Mọi người cứu với , dùng ChatGDP cũng đc , viết hoàn chỉnh cho mình với
Phân tích vẻ đẹp khu vườn An Hiên và cái “tôi” của Hoàng Phủ Ngọc Tường được thể hiện qua đoạn trích sau:
(…) Vào hạ, sự chuyển dịch của trời đất như chùng lại trên cây cối; vẻ bay bướm xuân thì đã qua đi, thiên nhiên ổn định hẳn trong mầu lục trầm trầm của lá già. Vườn lá không đẹp, dù vậy, nó chưa bao giờ làm cho tôi chán mắt; bởi nó toát ra khí mạnh của nhựa cây, và trong những ổ lá rậm rịt kia, các loại trái đang lớn lên dưới sức nóng hun đúc. Hạ chí trở đi, vườn An Hiên vào mùa quả, khởi đầu là mùa thơm (dứa): giống thơm Nguyệt Biều vỏ chín đỏ như lửa cắt ra từng lát tròn to vừa lòng cái đĩa bàn, vàng rệu mầu mật ong, tưởng chừng có cô gái nào đó ở trong cây đã làm sẵn hoàn chỉnh một chiếc bánh kem sinh nhật. Dâu chín vào tháng năm, tháng sáu. Cây dâu Truồi ở vườn bà Lan Hữu rất đẹp, tán lá khum khum úp sát mặt đất kín mít, bên trong rỗng, trái chín vàng hươm từng chuỗi dài đổ úp thành đống quanh gốc cây. Nhìn đống quả đầy ứ như là ai đã hái sẵn đổ ra kia, tôi chợt mỉm cười với một ý nghĩ lạ lùng: giả như đời chẳng còn nhiệm vụ gì, tôi sẽ trải một tấm chiếu nhỏ dưới vòm lá kín đáo kia, nằm đó đọc sách ăn dâu. Suốt mùa hè. (…). Cây thanh long đặc sản nổi tiếng vùng Nha Trang, có lẽ là giống cây hiền lành nhất trong vườn: thân nhánh dài ngoằng nằm ún đống trên chạc cây mức trông như một đống dây chão; trồng một lần rồi chẳng bao giờ cần ngó lại, nó sống như một vật bỏ quên sau vườn, đến mùa lại cho con người hoa trái. Cây xấu xí mà hoa đẹp thế, hoàn toàn giống hoa quỳnh, cũng nở và tàn trong một đêm nên nhiều khi muốn ngắm hoa, bà Lan Hữu đã phải thắp đèn ra vườn lúc nửa đêm. Trái Thanh Long màu cánh sen chín vào những ngày nóng nhất của mùa hè, ruột trong như bột lọc, làm mát và khỏe người; ấy là món quà hảo tâm của thiên nhiên dành cho người làm vườn (...)
(Trích Hoa trái quanh tôi, Hoàng Phủ Ngọc Tường)
Chú thích:
“Hoa trái quanh tôi” là bài bút kí được Hoàng Phủ Ngọc Tường đăng trên Tạp chí Sông Hương, số 3, tháng 10-1983. Ở Huế, Bà Lan Hữu có một khu vườn rất đẹp gọi là An Hiên. Tác giả là người quen thân với bà Lan Hữu, thường xuyên tới khu vườn chơi và ghi lại những cảm nhận của mình về vẻ đẹp của khu vườn xuyên suốt bốn mùa trong năm. Đoạn trích trên là cảm nhận của tác giả về các loài hoa trong khu vườn An Nhiên vào mùa hạ.
Tham khảo ( Chat Gpt ):
* Tìm ý:
Đoạn trích từ Hoa trái quanh tôi của Hoàng Phủ Ngọc Tường không chỉ khắc họa vẻ đẹp thanh bình, gần gũi của khu vườn An Hiên mà còn thể hiện rất rõ cái “tôi” trữ tình, tinh tế và nhân văn của nhà văn. Phân tích đoạn văn có thể chia thành hai khía cạnh: vẻ đẹp của khu vườn và chân dung cái “tôi” nghệ sĩ của tác giả.
