I, Đọc bài ca dao sau đây và trả lời câu hỏi:
Côngg cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ mẹ kính cha
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con
Câu1: bài ca dao trên được viết theo thể thơ nào?
Câu2: cho biết nội dung bài ca dao trên và khuyên dạy chúng ta điều gì?
Câu3: trong bài ca dao tác giả dân gian đã sử dụng biện pháp nghệ thuật gì? Hãy chỉ ra biện pháp cụ thể
Câu4: nêu cảm nhận của em về cách dùng biện pháp nghệ thuật đó?
II, Đọc bài cao dao sau đây và trả lời câu hỏi:
Tháp Mười đẹp nhất bông sen
Việt Nam đẹp nhất có tên cụ Hồ.
Bông sen dành để lễ chùa
Cụ Hồ mãi mãi tôn thòe trong tim
Câu1: bài ca dao trên được viết theo thể thơ nào?
Câu2: theo em" Tháp Mười" trong bài ca dao trên được nói đén là ở đâu?
Câu3: trong 2 câu ca dao đầu tác giả đã sử dụng biện pháp nghệ thuật gì? Hãy chỉ ra biện pháp cụ thể?
Câu4: nêu cảm nhận của em về cách dùng biện pháp nghệ thuật đó?
Giúp mình với mình sắp thii rồi :<<
Câu 1 với câu 2 kia ở phần 1 nhé!!
Đây là câu 3 phần 1:
các biện pháp có trong đoạn văn trên là so sánh : Công cha được ví như núi Thái Sơn rất cao to hùng vĩ ý nói người cha rất lớn lao bao nhiêu lần cha đã hy sinh cho con cái nỗi gian nan vất vả
nghĩa mẹ được ví như nước trong nguồn chảy ra rất nhiều không bao giờ hết như tình cảm của người mẹ đối với con cái mình
Phần II
Câu 1:
Thể thơ lục bát
Câu 2:
Đồng Tháp Muời
Câu 1:
a, Thể thơ lục bát
b,
Ca dao dân ca là dòng sữa ngọt ngào nuôi dưỡng chúng ta từ thuở lọt lòng. Dòng sữa tinh thần ấy lan xa theo hương lúa, cánh cò, trầm bổng ngân nga theo nhịp chèo của con thuyền xuôi ngược, âu yếm thiết tha như lời ru của mẹ... như khúc hát tâm tình quê hương đã thấm sâu vào tâm hồn tuổi thơ mỗi người. Em nhớ mãi lời ru của bà của mẹ:
Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ mẹ kính cha
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con.
Lời ca dao tuy giản dị mà ý nghĩa thật lớn lao, nó ca ngợi công lao trời biển của cha mẹ và nhắc nhở đạo làm con phải lấy chữ hiếu làm đầu.
Vẫn là thi pháp thường thấy trong ca dao, các tác giả dân gian dùng cách nói ví von để tạo ra hai hình ảnh cụ thể, song hành với nhau: Công cha đi liền với nghĩa mẹ. Không phải ngẫu nhiên mà cha ông ta mượn hình ảnh núi Thái Sơn và nước trong nguồn vô tận để so sánh với công lao nghĩa mẹ:
Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Cha mẹ sinh con ra, nuôi con mau lớn thành người. Tấm lòng cha mẹ dành cho con thật vô tận, nó chỉ có thể sánh với núi sông hùng vĩ trường cửu mà thôi. Công cha lớn lao như núi, cha thức khuya dậy sớm làm lụng vất vả lo cho con có cơm ăn áo mặc, học hành, khôn lớn thành người. Người cha như chỗ dựa tinh thần và vật chất cho con, cha nâng niu ôm ấp chăm chút cho con, ai có thể quên công lao trời biển ấy. Chín tháng mang nặng rồi đẻ đau, mẹ chắt chiu từng giọt sữa ngọt ngào nuôi con khôn lớn. Lúc con khỏe mạnh cũng như khi ốm đau lòng mẹ giành cho con: như biển Thái Bình dạt dào. Không có cha mẹ làm sao có chúng ta được: con có cha mẹ, không ai ở lỗ nẻ mà lên, tục ngữ đã dạy ta bài học đó. Câu ca dao đã nâng công lao của cha mẹ lên tầm kỳ vĩ sánh với vũ trụ, đất trời. Những hình ảnh tuy giản dị đơn sơ mà thấm đượm lòng biết ơn vô hạn của con cái với mẹ cha.
