Càng ra xa bến cảng, cảnh dòng sông càng thanh bình và êm đềm. Mặt sông uốn lượn như một tấm vải lụa trải dài đến xa tít chân trời, vắng bóng tàu thuyền nên sông cũng ít sóng đi, chỉ nghe soàn soạt vài tiếng sóng vỗ bờ. Những cụm lục bình đâu rồi nhỉ? Có lẽ chúng thấy mình quá nhỏ bé trước cảnh sông nước bao la nên đã trốn đi. Mặt trời đã chiếu những tia nắng gay gắt, mặt sông lấp lánh như được dát muôn ngàn viên pha lê. Ô kìa, những chiếc thuyền đánh cá, chở hàng buôn bán lặng lẽ đậu giữa dòng sông như đang ngẫm nghĩ điều gì đó. Bến cảng đã thưa dần, thấp thoáng đây đó những ngôi nhà cao tầng trong làn sương mờ mờ ảo ảo. Bên kia, nhà cũng ít lại, những vườn cây trái xanh um chạy dài ven bờ sông. Gió lùa qua lá cây xào xạc, tràn xuống mặt nước mát rượi. Đứng trước sông nước mênh mông, em thấy lòng mình nhẹ lân lân làm sao!
Không cần đi đâu xa, cũng chẳng cần phải đến công viên để ngắm hoa. Mỗi sáng thức dậy, khi chợt tỉnh giấc, khu vườn sau nhà tôi chính là " điểm hẹn" tuyệt vời nhất. Đó là khu vườn do chính tay tôi tự chăm sóc và trang trí. Trên mảnh đất ấy, tôi đặt lên các bạn hoa. Nào là chị Cúc xinh xinh sáng nào cx vươn mình khoe sắc, em Hồng đỏ thắm vui tươi trong gió, bạn Mai vàng rực rỡ dưới ánh nắng chói chang... Tất cả dường như tạo nên một bức tranh nhiệm màu. Mỗi khi nhìn thấy khu vườn tuyệt diệu ấy, tôi lại muốn cất lên trong mình: ' Mấy bạn hoa ơi, lớn nhanh nhé!'. Tôi tưởng rằng chúng trả lời lại : ' Vâng'. Thật là kì diệu. Phải chăm sóc chúng thôi, bởi chúng là những ánh mặt trời bé cỏn con của tôi