1. Vẻ đẹp khu vườn An Hiên: một bức tranh mùa hè tràn đầy sức sống và tình người
-Sự vận động của thiên nhiên:
+“Sự chuyển dịch của trời đất như chùng lại trên cây cối”
+Nhà văn tinh tế cảm nhận được sự thay đổi vi tế của thiên nhiên khi bước sang mùa hạ – thời khắc mà mọi chuyển động dường như “chùng lại”, lắng sâu. Cái đẹp không còn rực rỡ như xuân mà trở nên trầm lặng, đậm chất thiền.
-Màu sắc và sức sống của khu vườn:
+“Mầu lục trầm trầm của lá già”, “khí mạnh của nhựa cây”, “các loại trái đang lớn lên dưới sức nóng hun đúc.”Từ ngữ mang tính tạo hình và cảm nhận sinh học rất mạnh. Cây lá, hoa trái không chỉ là hình ảnh thiên nhiên mà ẩn chứa trong đó là sức sống âm thầm, bền bỉ – như con người Huế, như văn hóa Huế.
-Mỗi loài cây, mỗi loại quả là một nét chấm phá sống động:
+Dứa thơm Nguyệt Biều: được ví như “chiếc bánh kem sinh nhật” – cách liên tưởng độc đáo, giàu chất thơ.
+Dâu Truồi: với vẻ đẹp “kín mít” đầy riêng tư, gợi sự bình yên, tĩnh lặng.
+Thanh long Nha Trang: “hiền lành”, “xấu xí mà hoa đẹp” – cách mô tả rất nhân văn, như đang nói đến con người.
=> Khu vườn hiện lên không chỉ đẹp về mặt hình ảnh mà còn đẹp về mặt tinh thần – nó gợi cảm giác thanh tịnh, ấm áp, yên lành. Đó là vẻ đẹp của một miền ký ức, của quê hương, của một tâm hồn yêu đời, yêu thiên nhiên.
2. Cái “tôi” của Hoàng Phủ Ngọc Tường – một nghệ sĩ tài hoa, yêu thiên nhiên, sống sâu sắc
-Cái tôi nghệ sĩ – giàu liên tưởng, tài hoa trong cảm nhận:
+ “Tưởng chừng có cô gái nào đó trong cây đã làm sẵn hoàn chỉnh một chiếc bánh kem sinh nhật”
+Cách liên tưởng này vừa thơ mộng, vừa đầy hóm hỉnh, thể hiện sự giao hòa giữa con người và thiên nhiên, giữa cái thực và cái mộng.
-Cái tôi triết lý, sống chậm, lắng sâu:
+“Giả như đời chẳng còn nhiệm vụ gì, tôi sẽ trải một tấm chiếu nhỏ… đọc sách ăn dâu. Suốt mùa hè.”
+Một lối sống đầy triết lý, không bon chen, không vội vã, mang tinh thần của một người tìm đến sự tĩnh tại trong tâm hồn. Đó là ước mơ rất đời, rất người – sống trọn với thiên nhiên, thư thái và bình dị.
-Cái tôi nhân văn, gắn bó với con người và cuộc sống:
+“Cây xấu xí mà hoa đẹp”, “món quà hảo tâm của thiên nhiên dành cho người làm vườn”
+Tác giả không chỉ nhìn cây trái bằng con mắt thẩm mỹ mà còn bằng một tấm lòng nhân hậu. Thiên nhiên được nhân cách hóa như một người bạn, người mẹ – giàu lòng yêu thương và biết ơn.
--> Kết luận: Đoạn trích là một bức tranh thơ mộng về khu vườn An Hiên, đồng thời là tấm gương phản chiếu tâm hồn Hoàng Phủ Ngọc Tường – một con người tài hoa, nhạy cảm, giàu chất thơ và luôn hướng về vẻ đẹp giản dị, thuần hậu của cuộc sống. Qua đó, ta cảm nhận được sự gắn bó tha thiết của nhà văn với thiên nhiên, quê hương và cả những giá trị văn hóa sâu xa của đất Huế.
* Viết:
Mở bài:
Hoàng Phủ Ngọc Tường là một nhà văn lớn của văn học Việt Nam hiện đại, nổi bật với phong cách viết giàu chất trữ tình, mang đậm vẻ đẹp văn hóa và chiều sâu triết lý. Trong tác phẩm “Hoa trái quanh tôi”, ông không chỉ tái hiện khu vườn An Hiên – một hình ảnh rất Huế, rất thơ – mà còn thể hiện một cái “tôi” đầy tinh tế, giàu cảm xúc và nhân văn. Đặc biệt, đoạn trích miêu tả khu vườn vào mùa hạ là một bức tranh thiên nhiên sống động, phản chiếu tâm hồn nghệ sĩ sâu sắc của tác giả.
