Á TUI BIẾT BÀ NÀY RỒI, CHUYÊN MÔN NHÁI THƠ TRÊN MẠNG ĐÂY MỜ. HEHEHE
Á TUI BIẾT BÀ NÀY RỒI, CHUYÊN MÔN NHÁI THƠ TRÊN MẠNG ĐÂY MỜ. HEHEHE
Xin mn hãy nghe mk.Nick Chii Bé là nick giả,giả giả !!!!!!!!!!!Nói chung là hàng fake 100%
Cậu ta không ngừng soi mói nick Đào Kim Chi(Chi Bé),mà nếu như chị ta là nick thật việc gì phải vậy chỉ cần đăng lên Facebook mấy chữ "Tớ có nick hoc24h tên là Chii Bé..."thế thôi,là chứng minh đc chị ta là hàng thật.Còn đây chị ta luôn tục có tẩy chay các nick khác để chứng minh 1 nick thật.thế đây ko thcihs đi đường thẳng mà cứ thích đi đường vậy mà nói luôn nhé mày đừng có vào đây mà chửi tao chán mày lắm rồi,mày muôn làm gì thì làm.từ nay tao bỏ hoc24h luôn, vì 1 đứa như mày làm tao chán ngấy.Giờ mày cứ lộng hành như con chó điên đi,đi rêu rao khắp nơi "Vy Vy là nick ***** của Đào Kim Chi (Chi Bé) lập ra đi !"Thích làm gì thì làm nhưng tao nói mày nghe "Mày CHẲNG NHẬN ĐƯỢC SỰ TÔN TRONG nào từ tao có,THẬT NHỤC NHÃ CHO MÀY"Chúc may mắn trong con đường "LÀM FAKE CHI BÉ"
BYE MÀY
thương tao thật đi tao không cần thương hại ........
Hôm qua:
Bạn tui:Nếu tao cho mày đồ ăn thì sẽ thế nào????
Tui:Tao đi chết!!!!!!!!!!
Bạn tui:Vậy thôi định cho gói kẹo,đảm bảo ăn toàn tính mạng cho bà tui sẽ ăn hết cả 2 gói!!!!!!!!
Tui:......................
Hệ thống xuyên vào thành nữ phụ.
Chương I: Câu hỏi của TAT_Shiro
Chương II: Cái chết không ngờ. < Rewrite >
Sân thượng của tòa nhà hai mươi tầng dường như cao hơn trong đêm tối, gió có khi mạnh như một cơn lốc xoáy lướt ngang qua rồi vội vàng bỏ đi.
Hai cô bé tầm tuổi học sinh trung học đứng ngay ở đó. Yến cười ranh ma nói với đứa đứng cạnh " Ê tao bảo này, nghe nói đứng ở chỗ này mà gọi tên cô ta thì cô ta sẽ xuất hiện thật hay sao đấy mày? ". "Èo, tao thấy sởn gai ốc rồi đấy, mày im đi! " Người đứng cạnh Yến không ai khác là Linh - cô bạn cùng bàn nhưng cực kỳ nhát, cô rùng mình một cái. " Nhưng là truyền thuyết thôi mà mày, làm sao nó có thật được chứ Linh ơi là Linh. " Cô nói với một vẻ mặt vênh váo đầy tự tin. " Mày không biết chuyện năm ngoái đứa lớp bên nó gọi thật thế rồi ... nó ... biến mất đấy. Tao vẫn còn enjoy đời lắm, thôi về đi mày." Linh thoáng chút sợ hãi, nép sau lưng Yến, cô cảm thấy có điều gì đó không lành sắp sửa xảy đến. " Êy khoan đã cái con dở người này, cứ thử đi mày." Yến vốn là một người hay hóng mà hay hóng thì toàn là bị ăn dép vô mồm thôi, chả biết lần này nhiệp nó có quật Yến hay không nữa. Cứ thử theo dõi đi rồi sẽ biết. :> Yến lấy hơi, hét thật to " EVILA!!! "
