Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Nguyễn Doãn Anh Thư

" Tiếng chim kêu
“Một đêm mưa phùn ẩm ướt và tối tăm về cuối tháng chạp, hai anh em chúng tôi đi nghỉ sớm. Nằm trên giường, trùm chăn lên tận cằm, chúng tôi cùng nhau nói chuyện phiếm để đợi giấc ngủ.
Trong căn phòng yên lặng, chỉ nghe rõ tiếng tí tách thong thả và đều đều của chiếc đồng hồ treo trên tường. Nhưng thỉnh thoảng một cơn gió đưa đến văng vẳng những tiếng ếch nhái kêu ở cánh đồng quê ở chung quanh nhà.
Ngọn đèn hoa kỳ vặn nhỏ để dưới đất, chiếu lên trần và tường nhà những bóng tối kỳ dị, hơi lung lay. Còn chiếc màn đỏ rộng treo ở giữa nhà thì tối sẫm lại, rủ những nếp vải mỏng manh và tha thướt. Bên kia chiếc màn ấy, là giường của bà tôi và chị tôi nằm. Vào hồi nữa đêm, chúng tôi sực thức dậy: gió thổi ào ào trong các lá cây và đập mạnh các tàu lá chuối, từng luồng chớp loáng qua cửa sổ. Một lát thì mưa rào đổ xuống mái nhà. Anh tôi bảo:
– Có lẽ là một trận bão to.
– Bão thì càng thích.
Mà thích thật. Tưởng tượng không có cái khoan khoái êm ấm nào bằng cái thú đắp chăn nằm ngủ mà nghe mưa gió ở ngoài. Đêm lúc bấy giờ lạnh hơn, lại càng làm cho mình thấy cái ấm trong chăn là dễ chịu. Tiếng mưa reo to và gió thổi như một thứ âm nhạc vui vui, ru ngủ người ta dần dần.
Hai anh em chúng tôi vừa cuộn kín trong chăn cho ấm vừa nói chuyện. Chúng tôi nghĩ đến, rồi thương hại những người lữ khách vào giờ này hãy còn trên đường vắng, ướt như chuột lột và run như cầy sấy, đi vội vàng để tìm một chỗ trú thân. Chúng tôi lại ái ngại cho những nhà nghèo bên hàng xóm, giờ này vợ chồng con cái đều phải dậy để chống cái nhà lá mà mỗi cơn gió mạnh làm lung lay và để đem cái chậu thau hứng những chỗ dột nước.
Khi người ta yên ấm trong một căn phòng nhà gạch chắc chắn, không sợ mưa gió về phần mình, thì người ta dễ có lòng thương đối với những người xấu số hơn.
Chúng tôi đương ở vào cái tâm tình tốt đẹp ấy, thì bỗng nhiên anh tôi sẽ thích tay vào bảo im rồi nói khẽ:
– Có nghe thấy gì không?
Tôi lắng tai: qua tiếng gió, tiếng mưa ở ngoài, tôi nghe thấy có tiếng chiêm chiếp như tiếng con chim kêu. Tôi bảo anh tôi:
– Tiếng chiêm chiếp như tiếng chim kêu phải không?
– Phải rồi. Tôi nghe thấy từ lúc nãy.
Hai chúng tôi lại chăm chú nghe: tiếng chiêm chiếp khe khẽ và yếu ớt hình như ở chiếc cửa sổ phía đầu cái màn đỏ đưa lại. Tôi hỏi anh tôi:
– Quái, không biết con chim nó đến đây kêu làm gì nhỉ?
Anh tôi chợt nghĩ ra:
– Thôi phải rồi, chắc hẳn là một con chim bị mưa gió đánh bạt đến đây trú.
– Tội nghiệp, chắc ở ngoài ấy nó rét lắm.