Thân bài:
( Chỗ này anh cs thể viết hoàn cảnh của bài ở trong phần chú thích trước )
Trước hết, đoạn trích đã vẽ nên một khu vườn An Hiên mang vẻ đẹp bình dị mà đầy sức sống. Không rực rỡ như mùa xuân, vườn An Hiên vào hạ “ổn định hẳn trong màu lục trầm trầm của lá già” – đó là một vẻ đẹp lặng lẽ, chín chắn, đậm chất triết lý phương Đông. Qua cách cảm nhận của tác giả, khu vườn như có linh hồn, như đang thở nhè nhẹ trong không khí nồng nàn của mùa hè.
Dưới ngòi bút tài hoa của Hoàng Phủ Ngọc Tường, mỗi loài cây, mỗi loại trái trong khu vườn đều trở nên sống động và gần gũi. Những trái thơm Nguyệt Biều “vỏ chín đỏ như lửa”, được ví như “chiếc bánh kem sinh nhật” – một hình ảnh vừa thực, vừa mộng, gợi sự nâng niu của thiên nhiên với con người. Cây dâu Truồi với tán lá “úp sát mặt đất kín mít”, nơi nhà văn ước ao trải chiếu nằm đọc sách ăn dâu “suốt mùa hè” – gợi lên một giấc mơ giản dị nhưng đầy chất thơ. Còn cây thanh long – “hiền lành nhất trong vườn”, “xấu xí mà hoa đẹp” – lại là biểu tượng cho sự khiêm nhường, bền bỉ, tỏa hương thầm lặng. Thiên nhiên trong vườn An Hiên không chỉ đẹp mà còn mang đầy tính cách, như một con người, như một phần ký ức và tâm hồn nhà văn.
Thông qua bức tranh vườn hạ ấy, người đọc nhận ra rõ nét cái “tôi” rất đặc trưng của Hoàng Phủ Ngọc Tường – một cái “tôi” trữ tình, tài hoa, sâu lắng và nhân hậu. Tác giả có khả năng cảm nhận thiên nhiên bằng mọi giác quan, cảm nhận được cả nhựa cây, hơi thở của đất, sự chuyển mùa trong từng chiếc lá. Cái “tôi” ấy cũng rất đỗi triết lý, khi ông mong ước một cuộc sống đơn sơ, chỉ cần một góc vườn, một tấm chiếu, một cuốn sách và những quả dâu chín. Đó là sự chiêm nghiệm của một tâm hồn từng trải, yêu thiên nhiên và khát khao sống thanh thản, hòa mình với đất trời.
Cũng không thể không nhắc đến cái “tôi” nhân văn và đầy tình yêu thương trong nhà văn. Ông không chỉ ngắm nhìn thiên nhiên mà còn biết ơn nó, gọi trái thanh long là “món quà hảo tâm của thiên nhiên dành cho người làm vườn”. Cách nhìn ấy thể hiện lòng trân trọng sự sống, sự gắn bó máu thịt với đất đai, với lao động và với những giá trị giản dị của cuộc đời.
Kết bài:
Đoạn trích từ “Hoa trái quanh tôi” đã cho ta thấy một khu vườn An Hiên không chỉ là không gian sống, mà còn là không gian văn hóa, không gian tâm hồn của Hoàng Phủ Ngọc Tường. Qua đó, hiện lên một cái “tôi” nghệ sĩ đầy chất thơ, yêu thiên nhiên tha thiết, sống sâu sắc và đậm đà bản sắc Huế. Đây cũng chính là điều làm nên nét riêng, đầy cuốn hút trong văn chương của ông.
Trong quá trình viết, a cs thể vận dụng ngôn ngữ và sự hiểu biết của mik để thêm vào bài văn của mik.