Sau đó tầm khoảng 2, 3 phút; không có chuyện gì xảy đến, Linh như vừa được ông bà ở nơi suối vàng hiện hồn về bảo vệ mình, nàng thở phào nhẹ nhõm, tay vỗ vỗ ở lồng ngực. " Phù, may quá. Thôi về đi, con cảm ơn ông bà rất rất nhiều, hết cả hồn. "
Bỗng sau lưng Linh chợt vang lên một giọng nói trầm và khàn khàn nhưng chứa đầy ma mị. " Các người đang nhắc đến ta đúng hửm ._? " Đằng sau lưng Linh là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp với làn da hồng hào thấp thoáng dưới ánh đèn, mái tóc gợn sóng dài thướt tha, đôi bàn tay dính đầy máu và nàng đang bay trên không trung. Gió vẫn cứ thổi, máu trên tay Evila hóa những sợi tơ đỏ phất phơ dệt thành một chiếc lưỡi hái, đôi mắt vô hồn của cô vẫn nhìn đăm đăm về phía Yến và Linh. "MẸ ƠI CỨU CON!!! " Linh lẫn Yến đều không thể làm gì ngoài việc gào thét với tâm trí rối loạn, sợ hãi tột độ. Không để hai cô nói thêm lời nào, Evila nở nụ cười thân thiện nói " Mấy cưng còn đang trong thời trẻ măng mà lại phải lìa đời sớm thế này chắc buồn lắm á ha, thôi không sao đâu, ở đó ông bà hai cưng đang chờ đứa cháu thân yêu xuống thăm kia kìa, pai nhoa, moa~ " Xoẹt! Tiếng lưỡi hái vụt ngang, 2 cái xác ko đầu rơi xuống. Máu ứa ra, nhuộm đỏ cả gạch men lát sân thượng, mùi tanh lẫn vào không khí bay rất xa.
Chap 6:
Theo dõi
À tác giả quên, thật tệ quá, bắt đầu truyện tới giờ mà chưa tả về đồng phục trường của nó.
Áo sơ mi, cavat đỏ sọc, bên ngoài là áo gì đó dài tay mà đen, các viền kẻ tay màu đỏ sọc ca rô, học sinh muốn mặc áo ngoài thì mặc không mặc thì thôi nhưng trong giờ chào cờ phải mặc và váy đỏ sọc ca rô trông rất đẹp, mang giày tùy ý, ôi trời ơi đồng phục mơ ước của tác giả, ở hiện thực trường của tác giả cho mặc đồng phục xấu lắm, nào là áo trắng quần đen thắt khăn quàng đỏ trông rất xấu, đây là đồng phục mơ ước của tác giả.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Mấy hôm nay nó hay để ý thấy cô đôi khi cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ, đôi khi còn cười như con điên mới trốn trại vậy làm nó với nhỏ sợ đau tim muốn chớt, nhỏ thì nghĩ là cô học tập mệt mỏi quá nên mới vậy nhưng nó thì không nghĩ thế, nếu nó nghĩ vậy thì sau này mà dám nhận cái danh người suy nghĩ sâu sắc chớ, nó biết là cô vì bệnh tương tư nên mới thế nên mấy hôm nay nó cứ buồn rầu hoài khiến ai đó vừa sốt ruột vừa ghen đáo để vì nghĩ nó đang nhớ thằng nào.
Mấy hôm nay cô cũng không đi ăn với nó và nhỏ khiến nó và nhỏ thấy kì kì.
