Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Ẩn danh

Đề: cảm nhận vẻ đẹp của các nữ thanh niên xung phong trong đoạn trích sau đây:
Chị Thao vấp ngã, tôi đỡ chị. Nhưng chị vùng ra, mở mắt to, mờ trắng đi như không còn sự sống. Sao vậy? Tôi không hiểu, Chị kéo luôn tay tôi, sà xuống  mô đất. Vâng, một mô đất nhỏ, hơi dài, phủ đầy thuốc bom màu xám.
- Nho, bị thương ở chỗ nào? Bị ở đâu, em?
  Chị nghẹn ngào, không nước mắt. Tôi moi đất, bế Nho đặt lên đùi mình. Máu túa ra từ cánh tay Nho, túa ra, ngấm vào đất. Nó không giống cái que kem trắng của tôi khi nãy nữa. Da xanh đi, mắt nhắm nghiền, quần áo đầy bụi. Qủa bom tung lên và nổ trên không. Hầm nó nấp bị sập.
  Thế đấy!
  Tôi rửa cho Nho bằng nước đun sôi trên bếp than. Bông băng trắng. Vết thương không sâu lắm, vào phầm mềm. Nhưng vì bom nổ gần, Nho bị choáng. Tôi tiêm cho Nho. Nho lim dim mắt, dễ chịu, có lẽ không đau lắm. Chị Thao luẩn quẩn bên ngoài, lúng túng như chẳng biết làm gì mà lại rất cần được làm việc. Chị ấy sợ máu.
- Gọi điện về đơn vị nhé!
  Chị Thao lại gần khi Nho đã nằm tinh tươm, sạch sẽ trên chiếc giường ghép bằng những thanh gỗ to.
- Không chết đâu. Đơn vị đang làm đường kia mà. Việc gì phải khiến cho nhiều người lo lắng. Ơ, cái bà này! Sao bà cứ cuống quýt lên vậy?
- Thường thế, người ngoài cảm tấy đau đớn hơn người bị thương mà.
  Chị Thao quay mặt ra của hang, lại uống nước tron bi đông. Nho gác một cánh tay lên mặt. Nó cũng biết bây giờ không nên uống nước. Tôi pha sữa cho nó tỏng cái ca sắt.
- Cho nhiều đường vào. Pha đặc! – Chị Thao bảo
  Uống sữa xong. Nho ngủ. Máy bay trinh sát vẫn nạo vét sự yên lặng của núi rừng. Chị Thao dựa vào tường, hai tay quảng sau gáy, không nhìn tôi,
- Hát đi, Phương Định, mày thích bài gì nhất, hát đi!
  Tôi thích nhiều bài. Những bài hành khúc bộ đội hay hát trên những ngả đường mặt trận. Tôi thích dân ca quan họ mềm mại, dịu dàng. Thích Ca-chiu-sa của Hồng quân Liên Xô. Thích ngồi bó gối mơ màng: “Về đây khi mái tóc còn xanh xanh…”. Đó là dân ca Ý trữ tình giàu có, phải lấy giọng thật trầm. Thích nhiều. Nhưng tôi không muốn hát lúc này. Tôi đâm cáu với chị Thao, mặc dù, tôi hiểu, những tình cảm gì đang quay cuồng trong chị, Chị cứ đưa mắt nhìn Nho, lấy tay sửa cái cổ áo, cái ve áo và tóc nó. Chị không khóc đó thôi, chị không ưa cả nước mắt. Nước mắt đứa nào chảy trong khi cần cái cứng cỏi của nhau này là bị xem như bằng chứng của một sự tự nhục mạ. ( Những ngôi sao xa xôi- Lê Minh Khuê)

 


Các câu hỏi tương tự
Blink
Xem chi tiết
27 Bakhtak
Xem chi tiết
lê Lưu Ly
Xem chi tiết
Thịnh Nguyễn
Xem chi tiết
Minh Thư
Xem chi tiết
Vu luong vu
Xem chi tiết
Minh Thư
Xem chi tiết
Nữ Hoàng Hentai
Xem chi tiết
ღᏠᎮღĐiền❤RaiBo༻꧂
Xem chi tiết
Minh Thư
Xem chi tiết