Trong bài bút kí “Hoa trái quanh tôi”, nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường đã đưa người đọc đến với khu vườn An Hiên – một khu vườn mang vẻ đẹp dung dị, đậm chất xứ Huế. Đoạn trích về mùa hạ trong vườn An Hiên không chỉ cho thấy vẻ đẹp tươi tốt, trù phú của thiên nhiên mà còn bộc lộ một cách sâu sắc cái “tôi” tài hoa, tinh tế và giàu cảm xúc của nhà văn.
Vẻ đẹp của khu vườn An Hiên hiện lên rất đỗi bình dị nhưng đầy sức sống. Đó không phải là vẻ đẹp rực rỡ hay cầu kì, mà là vẻ đẹp mộc mạc của một khu vườn miền Trung, nơi mà “vẻ bay bướm xuân thì đã qua đi”, thay vào đó là màu xanh “trầm trầm của lá già”. Vườn An Hiên hiện lên trong sắc lục đậm của mùa hạ, với sự sống ẩn mình nhưng đầy mãnh liệt. Dưới những tán lá rậm rịt, “các loại trái đang lớn lên dưới sức nóng hun đúc”, thể hiện sự trù phú và đầy đặn của thiên nhiên.
Tác giả đã rất tinh tế khi miêu tả từng loại quả đặc trưng của mùa hè. Mùi thơm của trái dứa Nguyệt Biều, màu sắc rực rỡ như “vỏ chín đỏ như lửa”, lát cắt “vàng rệu màu mật ong” khiến người đọc liên tưởng đến một “chiếc bánh kem sinh nhật” được ai đó bí mật chuẩn bị. Cách ví von ấy vừa giàu hình ảnh, vừa thể hiện tình yêu của tác giả với thiên nhiên, với từng loại cây trái quen thuộc. Không chỉ có thơm, vườn An Hiên còn có cây dâu Truồi với tán lá “khum khum úp sát mặt đất”, trái “chín vàng hươm từng chuỗi dài”, tạo nên một khung cảnh vừa tĩnh lặng vừa đầy sức sống.
Không chỉ miêu tả, tác giả còn bộc lộ cảm xúc, suy nghĩ rất chân thật của mình qua chi tiết: “Tôi chợt mỉm cười với một ý nghĩ lạ lùng: giả như đời chẳng còn nhiệm vụ gì, tôi sẽ trải một tấm chiếu nhỏ dưới vòm lá kín đáo kia, nằm đó đọc sách ăn dâu. Suốt mùa hè.” Câu văn thể hiện một cái “tôi” rất riêng – một tâm hồn lãng mạn, yêu sự tĩnh lặng và mộng mơ, biết tận hưởng niềm vui giản dị từ thiên nhiên. Đó là cái “tôi” đầy thi vị, biết gắn bó sâu sắc với mảnh vườn, với từng loài cây trái.
Cây thanh long trong vườn cũng được tác giả miêu tả bằng những cảm nhận đầy nhân văn: đó là “giống cây hiền lành nhất trong vườn”, “sống như một vật bỏ quên sau vườn”, nhưng đến mùa lại “cho con người hoa trái”. Cách miêu tả ấy cho thấy sự thấu hiểu và đồng cảm của tác giả với thiên nhiên, với từng sinh thể sống trong khu vườn. Ông còn yêu mến cả vẻ đẹp thầm lặng của hoa thanh long – loài hoa nở và tàn trong một đêm duy nhất, giống như hoa quỳnh – đẹp nhưng không phô trương, giản dị mà sâu sắc.
Qua đoạn trích, người đọc không chỉ cảm nhận được vẻ đẹp yên bình, thanh khiết của vườn An Hiên trong mùa hạ mà còn thấy được một cái “tôi” nghệ sĩ – một tâm hồn nhạy cảm, sâu sắc, luôn lắng nghe và rung động trước vẻ đẹp của thiên nhiên. Đó cũng chính là vẻ đẹp của một người nghệ sĩ thực thụ – biết sống chậm lại, biết yêu những điều bình dị, và từ đó viết nên những trang văn đầy chất thơ.
Tóm lại, đoạn trích “Hoa trái quanh tôi” không chỉ là lời kể về một khu vườn, mà còn là bức chân dung tinh thần của chính nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường. Vườn An Hiên qua ngòi bút của ông hiện lên như một thế giới sống động, tràn đầy hương sắc và cảm xúc – nơi thiên nhiên và con người hoà làm một trong sự thấu hiểu và yêu thương sâu sắc.