Sáng hôm nay, vừa bước vào cổng trường nó đã nghe thấy giọng nói quen thuộc và cảnh quen thuộc lập đi lập lại cả chục lần, sáng nào mà thằng Duy chả đeo bám con Vy từ cổng trường vô tới lớp cũng chẳng tha, cho đến khi chuông reo mới luyến tiếc về chỗ, nó vừa thấy ghét cũng vừa thấy tội thằng Duy tuy hay đeo bám con Vy nhà nó hoài nhưng rất có lòng, sáng nào cũng vô từ rất sớm để đợi Vy vô để vào cùng, mà trời sáng thì rất là lạnh thế mà vẫn có thể tươi cười đợi Vy nhà cô rất đáng khâm phục, sáng nào cũng ân cần hỏi Vy ăn sáng chưa, chưa ăn thì Duy đi mua cho, may mà Vy kêu không cho nếu không là chạy đi mua thiệt rồi, ra chơi thì may là có mấy thằng bạn kéo đi nếu không thằng Duy nó đeo bám riết con Vy điên luôn quá, tuy thằng Duy hơi đáng ghét cũng không đẹp trai, nhan sắc bình thường, cái gì cũng bình thường nhưng nó rất ngưỡng mộ vì cô có một người sẵn sàng vì mình đến thế, sướng qua nga (Ủa chẳng phải sáng nào cũng có một anh chàng đẹp trai đợi chị Hân cả một buổi chỉ để đưa cho chị một hộp sữa vì biết chị không có thói quen ăn sáng sớm sao, chị còn sướng hơn Vy nữa chị ngưỡng mộ làm gì, sao chị phũ phàng chối bỏ người ta thế), con Vy mà biết suy nghĩ này của nó chắc lột da nó quá.
"Nguyễn Hoàng Duy ông có thôi cái trò đeo bám tui mỗi buổi sáng được không?" - mặt cô nhăn nhó la Duy.
"Không sao đâu tui không phiền đâu, đừng lo. À mà bà ăn sáng chưa tui mua cho" - thằng Duy nghe bị chửi mà mặt vẫn tươi như hoa, làm cô càng tức điên.
"Tui ăn rồi nhưng ông khỏi mua cho tui. Ông không phiền nhưng tui phiền, ông cứ như vậy người ta hiểu lầm chết tui" - ý là mấy ngày nay có anh chàng đẹp trai nào đó hỏi cô thằng nào sáng nào cũng đeo theo cô bằng cái giọng đầy mùi giấm chua mà cô trong khi yêu thì ngây thơ nào đâu có biết nói là bạn, cô bị đeo bám hoài, thế là ai kia la cô nói không nên như thế người ta hiểu lầm, cô ngây thơ người ta nói gì nghe theo nên mới la thằng Duy, kết thúc dòng tường thuật của tác giả.
Thấy tình hình căng thẳng, nó nhảy vô cuộc nói chuyện cứu giúp cô.
"Chào buổi sáng Vy, chào buổi sáng Duy. Hai người mới sáng sớm sung sức ghê ha. Duy ơi, nếu ông không phiền tui mượn Vy nha. Vy ơi, Phương Anh nó đợi ở lớp kêu vào nhanh đó, đi thôi. Buổi sáng tốt lành nha Duy." - nó ngây thơ hồn nhiên vừa uống sữa của ai đó vừa nói, sau đó kéo Vy vào lớp nhanh cho cho thằng Duy kịp ú ớ gì.
"Tao là của tao, mắc gì phải mượn nó" - tuy được giải thoát nhưng cô vẫn còn nhăn nhó.
Cẳng thẳng, căng thẳng quá. Sau khi vào lớp một chút thì chuông reo nên cả lớp chuẩn bị học, Vy nó thấy kì kì khi nó và nhỏ hai đứa xúm đầu lại nói to nhỏ chuyện gì đó mà không cho cô tham gia.
"Phương Anh, ra chơi tao với mày theo dõi con Vy, ok?" - nó nói với nhỏ.
"Ok, nhưng mà phải cắt đuôi thằng Duy mới theo dõi con Vy được." - nhỏ trả lời.
"Khỏi lo, ra chơi tao với mày cắt đuôi nó dễ ợt hà." - nó nhí nhảnh trả lời.
"Um."
