mới vỗ cánh bay đi. Sáng sớm hôm sau, tôi giữ lời và bay đến nhà người em. Tôi chở người em đến hòn đảo , tôi thì nằm đợi người  em còn người em thì đứng ở cửa hang để nhặt ít vàng và kim cương. Nhặt xong người  em ra hiệu cho tôi bay về. Sau hôm đó, nhà người  em trở nên giàu có, còn tôi thì  lâu  lâu  mới đến  ăn khế.

Ít lâu sau, chủ của cây khế đổi thành vợ chồng người anh. Ban đầu, tôi cũng không để ý lắm nhưng khi tôi mới ăn vài quả họ đã vội tru tréo lên:

- Cả nhà tôi sống nhờ vào cây khế, bây giờ chim ăn ráo ăn tiệt thì  tôi không biết trông cậy vào đâu.

Tôi liền đáp:

 - Ăn một quả trả cục vàng, may  túi ba gang  mang đi mà đựng !

Sáng hôm sau, tôi chở người anh ra đảo. Tôi thì nằm chờ người anh ở bên ngoài, còn hắn thì vào sâu trong hang. Vì đợi hắn lâu quá, nên cứ chốc chốc  ta lại  kêu lên mấy  tiếng . Mãi gần đến chiều, hắn mới từ trong hang bước ra tay kéo theo một bao tải, bấy giờ tôi mới biết hắn may túi mười hai gang chứ không phải túi ba gang như lời tôi dặn, rồi hắn còn nhét đầy vàng vào túi áo, túi quần. Trong khi tôi lấy đà mãi mới cất cánh nổi, còn hắn thì hí ha hí hửng ngồi trên lưng tôi mơ tưởng về một cuộc sống sung túc . Khi đang chở hắn qua biển, thì trời nổi cơn gió mạnh, lại còn ngược chiều, tôi bảo hắn vứt bớt vàng đi cho nhẹ nhưng hắn không chịu nghe theo. Mang nặng, ngược gió khiến đôi cánh tôi rũ xuống, buông xuôi hai cánh đâm xuống biển. Tôi may mắn vùng vẫy bay lên được , còn người anh thì bị ngọn sóng cuốn đi với tay nải vàng và châu báu đầy người.  

trần hoàng phong
7 tháng 3 2023 lúc 20:07

 Ngày xưa, gia đình nọ có hai anh em phải ra ở riêng do cha mất sớm và người anh đã có vợ.

     Vợ chồng người anh tham lam, giành hết của cải với lí do phải lo hương hỏa cho cha. Họ chỉ chia cho em khoảnh đất nhỏ có trồng một cây khế. Người em hiền lành và siêng năng, ngày ngày chăm chút cho cây. Đến ngày thu hoạch, người em buồn rầu vì một đàn chim lạ đến ăn gần hết những quả khế ngọt mà chàng đã dày công vun trồng. Đang ngồi bó gối ủ rũ, giọt ngắn giọt dài khóc lóc cho số phận hẩm hiu của mình, người em nghe văng vẳng tiếng nói phát ra từ trên cành khế: “Chúng tôi không phải chim thường đâu. Ăn khế trả vàng. May túi ba gang, mang theo mà đựng”.

     Y lời hẹn, sáng sớm hôm sau, Chim Thần dịu anh trên lưng và bay ra một hòn đảo xa tít ngoài khơi. Trên đảo không một bóng người, không có dấu hiệu của sự sống, chỉ toàn vàng bạc châu báu. Bản chất thật thà, người em làm đúng lời dặn của Chim Thần. Chim mang chàng về nhà với túi ba gang đầy vàng bạc đủ sống cả đời.

     Cuộc sống người em thay đổi. vẫn lao động chăm chỉ, thêm của cải trời cho, chẳng bao lâu, người em trở nên giàu có nhất vùng. Người anh hay tin tìm đến để rõ ngọn nguồn.

     Sau khi nghe em kể đầu đuôi câu chuyện, người anh đề nghị đổi cả gia tài để lấy mảnh đất nhỏ có cây khế. Người anh cũng gặp và được Chim Thần hứa trả vàng sau khi ngồi khóc than, kể lể. Vốn tính tham lam, thêm nghe lời vợ xúi, người anh đã may ba bao, mỗi bao dài bảy gang, trái hẳn với lời dặn của Chim Thần. Dọc đường bay về, vì số của cải quá nặng, Chim Thần kêu người anh bỏ bớt nhưng vì tham lam, tiếc của, hắn không nghe. Kết quả, chim đuối sức, chao cánh và kẻ tham lam bị rơi xuống biển cùng số của cải.

