Tham khảo nhé bạn:
Sớm nay thức dậy, tôi không thôi suy nghĩ và hạnh phúc vì giấc mơ của mình đêm qua. Tôi đã gặp được thần tượng mà tôi yêu quý nhất ở đội tuyển bóng đá quốc gia Việt Nam: tiền vệ Nguyễn Quang Hải.
Tôi tình cờ gặp anh ở sân vận động sau buổi luyện tập. Vì hôm nay huấn luyện viên cho nghỉ nên không ai đến đây cả, anh nói anh muốn luyện tập thêm nên đến một mình. Vốn là một cậu bé đam mê bóng đá từ nhỏ, nuôi giấc mơ sau này cũng trở thành một chân sút giỏi trong đội tuyển Quốc Gia, gặp được thần tượng của mình, tôi vui mừng khôn xiết. Thấy thái độ nhiệt tình của tôi, anh vô cùng cảm kích và dẫn tôi vào trong sân vận động. Hai anh em ngồi trên bang ghế khán đài A, lặng nhìn mảnh lưới và khoảng sân dài. Tôi kể cho anh về niềm yêu thích bóng đá và ước mơ to lớn của mình. Anh cũng chia sẻ về con đường đến với trái bóng tròn của anh, những kỷ niệm thi đấu, những lần chấn thương, những phút huy hoàng và cả những giọt nước mắt, sự mệt mỏi. Tuy nhiên, anh cũng nói: “Làm cầu thủ, hay bất cứ nghề nào, em cũng không bao giờ được nản chí và chấp nhận thất bại, phải cố gắng đứng dậy khi vấp ngã, quyết tâm với con đường của mình, em sẽ đạt được thành công.” Nghe tôi kể về những nỗi lo của mình: một cậu bé với thân hình nhỏ, không được cao lớn như các bạn đồng trang lứa, luôn bị các bạn cười đùa trêu chọc khi nói về ước mơ trở thành một cầu thủ bóng đá giỏi. Anh Quang Hải bật cười, anh xoa đầu tôi, anh nói rằng anh cũng không phải là một cầu thủ có thân hình nổi trội, nhưng anh vẫn đạt được thành công, anh không ngừng hoàn thiện bản thân và cố gắng trở thành một cầu thủ giỏi. Vậy nên không có gì là không thể, cái cốt lõi đến từ nỗ lực của chính mình cũng như sự nghiêm túc, hết mình của mình với con đường đó.
Mặc dù tập xong đã thấm mệt, anh vẫn cùng tôi chơi bóng thêm một lúc, anh dạy tôi những đường chuyền cơ bản, những cú đá tạt ngang và những cú sút hiểm hóc. Anh chỉ cho tôi những khuyết điểm mà tôi đang gặp phải, đồng thời không ngừng khuyến khích động viên tôi chăm chỉ tập luyện để có thể trở thành một cầu thủ bóng đá giỏi. Những bài học thực tế mà anh dạy đã giúp tôi hiểu thêm nhiều về bộ môn này, khơi thêm trong lòng tôi ngọn lửa rực với tình yêu trái bóng tròn và mặt sân cỏ. Khi chào tạm biệt, anh không quên gửi tặng tôi một quả bóng cùng chữ kí và cái vỗ vai đầy động lực.
Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi trong mơ với thần tượng mà mình yêu quí cũng đủ khiến tôi cảm thấy hạnh phúc và tràn đầy năng lượng. Tôi lấy quả bóng nhỏ của mình, chạy ra khoảng sân trước nhà chăm chỉ tập luyện mà không thôi thấy hạnh phúc và may mắn như mình vừa được gặp thần tượng ngoài đời thực.
Tham khảo:
Từ khi còn nhỏ tôi đã rất thích được nghe mẹ kể những câu chuyện cổ tích, những truyền thuyết xa xưa, ham đến nỗi không được nghe là tôi không ngủ được. Khi lớn lên, bắt đầu đi học tôi lại càng thêm ưa thích môn Văn, đặc biệt trong năm học lớp 6 được học lại những câu chuyện cổ tích thật hay, tôi lại càng thêm thích thú. Đến mức tôi còn nằm mơ thấy mình được gặp công chúa Mị Châu ở dưới Thủy cung.