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ra chơi
Chuông vừa reo là con Vy nó chạy như gió mất tiêu, còn nó với nhỏ thì ung dung đi xuống canteen trước vì biết cô sẽ đi đâu
Nhỏ với nó vừa mới xuống gần canteen đã thấy ai đó dòm chỗ nhóm nó tìm kiếm bóng dáng của cô nhưng phải thất vọng vì cô đã đi mất tiêu định hỏi hai người kia thì thấy hai đứa nó chạy như bay mất tiêu, sau 10 giây đơ cuối cùng anh Duy cũng quyết định chạy theo nó vì nghĩ nó chắc sẽ giống mấy đứa con gái trong lớp chạy chậm rì, nhưng chế Duy đã sai, sai lầm nghiêm trọng, cô là một tuyển thủ marathon cừ khôi đó, chắc là anh Duy không để ý thấy là trong buổi học ở lớp thể dục nó đứng đầu trong nhóm nữ đó, không chừng đứng đầu cả lớp luôn nếu có thi thố nó cũng chả sợ, anh Duy không phải là đối thủ của nó là tất nhiên, thế là mất dấu.
Quay lại với nó và nhỏ bây giờ đang ở kế cửa thư viện thở như trâu thở vậy.
"Hộc... hộc... Công nhận mệt thiệt, tao phải chạy ngoằn nghèo để đánh lạc hướng nữa, hồi đó tao ghét cái trường này bự quá nhưng mà giờ tao yêu nó rồi, nhờ thế mà đuổi được thằng Duy, hộc... hộc..." - nó vừa thở vừa nói.
"Hộc... hộc... Ừ, mệt muốn chết. Vy nó ở trong này đúng không mày? Hộc... hộc, thư viện trường lớn dữ, hộc... hộc..." - nhỏ cũng đâu thua nó, vừa thở vừa nói trông tội lắm, cả hai đầu ướt đẫm mồ hôi. Nhận được cái gật đầu trả lời cho câu hỏi hồi nãy của nhỏ, nó và nhỏ cùng nhìn vào trong.
Nó và nhỏ há hốc mồm ngạc nhiên, bên trong thư viện chỉ có hai người đang cười nói rất vui vẻ với nhau mà chẳng thấy cô thư viện đâu (Ý là sự sắp đặt của anh ấy mà), mà hai người đó rất quen thuộc, một là bạn thân của nó, hai là tên đùa với cô bữa hổm, mà ngạc nhiên là hai người ngồi ở một cái bàn cười đùa vui vẻ quá trời, nó với nhỏ ngạc nhiên nhất là cái vẻ dịu dàng e thẹn của cô, trong lòng cùng một suy nghĩ "Con hai mặt, ở với tụi tao thì dữ như quỷ vậy mà ở với trai thì thùy mị nết na gớm, anh đẹp trai đừng để nó lừa nga", hai đứa cứ đứng đó dòm miệng há hốc, bỗng từ đâu có một cánh tay nắm tay nó thô bạo kéo đi khiến nó chưa kịp hiểu gì hết đã bị lôi đi, còn nhỏ nhìn cảnh đó một chút thì bình thản quay qua nhìn chỗ cô tiếp.
À thật ra là hắn ở dưới canteen đợi nó lâu quá mà không thấy nó xuống, cũng không thấy hai đứa bạn thường đi chung với nó nên rất lo không biết nó có sao không, lo cho nó sáng giờ chưa ăn sáng mới uống sữa của hắn sợ nó bị đau bao tử, chạy như như điên đi khắp nơi tìm nó, mồ hôi chảy quá trời, tội nghiệp lắm luôn. Lúc đến gần thư viện thì thấy nó đứng ở cửa mừng rỡ vì nó không sao, nhưng thấy ánh mắt nó cứ chăm chăm vào một người mà người đó lại là bạn của hắn, tưởng đâu nó thích anh mới nhìn chằm chằm như vậy, mùi giấm chua bốc nồng nặc, thô bạo kéo nó đi trong sự tức giận và... ghen.