 Câu chuyên mang lại tính nhân văn sâu sắc với nhiều những những lời khuyên nhân văn.

Minh Anh sô - cô - la lư...
7 tháng 3 2023 lúc 20:29

Tôi là Dê Trắng. Một hôm, tôi đến nhà bà ngoại tôi chơi. Để đến nhà bà ngoại tôi thì phải đi qua một cây cầu độc mộc. Khi tôi đi đến giữa cây cầu thì tôi gặp Dê Đen cũng đi qua hướng ngược lại. Tôi và Dê Đen đều không đi qua bên kia bờ được và cây cầu quá nhỏ, chỉ đủ cho một người đi. Tôi bèn nói với Dê Đen :

- Mau tránh đường cho ta đi !

Dê Đen cũng không kém cạnh, xẵng giọng :

- Ngươi có quyền gì mà bắt ta nhường đường cho ngươi ? Ta không tránh ra đấy !

Tôi tức giận, quát :

- Thế ngươi có tránh ra không thì bảo ?!

Dê Đen cũng tức giận, quát :

- Ta vẫn không tránh đường đấy. Ngươi làm gì được ta ?

- Thế thì ngươi sẽ biết tay ta ! – Tôi quát rồi cúi đầu vào giương cặp sừng lên. Tôi lao vào Dê Đen. Hai bọn tôi húc nhau dữ dội. Nhưng không lâu sau, cả hai bọn tôi đều rơi xuống nước. May mà có bác Voi đi uống nước thấy liền dùng vòi vớt chúng tôi lên bờ. Vài hôm sau, Tôi từ nhà bà ngoại về. Khi đi ngang qua cây cầu, tôi lại gặp Dê Đen. Tôi ngây người một lúc rồi ngại ngùng nói :

- Cậu qua trước đi !

Dê Đen cũng có chút xấu hổ, nói :

- Thôi, cậu cứ qua trước đi !

Hai bọn tôi cứ nhường nhịn lẫn nhau. Rồi tôi liền lùi lại cho Dê Đen qua trước. Cứ như vậy, bọn tôi cầu dễ dàng.

Qua câu chuyện, tôi muốn nói với các bạn rằng hãy nhường nhịn lẫn nhau và không nên tranh giành.

Quoc Tran Anh Le
Xem chi tiết
Knguyenn (07)
3 tháng 3 2023 lúc 13:34

Câu `1,` PTBĐ: Tự sự

Câu `2,` Bối cảnh thực sự xảy ra với chú chó Purrito là khi chủ đã bỏ cậu ở lại. Chú nghĩ chủ nhân sẽ không bao giờ làm vậy với mình, nên mới nghĩ đó là trò chơi, và không biết được sự thật của mình.

Câu `3,` Chú mèo Kitty Softpaws đã tỏ ra kinh ngạc, vì lúc đầu, chú sẽ nghĩ là chú chó Purrito sẽ rất buồn và dận chủ nhân của họ, nhưng kết quả lại ngược lại, Purrito không những không buồn mà còn rất hồn nhiên, vui tươi tiếp tục trò chuyện.

Qua tác phẩm điện ảnh này, bộ phim muốn gửi gắm cho chúng ta không nên bỏ cuộc, phải suy nghĩ tích cực, phải cố gắng bước qua nỗi đau và tiếp tục trên con đường của mình, dù không còn như trước.

Dần dần, nỗi đau và mảnh vỡ sẽ nhiều thêm, chúng ta nên học cách thật mạnh mẽ, không dựa giẫm vào bất kì ai, và chỉ có chính mình mới biết cách vượt qua được điều đó.

Câu `4,` Theo em, chú chó Purrito có thực sự chiến thắng trong câu chuyện của mình. Dù rơi vào hoàn cảnh bị bỏ rơi mà cũng khá là nhiều những chú chó rơi vào tình cảnh như vậy, nhưng chú không những không bị suy sụp tinh thần, không suy nghĩ tiêu cực, vẫn hồn nhiên, vui vẻ. Dù cuộc sống của cậu sau đó cũng như những chú chó hoang, nhưng chú lại có cảm xúc khác biệt với những chú chó khác. Purrito rất mạnh mẽ, cậu luôn giữ cho trái tim mình có một tâm hồn trong sách, lạc quan và tràn đầy hi vọng.