Chúng tôi tưởng tượng ngay ra một con chim ướt át, xù lông ra vì rét, đến chỗ cửa sổ đòi vào vì nó thấy ánh sáng trong phòng ấm áp chiếu ra. Câu chuyện con chim gáy một hôm tránh bão tuyết, đến gõ cửa vợ chồng người cày ruộng, được hai vợ chồng nâng niu và rắc bánh cho ăn, câu chuyện ấy mà hồi nhỏ chúng tôi đã đọc trong quyển “Bài Tập Đọc” bây giờ lại thoáng qua trong trí nhớ, làm chúng tôi đem lòng thương con chim kia vô hạn, và muốn cứu vớt nó.
Tôi bảo anh tôi:
– Hay là chúng ta mang nó vào trong này cho nó ấm.
– Mang thế nào được.
– Sao lại không được! Ta cứ việc mở cửa sổ dụ nó vào có khó gì. Chứ nếu để nó ở ngoài ấy thì nó chết mất.
– Ừ, phải đấy.
(…..) Chúng tôi lại nghe thấy tiếng vẫn cái tiếng chiêm chiếp ban nãy bây giờ hình như yếu ớt hơn. Anh tôi bảo:
– Thôi, chú dậy đem con chim vào đi.
Tôi ngần ngại:
– Dậy bây giờ rét lắm, anh ạ.
Rét gì mà rét. Chú cứ mạnh bạo ra thì không rét đâu.
Hình như để trái với lời anh tôi nói, một cơn gió mạnh lọt vào phòng làm lay động chiếc màn. Tôi rùng mình nói:
– Rét lắm, ra bây giờ thì chết cóng.
Rồi tôi kéo chăn trùm kín cổ. Anh tôi cũng kéo chăn lên, rồi bảo tôi:
– Chú lười lắm. Có ra kia mở cánh cửa sổ mà cũng không chịu khó.
Bên kia màn, tiếng ú ớ của chị Hai lại nổi lên, thành thử tôi không biết câu trả lời của anh tôi ra thế nào. Một lát mới thấy anh tôi nói:
– Chú có thương nó, bảo mang nó vào thì ra mở chứ.
Tôi lúc bấy giờ đã buồn ngủ lắm, mắt đã díp lại, bèn quay mặt vào trong rồi bảo:
– Thôi, mặc kệ nó anh ạ.
Anh tôi gắt:
– Thế thì còn nói chuyện!
Rồi anh tôi quay lưng về phía tôi, kéo chăn trùm kín đầu, co chân ngủ, không nói gì nữa. Tôi còn lắng tai nghe tiếng chiêm chiếp của con chim con như thiết tha gọi. Rồi một lát tôi cũng ngủ nốt.
Sáng hôm sau, khi chúng tôi tỉnh dậy, đã thấy chị Hai đứng phích nước ở đầu bàn. Khi thấy chúng tôi ngồi dậy, chị nhìn chúng tôi mỉm cười hỏi:
– Có phải tối qua hai chú cãi nhau về con chim không?
Chúng tôi nhìn nhau ngạc nhiên. Tôi hỏi:
– Chị cũng biết à? Lúc bấy giờ chúng tôi thấy chị nói mê mãi kia mà.
Chị Hai phá lên cười, đầu ngả về đằng sau, hai bàn tay che miệng, vì chị mới nhuộm răng. Chị cười như nắc nẻ, khiến chúng tôi không hiểu ra sao. Sau chị vừa cố nén cười vừa nói:
– Hai chú có biết cái tiếng chiêm chiếp ấy ở đâu ra không? Đó là tiếng cây tre ở đầu nhà bị gió lay đấy. Tôi nằm ở gần nên nghe rõ. Đến khi thấy hai chú thương hại con chim, định mang nó vào mà sưởi, tôi buồn cười suýt nữa bị sặc. Mà định nói bảo cho chú biết là không phải thì lại vướng thuốc nhuộm răng trong mồm, không nói được. Thành ra ú ớ như người nói mê vậy.
Chị tôi kể xong lại cười. Chúng tôi nghĩ đến cái nhầm tưởng hôm qua, cũng buồn cười nốt. Ba chúng tôi cười mãi chảy cả nước mắt.
Sau anh tôi ngừng lại vui vẻ nói:
– Thế mà chúng em cứ tưởng có một con chim đáng thương nó đến gọi cửa.