Quay lại nào
Hắn kéo nó đến một bức tường phía sau trường không có bóng người nào, cô định chuồn thì hắn đã nhanh trước một bước, làm kiểu Kabe-don bình thường (bích đông)(1) chặn đường nó, nhìn ánh mắt tức giận của hắn nó sợ hãi không dám làm gì, hắn là người mở miệng nói trước:
"Sáng không chịu đi ăn sáng mà lo chạy đi ngắm trai hả? Mê thằng đó tới vậy à? Mê tới mức không chịu ăn sáng luôn sao? Lỡ đau bao tử rồi sao hả?" - hắn sổ một tràng vào mặt nó, sau 15 giây đơ của nó, nó cười và bình tĩnh giải thích
"Bình tĩnh, anh hiểu lầm rồi. Em không phải ngắm trai mà là đang theo dõi con Vy đi với trai. Lo theo dõi quá nên quên ăn, bây giờ rất đói rồi, đi ăn đi, đừng giận nữa" - nó vừa cười vừa nũng nịu nói làm hắn nguôi giận nhanh chóng, sau đó hắn dẫn nó đi ăn.
Sau tất cả tội nhất chỉ có nhỏ, hai con bạn thân đều có trai chăm lo cho, chỉ có mình nhỏ cô đơn một mình mà thui, huhu, tội nhỏ quá.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
(1) Kabe-don bình thường (bích đông) :là hành động dồn đối phương vào tường rồi đập tay mình lên tường, bên Trung gọi là bích đông.
Tụi bây ơi!!!
Đứa nào ơi tao lấy về làm vk !
Chào các bạn thân yêu! Để cho các bạn mới đọc khác đỡ mất công đi tìm Chap 1 thì mình đã sao chép lại bài này vào đây để cho dễ đọc nhé! Bạn nào đọc rồi có thể lướt nhanh Chap 1 để đọc luôn Chap 2 hoặc đọc lại cũng được! (Tùy các bạn nha)
Đôi lời gửi tới độc giả :Các CTV không xóa bài của em nha. Em đã xin chị CTV Linh và chị ấy đã đồng ý cho em viết truyện. Truyện này em mất bao thời gian để viết và sáng tác nên đừng xóa bài nha làm ơn đó :(
Chap 1: Lần đầu gặp nhau.
Cả làng Huỳnh Nhơn ai cũng biết thằng A Tứ. Cái thằng suốt ngày bia rượu rồi rạch mặt chửi bới, chỉ cần nhìn bộ dạng lấm lét của nó ai cũng thấy phát kinh rồi. Có vài người thương nó, khuyên nó tìm công việc ổn định mà làm, nó chỉ thản nhiên đáp một câu:
- Tứ ở thế này quen rồi, đi làm chi cho mắc mệt, quanh năm thưởng thức những chén rượu sa- kê ngọt ngào có phải vui hơn không? Từ lúc sinh ra Tứ đã quanh quanh bốn góc chợ rồi, ở thế này cả đời Tứ cũng chịu.
Vậy đấy, thế là chẳng ai khuyên được nó cả. Một ngày nọ, chẳng hiểu tấm thân lấm lét đấy đang ở đường cùng hay phát chán vì xó chợ, nó tuyên bố với cả làng là đi bốc sào, rửa mộ xác chết, cả làng được trận cười ngặt ngẽo, ông Siêu bảo:
-Mày còn chưa làm nổi được gì giúp người ta mà đòi đi làm ở nghĩa địa gì hở? Thôi, về nhà tao sắm cho cái cày, lương ổn định mà không lo lắng gì.
-Thằng đấy là một thằng điên! Thằng điên!
Tứ mặc kệ người ta. Bao lâu nây, Tứ đã quen với việc bị miệng đời xỉa xói vào chuyện đời tư. Nó đi vay nợ mãi mới làm được một cái chòi rách nát ở sát bên nghĩa địa Hụy Nhơn cho tiện đi lại. Ngay hôm đầu tiên, hắn đã có sở thích kì lạ với xác chết, hôm nào có đám giỗ, đám tang là người ta lại thuê nó. Gần như hôm nào nó cũng tiếp xúc với xác chết. Vì vậy, nhiều người thường bảo thằng cha đó tiếp xúc với người chết nhiều hơn người sống. Bộ dạng của nó xơ xác trông chẳng khác gì người chết vậy, thế nên cái biệt danh ''Tứ Tử'' của nó được xuất phát từ đây. Cứ gặp nó, người ta không quên hỏi :
-Dạo này gặp bao nhiêu người chết rồi?