Nhật Văn
3 tháng 3 2023 lúc 20:09

Câu 1: Phương thức biểu đạt của đoạn trích trên là tự sự kết hợp miêu tả, biểu cảm

Câu 2: Theo em, bối cảnh đã thực sự xảy ra trong câu chuyện của Perrito là bị bầy đàn của nó ghét bỏ. Không muốn sống chung nên mới tìm cách bỏ rơi  Perrito.

Chú cún đấy không hề nhận ra rằng mình đang bị mọi người bỏ rơi, vẫn ung dung yêu đời

Câu 3: Trong đoạn tâm sự, Kitty Softpaws đã tỏ ra kinh ngạc. Theo em, cô mèo kinh ngạc vì Perrito không những không tức giận hay buồn bầy đàn của nó mà còn vui vẻ, yêu đời. Qua đó, tác phẩm điện ảnh muốn gửi gắm đến các bạn bài học là ''Nếu cuộc đời cho bạn những khổ đau, hãy nhìn thấy điều tích cực từ đó. Đừng bỏ cuộc, đừng mất hi vọng, và luôn giữ cho mình một trái tim đầy sự tử tế và yêu thương''.

Câu 4: Bạn suy nghĩ với câu bình luận chốt lại của Perrito: "Win-win". Theo em, Perrito đã thực sự "chiến thắng trong câu chuyện của mình'' Perrito đã rơi vào hoản cảnh bị bỏ rơi, nhưng chú không hề buồn hay trách móc mà ngược lại còn vui hẻ, yêu đời hơn bao giờ hết. Perrito đã rất mạnh mẽ nổ lực, chú luôn giữ cho trái tim của mình luôn chứa những điều tốt đẹp, tích cực, lạc quan và tràn đầy hi vọng

Nguyễn Khánh Chi 	Mai
3 tháng 3 2023 lúc 21:22

Câu 1, PTBĐ: Tự sự

Câu 2, Bối cảnh thực sự xảy ra với chú chó Purrito là khi chủ đã bỏ cậu ở lại. Chú nghĩ chủ nhân sẽ không bao giờ làm vậy với mình, nên mới nghĩ đó là trò chơi, và không biết được sự thật của mình.

Câu 3, Chú mèo Kitty Softpaws đã tỏ ra kinh ngạc, vì lúc đầu, chú sẽ nghĩ là chú chó Purrito sẽ rất buồn và dận chủ nhân của họ, nhưng kết quả lại ngược lại, Purrito không những không buồn mà còn rất hồn nhiên, vui tươi tiếp tục trò chuyện.

Qua tác phẩm điện ảnh này, bộ phim muốn gửi gắm cho chúng ta không nên bỏ cuộc, phải suy nghĩ tích cực, phải cố gắng bước qua nỗi đau và tiếp tục trên con đường của mình, dù không còn như trước.

Dần dần, nỗi đau và mảnh vỡ sẽ nhiều thêm, chúng ta nên học cách thật mạnh mẽ, không dựa giẫm vào bất kì ai, và chỉ có chính mình mới biết cách vượt qua được điều đó.

Câu 4, Theo em, chú chó Purrito có thực sự chiến thắng trong câu chuyện của mình. Dù rơi vào hoàn cảnh bị bỏ rơi mà cũng khá là nhiều những chú chó rơi vào tình cảnh như vậy, nhưng chú không những không bị suy sụp tinh thần, không suy nghĩ tiêu cực, vẫn hồn nhiên, vui vẻ. Dù cuộc sống của cậu sau đó cũng như những chú chó hoang, nhưng chú lại có cảm xúc khác biệt với những chú chó khác. Purrito rất mạnh mẽ, cậu luôn giữ cho trái tim mình có một tâm hồn trong sách, lạc quan và tràn đầy hi vọng.

Đỗ Hồng Mai
Xem chi tiết
Nguyễn Ngọc Thiện Nhân
22 tháng 2 2023 lúc 11:42

1, Viếng lăng Bác

2, Làng

3, Nói với con

4, Đồng chí

5, Ánh trăng

6,Sang thu

animepham
22 tháng 2 2023 lúc 11:52

 

1 sang thu 

2 ánh trăng 

3 lang 

4 viếng Lăng Bác

5 đồng chí

6 nói với con

loading...

T . Anhh
22 tháng 2 2023 lúc 11:57

loading...

