Bài làm
Trong cảnh đời thê thảm của Lão Hạc, ta thấy bừng sáng lên tâm hồn cao đẹp, trong sạch và giàu lòng tự trọng của Lão. Dù hoàn cảnh của Lão vô cùng đáng thương, tội nghiệp nhưng Lão lại vô cùng yêu quý cậu Vàng- con chó mà con trai Lão để lại. Không chỉ coi nó như 1 đứa trẻ mà còn chăm sóc nó chu đáo, ăn gì cũng gắp cho nó. Lão đắn đo, suy nghĩ về việc bán chó như 1 chuyện hệ trọng và tự kết tội mình vì trót lừa 1 con chó. Điều này giúp ta thấy rõ Lão Hạc có 1 nhân đức cao đẹp nhường nào. Lão chấp nhận nhịn ăn, chấp nhận chết và bán cả chú chó luôn gắn bó với Lão chỉ để giữ lại mảnh vườn cho con. Tấm lòng của người cha thật cao đẹp biết bao! Lão Hạc là nông dân trong cảnh khốn cùng nhưng giàu lòng tự trọng. Cho dù nghèo đói nhưng không cần sự giúp đỡ của người khác. Lão còn gửi tiền ma chay cho ông giáo, không muốn phiền hàng xóm. Đến ngay cả cái chết của lão vẫn còn giữ được bản chất lương thiện và trong sáng ấy.
Bài không hay lắm nên có gì bạn góp ý giúp mình!
Lão Hạc là một nông dân bình thường, phải sống trong áp bức bóc lột của xã hội phong kiến. Vợ mất, con trai vì không cưới được vợ mà phẫn chí đi làm đồn điền cao su. Lão thương con, mong muốn con được hạnh phúc… nhưng lão cũng không biết làm cách nào để chu toàn hạnh phúc cho con, chỉ biết khóc mà nhìn con đi. “Đồn điền cao su đi dễ khó về”. Lão biết chứ, nhưng cũng có thể nào cản được?! Hằng ngày, lão chỉ biết quanh quẩn với con chó Vàng – kỉ vật duy nhất của người con. Lão thương yêu, chăm sóc nó cẩn thận đến mức chia cho nó từng miếng ăn, cho nó ăn vào bát và trò chuyện với nó như người bạn. Lão cưng chiều nó không phải vì nó là một con chó đẹp, chó khôn. Lão thương nó vì nó như mối ràng buộc duy nhất còn sót lại của lão và con trai lão. Lão xem nó như con, và khi lão nhìn nó, lão lại nhớ con trai mình…
Lão thương con, vâng, và thà rằng dù chết đói lão cũng không muốn bán đi một sào vườn. Lão sợ nếu lão bán, mai này con trai lão có trở về thì nó sẽ ở đâu mà sống? Ở đâu mà lập nghiệp sinh nhai?! Một sự thật hiển nhiên, rằng nếu lão bán đi mảnh vườn thì lão sẽ vượt qua được giai đoạn khốn khó. Nhưng lão không bán! Vì sao? Vì, lão-thương-con.
…Tuổi già, cô đơn và nghèo đói!…
Cuộc đời đau khổ dồn ép lão đến bên bờ vực thẳm, không còn cách nào khác, lão đành phải đứt ruột mà bán đi con chó Vàng lão hằng yêu thương; để rồi khi bán xong, lão lại hu hu khóc như con nít vì đã trót lòng lừa gạt một con chó…
Rồi lão sang nhà ông Giáo, gửi ông ba mươi đồng bạc và nhà trông coi hộ mảnh vườn. Kể từ sau hôm đó, lão Hạc chỉ ăn khoai. Khi khoai hết thì lão chế được món gì, ăn món ấy; rồi đến chuối, sung luộc, rau má,…
Dù đói nghèo là vậy, nhưng lão cũng tuyệt không bị tội lỗi cám dỗ. Lão không theo Binh Tư ăn trộm hay cố nương nhờ vào ai để sống. Thử hỏi một người dù chết cũng không muốn làm phiền hàng xóm làm sao dám làm gánh nặng cho ai? Thời đó khổ lắm, lão khổ, láng giềng cũng đâu thua gì… Ông Giáo âm thầm giúp lão, lại bị lão từ chối một cách gần như là “hách dịch” đấy thôi…!
Rồi … cái gì đến cũng phải đến. Cái chết đến bất ngờ và hơi đột ngột, lão chết trong đau đớn, tủi hờn. Chết vì ăn bả chó! Lão có thể lựa chọn cho mình cái chết nhẹ nhàng hơn, nhưng lão vấn lựa chọn cách chết như một con chó. Là … lão hận mình đã lừa chết “cậu” Vàng sao?