Hình tượng “em” trong 4 khổ thơ đầu được so sánh với khoảng thời gian chiều, mai, trưa, khuya. Đó là những khoảng thời gian quay vòng trong một ngày.
“Em đi như chiều đi,
Gọi chim vườn bay hết.”
Sự vận động không phải là của riêng em mà đã nhuốm cả sang cảnh vật. Em đi mang chiều tàn đi mất, mang chim chóc bay xa. Em đi mang theo ánh sáng cuối cùng của ngày đi mất.
“Em về, tựa mai về,
Rừng non xanh lộc biếc”
Khi em về tựa ngày mai tới, như ánh sáng ngày mới tinh khôi. Khi em về, mọi sự sống bắt đầu đâm chồi nảy nở, rừng non cũng phải trổ lộc xanh biếc, hồi sinh mọi thứ.
“Em ở, trời trưa ở,
Nắng sáng màu xanh che”
Trong lòng anh, khi “em ở” là lúc cái đẹp đang hiện hữu trước mắt anh là “màu xanh che” của “nắng sáng”, vẫn là cảnh vật thường ngày, vẫn là màu nắng quen thuộc, nhưng “em ở” mọi vật trở nên đẹp hơn, thanh tao hơn.
“Tình em như sao khuya
Rải hạt vàng chi chít”
Tình em tựa sao khuya, tuy chỉ là những ngôi sao nhỏ bé trên bầu trời nhưng luôn vĩnh hằng và vô tận, nhiều vô kể không bao giờ có thể đếm được. Tình yêu ấy là những ngôi sao vàng sáng không bao giờ lụi tàn.