Không biết bằng cách nào mà tôi lạc được đến thủy cung nữa, tôi chỉ thấy quang cảnh xung quanh là một màu xanh biếc, các vách tường được kết toàn bằng những loài san hô tuyệt đẹp. Những viên minh châu sáng lấp lánh được gắn trên tường, trên đá, đặt trên sàn, làm thủy cung trông thật lung linh, cộng thêm phía trên là ánh mặt trời xuyên tầng nước chiếu xuống một loại ánh sáng mờ mờ, làm thủy cung càng trở nên tráng lệ, rực rỡ. Tôi lang thang khắp thủy cung, hết nhìn cá lại nhìn tôm, nhìn mực bơi thành đàn, cuối cùng tôi đi đến một cung điện nhìn có vẻ thanh lệ hơn, không gắn quá nhiều trân châu sáng lóa, màu nước cũng dịu dàng ấm áp, tôi mạnh dạn đoán đây là nơi ở của một vị công chúa nào đó. Phóng tầm mắt ra xa tôi thấy một ngôi đình nghỉ mát, hình như bên trong có người, tôi bước đến gần hơn, hóa ra là một cô gái rất xinh đẹp. Nàng ấy mặc một bộ xiêm áo nhiều lớp, dài chấm gót chân, lưng thắt một sợi dây lưng bản to màu xanh nhạt, áo bên trong màu trắng, riêng áo khoác ngoài thì có màu xanh nhạt. Tóc nàng ấy vấn cao một nửa, bên trên cài một cây trâm bạc hình bươm bướm, thêm một cây trâm ngọc nạm trân châu, nửa tóc còn lại thì thả dài tới qua lưng. Tôi hơi bỡ ngỡ vì nghĩ mình gặp một nàng tiên, cũng mừng thầm vì đi mãi cuối cùng cũng gặp được một người, nhưng không biết nàng ấy đang nghĩ gì mà có vẻ đăm chiêu lắm, môi hồng mím chặt, mày liễu cũng nhíu lại, tôi đã bước tới gần mà nàng vẫn không hề biết.
Tôi nghĩ đợi mãi cũng không phải là cách, thế nên đành lên tiếng đánh động nàng ấy.
- Dạ... dạ cho em hỏi...
Nàng ấy giật mình quay lại, nhìn thấy cách ăn mặc của tôi thì có vẻ ngạc nhiên vì khác quá, nhưng nàng vẫn mỉm cười thật dịu dàng, lúc này đây tôi mới thấy nàng thật đẹp, xứng danh quốc sắc thiên hương, trước giờ tôi chưa từng gặp qua người nào đẹp đến thế. Có lẽ nàng tiên cũng chỉ đẹp đến thế là cùng.
- Em là ai, sao lại lạc đến nơi này?
- Em vô tình lạc đến đây ạ, mà chị cho em hỏi đây là đâu thế, chị là tiên hay người trần mà sao đẹp quá?
Nàng ấy, đưa tay lên che miệng cười vừa câu hỏi ngu ngơ của tôi, rồi đáp:
- Đây là thủy cung còn ta là Mị Châu, con gái nuôi của Long Vương, ngài là người có ơn đối với ta.
- Mị...Mị Châu?
Tôi quá bất ngờ vì không nghĩ mình lại gặp được công chúa Mị Châu trong truyền thuyết, ra là đây là đoạn sau khi nàng bị vua cha giết rồi lưu lạc xuống thủy cung, thật không thể ngờ được. Xem ra nãy nàng buồn ắt hẳn là vì những chuyện đau lòng trong quá khứ. Mị Châu thấy tôi bất ngờ, thì lấy làm lạ, bèn hỏi:
- Em có biết chị ư?
- Dạ không ạ, em chỉ nghe danh của chị thôi.
Đến đây tôi thấy nàng thoáng buồn, nét mặt tái hẳn đi.
- Chắc toàn là những chuyện xấu xa mà ta đã gây ra đúng không, ta hận không thể chết đi vì quá xấu hổ, nhưng đã chết một lần sao có thể chết thêm được nữa.
- Không ý em không phải vậy, em tin chị là một người con gái tốt, chỉ là Trọng Thủy kia quá mưu mô, xảo quyệt, lợi dụng lòng tin yêu của chị mà gây tội. Chị đừng tự trách, tất cả đã qua rồi, lịch sử vốn cũng là số mệnh không thể tránh được chị ạ.
- Không ngờ, em còn nhỏ mà lại có thể thấu hiểu cho nỗi lòng của chị như thế, suốt mấy năm qua chị vẫn không thể buông xuống nỗi đau này, cứ làm một hồn ma vất vưởng ở chốn thủy cung. Tuy sống trong nhung lụa nhưng cũng nhạt nhẽo, vô vị, tâm đã chết thì tồn tại còn ý nghĩa gì, chi bằng sớm đi đầu thai, kiếp sau lại làm một người tử tế