Phong trào Tây Sơn là một cuộc khởi nghĩa nông dân lớn diễn ra vào cuối thế kỷ 18 ở Việt Nam, do ba anh em nhà Tây Sơn (Nguyễn Nhạc, Nguyễn Lữ, Nguyễn Huệ) lãnh đạo. Phong trào này bắt đầu từ năm 1771, nhằm chống lại sự áp bức của chính quyền phong kiến nhà Nguyễn ở miền Nam và nhà Lê ở miền Bắc, cũng như sự thống trị của các thế lực phong kiến tham nhũng, như Trịnh – Nguyễn.
Phong trào Tây Sơn có ý nghĩa quan trọng trong lịch sử Việt Nam, góp phần vào việc chống ngoại xâm và cải cách xã hội.
phong trào Tây Sơn là phong trào khởi nghĩa cho nông dân diễn ra vào thế kỉ XVIII ở Việt Nam . Lãnh đạo phong trào khởi nghĩa là ba anh em Nguyễn Lữ , Nguyễn Nhạc và Nguyễn Huệ. Phong trào giúp nhân dân thoát khỏi ách thống trị và bóc lột của các triều đại phong kiến yếu mà còn mở ra phong trào phát triển mạnh mẽ về lĩnh vực quân sự và chính trị tạo nền tảng cho sự hình thành của nhiều vương triều sau này .
Phong trào Tây Sơn (1771-1802) do ba anh em Nguyễn Nhạc, Nguyễn Huệ, Nguyễn Lữ lãnh đạo, nhằm lật đổ chính quyền phong kiến Nghĩa quân nhanh chóng đánh bại chúa Nguyễn, chúa Trịnh và quân Thanh, thống nhất đất nước. Năm 1789, Nguyễn Huệ đại phá quân Thanh, bảo vệ độc lập dân tộc. Đến năm 1802, phong trào suy yếu và bị Nguyễn Ánh lật đổ.
Phong trào Tây Sơn là một cuộc khởi nghĩa nông dân lớn ở Việt Nam vào cuối thế kỷ 18, do ba anh em Nguyễn Nhạc, Nguyễn Lữ và Nguyễn Huệ lãnh đạo. Phong trào bắt đầu vào năm 1771 tại vùng đất Tây Sơn (Bình Định) và nhanh chóng lan rộng ra toàn miền Trung và miền Nam.
Đặc điểm nổi bật của phong trào:
Khởi nghĩa nông dân: Nhằm chống lại sự áp bức của các thế lực phong kiến đương thời, đặc biệt là chế độ Trịnh - Nguyễn phân tranh và sự tàn bạo của các chúa Nguyễn.
Chiến thắng lớn: Nguyễn Huệ, người lãnh đạo tài ba, đã giành nhiều chiến thắng quan trọng, tiêu biểu là chiến thắng Đống Đa năm 1789, đánh bại quân xâm lược Mãn Thanh.
Khôi phục độc lập: Sau khi đánh bại các lực lượng phong kiến, Tây Sơn đã thống nhất đất nước, tạo điều kiện cho sự phát triển trong một thời gian ngắn.