1. Sang thu - Hữu Thỉnh

2. Viếng lăng Bác - Viễn Phương

3. Làng - Kim Lân

4. Đồng chí - Chính Hữu

5. Ánh Trăng - Nguyễn Duy

6. Nói với con - Y Phương

Đỗ Hồng Mai
Xem chi tiết
IloveEnglish
20 tháng 2 2023 lúc 13:58

Mỗi nghề có một vị trí khác nhau trong xã hội, không có nghề nào không cao quý, không có nghề nào thấp hèn. Những thứ chúng ta lao động bằng chính công sức của mình là cao quý nhất. Chúng ta phải có tâm huyết, yêu nghề mà mình đã chọn. Cố gắng không ngừng để vươn lên, được mọi người tôn trọng. Những nghề mà chúng ta luôn coi là bình thường nhưng thực ra nó rất cao quý, nó giúp đất nước thêm phát triển, lớn mạnh hơn. Dù chỉ một chút nhưng cũng đã đóng góp, xây dựng đất nước. Những nghề phạm pháp, những kẻ lười biếng ăn mà không làm mới đáng không được coi trọng. Chúng ta không nên chê những người lao công, quét rác. Dù họ là những người lao động chân tay nhưng họ vẫn chăm chỉ, quý trọng công việc của mình và họ cũng xứng đáng được tôn trọng. Đống rác mà chúng ta thấy hôm nay bỗng dưng ngày mai biến mất. Đâu phải nó tự biến mất, các bác, các cô lao công đã dọn dẹp đường phố từ sáng sớm. Các bác công nhân cũng vậy. Chỉ là một nghề bình thường đối với chúng ta nhưng họ đã hi sinh bao nhiêu thứ chỉ để kiếm từng đồng lương. Họ vẵn xây dựng nhà cửa từ sáng đến tối, họ xây cho chúng ta nhà, nơi để ở. Một số người đã không may qua đời khi xây dựng. Những đồng tiền nhỏ bé ấy đâu thể làm họ sống lại được. Ai cũng cố gắng khi làm các công việc để xây dựng đất nước, làm cho đất nước thêm giàu mạnh. Chỉ cần chúng ta coi trọng họ, họ cũng cảm thấy vui trong lòng... Tôi mong mọi người sẽ tôn trọng những người lao động chân tay "NHỮNG NGƯỜI LÀM NGHỀ BÌNH THƯỜNG" để cuộc sống này trở nên bình đẳng, không phân chia giai cấp giàu nghèo, các nghề nghiệp với nhau.
(Em dốt văn lắm cô ạ, lúc thi được có mỗi 6-7 điểm thôi)

Đỗ Tuệ Lâm
20 tháng 2 2023 lúc 19:47

Đâu là dấu mốc trưởng thành của cuộc đời bạn? Mười tám tuổi, hai mươi tuổi hay là ba mươi rồi bốn mươi.... Số tuổi không phải là dấu mốc của sự trưởng thành mà cuộc hành trình ta tìm đến thành công mới là đích thực là dấu mốc ấy. Con người ta phải đi trên chính đôi chân ta, biết mình sẽ phải làm gì và định hướng riêng để lập nghiệp, bắt đầu một trang mới của tuổi trẻ để bước ra "đời". Nhưng ta vẫn luôn do dự nghề nào mới quan trọng, mới thuận lợi cho bản thân thành công thì hãy nhớ ý kiến rất hay này: "Phần đông chúng ta cũng sẽ là người bình thường. Nhưng điều đó không thể ngăn cản chúng ta vươn lên từng ngày. Bởi luôn có một đỉnh cao cho mỗi nghề bình thường".