-Gặp được ma không hở chú ?
Bọn trẻ con cũng không bỏ lỡ cơ hội. Gặp Tứ là chúng nó nháo nhào đi theo nhìn xác chết cho bằng được khiến Tứ rất khó chịu.
-Chúng mày không thể không đi theo tao được à?
Nửa đêm nọ, Tứ nghe thấy tiếng lạo xạo ở nghĩa địa. Dù nghĩa địa này gần như là mái nhà của nó nhưng nó vẫn cảm thấy ớn người và cầm sẵn con dao bầu theo. Càng đi, tiếng lạo xạo càng rõ hơn nữa, nghe chẳng ra tiếng người, tiếng gió. Bỗng, Tứ phát hiện một người phụ nữ da trắng tuyết, tóc phủ hết mặt, mắt nhìn đăm đăm vào mắt Tứ... \
(Sang Chap 2 rồi nè)
- Giết....giết....ta phải giết nó....thứ đàn ông đần độn...-người phụ nữ lẩm bẩm. Tứ biết ngay đây là ma không phải người. Nhưng ai mà biết trước được? Tứ chạm nhẹ vào vai:
- Sao cô lại ở đây?
Cô gái quay lại. Vâng, đó là khoảnh khắc đáng sợ nhất mà một thằng gan to bằng trời như Tứ cũng không thể nào quên được. Đó là một người phụ nữ ngực chảy xệ, mắt đỏ rứa máu đã đông đực, miệng và cả cơ thể bốc mùi hôi thối như thịt người bị rữa. Nó lè cái lưỡi trắng bệch ra nhìn Tứ ....
-Thứ đàn ông chúng mày...có chết cũng không thể trả giá cho tao...chúng mày đã xô đầy đời tao vào vực thẳm! Tao sẽ giết từng thằng một rồi lôi chúng mày xuống tận cùng của địa ngục..bắt đầu từ mày......H....H.....-Người phụ nữ lẩm bẩm, tay cầm con dao, đôi mắt to lồi hẳn ra nhìn Tứ.
-Mày chết chắc rồi con đ* ạ!- Tứ lẩm bẩm (chắc mọi người đang thấy lạ đúng không, đọc tiếp đi)
Tứ lôi tuột găng tay vật lộn với con quái vật. Nó bất ngờ dùng dao găm để chọc vào bụng Tứ nhưng anh đã né được. Anh hất cái găng tay kia lên rồi thọc vào mồm con yêu nữ. Nó bị tắc họng nhưng vẫn cố giẫy giụa với Tứ cho đến phút cuối cùng...
''Con chỉ cần nhớ... nếu tĩnh tâm thì loại yêu nhân nào cũng đổ gục.''-Lời dạy của ông Cần Kiêu đang chảy qua tâm trí anh, đầy mãnh liệt và cảm xúc.
Chẳng mấy chốc, con quái vật bị ngã trước đòn tấn công của Tứ. Con quái vật hiện nguyên hình thành một cô gái xinh đẹp đúng nghĩa ''một nữ nhân có khí chất thanh cao, thánh khiết, không ô nhiễm bụi trần- một vẻ đẹp tuyệt mỹ khiến người ta mê mẩn ngắm nhìn mà lòng không hề chứa dục vọng''....
nhiều đứa con gái cứ tưởng mình là Nắng.....
rồi tự cho mình cái quyền được chói chang...
Gửi bọn bạn yêu dấu: ''Khi mày chửi một đứa nào đó thì đừng lôi tao vào, đừng ghép đôi tao với nó!OK!
MONG CÁC BẠN CỦA TÔI THỰC HIỆN ĐƯỢC