Đơn vị chúng tôi nhận nhiệm vụ hành quân lên công trường làm đường Hồ Chí Minh. Nghe được lên Trường Sơn cánh lính xế chúng tôi xem ra phấn khởi lắm. Chuyện đường mòn Hồ Chí Minh nghe mãi rồi, nghe như chuyện cổ tích, bây giờ được đến tận nơi nhìn tận mắt ai mà không thích. Chúng tôi hăm hở lên đường.
Ông Kim lại chính là người chỉ huy đoàn xe chúng tôi.
Cuộc hành quân chấm dứt khi chúng tôi đến một vùng rừng núi hoang vu của Trường Sơn. Tách khỏi những con đường nhựa phẳng phiu, đoàn xe len lách trên những con đường chỉ còn mờ mờ dấu vết cũ. Chắc là đường của những cuộc hành quân ngày xưa. Là chúng tôi đoán như vậy. Cỏ dại đã mọc ken dày. Đã có những cây con mọc lên. Nhưng giữa mênh mông rừng già vẫn cứ nên hình, nên dáng con đường. Trong khung cảnh ấy, tôi bỗng như cũng thấy có cái gì đó náo nức. Bỗng: Cùng mắc võng trên rừng Trường Sơn... Bỗng: Xe không kính không phải vì xe không có kính… Bỗng: Hết rau rồi em có lấy măng không… Những câu thơ, những câu hát như thế vang lên cùng với những cái đánh tay bẻ lái của chúng tôi khi tiến vào những con đường ngoằn nghoèo xưa.
Ngày khởi công, đoàn xe chúng tôi xếp hàng giữa một cánh rừng, giống y như những đoàn xe được chiếu trên phim về chiến tranh trước đây. Ông Kim có một bài diễn văn thật hay:
- Thưa các đồng chí. Hôm nay chúng ta trở lại con đường xưa mà cha anh chúng ta đã đi. Con đường đã làm nên chiến thắng vĩ đại của dân tộc. Con đường Hồ Chí Minh. Con đường xưa ác liệt và đẫm máu của đồng đội chúng ta. Còn con đường hôm nay, con đường đưa đất nước đi tới ấm no, giầu mạnh…
câu 1; nêu nội dung chính của đoạn trích
câu 2; chỉ ra và nêu tác dụng của 1 biện pháp tu từ có trong đoạn trích trên
câu 3 tìm một lời dẫn trực tiếp và chuyển qua cách dẫn gián tiếp
câu 4: đoạn trích trên gợi cho em liên tưởng đến tác phẩm nào đã học ở chương trình ngữ văn tập 1 theo em, họ đều có chung những phẩm chất đáng quý nào?