Công lao trời biển của cha mẹ sao kể hết bằng lời. Trong những dòng trữ tình hàm súc ấy ẩn chứa một chân lí ngàn đời, chân lí ấy phải được chuyển hoá thành hành động, hành động của lòng biết ơn:
Một lòng thờ mẹ kính cha
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con.
Ông cha ta dạy kẻ làm con phải: thờ mẹ kính cha phải giữ tròn phận sự của kẻ làm con. Đạo làm con phải làm tròn chữ hiếu. Hiếu ở đây là hiếu thuận, hiếu nghĩa, là cư xử làm sao cho kính trọng, yêu thương. Đó cũng là cách sống, cách thức làm người, lẽ sống của con người. Với cha mẹ phải thương yêu ngoan ngoãn vâng lời, lúc nhỏ thì chăm ngoan học giỏi, lớn lên trở thành người công dân tốt, đứa con hiếu thuận trong gia đình. Phải tuân theo những cách thức ứng xử hợp đạo lý. Hai chữ một lòng thế hiện niềm thuỷ chung, son sắt không thay đổi.
Luật gia đình của chúng ta ngày nay quy định bậc con cái phải có nghĩa vụ kính trọng cha mẹ, săn sóc cha mẹ khi già yếu chính là kế tục truyền thống tốt đẹp muôn đời của dân tộc ta uống nước nhớ nguồn. Những kẻ đi ngược lại đạo lý ấy thì sẽ không bao giờ tốt với ai hết, và dĩ nhiên kẻ ấy không bao giờ trở thành một công dân tốt cho xã hội. Những kẻ ấy nếu sống ở trên đời sẽ là những ung nhọt bệnh hoạn của gia đình, xã hội mà chúng ta thường gọi là bất nhân bất nghĩa.
Chúng ta được cha mẹ sinh ra để làm một con người, hãy sống cho xứng đáng là con người. Trên thực tế không phải ở mọi lúc, mọi nơi những đứa con giữ tròn đạo hiếu. Có biết bao cảnh con khinh rẻ cha mẹ, thậm chí đối xử tệ bạc với những người đã sinh ra và nuôi dưỡng mình. Những cách sống của những kẻ như vậy phải bị xã hội trừng trị. Bài ca dao đã đánh thức những kẻ đã và đang sống thiếu lương tri, đồng thời cũng như luồng ánh sáng chiếu rọi vào trái tim mỗi chúng ta - những đứa con.
Ngày nay chữ hiếu không chỉ dừng ở góc độ gia đình, rộng hơn là hiếu với dân, với nước. Có được như vậy mới nhằm xây dựng một xã hội lành mạnh, đẹp đẽ hơn, mà trước hết phải từ gia đình sống với nhau hiếu thuận có đạo đức.
Bài ca dao trên cũng như phần lớn các bài ca dao khác với nghệ thuận so sánh ví von, lời thơ cân xứng hài hoà, hình ảnh giản dị mà hàm xúc... đã nhằm nói lên được tình cảm gia đình sâu sắc. Tính truyền cảm, nội dung giáo dục mạnh mẽ đã làm cho nó sống mãi với chúng ta bao đời nay.
Câu 1 :
Bài ca dao trên được viết theo thể thơ lục bát.
Câu 2 :
Tháp Mười là một huyện vùng sâu của tỉnh Đồng Tháp.
Câu 3 :
Biện pháp nghệ thuật : So sánh.
Câu 4 :
Từ khi cất tiếng chào đời cho đến khi trưởng thành, người Việt Nam đã nghe không biết bao nhiêu câu ca dao, tục ngữ qua lời ru của me, câu chuyện của bà... mỗi câu ca dao, tục ngữ đều mang một ý nghĩa hoặc giáo dục, hoặc ngợi ca những điều bình thường trong cuộc sống. Và từ cái kho ngôn ngữ dân gian bất tận ấy, câu ca dao:
"Tháp Mười đẹp nhất bông sen
Việt Nam đẹp nhất có tên Bác Hồ".
Vút lên như một khúc ca ca ngợi Bác Hồ, vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc, người cha, người thầy của biết bao thế hệ Việt Nam.