Thực vậy, ai trong chúng ta đều có vết nứt ở một mặt nào đó của bản thân. Ta không thể hoàn hảo, bởi thế nên chúng ta chỉ là người bình thường. Nhưng liệu chúng ta có cần chỉ sống một đời bình thường không?. Chúng ta vẫn có thể vươn lên từng ngày theo ý kiến trên nói. Ta vẫn có thể hoàn thiện phát triển bản thân, vẫn có thể học tập chăm chỉ, siêng năng cố gắng làm việc cống hiến đóng góp tài năng của mình cho đời cho xã hội. Vì sao lại thế?. Đó là bởi chúng ta làm một nghề, một công việc bình thường nhưng nghề nào cũng sẽ có một đỉnh cao của riêng nó. Cũng giống như ai ai cũng có một điều tốt của bản thân mình vậy. Ví như nghề lao động, đỉnh cao chính là trở thành người siêng năng đóng góp được nhiều nhất cho dự án. Hay cả nghề bán hàng hóa, đỉnh cao chính là quản lí rất nhiều cửa hàng. Qua những điều đó, ta có thể đúc kết lại rằng chỉ cần có sự siêng năng cố gắng vươn lên và dù làm bất kì mỗi nghề bình thường nào thì cuối cùng ta đều có thể chạm đến đỉnh cao, sự thành công của đời mình. Hay nói rõ hơn, chính là bởi con người ta sinh ra không phải để tan biến một cách lãng phí và ai ai cũng có thể góp phần cho đời, cho xã hội ngày càng phát triển. Đừng tự cho rằng mình không có sự tài năng, hay sự tự duy nhạy bén tốt đẹp như người khác mà cứ ề à không muốn đôi chân mình đi tiếp. Bởi khi ấy, đời ta trở nên vô nghĩa và nhạt nhẽo biết nhường nào. Hơn nữa, nếu không có "nghề bình thường" thì làm sao những "nghề vô thường" được tồn tại?. Nếu không có những "con người bình thường" thì làm thế nào những "con người vô thường" có thể phát huy rõ tài năng sức mạnh trí tuệ của họ?. Thế nên, ta mới nói rằng nếu sinh ra không được giỏi giang, chúng ta hãy cứ là chính mình làm một con người bình thường. Ta sống có nghĩa, sống tốt đẹp với chính bản thân, xã hội và những người xung quanh mình. Ấy là điều mà mỗi chúng ta ai cũng cần hiểu rõ, làm theo. Theo em, không bao giờ được có một con người nào khinh thường những người bình thường, nghề bình thường. Bởi ai trong chúng ta đều có quyền được đi lên, được sống theo cách mà mình muốn và được làm một nghề nghiệp phù hợp với sức lực tài năng của bản thân. Nghề nào cũng vậy, luôn có sự đỉnh cao dành cho chính nó. 

Khép lại, cuộc đời con người bình thường hay người vô thường đều cần có từ ý nghĩa, từ đóng góp, từ đỉnh cao thành công. Mọi sự cố gắng và nỗ lực hôm nay của bất kì ai hay của người làm nghề bình thường nào đều xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn cho ngày mai. Vậy còn bạn, bạn để cố gắng chạm đến đỉnh cao của nghề nghiệp bản thân chưa?. Câu trả lời nằm ở chính suy nghĩ của ta.

Nhật Văn
20 tháng 2 2023 lúc 20:18

Không nghề nào thấp hèn, không nghề nào không cao quý. Mỗi nghề đều có một vị trí khác nhau trong xã hội này. Nghề nghiệp của chúng ta do chúng ta bỏ ra công sức phải là nghề cao quý và đáng tôn trọng nhất. Mỗi người có một nghề nghiệp riêng phải có quyết tâm, yêu quý nghề nghiệp và con đường mình đã chọn. Phải quyết tâm cố gắng không ngừng, phải vươn lên để được mọi người tôn trọng. Có rất nhiều nghề chúng ta coi là bình thường nhưng nó rất cao quý và rất có ích cho xã hội. Mặc dù nghề đó chỉ đóng góp một phần công sức nhỏ thôi nhưng cũng đủ để xây dựng đất nước. Chúng ta đã mắc một sai lầm thường gặp đó là khinh thường, chê trách những người lao công, quét rác. Việc đó là không thể chấp nhận được. Nghề lao công, quét rác đóng góp rất lớn cho xã hội chúng ta, giúp môi trường chúng ta sống trong sạch, sạch sẽ hơn. Chúng ta nên chỉ trích, phê bình những người lười biếng không làm việc chỉ ngồi không ăn lương. Những người đó mới đáng là không được coi trọng. Còn nghề lao công, họ là những người hùng, đã giúp chúng ta dọn dẹp sạch sẽ những đường xá, .... Trong khi chúng ta đang ngủ trên chiếc giường thì họ đã dậy sớm để dọn dẹp khu phố, dọn dẹp những bãi rác do chúng ta gây ra. Chỉ cần chúng ta coi trọng họ, họ sẽ cảm thấy họ là một phần quan trọng của xã hội. Nên hãy '' Tôn trọng những người làm nghề bình thường '' để cuộc sống này không có sự thiên vị, tân bốc, không phân chia giai cấp giàu nghèo với nhau.