CÂU HỎI:

1. Người kể chuyện trong truyện thuộc ngôi thứ mấy? Dựa vào đâu để em nhận biết được điều này?

2. Câu chuyện của hai anh em diễn ra trong không gian và thời gian như thế nào?

3. Đoạn văn “Hai anh em chúng tôi… những chỗ dột nước” đã thể hiện cảm xúc gì của hai anh em? Giải thích vì sao nhân vật có cảm xúc đó.

4. Chỉ ra trạng ngữ trong câu sau và cho biết công dụng của việc mở rộng trạng ngữ: “Một đêm mưa phùn ẩm ướt và tối tăm về cuối tháng chạp, hai anh em chúng tôi đi nghỉ sớm.”

5. Em hãy trình bày (kể lại) ngắn gọn nội dung câu chuyện. Phẩm chất nào của con người được nhà văn để cập trong truyện? Ý nghĩa giáo dục của tác phẩm?

6. Đặt mình vào tình huống của hai anh em trong câu chuyện (được yên ấm trong căn phòng của mình khi ngoài trời đang mưa to, gió lớn), em sẽ nghĩ tới ai? Hãy chia sẻ những suy nghĩ của minhf bằng một đoạn văn ngắn (8 – 10 dòng).

7. Trong cuộc sống thường ngày, tình yêu thương được thể hiện bằng nhiều cách khác nhau. Em sẽ thể hiện tình cảm này với gia đình, bạn bè như thế nào? Cho ví dụ cụ thể?

NeverGiveUp
15 tháng 7 lúc 19:54

bạn cần gấp ko ?

Nguyễn Ngọc Gia Hân
15 tháng 7 lúc 20:03

1.ngôi thứ nhất vì tác giả xưng tôi

2.vào một đêm có 1 trận bảo

3.hai anh em thấy thương những người không được tốt như mình vì cho rằng họ đang rất khó khăn chống chọi vợi trận bảo

4.Một đêm mưa phùn ẩm ướt và tối tăm về cuối tháng chạp là trạng ngữ trong câu

xin lỗi mik làm đc ngang này thôi nên bạn thông cảm

Minh Phương
15 tháng 7 lúc 20:12

1.

- Người kể chuyện trong đoạn văn thuộc ngôi thứ nhất.

- Em nhận biết điều này qua việc người kể sử dụng những từ ngữ như "tôi", "anh tôi", "chúng tôi".

2.

- Câu chuyện của hai anh em diễn ra trong không gian của một căn phòng yên tĩnh, nơi họ nghỉ ngơi trước giấc ngủ.

- Thời gian diễn ra vào một đêm mưa phùn ẩm ướt, vào cuối tháng chạp.

3.

- Đoạn văn thể hiện cảm xúc của hai anh em là sự nhân nhượng, lòng thông cảm và suy tư về những người khác. Họ thương cảm lữ khách và những người nghèo phải chịu đựng mưa gió vào ban đêm

4.

- Trạng ngữ trong câu "Một đêm mưa phùn ẩm ướt và tối tăm về cuối tháng chạp" là "về cuối tháng chạp".

- Tác dụng: về thời gian, giúp người đọc hiểu rõ hơn về bối cảnh và tình huống diễn ra trong đoạn văn.

5.

- Câu chuyện kể về hai anh em trong một đêm mưa gió, khi họ đưa ra quyết định nhân hậu nhưng không thực tế về việc cứu chim nhầm cây tre.

- Tác phẩm tập trung vào phẩm chất nhân đạo và lòng nhân ái của con người, thể hiện qua hành động tỏ ra cảm thông và sẵn sàng giúp đỡ người khác trong hoàn cảnh khó khăn.

- Ý nghĩa giáo dục của tác phẩm là khuyến khích động viên con người hành động từ bi, đồng thời nhắc nhở về sự thận trọng và suy nghĩ cẩn thận trước khi hành động.

6.

-  Tình huống của hai anh em trong câu chuyện (được yên ấm trong căn phòng của mình khi ngoài trời đang mưa to, gió lớn), em sẽ nghĩ tới người vô gia cư, lữ khách hoặc những người dân nghèo đang phải sống dưới những điều kiện khắc nghiệt hơn nhiều so với mình. 


Các câu hỏi tương tự
Ngô Anh Thư
Xem chi tiết
Minh Tâm Vũ
Xem chi tiết
๖ۣۜBá ๖ۣۜVươηɠ
Xem chi tiết
Xem chi tiết
Xem chi tiết
Xem chi tiết
Yumi
Xem chi tiết
Dương
Xem chi tiết
BUI THI HOANG DIEP
Xem chi tiết
Đinh Hoàng Yến Nhi
Xem chi tiết