Tự lúc nào, hình ảnh Bác được ví như một hoa sen. Mà lại là hoa sen của Đồng Tháp Mười, hoa sen đẹp nhất. Sen là một loại hoa mang ý nghĩa cao quý vì "gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn". Sen đã đi vào thơ ca một cách thật tự nhiên mà cũng thật sâu sắc.
"Tháp Mười đẹp nhất bông sen". Câu hát thật giản dị mà lại vẽ cho chúng ta một bức tranh giàu màu sắc. Một đầm sen đang trải dài trước mắt với bao bông sen trắng, hồng xen lẫn màu nhuỵ vàng và màu lá xanh tươi thắm. Thêm vào đó, hương sen lại thoang thoảng đầy múi hương thật ngọt ngào thấm đượm tình quê hương dân tộc. Sen là một cái gì đó thật gần gũi mà cao quý, đơn giản mà đẹp xinh. Cái độc đáo trong câu ca dao là đã so sánh hình ảnh Bác Hồ với hình ảnh hoa sen. Bác cũng cao quý như qua sen. Sen mọc trong bùn hôi tanh mà cành lá vẫn xanh tươi, hương vẫn toả ngọt ngào. Còn Bác thì biết bao nam bôn ba hải ngoại tìm đường cứu nước, sống thật gian lao, tiếp xúc với biết bao loại người phức tạp mà Người vẫn rạng rỡ với những đức tính quý báu, những tư tưởng cao đẹp. Trải qua bao bước thăng trầm, Người vẫn là Người, một vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc Việt Nam và là một vĩ nhân của thế giới.
Nếu như ở Tháp Mười, bông sen là đẹp nhất thì Việt Nam này đẹp nhất là tên Bác Hồ. Cách so sánh thật độc đáo là cho chúng ta càng thấy rõ cái cao quý của Bác Hồ. Hình ảnh Bác Hồ lúc nào cũng ngời toả rạng trên non sông Việt Nam. Câu ca dao thật giản dị nhưng lại chứa đầy tình cảm yêu kính của nhân dân miền Nam dành cho Bác. Đã có bao bài thơ, bài hát viết ca ngợi Bác nhưng câu ca dao mộc mạc này lại cho chúng ta gần gũi bác hơn. Điệp ngữ "đẹp nhất" trong câu ca dao như khắc họa thêm tính cách con người Bác. Cách so sánh thật đơn sơ với những lời lẽ không trau chuốt, giản dị nhưng lại mang ý nghĩa sâu xa. Bác được ví như những gì đẹp nhất, cao quý nhất trên đời. Bác gắn bó với chúng ta cũng như hoa sen gắn bó với cuộc sống con người. Hoa sen làm đẹp cho đời bằng sắc hương cao quý của nó thì Bác lại mang cho đời những gì tươi đẹp nhất bằng những tư tưởng, hành động cao quý của mình. Bác vẫn đời đời sống mãi, đạm đà như hương sắc của hoa sen trong lòng miền Nam. nếu như so sánh Bác với hình ảnh "Mặt Trời" như nhà thơ Viễn Phương đã từng so sánh, hoặc "sao Bắc Đẩu", "vừng Thái Dương" và hàng loạt những hình ảnh mang ý nghĩa cao đẹp khác, chúng ta vẫn cảm thấy chưa thật gần gũi bác. Bác trong những hình ảnh so sánh đó thật cao quý nhưng đồng thời lại như xa hơn. Mặt Trời và sao sáng tuy mang ý nghĩa gần gũi trong cuộc sống nhưng có lúc nào ta được cầm trong tay đâu? Còn hoa sen lại là một điều quá gần gũi, chúng ta có thể nâng niu được. Vì vậy cách so sánh trong câu ca dao này đã làm cho Bác thật gần gũi với chúng ta, bên cạnh chúng ta mãi mãi.
Câu ca dao là một bài ca chứa chan tình cảm, tình yêu của người miền Nam kính dâng lên Bác. Qua câu ca dao này chúng ta thấy hình ảnh Bác càng cao đẹp hơn, gần gũi hơn. Bác muôn đời là hoa sen đẹp nhất, là những gì cao quý nhất, sáng ngời nhất của nước Việt Nam.